Chương 117: Tự Dựa Vào Chính Cô

Mạch Thần Lại nhìn chằm chằm gương mặt không chút huyết sắc của Phong Phi Duyệt, không hề suy nghĩ, gật đầu một cái.

Nàng không thể không đề phòng, "Chuyện này, chỉ có hai người ta và huynh biết, ta hy vọng huynh có thể giữ kín bí mật này, bao gồm cả quốc sư." Quan hệ giữa Mạch Tu và Đông thái hậu, Phong Phi Duyệt vẫn luôn âm thầm theo dõi, chuyện này dính dấp rất nhiều, lợi hại trong đó, Mạch Thần Lại cũng biết.

"Nàng yên tâm, ta sẽ không nhắc tới với bất kỳ ai."

Hắn nói lời kiên định, làm người ta an lòng không thôi.

Gánh nặng trong lòng Phong Phi Duyệt liền được giải tỏa, phần cảm động kia, cũng theo đó hiện rõ trong mắt, "Ta chưa bao giờ nghĩ tới, ở trong hoàng cung ta lừa ngươi gạt này, còn có thể tìm được một tri kỷ như huynh."

Đáy mắt dần dần rực sáng, bật cười, cặp mắt tuyệt đẹp cong thành hình trăng khuyết, Mạch Thần Lại nhìn đến mất hồn, một từ 'tri kỷ', lại khiến tầm mắt vốn mông lung mờ mịt, thổi tan đến sạch sẽ.

Sống trên đời có được một tri kỷ, cũng coi như là đủ rồi...

Phong Phi Duyệt nghĩ như vậy, liền thành thực nói ra.

Mạch Thần Lại cười có chút khổ sở, nửa bên gò má từ trước mặt Phong Phi Duyệt xoay đi, một mình đối diện khung cửa sổ lành lạnh, hắn vẫn dịu dàng ấm áp như vậy, mà giờ, rét lạnh đột nhiên ập tới này, lại khiến nàng không chống đỡ được. Phong Phi Duyệt vẫn luôn cho rằng, trên mặt của hắn, chỉ nên mang theo ấm áp giống như ánh mặt trời...

"Ta cũng rất vui," Mạch Thần Lại thổi đi mây đen, mặt mày khẽ khàng giãn ra, thứ không bắt được, hắn trước giờ sẽ không cưỡng cầu, hắn có kiên trì của mình, bảo vệ, có lẽ đơn giản hơn là ở gần bên nhau, "tín nhiệm giữa người với người, thật sự rất ít."

Phong Phi Duyệt gật đầu tán thành, mà nàng cùng Mạch Thần Lại, từ đầu đến cuối luôn tin tưởng đối phương.

Không thể giải thích được nguyên nhân, dễ dàng tin tưởng như vậy, cũng hoàn toàn trái ngược với tính cách bình thường của nàng.

Đôi đồng tử đối diện, từ từ cười lên, bóng lưng đi ra khỏi Phượng Liễm Cung, mang đi phiền muộn khắp người.

Lúc hoàng đế vội vã chạy đến, nhũ mẫu đang ôm đứa bé đi đi lại lại trong điện, Phong Phi Duyệt thấy hắn vài ba bước vượt qua đám người, vội nghênh đón, "Hoàng thượng..."

"Đứa nhỏ thế nào?" Cô Dạ Kiết thấy tiểu hoàng tử an tĩnh nằm trong khuỷu tay nhũ mẫu, sắc mặt cũng theo đó hòa hoãn, "Không khóc quấy nữa chứ?"

"Thằng bé rất ngoan." Phong Phi Duyệt có chuyện che giấu, theo hắn tiến lên vài bước, "Hoàng thượng, vẫn nên đưa nó về cho Minh hoàng quý phi thôi."

Nhìn thêm một cái, trong lòng nàng, giống như là bị kim châm, ghim xuống thật sâu.

Cô Dạ Kiết vốn định nhận lấy đứa bé, bây giờ nghe thấy nàng nói như vậy, sửng sốt hạ xuống tất cả động tác, hắn cho rằng Phong Phi Duyệt vẫn còn để ý, dứt khoát, hướng sang nhũ mẫu phất tay một cái, "Ôm trở về đi."

"Dạ, hoàng thượng, hoàng hậu nương nương." Làm ầm ĩ cả buổi tối, đứa nhỏ cuối cùng cũng an tĩnh lại, bà ta không dám nói lớn tiếng, chỉ sợ đánh thức tiểu tổ tông này.

Nhũ mẫu ôm đứa bé một đường đi ra Phượng Liễm Cung, thị vệ canh giữ bên ngoài hộ tống đi theo sau bà ta, Cô Dạ Kiết cũng không tiến lên trước, mà ngồi xuống bên cạnh.

Bên ngoài tẩm điện của Minh hoàng quý phi, cô gái vận một bộ cung trang vàng nhạt kiều diễm, nàng ta nôn nóng bất an đi tới đi lui, đám nha hoàn bên cạnh hai mặt nhìn nhau, cũng không ai dám chen miệng vào một câu. Trên búi tóc, hai chiếc trâm vàng phối hợp với động tác của nàng ta mà lách cách vang dội, ánh mặt trời mờ ảo, chiếu lên màu vàng óng ánh kia, càng thêm lấp lánh chói mắt.

"Nương nương..."

Trong lòng lo lắng khẩn trương, đúng lúc đó nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh của nhũ mẫu, "Tiểu hoàng tử trở về rồi...

Minh hoàng quý phi giang hai tay vén làn váy lên, mặt đầy vui mừng, sải bước xuống trường cấp, "Sao vậy, là hoàng thượng bảo đưa trở về sao?"

"Cái này..." Nhũ mẫu cúi thấp đầu, khó lòng mở miệng.

"Còn ngây ra đó làm gì, nói đi." Gương mặt diễm lệ của Minh hoàng quý phi lộ vẻ mất kiên nhẫn, toàn thân người phụ nữ run lên một cái, chỉ đành phải dè dặt e sợ trả lời, "Là, là hoàng hậu mở miệng nói, đưa tiểu hoàng tử trở về."

"Hoàng hậu?" Thanh âm lảnh lót, giọng điệu nàng ta, giương cung bạt kiếm, "Tối qua, tiểu hoàng tử là qua đêm ở Phượng Liễm Cung?"

Nhũ mẫu không giám giấu giếm, cuống quýt gật đầu, "Dạ, hoàng thượng một đường ôm tiểu hoàng tử, lúc nô tỳ theo kịp, đã bước chân vào Phượng Liễm Cung rồi." Bà ta chỉ sợ kéo mình vào trong, vội vã, muốn phủi sạch.

"Hừ!" Minh hoàng quý phi cười lạnh, thừa dịp người phụ nữ cúi đầu, hai tay dùng sức giật lấy đứa bé, trong ngực nhũ mẫu đột nhiên trống không, chỉ nghe 'oa...' một tiếng, nàng ta thế nhưng không nhìn không hỏi, xoay người, sải rộng bước chân đi vào trong đại điện.

"Con của bổn cung, cho dù cô ta nhìn một cái cũng không được phép, nếu muốn, thì cũng tự mình sinh một đứa đi!"

Bỏ lại những lời này, nhũ mẫu cùng thị vệ sau lưng mặt mũi trắng xám, không ai dám nói một lời.

"Chuyện gì? Ở bên ngoài tranh tranh cãi cãi, còn ra thể thống gì?" Minh hoàng quý phi vừa bước vào một chân, Tây thái hậu ngồi trong đại điện kiểng chân chờ đợi, liền cao giọng chất vấn.

"Tỷ tỷ..." Bên cạnh, thần sắc Đông thái hậu có hơi hòa hoãn, "Có lẽ trong lòng Minh Nhi có chỗ không thoải mái."

"Có chỗ không thoải mái?" Tây thái hậu nhấp một hớp trà, vừa nghe thấy đứa bé kia khóc, cả đầu cũng phình to lên, "Nó có gì mà không thoải mái, trong tay, cũng chỉ thiếu một khối phượng ấn kia thôi, ngày nào đó, một khi mẹ quý nhờ con, cho dù thế lực của hoàng hậu có lớn hơn nữa, chung quy cũng không bì được với hai mẹ con nó." Bà ta đặt chén trà xuống, khẽ vung một tay lên, "Thật là một tiểu oan gia, được rồi, còn khóc... đầu bổn cung cũng sắp nổ tung rồi."

Minh hoàng quý phi trầm mặc không nói gì, trên mặt không dám biểu hiện ra quá nhiều, chỉ là đưa một tay ra bụm miệng đứa nhỏ kia lại, nhưng không ngờ, càng như vậy, nó càng khóc lợi hại, "Oa oa..."

"Cô mẫu!" Điên tiết giẫm mạnh chân một cái, nàng ta cũng thực sự hết cách, "Đứa nhỏ này suốt ngày la khóc ầm ĩ, liệu có phải đã bị bệnh gì rồi không?"

"Minh Nhi!" Đông thái hậu nghe vậy, cầm chiếc khăn gấm trong tay lên quấn quanh vài vòng, "Nói gì mà xúi quẩy như vậy, đứa bé còn nhỏ, khóc nháo một chút cũng là chuyện bình thường, lúc trước Lệ Nhi lớn cỡ như vậy, còn quấy hơn nó nhiều đấy."

Tây thái hậu mặt không biến sắc, một tay chống gò má, lòng bàn tay che lỗ tai lại, "Ôm đi đi, làm bổn cung không sớm thì muộn cũng phát điên." Bên ngoài, nhũ mẫu nghe thấy tiếng ồn, đã vội vội vàng vàng đi vào. Minh hoàng quý phi thuận thế giao đứa bé vào trong tay bà ta, "Ngươi lui xuống trước đi."

"Dạ." Người phụ nữ cúi đầu, người đã đi ra khỏi đại điện.

"Có lẽ... Minh Nhi nói đúng." Trầm tư một lát, Tây thái hậu liếc xéo sang bên cạnh, "Hôm nào, vẫn nên để quốc sư xem thử thì tốt hơn."

Sắc mặt Đông thái hậu có hơi mất tự nhiên, mân môi dưới, có chút né tránh, "Đều nghe theo tỷ."


Vụt... vụt...

Bầu trời lúc này, đã bị bóng đêm bao phủ hoàn toàn, một vòng trăng tròn nhô lên cao treo lơ lửng phía trên, sương mờ tản quanh bao bọc tứ phía.

Trong vườn, một thân ảnh màu trắng vốn cũng không nhìn thấy rõ ràng, tốc độ của cô gái rất nhanh, trường kiếm trong tay tự nhiên đảo ngược giữa cổ tay, thật sự có tư thế lật tay tạo mây úp tay tạo mưa. Nhún chân đạp lên đầu ngọn gió, lá trúc nhỏ dài lanh lảnh bị chém rơi đầy mặt đất. Một chiêu. Một thức, cực kỳ tàn nhẫn, lại giống như là phát tiết thuần túy. Hai tay Phong Phi Duyệt múa kiếm, trong lòng cất giấu quá nhiều chuyện, nàng không nói ra, chỉ có thể thông qua phương thức này để khiến mình dễ chịu hơn một chút.

Tầm mắt chợt thoáng qua, đột nhiên phát hiện...

Phi thân nhảy lên, nhuyễn kiếm trong tay thình lình vung ra, cô gái núp trong cánh rừng phía sau cả kinh thất sắc, lùi liên tiếp về sau mấy bước. Gót chân, vấp phải dưới đất một cái, cô ta không kịp phòng bị, cả người nhếch nhác ngã nhào xuống đất.

Người còn chưa đứng lên, lại thấy một thanh kiếm lóe sáng lạnh lẽo chỉa đến trước mặt, Phong Phi Duyệt cúi đầu liếc nhìn, chỉ cảm thấy gương mặt kia có vài phần quen mắt, "Ngươi là ai?"

Một câu hỏi ra lời, cô gái kia há hốc miệng, đối với việc Phong Phi Duyệt không nhận ra mình lộ ra vài phần kinh ngạc.

Nàng tỷ mỷ nhìn lại vài lần, cuối cùng, trong đầu cũng tìm thấy được gương mặt này, "Quân Điềm?"

Cô gái chống hai tay bên người, mặt lộ vẻ mừng rỡ, tiếp theo gật đầu, "Tỷ tỷ..."

Phong Phi Duyệt chau mày, ngày đó ở trên đài trống, chính là cô ta một lòng muốn tìm cái chết, ngạo khí chất vấn ngất trời đến bây giờ xem ra, cũng đã bị bào mài chẳng còn lại mấy phần, hoàng cung, vốn là nơi ăn thịt người không nhả xương, "Bổn cung không phải tỷ tỷ của cô!" Phong Phi Duyệt thu hồi kiếm, khăn gấm lau quanh thân kiếm. Hai mắt xuyên qua hàn quang sắc lạnh bức thẳng tới cô gái dưới đất, "Cô đến Phượng Liễm Cung, có chuyện gì không?"

Bị từ chối ngay trước cửa, sắc mặt Quân Điềm khó coi, ngồi dưới đất không nói thành lời.

Phong Phi Duyệt đem nhuyễn kiếm quấn trên cổ tay, thấy cô ta không nói lời nào, xoay người liền định rời đi.

"Tỷ tỷ..." Cơ hội duy nhất, đó chính là quyết tâm mình không dễ dàng gì mới hạ xuống. Quân Điềm từ dưới đất nhanh chóng bật dậy, đuổi theo vài ba bước.

Phong Phi Duyệt nghi hoặc dừng lại, bóng dáng thanh lãnh rọi lên trên mặt đất, có vẻ cao ngạo mà cô đơn lạnh lẽo. Đế hài cung đình vẽ ra hình dáng một đóa hoa đẹp mắt, nàng xoay người đối mặt với Quân Điềm, không có chút biểu cảm, nhưng vẫn cứ khiến người khác hiểu rõ rằng lúc này nàng đang không vui.

Quân Điềm vốn đang ấp a ấp úng bị bức ngược trở lại, do dư năm lần bảy lượt, cuối cùng cũng hung hăng cắn răng một cái, nói ra quyết định trong lòng, "Tôi muốn tự do!"

Phong Phi Duyệt nghe vậy, đôi con ngươi vô vị tẻ nhạt mới dính vào vài phần hứng thú, "Cô bây giờ đã là tài nhân của hoàng thượng, sao có thể tự do?"

Thì ra, giam cầm của hoàng đế, cũng không đổi được khuất phục của cô ta.

Trong lòng, tự nhiên sinh ra một phần hảo cảm, cô gái như vậy, có lẽ thật không thích hợp ở lại trong cung.

Phong Phi Duyệt muốn đánh giá tường tận gương mặt của cô gái, nhưng thấy cô ta ngửa khuôn cằm tinh xảo lên, hai tay lộ ra bên ngoài lạnh cóng đến đỏ bừng, ánh mắt quật cường không chịu khuất phục lúc đầu, hôm nay, theo ánh nhìn của nàng mà cúi xuống. Không đúng...

Phong Phi Duyệt âm thầm lắc đầu, ánh mắt như vậy, đã thay đổi rồi. Tuyệt đối không phải Quân Điềm thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành trước kia.

"Tôi muốn xin tỷ tỷ giúp đỡ, ba tỷ muội chúng ta cùng nhau hầu hạ hoàng thượng, những ngày này, tôi đã nhìn ra rất nhiều điều, con người, có thể đối đầu với trời đất, nhưng duy nhất không thể đấu với hoàng đế. Cả đời chết già ở trong cung, tôi không cam lòng..." Cô ta lải nhải không ngừng, đôi mắt trong trẻo trước kia, nhiệt tình dào dạt.

Thì ra, tự do mà cô ta muốn, vốn không phải là ở thế giới bên ngoài.

"Nếu như đã vào cung rồi, oán trời trách đất, còn không bằng tự dựa vào chính mình," Quân Điềm càng nói càng kích động, thần thái phấn khích, "tự do của chúng ta, chỉ có hoàng thượng có thể cho, tôi cũng muốn giống như hai vị tỷ tỷ vậy, đạt được quân sủng..."

Chút hảo cảm vừa dấy lên trong ánh mắt Phong Phi Duyệt, trong lúc cô gái hào hứng miêu tả, từ từ ảm đạm xuống. Trái tim, thất lạc rơi xuống, ban đầu cứu cô ta, chính là nhìn trúng sự kiên cường khắp người cô ta. Nàng đã từng nói, Quân Điềm nếu muốn ra ngoài, thì chỉ có thể ở trong cung sống cho ra hình dáng, nhưng bây giờ, cô ta thỏa hiệp rồi, cô ta thừa nhận rồi, cô ta đã biết nhìn thời thế rồi, nhưng vì cái gì... Mình lại có cảm giác hư vô trống rỗng? Rất khó chịu...

Phong Phi Duyệt nhìn cô gái đóng mở môi trái tim, nàng hoàn toàn không nghe lọt, xoay người liền chuẩn bị rời đi.

"Tỷ tỷ..." Quân Điềm trợn mắt há mồm, lại đuổi lên trước lần nữa.

"Đừng gọi ta là tỷ tỷ," Phong Phi Duyệt lạnh giọng cắt đứt, ngữ khí như vậy, vô cùng lãnh đạm, "ta chỉ có một muội muội là Quân Nghi."

Nàng đối với Quân Điềm chán ghét rõ ràng như vậy, ngay cả bản thân mình cũng không nói ra được là vì cái gì.

Sau lưng, sắc mặt cô gái cứng nhắc gượng gạo, cô ta kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, đứng sựng tại chỗ không nhúc nhích.

"Ta không giúp được cô, muốn cái gì, tự mình giành lấy, cô càng không nên tin tưởng ta!" Phong Phi Duyệt đang đưa lưng về phía cô ta bỗng xoay ngược lại, cho cô ta lời khuyên cuối cùng, "Cô không nên ngây thơ mà chắc chắn, ta sẽ giúp cô."

Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của Quân Điềm, nàng đạp lên từng mảnh lá trúc, một thân đơn độc hướng về phía tàn sáng sau lưng, đi ra khỏi vườn.

Đi qua chỗ rẽ, quay đầu lại, chỉ thấy thân ảnh kia vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt Phong Phi Duyệt thâm trầm, trước người chợt đụng vào một bức tường vững chắc, nàng thốt nhiên hoàn hồn, lùi ra sau mấy bước liên tiếp.

Nhìn kỹ lại lần nữa, nàng vô thức nhíu chặt chân mày, toàn thân đề phòng.

"Duyệt Nhi tẩu tẩu..." Lệ vương gian ngăn trở trước người nàng, nhìn qua giống như phải chịu gì đó uất ức lắm, "Sao vừa nhìn thấy ta liền có bộ dạng của nàng dâu nhỏ bị bắt nạt vậy?"

Phong Phi Duyệt không thèm để ý tới hắn, phủi phủi ống tay áo, thấy hắn không có chút ý định tránh ra, "Lệ vương gia, nói chuyện xin hãy cân nhắc."

Nam tử đang cúi nghiêng đầu đột nhiên xoay mặt tới gần, ngón trỏ thon dài phủ lên chóp mũi, môi mỏng gợi cảm khẽ cong lên, hơi thở nóng rẫy chợt tiến tới trước mặt Phong Phi Duyệt, "Thật không ngờ, nàng còn biết qua cầu rút ván."

Nàng cả kinh thất sắc, vẻ mặt ẩn nhẫn, đoán không ra ý tứ trong lời nói của hắn, "Bổn cung không hiểu."

"Cô gái kia không phải muội muội của tẩu tẩu sao?" Lệ vương gia hướng ánh mắt cợt nhã ra đằng xa, chép miệng vài tiếng, "Nhan sắc bình thường, thật sự là không thể so sánh với nàng."

Phong Phi Duyệt không để lại dấu vết kéo giãn khoảng cách giữa hai người, hai mắt không hề chớp rơi lên trên người nam tử, nàng tiếc chữ như vàng, lười phải để ý.

Hai tay Lệ vương gia vòng trước ngực, thân thể tựa nghiêng vào vách tường, một chân cong lên, cả người cũng theo động tác lắc đầu không ngừng của hắn mà hiện lên vẻ lười biếng, "Có phải tẩu tẩu cho rằng, mình đã không cần người khác trợ giúp nữa rồi?"

Phong Phi Duyệt chẳng nói chẳng rằng, hai mắt nhìn Lệ vương gia, nàng cắn chặt lời nói trong miệng, tên nam tử quá mức giảo hoạt, mình không cẩn thận một cái, liền có thể rơi vào cái bẫy hắn đã đặt sẵn.

"Duyệt Nhi..." Ngữ điệu, đột ngột thay đổi trở nên dịu dàng ái muội, gần như là âm thanh thì thầm, thân mật giống như tình nhân, "Câm rồi?"

Phong Phi Duyệt trừng mắt nhìn hắn, xoay lại nhìn thấy sắc trời đã tối xuống, "Thời gian không còn sớm, Lệ vương gia mau trở về đi."

Theo tầm mắt của nàng nhìn lại, nam tử thích ý duỗi người một cái, "Hằng tháng cứ đến ngày mười lăm ta lại bị mất phương hướng, hôm nay là ngày mấy vậy?"

Phong Phi Duyệt vốn không ưa nổi bộ dáng này của hắn, ánh mắt ngạo nghễ lướt qua mang theo vài phần lệ khí, "Không biết!" Rõ ràng là một kiểu người âm hiểm, lại cứ ra vẻ vẻ hồn nhiên giống như trẻ con, Lệ vương gia này, quả thật là không đơn giản.

Nặng nề phun ra ba chữ, hai tay nàng túm chặt làn váy, muốn xông qua.

Lệ vương gia thấy trên mặt nàng hiện lên vẻ khó chịu, ngoan ngoãn thu hồi một chân đang ngăn trở đường đi lại, thừa dịp cô gái đi ngang qua, cánh tay thon dài vung lên, lướt qua thắt lưng mảnh khảnh của nàng, đáp lên ngang eo Phong Phi Duyệt, "Tẩu tẩu... hôm nay, chúng ta nói chút chuyện chính."

Giọng điệu ngang ngược bất cần đời, bỗng nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc, khóe miệng tà tứ nhẹ giương lên, Lệ vương gia từ trên cao nheo mắt nhìn xuống cô gái phía dưới, quanh thân, dần dần hiện lên vẻ nghiêm trọng Phong Phi Duyệt chưa từng thấy qua, nam tử người vậy, so với bộ dạng lưu manh lúc nãy còn nguy hiểm hơn.