Chương 116: Thân Thế Hoàng Tử

Sắc mặt Phong Phi Duyệt ngưng trọng, đứa bé trong ngực đã an tĩnh lại, nàng vặn chặt đầu mày, nhìn qua, giống như là có vài phần không vui.

"Duyệt Nhi..."

Ban đầu hoàng đế ôm đứa nhỏ tới đây chỉ là hành động bộc phát, bây giờ nghĩ kỹ lại, thật sự rất không ổn, "Ta... vẫn nên đưa nó trở về thôi."

Âm thanh của Cô Dạ Kiết đã đi tới sau lưng, Phong Phi Duyệt nghe ra băn khoăn trong lời nói của hắn, nàng biết rõ hơn ai khác, có một số việc, nên thuận theo tự nhiên. Môi trái tim nhẹ cong, xoay người một cái, nàng chống lại ánh mắt lo lắng mà thương yêu của nam tử, "Đã trễ thế này rồi, ôm tới ôm lui, bị lạnh thì phải làm sao?"

Cô Dạ Kiết thấy nàng cẩn thận cài lại tả lót cho đứa bé, tư thái an tường, trên mặt, lại mang theo ý cười nhàn nhạt, "Nó là con của chàng, huống hồ, thiếp đã không cưỡng cầu nữa, chuyện nên đến, thì sẽ đến."

Kiên cường của nàng, chung quy lại khiến người ta đau lòng không thôi, có nhiều lúc, Cô Dạ Kiết cũng hy vọng nàng có thể mềm yếu một chút, con người chẳng ai hoàn hảo, hà khắc với chính mình như vậy, ngược lại sẽ rất mệt mỏi.

Đứa bé khó khăn lắm mới ngừng khóc, hắn liếc nhìn một cái, giơ tay kéo Phong Phi Duyệt sang, tựa vào trước ngực mình, "Hay là, trẫm ban tiểu hoàng tử cho nàng, từ nay về sau, chỉ xưng một mình nàng là mẫu phi?"

Quyết định như vậy, hắn nghĩ đến cũng không phải mới chỉ một hai ngày.

Phong Phi Duyệt khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, thần sắc kinh ngạc, quyết định lần này của hoàng đế, chắc chắn sẽ bị thái hậu hai cung cùng văn võ bá quan cực lực phản đối, ban đầu hắn đã chấp thuận, người nào sanh hạ hoàng tử trước, thì được mẹ quý nhờ con, càng sẽ phong vị hoàng tử đó làm thái tử tương lai. Hôm nay, nếu như đem đứa trẻ này ban ình, ắt sẽ dấy lên một trận phong ba kinh hồn, khó lòng bình định. Hoàng đế vừa xuất đi năm vạn tinh binh, không cần biết mục đích cuối cùng là gì, thời điểm này, không thể làm gì thêm loạn nữa.

Cô Dạ Kiết thông minh cả đời, sao có thể chưa suy tính kỹ càng, liền ra quyết định như thế này?

Phong Phi Duyệt ngước mắt, lại nhìn thấy ánh mắt hoàng đế dịu dàng, ánh mắt tinh khiết trong trẻo như vậy, rõ ràng đã sớm nhìn thấu tất cả, nhưng, vẫn cố ý nói ra suy nghĩ trong lòng với nàng. Trái tim dâng lên một cảm giác khác thường, thì ra, ngay cả thứ nàng vẫn luôn lưu luyến không bỏ trong lòng, hắn cũng cân nhắc đến.

"Đứa trẻ này là của Minh hoàng quý phi," Phong Phi Duyệt xem xét tường tận mặt mũi đứa nhỏ, lại tìm không ra nửa điểm tương tự với hoàng đế, "chuyện chăm lo sầu não này, lý nên để muội ấy gánh vác."

Cô Dạ Kiết thấy nàng xoay người, đứa bé trong tay đã ngủ say, mồ hôi với nước mắt dính đầy khuôn mặt nhỏ nhắn, Phong Phi Duyệt cẩn thận đặt nó vào trong tay hoàng đế, "Chàng ôm trước, thiếp đi gọi nhũ mẫu đến."

Cánh tay trầm xuống, Cô Dạ Kiết thấy hai tay hai chân đứa bé quẫy quẫy vài cái, đầu lưỡi đỏ hồng thè ra khỏi miệng, cặp mắt không có mở ra, nhưng lại có dấu hiệu tỉnh dậy. Vụng về lóng ngóng lắc lư vài cái, may mà, nó chỉ giãy giụa một chút, vẫn ngủ say như cũ.

Phong Phi Duyệt đi ra ngoại điện, phân phó Lý Yên đi gọi nhũ mẫu đến đây, trở lại nội điện, nàng cũng không lập tức đi vào, mà đứng trước tấm bình phong cẩm tú vạn lý thêu tay khồng lồ ở đằng kia. Hoàng đế thấy nhũ mẫu vẫn chưa tới, lại không có chỗ nào để đặt tiểu hoàng tử xuống, chỉ có thể ôm ở trong tay, một tay kia thò ra chầm chậm áp lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn, ngón trỏ thon dài vuốt ve gò má của nó, cảm giác mềm mịn, so với tơ lụa còn trơn mềm hơn vài phần.

Đứa bé nghiêng đầu sang một bên, tựa hồ cũng không thích bị quấy rầy đụng chạm, Cô Dạ Kiết lập tức rút tay về, gương mặt tuấn tú nhìn quanh ra ngoài.

Phong Phi Duyệt bình ổn tâm tình, mờ mịt trong mắt bị cứng rắn bức ngược trở về, âm thanh, cực lực giống tự nhiên, "Hoàng thượng, nhũ mẫu tới rồi."

Sau lưng, một nhũ mẫu vừa đứng lên đi theo.

Cô Dạ Kiết tiến lên trước, Phong Phi Duyệt xuyên qua khuỷu tay của nam tử nhìn về phía đứa trẻ kia, lúc ngủ, ngược lại hết sức say sưa, vừa rồi mới khóc toáng lên, cả khuôn mặt vẫn còn hồng hồng...

Nhũ mẫu nhận lấy tiểu hoàng tử, sau khi hành lễ, trong nội điện hương nhan quanh quẩn, cũng chỉ còn lại có hai người.

"Duyệt Nhi..."

Hoàng đế ngồi ở trên giường, cầm lấy tay nàng bao bọc trong lòng bàn tay.

Trong phút chốc, lại không biết nên nói những gì, trầm mặc một lúc lâu, Phong Phi Duyệt vươn hai tay cởi long bào trên người hắn ra, "Nghỉ ngơi sớm một chút thôi..."

Gối trên cánh tay của hắn, hai người tựa trán vào nhau, Phong Phi Duyệt nhích đến gần lồng ngực của hắn một chút, một tay rơi lên thắt lưng của hoàng đế.


Sáng sớm hôm sau, một hồi tiếng khóc thanh thúy vang vọng khắp cả Phượng Liễm Cung, Phong Phi Duyệt vội vàng rời giường, được Lý Yên hầu hạ rửa mặt thay y phục, rồi đi ra ngoại điện.

Nhũ mẫu dỗ dành đứa bé đến mồ hôi đầy đầu, Phong Phi Duyệt thấy thế, ôm đứa nhỏ qua, "Được rồi, Ngọc Kiều, ngươi đưa nhũ mẫu đi dùng điểm tâm trước, sau đó quay lại hầu hạ."

"Dạ, nương nương."

Nhũ mẫu hành lễ xong, đi theo sau lưng Ngọc Kiều ra khỏi Phượng Liễm Cung, xác định hai người đã đi xa rồi, Phong Phi Duyệt lúc này mới quay sang Lý Yên bên cạnh nói, "Đi, mời Mạch y sư đến đây, nhớ kỹ, tuyệt đối không được để bất kỳ ai nhìn thấy, đặc biệt là quốc sư."

"Dạ."

Phong Phi Duyệt ôm đứa bé, một tay cầm lấy khăn gấm lau đi mồ hôi rỉ ra trên trán nó, không qua bao lâu, Lý Yên liền dẫn Mạch Thần Lại sải bước đi vào,

"Thần, tham kiến hoàng hậu nương nương..."

"Mạch y sư không cần đa lễ," Phong Phi Duyệt đặt đứa bé lên trên giường phượng, "mới sáng sớm đã bảo huynh qua đây, quốc sư có nói gì không?"

"Nương nương yên tâm, sư phụ không có ở trong đại điện." Mạch Thần Lại nhìn bóng lưng Phong Phi Duyệt, thủy chung không hiểu tại sao nàng đối với Mạch Tu lại không tin tưởng đến thế.

"Vậy là tốt nhất," Xoay người, để thân ảnh ngăn trở đứa bé lui ra, "tiểu hoàng tử cả ngày quấy khóc, bổn cung cũng không hiểu là bị bệnh hay là phản ứng bình thường, vẫn phải làm phiền Mạch y sư."

Phong Phi Duyệt nhìn hắn tiến lên, nhắm mắt theo đuôi, mùi thuốc ngào ngạt hương thuần thanh nhã, giống như khí chất của nam tử, dịu dàng ôn hòa. Mạch Thần Lại cởi tả lót buộc trên người đứa trẻ ra, mạch tượng của đứa nhỏ suy yếu, hai ngón tay đặt lên cổ tay mảnh khảnh của nó, qua một hồi chẩn đoán, thì lắc đầu.

"Thế nào?" Phong Phi Duyệt cúi người tiến đến gần.

"Từ mạch tượng nhìn lại, cũng không đáng lo." Mạch Thần Lại thu tay lại, đứa nhỏ được giải thoát khỏi trói buộc, hai tay hai chân lại lập tức vung loạn, Phong Phi Duyệt cúi đầu liếc nhìn, lẽ nào, là mình đa nghi sao?

Đứa nhỏ chi lo chơi đùa phần mình, lúc Mạch Thần Lại đứng dậy, đột nhiên co giật một cái, phản ứng cực nhanh, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của hắn.

Vội vàng ngồi xuống, Mạch Thần Lại đưa tay vén áo lên, thần sắc vốn đang hòa hoãn, chớp mắt liền trở nên khẩn trương, Phong Phi Duyệt nhìn sắc mặt của hắn, bàn tay đặt trong tay áo rộng thùng thình, cũng theo đó nắm chặt lại.

Cởi hết toàn bộ y phục trên người tiểu hoàng tử ra, Mạch Thần Lại ấn hai ngón tay lên trán nó, đứa bé xoay tròn hai mắt đen trắng phân minh, tay nhỏ bé nắm lấy tay áo của mình, giữa cổ họng, giống như là bị nấc, toàn thân lại co giật lần nữa.

Chuyện như vậy, cũng không phải là ngẫu nhiên, hắn từ từ dời lòng bàn tay đến lồng ngực tiểu hoàng tử, mười ngón tay chụm lại bắt chéo, sau đó nhấn xuống. Nhịp tim, càng lúc càng rõ ràng, Phong Phi Duyệt dứt khoát ngồi xuống bên giường. Toàn thân đứa bé run lên một cái, Mạch Thần Lại nắm mười ngón tay giao nhau thành quyền, chầm chậm rút về. Hai mắt rũ xuống trừng lớn, nhìn Phong Phi Duyệt chằm chằm.

Nàng lập tức bắt được vẻ khó tin trong mắt nam tử, thảng thốt kinh ngạc như vậy, thậm chí, còn mang theo vài phần sợ hãi, rốt cuộc là chuyện gì, có thể khiến Mạch Thần Lại kinh hoảng thành như vậy?

"Mạch y sư..." Phong Phi Duyệt muốn dò hỏi, lại thấy hắn liếc mắt nhìn Lý Yên sau lưng một cái.

Đột nhiên nàng cảm thấy bất an không thôi, khó khăn lắm mới bình ổn được thần sắc, "Lý Yên, ngươi đi ra ngoài trông chừng."

"Dạ, nương nương." Cô gái giấu đi lo lắng, liếc nhìn tiểu hoàng tử trên giường, sau đó vâng mệnh lui ra khỏi Phượng Liễm Cung.

"Tách..." Âm thanh từ đốm lửa cháy truyền đến, mơ hồ, hương đêm lơ lửng. Ánh dương bình mình xuyên qua cửa sổ rọi vào, càng hiện lên rõ ràng bóng lưng thon gầy mà kiên đĩnh của nam tử.

Phong Phi Duyệt gập cong hai chân trước giường, làn váy kiều diễm phủ kín cả mặt đất âm hàn, không khí trong Phượng Liễm Cung bị đè ép xuống thật thấp, phảng phất như giữa hai người cách một bức tường lớn vậy.

"Có lời gì đừng ngại nói thẳng." Nhẫn nhịn giây lát, Phong Phi Duyệt sâu xa lên tiếng, trời sanh thẳng tính khiến nàng không kịp chờ đợi Mạch Thần Lại mở miệng.

Nam tử gật đầu, thần sắc có hơi do dự, nhìn vào ánh mắt khẩn trương của Phong Phi Duyệt, nhẹ giọng nói ra, "Tiểu hoàng tử, chắc hẳn là bị bệnh tim."

Bệnh tim...

Ánh mắt Phong Phi Duyệt mềm xuống, tiểu hoàng tử trên giường ngoại trừ bộ dáng có chút gầy gò, vốn nghịch ngợm bướng bỉnh giống như những đứa trẻ bình thường khác, nàng đưa mắt nhìn giây lát, thấy sắc mặt Mạch Thần Lại xám ngoét, mơ hồ, cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, "Có nghiêm trọng không?"

Đáy mắt thâm thúy của hắn, một tia sáng cuối cùng cũng biến mất hầu như không còn, Phong Phi Duyệt bỗng dưng căng thẳng, nhìn hắn khẽ mở môi mỏng, "Bệnh tim của tiểu hoàng tử, là mắc phải từ trong bụng mẹ, dù có là người y thuật inh, đối với bệnh này... cũng chỉ có thể bó tay hết cách."

Phong Phi Duyệt nhìn lại đứa bé kia một lần nữa, cái gọi là bệnh tim, nếu như ở hiện đại, có lẽ chỉ cần một cuộc giải phẫu là có thể khỏi hẳn. Nàng khép vạt áo trước ngực đứa nhỏ lại, mười ngòn tay nhẹ nhàng mà cẩn thận cài từng chiếc cúc áo. Thân ảnh cao lớn của Mạch Thần Lại tiến tới, vài ba bước đến trước tấm bình phong.

"Đứa bé này..."

Phong Phi Duyệt cũng không quay đầu, kéo chăn gấm sang định đắp lên.

"Bệnh tim của tiểu hoàng tử, là do di truyền mà có." Mạch Thần Lại chắp hai tay sau lưng, hướng mặt ra ngoài điện, âm tình bất định.

Động tác trong tay nàng cứng ngắc, lực đạo cầm góc chăn, từ từ vặn chặt, siết ra một dãy nếp nhắn, "Có lẽ nào, giữa hoàng thượng và Minh hoàng quý phi, có một người bị bệnh tim?"

Toàn thân khẩn trương chảy mồ hồi lạnh ròng ròng, tầm mắt Phong Phi Duyệt vẫn rơi lên trên người tiểu hoàng tử.

Mạch Thần Lại xoay người, thấy nàng cúi nửa người xuống, bước chân hữu lực liền tiến tới đây, "Thân thể hoàng thượng cùng Minh hoàng quý phi vốn không có bệnh gì nặng, nếu thật sự có bệnh tim, hết lần này đến lần khác chẩn đoán, ta không thể nào bỏ sót không phát hiện ra."

Một câu nói của Mạch Thần Lại, không thể nghi ngờ đòn cảnh tỉnh, Phong Phi Duyệt sững sờ không còn khí lực chống đỡ, cả người xụi lơ. Ánh mắt trống rỗng rơi lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, thế nhưng, càng nhìn càng thấy xa lạ.

"Ý của huynh nói là, nó..."

Lời nói mắc lại giữa cổ họng, khó lòng mở miệng, Phong Phi Duyệt dù thế nào cũng không dám tưởng tượng, "Nó, vốn không phải là con của hoàng thượng?"

Mạch Thần Lại đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của nàng, biến cố đến quá đột ngột, khiến nàng khó có thể lập tức tiếp nhận.

"Chuyện này quá mức kỳ lạ," Phong Phi Duyệt lắc đầu, lập tức, từ bên cạnh đứa trẻ lùi ra vài bước, "sao có thể như vậy..."

Mạch Thần Lại đỡ nàng, bàn tay dính vào sau lưng nàng, trong tình cảnh bây giờ, quan trọng nhất, chính là tỉnh táo.

"Bây giờ, điều duy nhất chúng ta có thể khẳng định, chính là đứa trẻ này không phải là cốt nhục của hoàng thượng. Về phần Minh hoàng quý phi kia, chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất, đứa nhỏ này là của cô ta, vậy cô ta đã phạm vào tử tội dâm loạn hậu cung. Thứ hai... nếu đứa nhỏ này là bị đánh tráo vào đây, vậy đứa bé của hoàng thượng, sợ rằng..."

Toàn thân Phong Phi Duyệt run rẩy, theo suy đoán của hắn, lại không dám nghĩ thêm một bước nữa.

Tay mềm không tự chủ được nắm lấy cổ tay nam tử, nàng xoay người, đôi đồng tử trong suốt ngước lên, nhìn vào đáy mắt Mạch Thần Lại, "Có phải huynh muốn nói, sợ rằng đã..."

Lời nói đến đầu lưỡi, lại giống hệt hắn, không thể phát ra.

Mạch Thần Lại trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, tay kia, rơi lên đầu vai Phong Phi Duyệt, sức lực đột nhiên đè xuống, giống như ngàn vạn cân nặng, "Lúc trước Lâm Doãn từng nói, thời điểm Minh hoàng quý phi sinh con, thái hậu hai cung chỉ lưu lại một bà đỡ, những người còn lại toàn bộ bị đẩy ra ngoài điện, như vậy xem ra, thái hậu hai cung chắc chắc biết chuyện, nói không chừng, chính là do bọn họ một tay bày ra. Chỉ có điều những ngày tháng qua, người trong nội cung toàn bộ đều bị che mắt."

Vừa nghe hắn phân tích như vậy, suy nghĩ vốn đang rối loạn của Phong Phi Duyệt bắt đầu kết nối lại, thế nhưng, những gì Mạch Thần Lại suy đoán, lại khiến nàng hoảng loạn không thôi.

"Chuyện này ta sẽ không nói ra ngoài, đây là một cơ hội trọng yếu, một khi tìm được chứng cứ, chính là ngày đưa Minh hoàng quý phi vào chỗ chết, dù quyền thế của thái hậu hai cung có lớn hơn nữa, nếu thật sự có dính líu mà nói, nhất định không thoát khỏi tử tội." Mạch Thần Lại vỗ nhẹ vai nàng, kẻ địch lớn nhất của Phong Phi Duyệt không thể nghi ngờ là thái hậu hai cung, bây giờ, trong tay nàng không khác nào đang vầm một quân cờ trọng yếu, mấu chốt, phải xem nàng sử dụng thế nào.

Nàng không trả lời Mạch Thần Lại, mà nói ra một câu, "Chuyện của đứa trẻ này, huynh dám khẳng định?"

"Tuyệt đối chính xác!" Mạch Thần Lại nhất mực chắn chắn, ánh mắt chân thành mà nghiêm túc.

Đáy mắt Phong Phi Duyệt thoáng vụt qua sương mờ mông lung, ánh mặt trời buổi sớm hắt lên trên mặt, an hòa tĩnh tại, hàng mi vỗ cánh, một khi sự thật bị phơi bày, hoàng đế phải đối mặt, không chỉ là vấn đề đứa trẻ này, quan trọng nhất, chính là cốt nhục của mình... thập tử nhất sinh.

"Trước mắt, quan trọng nhất chính là tìm được chứng cứ." Nàng tỉnh táo vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nghiêng, liếc nhìn đứa bé trên giường một cái, "Nếu nó không phải hoàng tử, ta tuyệt đối không thể giữ nó bên cạnh hoàng thượng."

"Tâm tư thái hậu hai cung trước giờ tỷ mỷ, muốn tìm ra một chứng cứ bị bỏ sót, ta sợ rất khó." Mạch Thần Lại lắc đầu, nói ra lo lắng trong lòng.

"Sự thật bày ngay trước mắt, chúng ta cần, chỉ là thời gian mà thôi." Phong Phi Duyệt khoanh hai tay trước người, "Thái hậu hai cung cho rằng, có thể mượn sinh thần của hoàng tử mà củng cố địa vị sau lưng, lại không biết, chính là lòng tham này, khiến bọn họ tự chôn tai họa xuống chân mình."

Con ngươi vốn ảm đạm của nàng, dần dần tỏa sáng lấp láy, "Cho dù không lay chuyển được thái hậu, ít nhất, có thể kéo Minh hoàng quý phi xuống." Tâm tư Phong Phi Duyệt kín đáo, nhưng khi nhớ đến gương mặt tuấn tú cao ngạo của hoàng đế, lại lần nữa trầm xuống.

Nàng nghĩ đến động tác vụng về của hoàng đế khi dè dặt ôm lấy đứa bé kia, càng nghĩ đến, hắn dịu dàng nói rằng, muốn đem đứa bé cho nàng nuôi dưỡng.

Mỗi một động tác, đều là lần đầu tiên người làm cha được trải nghiệm.

Mặc dù, không hề đúng quy cách, nhưng đủ để khiến người ta ấm áp cảm động.

Hai tay che kín gò má, bí mật này, nàng sớm muộn cũng phải vạch ra, bây giờ nghĩ đến, đã thấy khó khăn mở miệng. Nàng càng không dám nghĩ đến sau này, nếu thật sự đi đến một ngày đó, mình phải mở miệng như thế nào đây.

"Mạch Thần Lại..." Phong Phi Duyệt gọi tên của hắn, ánh mắt có chút lưỡng lự, "đồng ý với ta một chuyện."

Bắt đầu từ khi nào, nàng mở miệng, mỗi lần nàng thỉnh cầu, đối với hắn mà nói, đã thành chuyện đương nhiên. Nam tử cũng không hỏi, thậm chí, cũng không lựa chọn suy tính, mỗi lần hắn gật đầu, kỳ thực, đều hữu lực hứa hẹn.