Chương 125: Hoa Nguyền Rủa Lại Xuất Hiện

Phong Phi Duyệt không nhớ rõ, phản ứng của hoàng đế lúc đó là như thế nào.

Sau khi ngự y nói xong, cả đại điện tĩnh mịch không một tiếng động, ngay cả âm thành ây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Ngước mắt nhìn lên, nàng nhìn thấy ánh mắt đầy kinh ngạc của Lý Yên, trước mắt, không biết là ánh mặt trời, hay là đèn cung đình rực rỡ, rọi đến làm nàng không mở mắt ra được, khe khẽ, còn chứa cả cảm giác chua xót.

Giữa cánh mũi cũng vậy, kéo dài đến nơi trái tim đang nảy lên, bị thứ gì đó, đè lấp đến tràn đầy.

Tầm mắt có chút mơ hồ, trong hốc mắt, không phân biệt được là băng lạnh, hay là nóng ấm, cảm giác nước lửa giao hòa, rầm rập lan tràn, cho đến khi bao vây toàn thân nàng lại.

Thân thể bị nhấc bổng lên không, Phong Phi Duyệt đột nhiên bay lên cao hơn hết thảy, giống như đưa mình vào một đám mây. Hai tay nàng rơi lên đầu vai Cô Dạ Kiết, hai chân bị hắn ôm ở trước ngực, cả người, bị nhấc lên cao.

Thần sắc của hắn, kích động, kinh hỉ, như mơ, lại như thật, xem lẫn phức tạp hiện lên trên mặt.

Xoay tròn, không ngừng xoay tròn...

Cô Dạ Kiết dùng loại phương thức này biểu đạt mừng rỡ trong lòng, cánh tay quấn chặt hai chân nàng đến phát run, bên tai, có tiếng gió thoảng qua, gào thét đầy hạnh phúc .

Xen lẫn, còn kèm theo âm thanh của những người khác...

"Hoàng thượng..."

"Nương nương..."

Tuấn nhan Cô Dạ Kiết hào hứng phấn khởi, bước chân xoay tròn lập tức dừng lại, nhìn sang Lý Yên cùng ngự y đang hai mặt nhìn nhau. Trước mắt Phong Phi Duyệt choáng váng một hồi, mái tóc rối tung dính hai bên gò má, đầu óc bởi vì nặng nề là ngửa ra sau, nàng kịp thời dựa lên đầu vai hắn.

"Hoàng thượng, cẩn thận... thân thể nương nương..." Đối diện tuấn nhan đột nhiên lạnh xuống, ngự y rụt cổ lại, tốn hết bao nhiêu khí lực mới phát ra được âm thanh.

Cô Dạ Kiết quay đầu lại, lướt qua bụng Phong Phi Duyệt một cái, cuồng phong vũ bão như trong dự liệu cũng không ập tới, tâm tình hoàng đế lúc này cực kỳ tốt, "Thưởng, hết thảy đều có thưởng!"

Phong Phi Duyệt vẫn cảm thấy không chân thật, mừng rỡ đi qua, liền bình tĩnh lại, "Hoàng thượng, liệu... ngự y có chẩn đoán lầm hay không?"

Rõ ràng Mạch Thần Lại đã nói, mình không thể hoài thai sinh con mà.

Thân thể hoàng đế cứng đờ, hai tay ông nàng dùng sức nắm chặt, nửa khắc không chịu buông ra, đầu tựa vào trước ngực nàng, đôi mắt như mãnh hổ lang thú quét về phía ngự y vừa mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt như vậy...

Lo lắng bất định.

Ngự y dùng sức, nuốt nước bọt một cái, "Chuyện này, hoàng thượng yên tâm, thần dám đảm bảo, nương nương là hỉ mạch." Vươn tay lau đi mồ hôi rỉ ra trên trán, khuôn mặt già nua đáng thương lo lắng đến tái mét.

"Thiếp vẫn là không yên lòng," Phong Phi Duyệt vỗ nhẹ bờ vai hắn, nghiêng đầu hướng sang Lý Yên nói, "ngươi đi mời Mạch y sư đến, còn nữa Lý thái y, ông lui ra trước đi."

"Dạ." Mỗi người một vẻ mặt khác nhau, hành lễ xong, lần lượt đi ra ngoài.

Bị nhấc lên quá cao, Phong Phi Duyệt chỉ có thể cúi mắt nhìn nam tử phía dưới, giọng điệu của nàng như có hờn dỗi, bàn tay nắm thành quyền, đấm nhẹ bả vai dày rộng của hắn, "Nhìn chàng kìa, có còn là hoàng đế không."

"Hoàng đế cũng là phụ thân, trẫm có con rồi, con của trẫm với nàng."

Hắn không quan tâm ngó ngàng, thậm chí có chút tùy hứng, ôm thân thể của nàng, ở trong đại điện trống trải quay quanh hết vòng này đến vòng khác, Phong Phi Duyệt bật cười liên tục, hai tay dùng sức khóa chặt cổ hắn, "Duyệt Nhi, nàng nhẹ quá, phải ăn nhiều một chút."

Nàng không đáp lời, giang hai cánh tay, bờ môi ngậm cười, nhàn nhạt một chút, giống như trăng non lưỡi liềm sáng rực rỡ, nàng khẽ nhếch miệng, giữa hơi thở mùi đàn hương có thể nhìn thấy hàm răng trắng tinh đang cười, "Được, sau này, một ngày thiếp ăn bốn bữa, không, sáu bữa, mười bữa..."

Cô Dạ Kiết ngửa đầu cười to, trong sáng hữu lực như vậy, hắn tùy ý, lồng ngực run rẩy, chống đỡ phần bụng Phong Phi Duyệt thật ấm áp, cảm giác kỳ diệu như vậy...

Lúc Mạch Thần Lại đi vào đã nhìn thấy hai người như thế này, nghe thấy động tĩnh, Phong Phi Duyệt xoay đầu nhìn lại,"Mạch y sư tới rồi."

Nam tử nhẹ cong khóe miệng, nụ cười này, lại cực kỳ miễn cưỡng, trước đó nghe lời Lý Yên nói, hắn chỉ cảm thấy toàn thân như ngã vào hầm băng, lạnh lẽo không bò dậy nổi. Xạ hương địa cực, theo lý mà nói sẽ không có bất kỳ bất trắc nào, nhưng, hết lần này đến lần khác, lại để lại vết thương trí mạng như vậy, bây giờ, bảo hắn phải đi đối mặt Phong Phi Duyệt như thế nào đây?

Cô Dạ Kiết đặt nàng xuống, hai chân vừa chạm đất, Phong Phi Duyệt liền nhấc làn váy, tiến thẳng lên trước.

Mạch Thần Lại nén xuống kích động muốn lui về sau một bước, hoàng đế cũng đúng lúc này tiến lên, cánh tay mạnh mẽ không để lại dấu vết khoác lên eo nàng, "Hoàng hậu khăng khăng nhất quyết, muốn Mạch y sư đến đây xác định xem sao."

Phong Phi Duyệt ngồi xuống một bên, khí sắc nàng suy nhược, một tay vừa mới vươn ra, hắn liền khẳng định đến bảy tám phần.

Ngón tay đặt lên mạch tượng, chẳng mấy chốc, quả thật là như vậy.

"Thế nào?" Cô Dạ Kiết không có tính nhẫn nại, thúc giục.

Phong Phi Duyệt nín thở ngưng thần, hít vào một hơi, thật lâu không có thở ra. Mạch Thần Lại chống lại ánh mắt đầy hy vọng của hai người, lúc này, mình càng không thể nào tiếp tục che giấu nữa, sắc mặt cứng đờ, hắn đè tầm mắt xuống, đầu, nặng nề gật một cái, động tác cứng nhắc.

"Xác thực, là hỷ mạch."

Toàn thân Phong Phi Duyệt buông lỏng, thần kinh kéo căng vào giờ khắc này mới được hòa hoãn, giống như được phóng thích. Hoàng đế nhất thời kích động không ngừng, bàn tay đặt trên eo nàng bắt đầu từ một khắc kia đã không còn phân vân giữa nắm chặt hay buông lỏng nữa. Phong Phi Duyệt lúc này mới thật sự yên tâm, giãn mặt ra, không hề ý đến sắc mặt mờ mịt của Mạch Thần Lại, "Đây đều là công lao của Mạch y sư."

Nàng thật sự cho rằng, là dược hiệu từ thuốc hắn cho nàng uống. Mạch Thần Lại chợt cảm thấy châm chọc, quá nhiều áp lực đè nặng trong lòng hắn, thế sự vốn đã hỗn loạn, đã vậy còn có chuyện ngoài ý muốn này.

Cô Dạ Kiết thấy hắn trầm mặc không nói gì, cũng không truy cứu, "Những người ở đây hôm nay, tất cả đều có phần thưởng."

Lý Yên đứng cách đó không xa, từ tận đáy lòng vui mừng cho Phong Phi Duyệt, nhìn nụ cười đầy ánh mặt trời rực rỡ của hoàng đế, đáy lòng cô gái từ trước đến giờ vốn không an định, rốt cuộc cũng từ từ bình ổn.

Hãy còn vui sướng, cũng chỉ có Phong Phi Duyệt phát hiện thấy vẻ khác thường nơi Mạch Thần Lại, trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy bất an, "Mạch y sư, huynh... có giấu giếm chuyện gì hay không?"

Tầm mắt bình thản của hoàng đế quét qua hai người, Mạch Thần Lại không chút nghĩ ngợi khoát tay, "Thần, thần chỉ là vui mừng cho hoàng thượng và nương nương."

Thay vì, đem chân tướng sự tình nói với nàng, khiến nàng ngày đêm lo lắng, còn không bằng, cứ như vậy thuận theo tự nhiên.

Phong Phi Duyệt hy vọng là mình suy nghĩ nhiều rồi, nếu Mạch Thần Lại đã nói như vậy, nàng cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.


Trở lại phòng luyện đan, cả đường đi hắn đều như người mất hồn, đứng ở giữa hành lang ngoài điện, nhìn cảnh sắc hoa lá xinh đẹp, ánh mắt lại ảm đạm không ánh sáng.

Bên cạnh, một bóng người kề tới gần, Mạch Thần Lại quay đầu nhìn lại, là Mạch Tu. Trong miệng nghiền ngẫm giây lát, cuối cùng vẫn mở miệng, "Sư phụ."

Người đàn ông gật đầu, cùng hắn đứng thành một hàng, "Phiền lòng chuyện gì?"

Nam tử mím chặt môi mỏng, hơi thở có chút rối loạn, Mạch Tu hướng tầm mắt về phía trước, nhàn nhạt mở miệng, "Là vì chuyện hoàng hậu có thai?"

Mạch Thần Lại có hơi giật mình, nhưng vẫn không thể hiện ra vẻ mặt kinh ngạc, chuyện này, bây giờ e là đã lan truyền khắp cả hoàng cung rồi, "Sư phụ, con còn có thể có cách khác không?"

Đã mất đi tin tưởng, vẫn còn muốn ôm dù chỉ một chút cơ hội, chính hắn lúc này, đã mâu thuẫn đến cực hạn.

Mạch Tu vươn tay khoác lên bả vai hắn, vỗ nhẹ, "Sẽ có cách, nếu đã là kiếp nạn của cô ấy, có tránh cũng tránh không khỏi." Đừng nói là không có cách nào, cho dù thật sự có, ông ta cũng sẽ không nói với Mạch Thần Lại vào lúc này, ba tháng... đều không cần bọn họ động thủ, đứa bé trong bụng hoàng hậu này, không đáng lo ngại.

Mạch Thần Lại đứng ở bên ngoài, cho đến khi mưa phùn nơi chân trời bay xuống, bị gió lạnh thổi qua, vùn vụt táp vào người, tuấn nhan trắng trẻo cảm nhận được hàn ý, lạnh lẽo đến thấu xương. Lông mi bị nước mưa bao trùm, chỉ có thể nặng nề phủ trên tầm mắt, không biết từ lúc nào, Mạch Tu đã đi rồi, Lâm Doãn từ đằng xa nhìn thấy bóng lưng của hắn, chần chừ khó quyết, không đành lòng quấy rầy.

Cho đến khi, sắc trời đại biến, gió càng lúc càng thổi mạnh, bụi bặm lá cây dưới đất lần lượt bị cuốn đi, xoay vòng giữa không trung, Lâm Doãn bước nhanh lên trước, áo choàng trong tay rơi lên đầu vai nam tử, "Sư phụ, khí trời thay đổi rồi, trở về thôi."

'Pặc...."

Gió cuốn mây tan, theo sức gió chuyển hướng, cành cây đứt gãy rơi đầy đất.

Mạch Thần Lại chau mày, tiếp theo, rũ đầu xuống, không nói một lời lướt qua bên người Lâm Doãn, đi về phía nội điện. Áo choàng dài rộng, một góc uốn lượn trên mặt đất sáng bóng, nửa tầng uốn nếp, thuận theo ngưỡng cửa nảy lên, Lâm Doãn nhìn bóng lưng của hắn, trái tim giống như góc áo choàng kia, lơ lửng bất định.


Trong Từ An Điện, đã sớm nhận được tin tức này, Tây thái hậu sắc mặt nghiêm trọng ngồi ở vị trí chủ trì, dưới điện, Mạch Tu đứng đó, trần thế bất nhiễm.

Ít nhất, ở trong mắt Đông thái hậu ông ta chính là như vậy, một bộ trường bào màu trắng, tuy đã qua tuổi trai tráng, nhưng vẻ tiêu sái tuấn lãng năm nào, vẫn như cũ không thay đổi.

"Hoàng hậu mang thai, ngược lại là một chuyện lớn." Ngữ khí Tây thái hậu khó nắm bắt, cực kỳ bình thản.Trong lòng bà ta đã nắm chắc, nếu đứa trẻ này không giữ được quá ba tháng, cách nghĩ của bà ta cũng giống hệt như Mạch Tu, mình đỡ phải ra tay động thủ, đến lúc đó, còn ngồi không xem được một vở kịch hay.

Bà ta cả đời cường thế, nhưng lại không sinh con đẻ cái, đối với nữ nhân mà nói, nỗi đau đớn mất con này, bà ta cũng có thể nghiệm thật sâu.

"Chỉ là, Minh Nhi quá tùy hứng, nói gì cũng không chịu đem đứa bé kia ra khỏi cung, bây giờ hoàng thượng đã biết hoàng hậu có thai, chuyện nói lập ngôi vị thái tử lúc trước cũng không mở miệng đề cập đến, tiếp tục như vậy, phải làm sao mới được?" Lo lắng của Đông thái hậu, khiến đám người trở nên trầm mặc.

"Có đưa ra ngoài hay không, không đến lượt nó!" Hai mắt Tây thái hậu lóe lên hiểm ác, "Cũng không thể để hai người chúng ta phải chôn theo nó, sớm biết nó ngỗ ngược như vậy, bổn cung lúc đó không nên đưa nó vào trong cung!"

"Vậy bà đỡ cùng người phụ nữ kia có tung tích gì không?"

Tây thái hậu vung tay lên, đầu đau muốn nứt, "Từ sau lần trước, bổn cung cho bọn chúng một số bạc lớn, lần này thì hay rồi, quả thật trốn đến vô tung vô ảnh rồi."

"Như vậy không tốt sao?" Đông thái hậu tiếp lời, "Chúng ta cũng tìm không ra, càng khỏi nói đến người khác."

"Không được!" Thanh âm dứt khoát, lại cùng thốt ra từ trong miệng Tây thái hậu và Mạch Tu, người phụ nữ bị một câu đánh phủ đầu, sắc mặt có hơi tổn thương, không vui liếc ông ta một cái.

Ánh mắt Mạch Tu ôn nhu, thanh âm, lại mang theo cảm giác ấm áp hiếm thấy, "Những kẻ này một ngày chưa diệt trừ, thủy chung vẫn là họa lớn trong lòng chúng ta, bây giờ điều không thể giữ lại nhất, chính là ăn may."

"Đúng," Tây thái gãy gãy sợi tóc, "người bổn cung phái ra ngoài đã đi được hơn một tháng, cho dù bọn chúng thật sự trốn ở chân trời góc biển, cũng nhất định phải đào sâu ba thước moi ra cho bổn cung."

Đông thái hậu im lặng, loại chuyện thể hiện rõ tâm cơ sắc bén này bà ta vốn không am hiểu, đã quen núp sau lưng Tây thái hậu, nhưng lại không học được thủ đoạn độc ác hung hiểm của bà ta.


Bầu trời bên ngoài, rõ ràng đã là xuân ý dồi dạt, thế nhưng trong một đêm đột nhiên tuyết rơi như lông ngỗng. Khí trời lập tức chuyển lạnh, cả hoàng thành bị hoa tuyết trắng xoa bao trùm.

Trong Cảnh Dạ Cung, Thi Tiệp Dư mặc bộ cung trang hồng nhạt, cổ áo choàng lông mao càng làm nổi bật gương mặt gầy gò trắng bệch của nàng ta, đôi tay đặt bên khóe miệng không ngừng hà hơi, hai chân giẫm lên mặt tuyết. Tiếng bước chân không còn thanh thúy nữa, mang theo trầm muộn bị tuyết chôn vùi, Đào Tâm vừa mới đi ra ngoài một lát, lúc đi vào đã thấy nàng ta đứng trong vườn, tuyết đọng trên đầu cành rơi xuống đánh vào trong cổ áo trống của Thi Tiệp Dư, lạnh đến nỗi nàng ta vội vàng rụt hai vai lại.

"Nương nương, trời lạnh như vậy, người chạy đến đây làm gì?"

Hai gò má nàng ta bởi vì đứng quá lâu mà lạnh cóng đến đỏ bừng, mười ngón tay xoa vào nhau, chỗ khớp xương đã mất đi tri giác, "Ta muốn hái vài cành mai đặt ở trong phòng, đã quá lâu không thông gió, quanh thân không được thoải mái."

"Nương nương..." Đào Tâm không thể làm gì, hai chân bước nhanh xuống dọc theo thềm đá xanh tiến đến, "chút chuyện nhỏ này, giao cho đám hạ nhân làm là được rồi."

"Bọn họ không hiểu," Thi Tiệp Dư chau nhẹ đầu mày, hiện lên chút ưu sầu, khiến người ta không nhịn được mà yêu thương, "Đào Tâm, hoa mai toàn Huyền Triều, đều không được thơm ngát thanh nhã như ở Cảnh Dạ Cung."

Đào Tâm cũng không lên tiếng, cô gái nhìn cả vườn hoa nở rộ tuyệt mỹ, giọng điệu đầy kích động, "Hoàng thượng biết ta không chỉ thích cây trà, ta còn có một loại tình cảm đặc biệt đối với hoa mai này, còn nhớ, lần đầu tiên tu sửa Cảnh Dạ Cung, cũng bởi vì một câu nói của hoàng thượng, phàm là tất cả các loại hoa quý trong nội viện đều bị nhổ sạch trong một đêm, vườn hoa mai này, chính là từ Tây Nhạc ngàn dặm xa xôi cố ý đưa đến đây."

Đào Tâm chỉ yên lặng lắng nghe, thi thoảng, gật đầu, hoàng đế chịu vì Thi Tiệp Dư lao tâm tốn lực như vậy, có thể tưởng tượng được mức độ đắc sủng của nàng ta năm đó. Giống như, hồng mai cao ngạo sừng sững nơi đây, thuộc về thời khắc phồn thịnh nhất.

"Nương nương..." Thấy Thi Tiệp Dư không thể kiềm chế mà đắm chìm trong hồi ức, Đào Tâm không đành lòng, nhưng vẫn khẽ gọi, "Nương nương."

"Hả?" Thi Tiệp Dư hoàn hồn, sắc mặt có hơi ửng đỏ, ánh mắt né tránh, "A, hồng mai dưới trời bão tuyết này mới là lúc tươi đẹp rực rỡ nhất, hương thơm thuần khiết thanh nồng, Đào Tâm, mau cùng ta hái một ít trở về."

Nhìn nàng ta cố gắng che giấu vẻ mất mát, Đào Tâm không tiện ngăn cản, chỉ có thể đi theo phía sau, hướng về phía cành hoa nở rộ tươi tốt nhất.

Tin tức bên ngoài, bây giờ đã lan truyền đến từng ngõ ngách, Đào Tâm do dự đi theo sau lưng nàng ta, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng, "Nương nương."

"Sao vậy?" Thi Tiệp Dư cũng không quay đầu lại, thuận tay bẻ một nhánh hồng mai đỏ thắm.

Đào Tâm khẽ cắn môi, mặc dù mình muốn giấu giếm, nhưng hoàng hậu mang thai dù sao cũng là đại sự, nếu chỉ gạt một mình Thi Tiệp Dư, sau này thiếu một bước thỉnh an chúc phúc, không tránh khỏi bị người ta nghị luận to nhỏ.

"Nô tỳ nghe nói, hoàng hậu nương nương mang thai rồi." Quả tim Đào Tâm dính ngay trước ngực, không dám nảy lên.

Cành mai trong tay rơi xuống, một đầu, không có phương hướng cắm vào trong đống tuyết, nàng ta lảo đảo lui về phía sau một bước, bị cả khu vườn một màu đỏ rực đâm vào mắt đến đau nhức.

Một cánh hoa, hai cánh hoa rơi xuống không tiếng động, vì sao... đánh vào trái tim lại đau đớn như vậy?

"Nương nương..." Đào Tâm lo lắng, bước loạt xoạt tiến lên, đỡ lấy cổ tay nàng ta.

"Vậy sao?" Thi Tiệp Dư cũng không quay đầu lại, hất hai tay đang nắm lấy tay mình ra, thân thể thủy chung lảo đảo muốn ngã, đứng không vững.

"Nương nương, người đừng dọa nô tỳ."

"Đào Tâm, lá gan của người từ khi nào lại nhỏ như vậy?" Thi Tiệp Dư chậm rãi xoay người, khóe mắt yếu đuối, cười rất chi là gượng ép, "Hoàng hậu có thai, đối với người trong thiên hạ mà nói, là chuyện tốt a."

"Nương nương nói rất đúng," Đào Tâm khẩn trương hòa hoãn, chỉ sợ nàng ta lại nghĩ không thông, "bây giờ, trong cung đều bận tối mắt tối mũi, bên ngoài Phượng Liễm Cung mỗi ngày đều có trọng binh canh giữ, đến con ruồi cũng không bay lọt vào được, ngay cả người nếm thức ăn ở Ngự Thiện Phòng, hoàng thượng cũng phân phó, thức ăn của hoàng hậu phải dùng thử qua ba lần sau đó mới có thể đưa vào Phượng Liễm Cung...."

Đào Tâm đem tin tức bên ngoài nhất nhất nói lại cho Thi Tiệp Dư nghe, cô gái trước sau vẫn giữ nguyên nụ cười bình thản, chỉ có điều đôi mắt tuyệt đẹp bị bệnh tật dày vò kia, cũng không tìm được nửa điểm tia sáng nào nữa, mỗi câu một đau đớn, khắc vào lòng nàng ta đến thương tích đầy mình. Đáy mắt ảm đạm, lại ảm đạm, cho đến tĩnh lặng cuối cùng.

"Vậy sao?" Vẫn là câu nói kia, thân thể nàng ta đã xoay sang chỗ khác, bắt đầu tự mình tìm kiếm hoa mai.

Đào Tâm nhìn bóng lưng mảnh khảnh của nàng ta, lập tức ý thức được mình đã nhiều chuyện rồi, vội vàng im miệng không nói nữa.

Thi Tiệp Dư bẻ nhánh hồng mai đặt trước cánh mũi, nhẹ nhàng ngửi, "Đúng rồi, hoàng hậu nương nương bây giờ đang có thai, Đào Tâm, mau, chúng ta hái nhiều một chút đem sang đó."

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta sinh ý cười, Đào Tâm lập tức đáp lời, mừng rỡ tiến lên giúp một tay.


Trong Phượng Liễm Cung, quả thật đúng như lời Đào Tâm nói, trong ba lớp ngoài ba lớp, đoán chừng đến con kiến cũng đừng mơ tưởng bò vào. Phong Phi Duyệt chống một tay dưới cằm, nhìn cảnh tượng bên ngoài, bật cười.

"Nương nương, người cười cái gì vậy?" Lý Yên không hiểu hỏi, vừa làm nóng trà xanh trong tay.

Phong Phi Duyệt chỉ cười không nói, trong tầm mắt chợt xuất hiện hai thân ảnh, vừa nhìn, là Đào Tâm cùng Thi Tiệp Dư.

Thị vệ hành lễ xong, cũng không ngăn cản, trong tay Đào Tâm ôm một bình sứ, bên trong, cắm đầy hoa mai lớn nhỏ đủ kích cỡ, mỗi một nhánh, vươn cao rực rỡ.

"Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương...."

"Nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương..."

"Đứng dậy cả đi." Phong Phi Duyệt mấy ngày nay nôn ngén lợi hại, dứt khoát nằm trên giường quý phi, lười phải động đậy.

"Tạ nương nương." Thi Tiệp Dư đứng lên trước, Lý Yên bên cạnh nhận bình hoa đặt lên bàn.

"Đây là..."

"Bẩm hoàng hậu, đây là hoa mai thần thiếp vừa mới hái, vẫn còn rất tươi, nương nương bây giờ đang có thai, cần phải chú trọng những thứ này." Thi Tiệp Dư đứng trước mặt nàng, tuyết đọng trên áo choàng sau khi chạm phải nhiệt độ trong phòng, đã bắt đầu hòa tan, bản thân nàng ta cũng ý thức được điểm này, nhìn xuống mặt đất phủ kín thảm lông danh quý, lưu lại từng dấu chân dơ bẩn của mình, cô gái nháy mắt liền đỏ bừng mặt, cảm thấy như không chốn dung thân.

Phong Phi Duyệt mặc dù không thoải mái, nhưng vẫn phải dịch người ngồi dậy, "Làm phiền Thi Tiệp Dư rồi, Lý Yên, dọn chỗ."

"Không, không, thần thiếp đứng là được rồi." Thi Tiệp Dư càng thêm luống cuống, hai chân xoắn vào nhau, mũi chân chụm lại, nhìn qua rất bất lực.

Phong Phi Duyệt kéo môi cười nhẹ, Lý Yên đã mang ghế ngồi tới đây, "Thi Tiệp Dư không cần để ý, trước mặt bổn cung, không phải dè dặt lo sợ như vậy."

Cô gái hoảng hốt gật đầu, cũng liền ngồi xuống, Đào Tâm thấy vậy, theo đó đứng sau lưng nàng ta.

Thi Tiệp Dư rất ít nói chuyện, có lúc, Phong Phi Duyệt hỏi một câu, nàng ta mới cẩn thận đáp lại một câu, giọng điệu cung kính, sợ mình bất cẩn liền nói sai lời gì đó. Người như vậy, Phong Phi Duyệt cảm thấy sống quá mệt mỏi, mất đi sự thẳng thắn.

Ngồi không bao lâu, cô gái liền đứng dậy cáo lui, lúc gần đi, hai mắt rơi vào phần bụng còn chưa hiện lên rõ ràng của nàng, trong đáy đầm, ẩn chứa khắc sâu, thoáng qua phút chốc.

Thi Tiệp Dư vừa mới bước chân trước đi, hoàng đế liền đạp chân sau đi vào.

"Hoa mai thật là đẹp." Hắn thuận miệng khen một tiếng, Phong Phi Duyệt lật người qua, "Thi Tiệp Dư vừa mới đưa đến đấy."

Bước chân Cô Dạ Kiết trong nháy mắt liền khựng lại tại đó, xoay đầu, tầm mắt rơi lên đóa hoa tranh nhau bung nở kiều diễm kia, trong mắt hiện lên chút khác thường, có chút nặng nề, nhưng không rõ ràng.

Phong Phi Duyệt chân thành nói, "Có đẹp không?"

Ánh mắt Cô Dạ Kiết né tránh, bước chân kiên định đi về phía nàng, "Dù đẹp thế nào, cũng không giữ được lâu, nuôi ở trong bình, sớm muộn cũng sẽ héo tàn."

Phong Phi Duyệt gật đầu, thân thể bị hắn ôm sang, bàn tay nóng rực áp tới đây, rơi lên trên bụng nàng, "Hôm nay, con có nghe lời không?"

"Nghe lời." Phong Phi Duyệt cười khẽ, không khóc, cũng không quấy, càng sẽ không đá mình, tất nhiên là nghe lời rồi.

"Nghe lời là tốt rồi." Cô Dạ Kiết làm như thật, lòng bàn tay ở trên bụng nàng vỗ về mấy cái.

"Nhưng mà, thiếp lại rất muốn ngủ." Một người mang thai, sao lại giống như người mắc chứng thích ngủ vậy chứ.

Hoàng đế bật cười, đứng dậy ôm nàng đi về phía giường phượng, Phong Phi Duyệt nhìn bình hoa mai kiều diễm ướt át kia, quay sang nói với Lý Yên bên cạnh, "Đặt lên trên án kỷ đi, đặt gần quá, thật là gay mũi."

"Dạ, nương nương." Lý Yên tiến lên mấy bước, đem bình hoa chuyển sang án kỷ bên cạnh, mình cũng thức thời cáo lui ra ngoài.

"Quả nhiên nặng lên không ít." Cô Dạ Kiết mới đi được vài bước, trong miệng không nhịn được trêu chọc.

Phong Phi Duyệt cười thầm, thân thể vừa lạc định, hoàng đế cũng nằm xuống theo.

Nhất thời, thật sự rất muốn ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, Phong Phi Duyệt tựa vào trước ngực hắn, ngay cả không khí, cũng mang theo hương vị ngọt ngào, tất nhiên, là cảm giác của hạnh phúc.


Trên đài trống, không biết là ở nơi tẩm điện âm u nào, chén sứ trắng tinh lộ ra hơi thở chết chóc lạnh lẽo, trăng trong nước, phản chiếu nội điện ảm đạm.

Tóc dài rơi xõa đến tận gót chân, một giọt máu trên ngón giữa, nhỏ vào trong nước, tan biến hầu như không còn. Thủy dịch vốn đang tinh khiết, dọc theo vành chén kia, cũng theo giọt máu của cô gái mà trở nên đỏ tươi, trên tế đài hình vòng cung cao cao, đặt một cái bình, bên trong, cắm cành hoa mai, ánh trăng vốn đã ảm đạm, hơn nữa trong điện cũng không đốt lửa, cho nên, không thể nhìn thấy mặt mũi của cô gái.

Ngón giữa theo giọt máu xoay trong một vòng, nàng ta bưng cả chiếc chén lên, chất lỏng ngai ngái, bị đổ lên cành hoa mai một giọt cũng không thừa. Nhụy hoa màu vàng tươi, bây giờ đã bị nhuộm đỏ, đóa hoa vốn đang nở rộ, lại theo giọt máu nhỏ xuống, từng đóa từng đóa lần lượt khép lại. Quái dị như vậy, quỷ mị như vậy.

Trong Phượng Liễm Cung, hai người ôm chặt nhau trên giường, cũng đã ngủ say.

Hoa mai trên án kỷ vẫn ở nguyên chỗ cũ, không có gió, đóa hoa vốn nên im ắng bất động, đột nhiên run rẩy một hồi, nhánh hoa cành hoa va chạm xen lẫn vào nhau, từng cánh hoa lớn theo động tác kịch liệt này mà thi nhau rơi xuống, đầy đất kiều diễm, tốp năm tốp ba chụm chung lại một chỗ, mặc dù rụng rồi, nhưng lại vô cùng đẹp mắt.

Trên giường, Phong Phi Duyệt muốn xoay người, bất đắc dĩ bị giam cầm không thể nhúc nhích, nàng thì thầm một tiếng, đầu cọ cọ lên bộ ngực của nam tử mấy cái, cũng không tỉnh lại.

Giữa hai chân mày trên vầng trán trơn bóng trắng nõn, mơ hồ, giống như có thứ gì đó đang nhiễm động, vừa nhìn kỹ lại, là hình một nửa đóa hoa mai duyên dáng, nó yên lặng không một tiếng động nằm đó, thi thoảng lại hiện rõ, thi thoảng lại mờ nhạt làm người ta khó mà phát hiện.

Sáng sớm hôm sau, hoàng đế vẫn đi lâm triều như thường lệ, Phong Phi Duyệt tham ngủ, dậy muộn.

Lý Yên cầm áo choàng khoác thêm cho nàng, vừa hầu hạ nàng rửa mặt, vừa lơ đãng mở miệng nói, "Nhắc tới cũng lạ, hôm qua Thi Tiệp Dư vừa mới đưa bình hoa mai này tới, nô tỳ nghĩ có thể để được vài ba hôm, nhưng hôm nay nhìn lại, bao nhiêu là cánh hoa, đều rơi sạch cả rồi."

"Hả?" Phong Phi Duyệt theo tầm mắt Lý Yên nhìn lại, quả nhiên thấy bình hoa mai đặt ở đằng kia đã trụi lủi, trên vài đầu cành, chỉ còn mấy đóa hoa không nhìn thấy rõ.

Nàng không nghĩ nhiều, nhìn cánh hoa rơi đầy dưới đất, "Quét đi thôi."

"Dạ, nương nương."

Phong Phi Duyệt cầm đôi đũa bạc lên, suy nghĩ chốc lát, vẫn là khoát khoát tay, "Thôi, hoa trong bình kia thì giữ lại, quét cánh hoa dưới đất đi là đủ rồi."

Dù sao, đó cũng là những cành hoa được chọn lựa tỷ mỷ đưa tới.

Lý Yên mỉm cười, là Phong Phi Duyệt khéo hiểu lòng người.