Chương 113: Dò Xét Tiệp Dư

Tắm rửa xong, được nha hoàn hầu hạ thay đổi phượng trang, hoàng đế ngồi ngay ngắn ở một bên, Lý Yên cúi đầu đứng bên cạnh Phong Phi Duyệt, hai mắt trong suốt.

"Bẩm hoàng thượng..." Lý Yên tiến lên một bước, hành lễ xong rồi cung kính đứng một chỗ, "trong cung hết thảy đều vô sự, thái hậu hai cung bên kia chỉ là phái người tới, nô tỳ đã theo lời dặn dò của nương nương, đuổi trở về rồi."

Sẵn có thất bại từ lần trước, xem ra thái hậu hai cung cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, Cô Dạ Kiết gật đầu, Phong Phi Duyệt là cố ý truyền ngự y đến, đến khi chắc chắn vết thương trên cánh tay đã không còn gì đáng ngại, mới thoáng an tâm.

Thoa thuốc lên, chỉ là có chút đau nhức ngưa ngứa, Phong Phi Duyệt thấy hắn mấy ngày nay đều chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng đêm nào, ngồi một lúc, liền bảo Lý Yên hầu hạ hắn cởi y phục.

Hoàng đế vừa mới đứng dậy, bên ngoài liền truyền đến tiếng huyên náo vụn vặt, Phong Phi Duyệt ra hiệu bảo Lý Yên mở cửa điện, dẫn đầu sải bước ra ngoài.

Bên ngoài, Ngọc Kiều đang ngăn trở trước Phượng Liễm Cung, nhìn kỹ lại, thì ra là Đào Tâm tìm tới.

"Không nghe thấy ta nói sao? Ngươi không thể vào."

"Ngọc Kiều tỷ, người cứ để cho nô tỳ vào đi, hoàng thượng trở về rồi, ta đến đây chỉ để gửi một câu nói mà thôi." Đào Tâm còn đang hết lời dây dưa, bất đắc dĩ, cô gái trước người thủy chung không chịu mở lời, vẻ mặt hờ hững.

"Chuyện gì ồn ào như vậy?" Phong Phi Duyệt bước xuống trường cấp, chậm rãi đi tới trước mặt hai người, Đào Tâm vừa thấy nàng tới, trên mặt dính dấp hy vọng, thân thể lại bị Ngọc Kiều ngăn trở không thể tiến lên, "Nương nương, nương nương..."

Phong Phi Duyệt nhìn quanh bốn phía, xung quanh cũng không còn người nào khác, "Đào Tâm, sao ngươi lại ở đây?"

"Bẩm nương nương, nô tỳ nghe nói hoàng thượng hồi cung, nô tỳ..." Cô gái gấp gáp muốn tỏ rõ ý đến, thân thể cũng không nhịn được tiến lên, hai mắt xuyên qua điện nhìn vào bên trong.

"Là ai nói với ngươi hoàng thượng hồi cung?" Phong Phi Duyệt ra hiệu bảo Ngọc Kiều tránh ra, thanh âm đột nhiên trầm xuống, khiến Đào Tâm trước mặt kinh sợ không nhẹ. Sau khi hai người hồi cung, không hề đi đâu cả, tin tức lúc trước càng bị ém kỹ trong Phượng Liễm Cung, "Hoàng thượng vào lúc nào, bước qua tẩm điện của bổn cung một bước?"

Cô gái cắn môi, ý thức được bản thân mình khẩn trương sơ suất, mà hoàng hậu lại là người khôn khéo như vậy, Đào Tâm toát mồ hôi đầy đầu, dứt khoát gập cong hai gối, quỳ xuống trước mặt Phong Phi Duyệt, "Nương nương, là nô tỳ, vừa rồi nô tỳ từ bên ngoài Cảnh Dạ Cung đi ra, không cẩn thận, nhìn thấy... Nương nương nói gì đều đúng, hoàng thượng đang ở trong Phượng Liễm Cung, nương nương, người để cho nô tỳ vào gặp mặt một lần đi..."

Đang cầu xin, hoàng đế nghe thấy động tĩnh, thay long bào xong, một thân mệt mỏi đi ra.

"Ngươi, không phải là nha hoàn theo hầu Thi tiệp sư sao?"

"Chính là nô tỳ, hoàng thượng, Thi Tiệp Dư bệnh cũ không khỏi, thời gian này lại không ăn uống được gì, thân thể bây giờ..." Phong Phi Duyệt nhìn vẻ mặt khẩn trương của Đào Tâm, nha hoàn này đối với chủ tử, ngược lại thật tâm hiếm thấy.

Hoàng đế khoát tay chặn lại, lập tức, cũng hiểu rõ.

"Tối nay, nàng nghỉ ngơi trước..." Cô Dạ Kiết quay sang nói với Phong Phi Duyệt, "Vốn dĩ, ta cũng định đi gặp nàng ấy..."

Vẻ mặt, mang theo bất đắc dĩ không thể không đối mặt, còn có vài phần sợ hãi khó nói rõ thành lời, ngày đó ở sơn động, hoài nghi của hắn, trước sau không thể để xuống. Bây giờ, cũng đã đến lúc nên đối mặt rồi. Phong Phi Duyệt không nói lời nào, nhẹ gật đầu một cái, vừa mới trở về hoàng cung, không bỏ được nhất, chắc chắn là nàng ta.

Tranh không được... Đáy lòng của Cô Dạ Kiết, có một nơi như vậy, là nơi nàng vĩnh viễn cũng không đặt chân vào được.

Hắn không nói rõ ràng, nàng cũng không hỏi kỹ, lưu lại một bóng lưng rồi, Cô Dạ Kiết liền bỏ đi ra ngoài.

Phong Phi Duyệt đưa mắt nhìn đi, Đào Tâm đứng dậy đi theo sau lưng hắn, bóng lưng ngăn trở một bên, nhìn vào trong mắt nàng, thế nhưng lại tràn đầy lo âu.

"Nương nương..." Lý Yên từ trong điện đi ra ngoài, gọi khẽ một tiếng.

Phong Phi Duyệt đứng sựng một chỗ, giấc mộng kinh hoa yên vân, nơi này, vẫn như cũ là hoàng cung, hắn, vẫn là hoàng đế.

Cuộc sống bên ngoài hoàng cung, ở nơi thế ngoại đào viên kia, mặc dù không tránh khỏi đuổi giết, nhưng cũng không có vẻ tĩnh mật như bây giờ, mệt mỏi như thế này. Gió tàn thổi ngược lá rụng, Lý Yên cùng Ngọc Kiều hai mặt nhìn nhau, không dám nói thêm một câu, đứng ở trong vườn cực kỳ lạnh, Phong Phi Duyệt khép chặt vạt áo trước ngực, phất tay nói, "Đừng canh chừng nữa, trở về nghỉ ngơi cả đi."

Lúc xoay người, bước chân đạp xuống, tịch mịch, đối với nữ nhân trong cung mà nói, là chuyện nên quen thuộc nhất.

Thi Tiệp Dư trông ngóng chờ đợi, hương trong lò nhan, nhạt đến không thể nghe thấy.

Khép áo choàng lại, theo tiếng bước chân bên ngoài tới gần, trái tim càng lúc càng treo lên thật cao.

Hoàng đế vừa mới bước vào một chân, liền thấy cô gái vội vội vàng vàng đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ kích động, sắc mặt tái nhợt, cũng dần dần có chút phiếm hồng, "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."

Lúc gặp lại, Cô Dạ Kiết chợt cảm thấy có vài phần mất tự nhiên, hắn tiến lên, hai tay dìu đỡ nàng ta, "Thân thể nàng không tốt, không phải sớm bảo nàng miễn phải hành lễ rồi sao?"

"Thần thiếp thấy hoàng thượng đến đây, liền quên mất." Thi Tiệp Dư theo hắn ngồi xuống, nắm tay không đành lòng buông ra.

"Thời gian gần đây tương đối bận, trẫm cũng ở lại Phượng Liễm Cung xử lý triều sự, thiệt thòi cho nàng rồi." Cô Dạ Kiết thuận miệng nói, vốn không cố kỵ quá nhiều.

Biểu tình trên mặt Thi Tiệp Dư cứng đờ, Đào Tâm ở bên cạnh thấy thế, chỉ đành phải ngậm miệng không nói lời nào. Nàng ta vốn cho rằng, hoàng đế sẽ không lừa gạt mình bất cứ chuyện gì, nhưng hôm nay...

"Hoàng thượng, quốc sự bận rộn, thân thể quan trọng nhất." Cười rành rọt một tiếng, hắn đã giấu giếm, nàng ta càng sẽ không đi hỏi. Thi Tiệp Dư đứng dậy đi ra sau lưng hắn, đôi tay rơi lên trên bả vai nam tử, nhẹ nhàng xoa bóp. Nàng ta cũng không biết Cô Dạ Kiết bị thương, lực đạo xoa nắn mặc dù không lớn, nhưng vẫn chạm vào vết thương.

Hắn chau mày, khẽ rên thành tiếng.

"Hoàng thượng, sao vậy?" Thi Tiệp Dư vội dừng động tác, sững sờ nhìn hai cánh tay của hắn.

"Không việc gì, có lẽ mấy ngày nay bận rộn, cánh tay nhức mỏi lợi hại." Cô Dạ Kiết dắt một tay nàng ta, để Thi Tiệp Dư ngồi xuống, "Mạch y sư có đên đây xem qua không?"

"Bẩm hoàng thượng, Mạch y sư cách dăm ba ngày lại tới đây một chuyến, để lại ít thuốc, nhưng mà bệnh của nương nương, vẫn không có nửa điểm chuyển biến." Đào Tâm thấy sắc mặt nàng ta u ám, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng mất đi thần thái, liền mở miệng đáp một câu.

Căn bệnh này, ngược lại khiến hắn không yên tâm nhất.

"Đào Tâm..." Thi Tiệp Dư thở gấp một tiếng, giống như có oán trách, "ở đâu đến phiên ngươi chen miệng vào? Hoàng thượng, người đừng nghe lời cô ấy, Mạch y sư vừa mới đến hôm qua, nói bệnh của thần thiếp đã có khởi sắc, nếu như dùng thuốc lâu dài, sẽ dần dần có chuyển biến." Bệnh của nàng ta, vốn là bệnh cũ, hằng năm tái phát, há có thể nói khỏi liền khỏi ngay.

Đào Tâm nghe vậy, yên lặng cúi đầu trầm mặc, chỉ là biểu tình uất ức trên mặt, không thoát khỏi ánh mắt của Cô Dạ Kiết.

Đưa tay nắm lấy tay nàng ta, trong lòng, liền có vài phần áy náy, "Nàng nghỉ ngơi cho tốt, trẫm sau này, sẽ tận lực dành thêm nhiều thời gian đến Cảnh Dạ Cung."

Thi Tiệp Dư cười nhạt như gió, đặt tay kia lên mu bàn tay hắn, "Thần thiếp trước sau như một vẫn sẽ chờ hoàng thượng."

Chấp niệm của nàng ta, không tranh giành của nàng ta...

Không tranh giành, giữa đầu mày Cô Dạ Kiết kéo lên vài phần phiền não, ánh mắt phức tạp, Thi Tiệp Dư xem xét từng lời, quay sang Đào Tâm bên cạnh nói, "Hoàng thượng ngồi thêm một lúc, ngươi đi hãm ấm trà xanh tới đây, vừa hay xua đi tâm trạng bất an mấy ngày nay của hoàng thượng."

Cô Dạ Kiết đưa tay xoa giữa mi tâm đau nhức, "Tâm sự của trẫm, nàng biết?"

Nàng ta cười một tiếng, lắc lắc đầu, "Thần thiếp đi theo hoàng thượng lâu như vậy rồi, mặc dù không biết thoàng thượng vì sao mà phiền não, nhưng cũng biết, trong lòng người có chuyện."

Cô Dạ Kiết kéo môi mỏng thành một đường, khóe miệng nhẹ cong, "Ỷ Đình..."

"Hoàng thượng," Thi Tiệp Dư chặn lời của hắn, "kiếp này thần thiếp không cầu gì, chỉ mong, được ở bên cạnh hoàng thượng cả đời, tình cũng được, nghĩa cũng chẳng sao, thần thiếp muốn, chính là một phần bên nhau. Khổ tâm của hoàng thượng mặc dù thần thiếp không thể chia sẻ nửa phần, nhưng vẫn hy vọng, đừng đuổi thần thiếp đi, đừng bỏ thần thiếp lại..."

Ngữ khí của nàng ta càng thêm khẩn trương, đến cuối cùng, lại có thêm vài phần thỉnh cầu hèn mọn. Cô Dạ Kiết nhớ đến lúc ở trong sơn động, tiếng gọi thê lương mà tuyệt vọng đó của Phong Phi Duyệt, ta làm mất chàng rồi...

"Nương nương, trà tới rồi..." Đào Tâm giữ cánh cửa lại, trong ấm trà trên khay, nước trà nóng hổi làm mờ tầm mắt, hơi mù lượn lờ.

Thi Tiệp Dư cho cô gái vào, Đào Tâm thận trọng dè dặt nhấc chân, bước đi không dám quá nhanh, chỉ nghe thấy vài tiếng lạch cạch phát ra từ ấm trà, cô gái càng thêm cẩn thận, Cô Dạ Kiết nhìn nàng ta bước từng bước một đi vào, bàn tay đặt trên đầu gối, nháy mắt liền siết chặt lại.

Xoay người đi, nói thêm vài ba câu với Thi Tiệp Dư, Đào Tâm thấy hai người hứng chí trò chuyện, bước chân liền vội vàng tiến lên trước, "Nương nương..."

Dưới chân, đột nhiên bị cái gì đó làm vấp một cái, cô gái không kịp ứng phó, toàn bộ trà nóng trên tay bị hất văng ra ngoài. Đôi đồng tử thâm sâu của Cô Dạ Kiết khẽ ngưng tụ trên người Thi Tiệp Dư, trong lòng, ngàn vạn tâm tình thắt thành một mối, đè ép trong lồng ngực.

Thi Tiệp Dư kinh hãi vạn phần, trong lúc luống cuống, vội đưa hai tay ra che chắn trước mặt mình, tình huống nguy cấp như thế này, nếu thật sự có võ công, theo lẽ thường đều sẽ tự nhiên vận nội lực hất nó ra, chứ không phải giống như lúc này. Không chút nghĩ ngợi, nam tử vung cánh tay lên một cái, bình trà bổ nhào tới trước mặt kia bị hất sang một bên, nước đọng tràn ra ngoài, vãi đầy trên cánh tay hắn.

"A..." Đào Tâm bị dọa sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, cuống quýt quỳ xuống, "Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng..."

Thi Tiệp Dư hiển nhiên vẫn còn chưa kịp hoàn hồn từ trận kinh hãi vừa rồi, hai tay nàng ta bụm mặt, sau khi nghe thấy tiếng ấm trà đạp vào nền đất phát ra tiếng vỡ vụn sắc ngọt, mới chậm rãi mở mắt, trong con ngươi, dần dần hiện ra mờ mịt, rõ ràng bị dọa sợ không nhẹ.

"Hoàng thượng..." Cánh môi run rẩy, trong lòng nàng ta đau xót, nước mắt đã rơi xuống.

"Không muốn sống nữa rồi phải không?" Cô Dạ Kiết nổi đại nộ, một cước đá Đào Tâm xuống đất, không thể nhúc nhích. Mồi lửa này, cháy cực kỳ hung hãn, phiền não trong lòng càng thêm gay gắt. Hắn, thế nhưng lại không tin nàng ta, suýt chút nữa cứ như vậy đả thương nàng ta.

Đào Tâm nằm dưới đất, động cũng không dám động một cái, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.

"Hoàng thượng, để thần thiếp xem thử tay của người." Thi Tiệp Dư vội vội vàng vàng đứng dậy, kéo tay Cô Dạ Kiết sang, vén tay áo lên. May mà trời mùa đông, y phục mặc tương đối dày, nhưng trên cánh tay màu đồng cỏ kia, vẫn sưng đỏ như vậy, nàng ta lau nước mắt, vừa phân phó nha hoàn bên cạnh lấy chút cao dược đến đây.

Động tác nhẹ nhàng, chỉ sợ một chút chút, sẽ làm đau đối phương. Cô Dạ Kiết nhìn ta ta cúi khom người, không ngừng hà hơi vào chỗ bị phỏng, ngón trỏ dính ít cao dược, lúc thoa lên, hai tay cũng không ngừng phát run, "Hoàng thượng, người cố nhịn một chút."

Cô Dạ Kiết ôm thắt lưng nàng ta, kéo nàng ta dậy, giọng nói uể oải, "Trẫm không đau."

"Sao có thể không đau chứ, đều sưng đỏ thành như vậy rồi." Hắn càng nói, Thi Tiệp Dư lại càng khóc lợi hại, thân thể ôm vào trong ngực, đã gầy yếu không còn hình dáng. Cô Dạ Kiết gối cằm lên đỉnh đầu nàng ta, đã không dám tưởng tượng, nếu nước trà kia thật dội lên người nàng ta..., thân thể như vậy, liệu có thể chịu được hay không...

Hai tay Thi Tiệp Dư gắt gao xoắn chặt lại một chỗ sau lưng hắn, thứ nàng muốn vốn không nhiều, người nam nhân như thần thánh này, liệu có thật sự, nhất định là của mình không? Chóp mũi, có hương thơm long nhãn nhàn nhạt của hắn, nàng ta gần như tham luyến, chỉ muốn đem hơi thở này lưu lại nơi thuộc về mình. Đáy lòng, vạn phần bi thống, lệ nơi đáy mắt, từng giọt từng giọt, thấm ướt bả vai khoan hậu của hắn.

"Khụ khụ..."

Nàng ta cực lực ẩn nhẫn, nhưng vẫn ho ra tiếng, thân ảnh trong ngực run rẩy không dứt, giống như vừa buông lỏng một cái, sẽ như lá thu tàn úa rơi xuống, "Sao vậy, đã uống thuốc chưa?"

Thanh âm của nam tử, khôi phục trở lại khẩn trương như xưa, Thi Tiệp Dư khẽ gật đầu, nơi khóe miệng, đã có vết máu đỏ thẫm, "Thần thiếp không sao, thuốc đã sớm uống rồi, một lát nữa là sẽ ổn thôi."

Cô Dạ Kiết nào có để nàng ta nhiều lời, ôm ngang hông nàng ta lên rồi đặt lên giường, "Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi thật tốt, sáng ngày mai trẫm thượng triều xong sẽ sang đây thăm nàng." Nhiều ngày nay, nhất định tồn đọng rất nhiều triều sự, tối nay, hắn phải trở về Phượng Liễm Cung, nói không chừng, cả đêm cũng không thể chợp mắt.

Thi Tiệp Dư yếu ớt gật đầu, "Sau khi hoàng thượng trở về, chỗ vết thương cố gắng đừng để đụng nước, quốc sự bộn rộn, nhưng, cũng phải chú ý nghỉ ngơi, ngàn vạn lần đừng để thân thể mệt mỏi suy sụp."

Kéo chăn gấm che kín hai bả vai nàng ta, tâm tư Cô Dạ Kiết rối rắm nhẹ gật đầu một cái, bước chân đứng dậy giống như bị đổ chì, nặng nề nhấc không lên được.

Hành lễ, đưa mắt nhìn hoàng đế rời đi rồi, Đào Tâm vẫn còn quỳ dưới đất, nha hoàn bên cạnh cũng bị Thi Tiệp Dư cho lui xuống hết.

Lúc đi ra khỏi Cảnh Dạ Cung, trong trong Cô Dạ Kiết cũng không cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại, so với lúc trước càng thêm khó chịu, chắp tay ra sau lưng, bước chân có chút do dự, hạ xuống, cũng không biết nên đi đến nơi nào.

Trong điện, Thi Tiệp Dư nhìn bóng lưng của hắn biến mất trong tầm mắt, tiếng khóc khó khăn lắm mới đè nén xuống được, trong chớp mắt liền bật ra.

"Nương nương..." Đào Tâm lòng đầy áy náy, quỳ gối tiến tới trước giường nàng ta, "Đều là lỗi của nô tỳ, là nô tỳ chọc giận hoàng thượng, nương nương, người trừng phạt nô tỳ đi."

"Xin lỗi, Đào Tâm." Thi Tiệp Dư nhìn cô gái quỳ xuống bên cạnh, lệ rơi đầy mặt, "Là ta làm liên lụy đến ngươi..."

"Nương nương..." Đào Tâm khẽ mở miệng, thấy nàng ta mặt xám như tro tàn, lẽ nào, Thi Tiệp Dư đã phát giác ra điều gì?

"Đào Tâm, ngươi không cần gạt ra..." Nàng ta dùng sức muốn chống người ngồi dậy, cho đến khi tựa lưng lên cột giường, thân thể đã hư suyễn thành một đoàn, "Hoàng thượng... chàng rõ ràng không tin ta, chàng... là đang dò xét ta, ta không ngốc, khụ khụ... ta... ta nhìn ra được. Ngươi cũng là người luyện võ, bình thường hành sự, ta cũng nhìn thấy trong mắt..."

Nói xong lời cuối cùng, Thi Tiệp Dư giơ hai tay che mặt, chỉ là ra sức khóc, hai vai gầy yếu, không ngừng run rẩy, "Trước giờ không hề nghĩ đến, sẽ có một ngày hoàng thượng lại mất đi tín nhiệm đối với ta."

Đào Tâm nghẹn ngào, vừa rồi hoàng đế vung ra một chiêu kia khiến mình vấp ngã, cô gái cho rằng, có thể giấu đi được, "Nương nương..." Đứng dậy, đôi tay rơi lên trên vai nàng ta, "Hoàng thượng là không cẩn thận, người đừng để ở trong lòng, bằng không, người cũng sẽ không vươn tay giúp nương nương cản chén trà kia."

Thi Tiệp Dư thuận thế dựa tới, đầy lòng, đã mang theo tuyệt vọng, trong Cảnh Dạ Cung, tiếng khoác bi ai u oán, vang vọng trọn cả một đêm.