Phong Phi Duyệt chợt cảm thấy thanh kiếm kia trầm xuống, hai tay của mình, phảng phất không giống như đang cầm giữ.
Hoa văn trong lòng bàn tay, đã nóng rẫy, kiếm này, lẽ nào cất giấu bí mật gì đó không thể để người khác biết? Vững vững vàng vàng rút thanh kiếm ra, nhìn lại kỹ càng, liền biết là một thanh kiếm tốt, thân kiếm được tôi luyện sắc ngót, trên vỏ kiếm, mỗi một đường hoa văn đều được điêu khắc hoàn mỹ, duy chỉ có, không tìm được bất cứ điểm nào không thỏa đáng.
Phong Phi Duyệt nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của ông ấy, mà người đàn ông, lại phủi phủi ống tay áo, lướt qua hai người, sải bước vào trong nhà.
Thu thanh kiếm vào trong tay, Cô Dạ Kiết cùng Phong Phi Duyệt lần lượt đi vào, không qua bao lâu, người đàn ông dọn cơm tối đã chuẩn bị xong lên bàn, ba người cùng nhau ngồi xuống.
Bên ngoài, rừng cây xào xạc, một bữa cơm, hơn phân nửa là trôi qua trong im lặng.
Thu dọn xong xuôi, người đàn ông thấy sắc trời bên ngoài đã tối, "Hai vị nghỉ ngơi sớm một chút đi, chỉ là nhà ngói đơn sơ, phải cảm phiền hai người chen chúc chung một phòng rồi."
"Không có gì đáng ngại, ra ngoài bất tiện biết bao nhiêu, may mà gặp được đại thúc." Phong Phi Duyệt thấy Cô Dạ Kiết bên cạnh đến một câu khách sáo cũng không nói, vội vươn tay lôi kéo tay áo hắn. Nam tử hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó, bị nàng quấy rối gián đoạn như vậy, ngẫm nghĩ nửa khắc mới bắt nhịp được, "Ừ, chúng tôi cùng ngủ trên một chiếc giường là được rồi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Phi Duyệt nháy cái liền ửng đỏ, ai cần hắn nói cái này chứ!
Người đàn ông hiểu ý, cười ha hả, tự động lui ra ngoài.
Trong phòng, mang theo mùi thơm mát mẻ tự nhiên của gỗ thô, quanh quẩn bên chóp mũi, xua không tản đi, dưới ánh nến, Phong Phi Duyệt vẫn còn đang suy nghĩ đến thanh kiếm kia, "Lời đại thúc nói, là có ý gì?"
Cô Dạ Kiết cởi trường sam ra, ngồi xuống cạnh nàng, "Có một số chuyện, phải xem cơ duyên trùng hợp, không cần để ý quá."
Đứng dậy, đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không giống như trong cung đình, chiếm giữ toàn bộ tầm mắt chính là cánh cổng khu vườn sâu không thấy điểm cuối. Mặt nước trong veo, gợn sóng lăn tăn, dưới bóng hình phản chiếu, thân ảnh hai người tựa vào nhau, hiện rõ vài phần nhỏ bé hư vô.
Phong Phi Duyệt tỳ hai tay lên góc cửa sổ, dùng khuỷu tay chống đỡ, cả thân thể nghiêng ra ngoài, sau lưng, Cô Dạ Kiết vòng tay một cái ôm tới, đè lên trên lưng nàng.
Nàng kháng nghị cựa người một cái, quay đầu lại, sắc mặt có chút mất tự nhiên, toàn thân bị gắt gao ôm chặt, mấp máy miệng vài cái, "Động tác này, sẽ khiến người ta hiểu lầm đấy..." Nàng muốn nói, cái tư thế này, thật không tế nhị chút nào, nhưng quanh quẩn giữa đầu lưỡi vài vòng, lúc nói ra, lại thành những lời này.
Cô Dạ Kiết giữ tay nàng lại, cằm chống lên đỉnh đầu Phong Phi Duyệt, thanh âm, có chút mờ ám, "Khiến ai hiểu lầm chứ? Động tác này cũng chưa phải chưa từng có."
"Ở đây vẫn còn đại thúc mà." Phong Phi Duyệt muốn đứng thẳng dậy, lại bị cả người hắn đè chặt lên bậu cửa sổ, chỉ có thể nằm sấp ở đó, không thể cựa quậy.
"Đại thúc thì làm sao?" Môi mỏng của nam tử dính ý cười tà ác, tiếp theo bổ sung một câu, "Đại thúc cũng hiểu thất tình lục dục."
Một câu, hoàn toàn bị chẹn họng.
"Thiếp không so da mặt dày với chàng." Phong Phi Duyệt bị đè ép đến nỗi lồng ngực tắc nghẽn, cặp mắt trợn lên thật to.
Cô Dạ Kiết thấy nàng nói chuyện hô hấp không yên, liền nâng người lên một chút, khóe miệng, có ý cười hiện ra, "Ta chỉ là ôm nàng một cái, Duyệt Nhi đừng có nghĩ lệch chứ."
Trừng mắt một phát, tầm mắt Phong Phi Duyệt rơi lên ánh nến đang tỏa sáng yếu ớt trong phòng, "Người đại thúc chờ, tại sao vẫn luôn không xuất hiện?"
Câu hỏi như vậy, Cô Dạ Kiết không trả lời được, chỉ có thể trầm mặc im lặng.
"Vậy chàng nói, tại sao ông ấy vẫn muốn đợi ở đây?" Phong Phi Duyệt hỏi tiếp, đầu mày tuyệt đẹp nhíu lại một chỗ, "Nơi này, rõ ràng là sát cơ tứ phía, lẽ nào ông ấy không sợ, một ngày nào đó, lúc người ông ấy khó khăn lắm mới chờ đợi được tìm đến, chính mình lại không còn ở đây nữa?"
Con ngươi thâm thúy của Cô Dạ Kiết trầm xuống, "Như vậy còn tốt hơn là bọn họ là lạc mất đối phương, nếu như đã ước định, ông ta rời đi rồi, vậy người ông ta chờ đợi, còn có thể tìm tới được sao?"
Không hiểu sao, trái tim đau xót, giống như là bị thứ gì đó quấn lấy, tình yêu như vậy, chỉ thiếu đi một phần gần gũi, sự chờ đợi của ông ấy, người kia không nhìn thấy được, đôi mắt của bà ấy ngày ngóng đêm trông, mà ông ấy... cũng đợi không được.
Phong Phi Duyệt không khỏi cảm thấy sợ hãi, nàng đứng dậy, Cô Dạ Kiết không đè lại nữa, hai tay ôm vòng trước người nàng.
Xoay người, ánh mắt nàng lướt qua bên tai nam tử, ánh đèn trong này, yếu ớt mà le lói từng hơi, đứng trước cửa sổ, mà sau lưng, lại là bóng đem u ám sâu thẳm, hai bóng người ôm lấy nhau đã tách ra. Đôi mắt lấp láy của Phong Phi Duyệt nhìn ra xa, phảng phất như, trông thấy hai người bọn họ quay lưng đi ngược phía nhau, tại sao, lại có cảm giác như lướt thoáng qua, càng chạy càng xa chứ?
"Sao vậy?" Cô Dạ Kiết thấy sắc mặt nàng có gì đó không ổn, theo tầm mắt của nàng, định xoay người nhìn lại.
"Đừng... nhìn." Phong Phi Duyệt vùi mình vào lồng ngực dày rộng của hắn, thanh âm vẫn luôn bình thản, trở nên chói tai, ngay cả cái ôm đột ngột này, cũng đập vào người hắn có chút buồn bực.
"Duyệt Nhi..."
"Chúng ta nghỉ ngơi sớm thôi, sáng sớm ngày mai còn phải lên đường nữa." Phong Phi Duyệt ẩn nhẫn đè nén xao động trong lòng xuống, tối nay, có chút tùy hứng không nói ra được, để Cô Dạ Kiết ôm mình trở lên giường.
Tiết khí Huyền Triều bây giờ, vốn nên là lúc xuân về hoa nở, thế nhưng lại lạnh lẽo đến thấu xương.
Phong Phi Duyệt muốn cử động một cái, lại kinh ngạc phát hiện, hai tay hai chân của mình toàn bộ đều bị trói chặt, xung quanh, âm thanh ồn ã náo động không ngừng. Mình đã đến đâu? Từ khi nào, nơi này có thêm một cái lồng sắt, nàng bị giam ở bên trong, đến đường ra cũng không có?
Trên đài trống phía đằng xa, hoàng đế một thân minh hoàng rực rỡ chói mắt, bên cạnh ghế loan khổng lồ, thái hậu hai cung thần sắc sủy dị đang ngồi đó.
"Kiết..." Nàng khẽ gọi một tiếng, thân thể không tự chủ được tiến lên, hai tay nắm lấy lan can sắt, dưới chân, như có ngàn cân nặng nề, mỗi một bước đi, đều giống như muốn cắt đứt cổ chân của nàng.
Nam tử mặt không biến sắc, trên tuấn nhan lạnh lùng, tràn đầy xa cách, đôi đồng tử nhìn về phía nàng, vẫn là màu hổ phách lãnh đạm tôn quý kia. Ánh mắt... xa lạ như vậy, vì sao lại xa lạ như vậy?
Phong Phi Duyệt khẩn trương, cũng sợ hãi, hai tay bắt đầu không an phận đánh lên lồng sắt, "Kiết, tại sao lại nhốt ta, thả ta ra ngoài..."
"Ha ha..."
Tây thái hậu khoan thai đứng dậy, Phong Phi Duyệt nhìn bà ta bước từng bước xuống thềm đá, sau lưng, làn váy đỏ thẫm, phủ kín cả bậc thang, "Vẫn không hiểu sao, không hiểu sao?"
"Không hiểu cái gì?" Nàng bám vào lan can lạnh như băng, thanh âm run rẩy, giống như con thú bị vây hãm, mặc người ta chém giết!
"Ha ha ha..."
Tây thái hậu ngửa đầu cười to, không chút kiêng kỵ, cười đến phủ phục cả người, "Cuối cùng cũng trừ khử được ngươi rồi, sắp sửa chết rồi, sắp sửa lên đài hành hình rồi, ngươi vẫn chưa hiểu sao? Ha ha... Quân gia, sụp đổ rồi, ngươi nhìn xem, đầy dưới đất này, đều là máu người thân của ngươi, có phải không ?"
Mùi máu tươi, rất nồng, rất đậm, ngập đầy trời mà cuốn đến, mang theo mùi vị khiến người ta muốn nôn mửa...
Mười dặm trường phố, Phong Phi Duyệt ngoái đầu, không nhịn được, nước mắt rơi như mưa, thi thể người nhà Quân gia, nằm đầy đất, trong tầm mắt, toàn bộ chỉ có một màu, đỏ, đỏ...
Đỏ thẫm cực hạn, màu đỏ chém giết, màu đỏ xử tử gia tộc...
Hai mắt, đau quá, giống như mù rồi...
Phía bên kia, nam tử giống như tượng thần, đứng giữa trung tâm trời đất, sừng sững bất động. Nước mắt của nàng lưu lại trong tim, nảy lên hy vọng, khô cằn bất kham.
Giống như, không quen biết nàng, trước đó, người tâm ý tương thông kề bên gối như vậy...
Trước mắt, lại xuất hiện một hồ ao, bên trong, đỏ tươi một màu, không biết là máu, hay là thứ gì. Tế đàn cổ xưa, ẩn trong một góc vương triều âm u. Hình như nàng nhìn thấy Thanh Âm, bị trói trên một giá thập tự bằng gỗ trên cao, phía dưới, một nam tử đi tới.
Người nam nhân này, có dung mạo tà niệm nhất thế gian, không, phải nói là diêm dúa mỵ hoặc, giờ đây, lại bị che giấu dưới người, toàn thân hùng mãnh, khiến người ta hít thở không thông.
Phong Phi Duyệt muốn nhìn rõ ràng, chợt thấy một quả cầu lửa rất lớn vọt tới, vây trọn cả người Thanh Âm trong biển lửa, nàng thấy cô ấy trước sau như một, nở nụ cười hệt như ánh mặt trời ấm áp. Cô ấy nói, "Đế..."
Tên của nam tử kia, gọi là Minh Đế.
"Thanh Âm..." Nàng thình lình bật dậy, trên người, toàn là mồ hôi lạnh, Cô Dạ Kiết ngủ bên cạnh lập tức bị đánh thức, "Duyệt Nhi..."
Nghe thấy tiếng gọi, nàng xoay đầu lại, sắc mặt tái nhợt, hai mắt mang theo kinh hoảng mông lung, lòng bàn tay dày rộng lau đi mồ hôi trên trán nàng, mỗi một động tác, rõ ràng vẫn quen thuộc như vậy. Phong Phi Duyệt nắm lấy tay hắn, ấm áp mà hữu lực. Không giống như trong mộng, tất cả đều lạnh lẽo như băng.
"Gặp ác mộng à?" Cô Dạ Kiết ôm nàng đặt giữa hai chân, đầu gối kẹp hai bên eo nàng, nhỏ giọng thì thầm.
Mình, sao lại gặp phải giấc mộng như vậy? Phong Phi Duyệt khẽ gật đầu, lui người ra phía sau, tựa vào trước ngực hắn, "Như thế này, có thể ngủ được không?"
"Nàng đừng cử động lộn xộn, không đụng vào, có lẽ có thể ngủ được."
Phong Phi Duyệt tất nhiên hiểu được ngụ ý của hắn, khẩn trương vừa rồi từ từ bình phục, quả thật co rúc thành một cục, cũng không dám cựa quậy.
Quá nửa đêm, cũng không ai nhắm mắt nữa, chỉ đơn giản là tựa vào nhau, trời vừa tờ mờ sáng, hai người liền chuẩn bị thức dậy.
Duy trì một tư thế quá lâu, khó tránh khỏi toàn thân tê mỏi vô lực. Phong Phi Duyệt tự lo mặc y phục, thấy hắn còn nằm ở trên giường, liền tiến lên trước, kéo Cô Dạ Kiết dậy.
Vừa mới thu dọn ổn thỏa, liền thấy đại thúc đã chuẩn bị điểm tâm, trên bàn, còn có một tay nải.
Tình cờ gặp gỡ, thế nhưng ông ấy lại dốc hết toàn bộ sức mình trợ giúp bọn họ, Phong Phi Duyệt chỉ có thể tạm thời đón nhận, định rằng sau khi hồi cung sẽ đáp tạ.
Dùng xong điểm tâm, người đàn ông biết bọn họ chuyến này tất có đại sự, bất đắc dĩ, cũng không thể ở lại lâu. Tiễn đến bên ngoài rừng trúc, hai người cùng nhau rời đi, rất nhiều lời nói, đến khóe miệng, lại không thể nói thành lời được.
Nhìn bóng lưng hai người càng lúc càng xa, người đàn ông không bước ra thêm một bước nào, chỉ đứng nguyên tại chỗ, cho đến khi hai người ra khỏi cánh rừng, ông ấy vẫn đứng im ở ven hồ, sừng sững bất động.
Hành trình ban đầu, không thể không bị xáo loạn, trong cung, bây giờ chính là thời điểm rối loạn bất ổn, còn không trở về, sợ là lại nảy sinh biến cố.
Bởi vì hành trình gấp rút, hai người chỉ đành phải một đường cưỡi tuấn mã chạy như bay về phía hoàng cung.
Đi đường vất vả, long đong mệt mỏi, Cô Dạ Kiết dẫn trước ghìm chặt cương ngựa, sau lưng, Phong Phi Duyệt theo sát tiến lên, một tiếng hí vang, tuấn mã ngửa ngược vó trước lên, người con gái một thân nam trang ngạo nghễ, khẽ ngước cao khuôn mặt nhỏ nhắn thần thái sáng sủa. Dạo bước đi tới bên cạnh hoàng đế, bóng dáng hai người giao nhau trước cửa đế đô, kéo dài một đường.
Phóng mắt nhìn đi, cả hoàng thành bị bao phủ trong ánh dương nhàn nhạt ngả về tây, tường hòa mà an tĩnh, giống như đang ngủ say vậy. Dưới mái ngói lưu ly, cảnh thái bình giả tạo, phía chân trời, kéo đến một đám mây đen, u ám nặng nề đè xuống. Một tay Phong Phi Duyệt nắm cương ngựa, bên cạnh, nam tử xoay đầu lại, tuấn nhan ngưng mắt nhìn nàng, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn phải vung tay, chạy như bay, "Jia..."
Bóng lưng, nhanh như ánh chớp, phía sau, cát bụi bị hất tung như một lớp màn rũ kéo lên, nàng quay đầu lại, cuối cùng, thu hết cảnh trí bên ngoài vào trong mắt, giục ngựa theo sát tiến lên.
Thứ không thuộc về mình, chớ nên cưỡng cầu.
Phong Phi Duyệt vững vàng cầm kiếm trong tay, phía trước, nam tử giảm chậm tốc độ, chờ nàng đuổi theo.
Cảnh Dạ Cung.
Thi Tiệp Dư trông mong chờ đợi, cả người, đứng ngồi không yên, Đào Tâm thấy bộ dáng nàng ta không yên lòng, liền mở miệng hỏi, "Nương nương, người đây là bị làm sao vậy?"
"Đào Tâm, ngươi nghe xem, có phải hoàng thượng đến rồi không?" Nàng ta nín thở ngưng thần, hai tay giao lại trước người, khẩn trương lắng nghe bên ngoài.
Thả công việc trong tay xuống, Đào Tâm bất đắc dĩ cắn môi, lời như thế này, một ngày Thi Tiệp Dư sẽ nói qua vài ba lần, "Nương nương, hoàng thượng vẫn chưa trở về mà."
Mắt thấy, thần sắc nàng ta dần dần ảm đạm, Đào Tâm tất nhiên không đành lòng, đi lên trước, "Nương nương, hoàng thượng ra ngoài lo liệu sự vụ, sẽ trở về nhanh thôi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Tiệp Dư trầm mặc, mang theo vài phần bi ai, hai tay xoắn lại một chỗ, thậm chí, có chút luống cuống, "Nếu không phải ta quấn lấy Lý Yên, bây giờ, vẫn còn lơ mơ tưởng rằng hoàng thượng ở trong cung. Đào Tâm, ngươi nói, có phải hoàng thượng không còn tin tưởng ta nữa rồi không?"
Biết ngay nàng ta sẽ suy nghĩ lung tung, Đào Tâm lập tức khoát tay, "Nương nương, nhất định hoàng thượng là sợ người lo lắng, huống hồ, thân thể người suy nhược, hoàng thượng sao có thể nhẫn tâm để người vì mình mà vất vả như vậy?"
Sắc mặt Thi Tiệp Dư rất kém, nghe Đào Tâm nói, trong lòng chợt cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, môi trái tim khẽ khép lại, ho vài tiếng, "Vậy sau khi hoàng thượng trở về, sẽ đến Cảnh Dạ Cung chứ?"
Đào Tâm nghĩ cũng chưa kịp nghĩ đã gật đầu, lại bắt đầu khuyên nhủ, "Nương nương yên tâm, nơi hoàng thượng bước vào đầu tiên chắc chắn là Cảnh Dạ Cung." Bình thường, tình ý Cô Dạ Kiết dành cho nàng ta, Đào Tâm không phải không nhìn ra, hơn nữa Thi Tiệp Dư bây giờ bệnh nặng, Đào Tâm càng thêm khẳng định như vậy.
"Nương nương, nương nương..."
Hai người đang nói chuyện, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hồi báo dồn dập, chớp mắt, một nha hoàn thở hổn hển chạy vào, "Hoàng... hoàng thượng trở về rồi."
Thi Tiệp Dư chỉ cảm thấy trước mặt rộng mở sáng sủa, đè nén tích tụ trong lòng, cũng lập tức tản đi, "Ngươi nói cái gì?"
"Nương nương..." Gương mặt của nha hoàn kia đỏ hồng, một tay vỗ ngực, lòng tràn đầy vui mừng, "Nô tỳ vừa mới nhìn thấy hoàng thượng cùng hoàng hậu trở về, lúc này, đã đến Phượng Liễm Cung rồi."
Hai người là cùng nhau xuất cung, bây giờ, đến Phượng Liễm Cung tẩy trần trước cũng là chuyện thường tình. Thi Tiệp Dư đưa tay vuốt qua khuôn mặt nhỏ nhắn, thần sắc có chút khẩn trương, gọi Đào Tâm tới, "Mau, chải cho ta kiểu tóc đơn giản, còn ngươi, lấy áo choàng gấm tường vân hoàng thượng ngự ban ở trong ngăn kéo ra đây, còn nữa, bảo Ngự Thiện Phòng chuẩn bị chút thức ăn tới đây, hoàng thượng đi đường mệt mỏi, nhất định là đói bụng rồi..."
Đào Tâm đứng sau lưng nàng ta, cười cười kéo mái tóc đen dài của nàng ta xuống, nha hoàn khắp phòng, cũng theo nụ cười nở rộ trên mặt Thi Tiệp Dư mà bắt đầu bận rộn.