Chương 111: Sát Thủ Thần Bí

Đây, chắc hẳn là được vẽ lúc nàng mới nhập cung, chỉ là không biết, người được vẽ là mình, hay là Quân Duyệt.

Phập phồng lo sợ đè nén vẻ mặt kinh ngạc xuống, nàng không dám ở lại lâu, khẩn trương cuộn hai bức tranh lại treo lên hệt như lúc ban đầu, khóe miệng phảng phất quầng sáng nhàn nhạt, Phong Phi Duyệt vội vàng nhấc chân rời đi.

Đóng cửa lại, nàng cũng không lập tức trở về phòng khách, trên người, lưu lại hương hoa cúc quá nồng, theo hành lang đi lanh quanh mấy vòng, sau đó mới chậm rãi quay trở lại con đường lúc trước.

Không khí lành lạnh mát mẻ, có một loại cảm giác đầy ngập tràn vào lồng ngực.

Hai người đàn ông đang nâng chén nói cười, tựa hồ, chung đụng không tệ.

"Đi đâu vậy?" Con ngươi màu hổ phách của Cô Dạ Kiết phóng tới đây, mang theo ấm khí giữa trưa, giống như ánh mặt trời bên ngoài, vô cùng trong trẻo.

Phong Phi Duyệt chôn nửa đầu trước ngực, nghe thấy âm thanh, chiếc cằm thon gọn khẽ ngước lên, đôi môi đỏ mọng lóng lánh miên man, "Chỉ ở bên ngoài tùy tiện đi quanh một vòng, trong nhà quá buồn chán."

Tay người đàn ông cầm chén rượu rụt lại, đặt lên trên đầu gối, tầm mắt mang theo một loại mất mát không thể nói thành lời rơi lên người nàng, Phong Phi Duyệt chạm mặt nhìn lại, không nói tiếng nào ngồi xuống đối diện với ông ta. Một người xa lạ như ông ta, vì sao lại có bức họa của nữ nhi Quân gia? Nhìn lại ánh mắt đó một lần nữa, Phong Phi Duyệt mẫn cảm cực kỳ, bên cạnh, Cô Dạ Kiết chỉ là mím chặt môi mỏng, cầm lấy tay nàng kéo lại gần.

Người đàn ông khựng lại, ánh mắt ngay lập tức né tránh, rót đầy chén rượu trước mặt hai người.

"Hai vị đây, là đi đến nơi nào?"

"Thuận hướng sông, đi thẳng về phía Bắc." Cô Dạ Kiết chống cánh tay lên bàn, xoay đầu lại thuận miệng đáp lời.

"Làm phiền lâu như vậy rồi, vẫn chưa biết tính danh của đại thúc nữa." Phong Phi Duyệt đột nhiên mở miệng, người đàn ông đối diện thần sắc căng thẳng, Cô Dạ Kiết thấy hai người họ có chút kỳ quái, liền chen vào nói, "Đúng vậy, sao có thể không biết tính danh của ân nhân được."

"Một chút chuyện nhỏ, hà tất phải nhắc đến."

Phong Phi Duyệt thế nhưng lại cố ý, "Nếu như đã vậy, chúng tôi cũng không tiện tiếp tục quấy rầy, ân tình nợ thúc, ngày nào đó nhất định sẽ đáp trả gấp bội."

Tuấn nhan cương nghị của người đàn ông lập tức trầm xuống, thanh âm khẩn cấp ra khỏi miệng, nửa người trên đã rời khỏi chỗ ngồi, "Khoan đã... thật ra thì, nữ tử giang hồ, cần gì phải câu nệ một cái tên."

Khóe môi Phong Phi Duyệt không để lại dấu vết cong lên, đôi mắt mang theo một chút giảo hoạt, tiến lên trước, "Đúng vậy, vừa nhìn đại thúc, liền biết chính là người hào sảng."

Dưới chân tựa vào Cô Dạ Kiết, giống như bị thứ gì đó cắn ột nhát, Phong Phi Duyệt cuống quýt rụt người trở lại, bàn tay nhỏ nhắn khẽ xoa xoa vài cái, dưới gầm bàn, tay của hắn vẫn còn đặt trên đầu gối mình. Đôi mày thanh tú nhíu lại thật chặt, vẻ mặt nàng đầy nghi hoặc, chẳng lẽ mình chọc vào hắn rồi?

"Tại hạ Việt Diệc, trước kia ở đế đô, về sau lại thích nơi thanh tịnh này, cứ như vậy tiếp tục định cư lâu dài." Người đàn ông thản nhiên nói, đối với lai lịch của hai người bọn họ, ngược lại vẫn chưa nhắc đến nửa chữ nghi ngờ.

Phong Phi Duyệt ngồi vào chỗ của mình, nhân cơ hội, nhìn quanh một vòng, "Ở đây, chỉ có một mình đại thúc sao?"

Khóe mắt ông ta thoáng qua chút lãnh tình, cuộc sống như thế này, cũng đã quen rồi, chỉ có điều, trống trải quá lâu, "Đúng, chỉ một mình ta."

"Nơi đây cảnh vật thanh nhã, là một nơi ẩn cư rất tốt," Phong Phi Duyệt cười nhẹ một tiếng, ngón tay mảnh khảnh bưng chén rượu trên bàn lên, kề bên cánh môi, mùi thơm thanh thuần dễ chịu, "chỉ là, một mình quá mức tịch mịch, đại thúc, thúc không có người cần đợi sao?"

Lời nàng nói, càng giống hăm dọa, Cô Dạ Kiết thông minh không lên tiếng, người đàn ông lại không nóng không lạnh, đầy ngập phiên muộn, rồi đơn độc hóa thành ý cười khổ sở nơi khóe môi, rượu ở trong miệng, rõ ràng là thuần hương động lòng người, từ khi nào, lại khổ sở cùng cực như vậy, "Đương nhiên là có, chỉ có điều đã bỏ lỡ một lần, thì cũng không đợi được nữa." Đôi mắt có chút chua xót khó mở quét ra phía bên ngoài, "Nơi này, nàng ấy biết."

Phong Phi Duyệt yên lặng, nghi hoặc trong miệng bị nuốt ngược trở lại, không đành lòng hỏi tiếp nữa.

Một bữa cơm, có chút nhạt nhẽo vô vị, dọn dẹp xong, người đàn ông mời Cô Dạ Kiết đánh cờ, nhìn thấy bên ngoài băng tuyết đầy trời, nếu muốn cả đêm xuống núi, đó là chuyện không thể, dứt khoát, cũng liền tĩnh tâm lại, vượt qua một đêm này.

Phong Phi Duyệt xem không hiểu, nhưng cũng không có nơi nào để đi, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh.

Lúc đánh cờ, Cô Dạ Kiết cực kỳ chuyên tâm, quân cờ trong tay giống như giang sơn bày mưu lập kế, mỗi một bước, đều rất thận trọng.

Hai bên ngang sức ngang tài, nửa ngày trôi qua, toàn cục ván cờ dần dần rẽ đến chỗ thu lưới, bên đen bị bức vào tử cảnh, Phong Phi Duyệt ngồi bên cạnh hắn, bàn tay nhỏ nhắn có chút khẩn trương nắm chặt vạt áo của hắn, Cô Dạ Kiết chống cằm suy ngẫm, biểu cảm trên mặt vô cùng trầm ổn, giữa ngón tay thon dài, quân cờ đen phát ra tia sáng cơ trí, lúc rơi xuống, càng khiến người đàn ông đối diện vốn đã thắng chắc phải thổn thức không thôi.

Ông ta nhìn chằm chằm bàn cờ, muốn tìm ra xem bản thân đã đi sao bước nào, nhưng không ngờ, tàn sát đầy bàn, lại ngay từ bước đầu tiên, liền rơi vào trong cái bẫy kín đáo của hắn.

Khẽ nhấc tay áo, hắn kéo nếp uốn ra, trong mắt hoàng đế mang theo ý cười, xa cách nhưng lại dịu dàng. Giống như, hắn trước giờ vốn chưa từng là vị tôn vương cao cao tại thượng đầy người sát sinh đó.

Phong Phi Duyệt liếc nhìn một bên sườn mặt kia, gò má tỳ lên khuỷu tay trái của hắn, trong lòng đau xót, muốn cười, nhưng lại có loại cảm giác than khóc.

Đôi mắt vốn đương bình thản của người đàn ông, đột ngột hiện ra mấy phần sắc bén, người thâm tàng bất lộ như vậy, quá mức nguy hiểm.

Sóng ngầm mãnh liệt, bên ngoài, mặt trời ngã về tây, đã có ráng chiều vụn vặt rơi xuống, mặt hồ thanh bạch chợt có gợn sóng lăn tăn, người đàn ông đứng dậy, sau đó bắt đầu đi chuẩn bị cơm tối.

Cho đến khi bóng lưng của ông ta rời đi thật xa, Cô Dạ Kiết lúc này mới ngước khuôn mặt tuấn tú lên, một tay nhấc cao bàn tay thon mềm của Phong Phi Duyệt, kề gần tới trước cánh mũi, "Vừa nãy, đã đi đâu?"

Ánh mắt hắn lộ ra tia bén nhọn, chuyện gì, cũng không qua mắt được hắn, "Đi ra ngoài lanh quanh một vòng."

Ngữ khí Phong Phi Duyệt bình thản, hời hợt cho qua, khiếp sợ vừa rồi hoàn toàn bị giấu kín, chỉ là, cuối cùng vẫn không thoát khỏi truy hỏi của hắn, "Nhìn thấy cái gì rồi?"

Đôi đồng tử trong trẻo của nàng đảo đảo vài cái, trong lúc đối mặt, lựa chọn nói thẳng ra, ngồi xuống bên cạnh Cô Dạ Kiết, Phong Phi Duyệt khẽ nhếch môi, hai mắt nhìn quanh bên ngoài, chỉ sợ người đàn ông nửa đường quay trở lại, "Thiếp phát hiện ra hai bức họa ở trong căn phòng ngủ kia, chàng đoán là ai?"

Giọng điệu ngang hàng ngang vai, tỏ rõ, quan hệ càng thêm khăng khít của hai người.

"Ai?" Giữa đầu mày Cô Dạ Kiết nặng nề nghi hoặc, trầm giọng hỏi.

"Là thiếp với Quân Nghi." Phong Phi Duyệt cắn răng nói ra vài chữ, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt nam tử, cũng là vẻ khó có thể tin. Kéo nàng lại gần mình, tuấn nhan Cô Dạ Kiết âm trầm, "Trước đây, có từng gặp mặt qua không?"

Nàng cực kỳ chắc chắn, lắc lắc đầu, "Không có, chưa từng gặp qua."

Không khí nhất thời bị đông cứng, khiến người ta chợt cảm thấy đè nén, Phong Phi Duyệt bị hai bức họa kia quấy đến tâm thầm bất an, chẳng trách, trước đó nàng lại hỏi những câu kỳ quái như vậy, Cô Dạ Kiết thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đầy vẻ ngưng trọng. Hơn nữa mấy ngày liên tục không được nghỉ ngơi tốt, cả người nhìn qua càng thêm suy yếu. Bàn tay ở trên đầu nàng vỗ nhẹ, cánh môi mỏng tuyệt đẹp kéo ra, "Được rồi, chỉ là hai bức họa mà thôi, không gấp chết người được."

Phong Phi Duyệt đấm nhẹ lên vai hắn một cái, xuất cung một chuyến, phát hiện hắn ngược lại thích trêu chọc người ta rồi.

Ngồi một lúc, bầu trời trên núi, tựa hồ càng lúc càng nhanh tối.

Phía trên rừng trúc um tùm, một vòng trăng sáng treo trên cao, quầng sáng nhàn nhạt hắt vào, từ xa nhìn lại, khói bếp lượn lờ, một bức tường hoa cảnh sắc tĩnh mật, Phong Phi Duyệt mang theo vài phần tham luyến đứng dậy, dựa vào cánh cửa gỗ, đúng vào lúc toàn tâm thanh tỉnh trở lại, đột nhiên nhìn thấy sâu trong rừng trúc, thoáng qua vài đạo bóng người.

Như gặp phải đại địch, nàng lập tức đứng thẳng người, trợn tròn hai mắt.

Cô Dạ Kiết vốn đang ngồi thấy bóng lưng nàng đột nhiên cứng đờ, liền đứng dậy theo, "Chuyện gì?"

Phong Phi Duyệt không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía khu rừng, chưa tới vài ba bước, quả nhiên một số lượng lớn người áo đen đã chạy đến trước nhà gỗ, nàng vội vã lui về sau một bước, nhất định là người của Độc Bộ Thiên Nhai đuổi tới, "Có người đến."

Cô Dạ Kiết tiến lên, ở bên trong một gian phòng khác, người đàn ông cũng đi ra.

"Lại nữa rồi!" Ông ta không có chút biểu cảm sợ sệt, thần sắc thản nhiên như vậy, lại giống như nhìn thấy một bị bằng hữu cũ.

Tên áo đen cầm đầu che mặt, trường kiếm trong tay hiện ra tia sáng rét lạnh, sau lưng, đi theo mười mấy tên ăn vận y hệt. Con ngươi lộ ra ngoài khăn bịt mặt dính vào sát khí, âm thanh xuyên qua một lớp ngăn trở, mang theo khàn đặc sau khi biến thanh, "Không ngờ, ngươi vẫn còn ở đây."

"Ta nói rồi, ta sẽ không rời khỏi đây." Thanh âm của người đàn ông vang dội, thân thể trong gió đêm, mang theo tư thái tiên phong đạo cốt, "Trái lại, các ngươi vẫn thủy chung không chịu buông tha."

"Một ngày chưa giết được ngươi, bọn ta sao có thể có mạng trở về gặp chủ nhân?" Tên áo đen hừ lạnh một tiếng, một kiếm chém đứt hàng rào trước vườn, cọc gỗ chia năm xẻ bảy vọt tới bên hông, đã không còn trở ngại, những kẻ kia vẫn chưa tiến lên chém giết.

Phong Phi Duyệt cùng Cô Dạ Kiết đồng thời đi ra khỏi nhà, kẻ đến cũng không nhận ra hai người, chỉ là lạnh giọng châm chọc, "Hừ, ta tưởng ngươi không sợ trời không sợ đất chứ, thì ra, đã âm thầm mời trợ thủ đến rồi."

"Chuyện này không liên quan đến hai người bọn họ!" Người đàn ông lên tiếng phủ nhận, hai chân thon dài bước xuống trường cấp, đi vào trong khu vườn đủ loại hoa cúc.

"Vậy thì càng tốt, bọn ta muốn lấy chỉ là cái mạng của ngươi, cũng không muốn tổn hại kẻ khác." Tên áo đen cũng thẳng thắn, tay áo người đàn ông rung lên, trong tay liền có thêm một thanh trường kiếm, "Hôm nay lại thử xem, có thể bước vào vườn của ta một bước hay không."

Phong Phi Duyệt nghe vậy, hai chân rục rịch muốn tiến lên, người đàn ông nghe thấy tiếng động sau lưng, trong tay xoay tròn một vòng, hiện ra tư thế đẹp mắt, "Không cần hai người ra tay, mời hai vị vào nhà đi thôi."

Thân ảnh cao ráo đứng vững vàng trong vườn, thanh bạch lãnh đạm.

Cô Dạ Kiết bắt lấy tay nàng, kéo sang một bên, hai chân vắt chéo hiện ra một tư thế lười biếng, sau lưng chống đỡ trên mặt tường, Phong Phi Duyệt không hiểu đầu đuôi, vẫn như cũ không yên lòng.

Thấy động tác của nàng như muốn tiến lên, tay Cô Dạ Kiết vốn đã buông lỏng lại lần nữa nắm chặt cổ tay nàng, ngón trỏ chỉ lên giữa môi, "Suỵt... cảnh đêm đẹp như vậy, đừng phá hỏng."

Khẽ mở miệng, giữa đáy mắt lại thoáng qua một tia ảnh sáng loáng, Phong Phi Duyệt đưa mắt nhìn lại, liền thấy người đàn ông một thân trường bào bạch sắc dưới ánh trăng vô cùng xuất trần phiêu dật. Kiếm trong tay ưu nhã vung múa, thân thể kiên nghị hữu lực, người kiếm hợp nhất, múa ra từng đạo từng đạo cảnh quan đẹp mắt. Lo lắng vừa rồi, bây giờ nhẹ nhàng gỡ xuống, nàng khẽ giãn mặt ngậm cười, vẫn là nên thưởng thức.

Cô Dạ Kiết thấy nàng nhẹ cong khóe môi, hai mắt càng phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, sắc mặt ban đầu liền trở nên ảm đạm, tầm mắt dán vào bóng lưng nam tử lập tức rơi lên trên người Phong Phi Duyệt, "Quả thật là gừng càng già càng cay."

Phong Phi Duyệt nghe vào tai, suýt chút nữa nhịn không được bật cười thành tiếng, "Tuổi của đại thúc cũng không quá lớn, làm gì đã đến mức 'gừng càng già càng cay'."

Một câu, giống như phản bác, khiến tuấn nhan không vui của nam tử càng thêm lạnh lẽo, "Duyệt Nhi..."

"Ừ?" Người con gái vốn không xoay đầu lại, chỉ là thuận miệng đáp lời.

"Nàng nói đại thúc kia, liệu có cần chúng ta ra tay không?" Ý định giúp đỡ của hắn vốn cũng không quan trọng, ngược lại, vị đại thúc kia càng thêm dùng sức.

"Hay là, chúng ta đợi xem biến hóa." Phong Phi Duyệt xoay đầu lại, một cái ngước mặt, bỗng nhiên có cảm giác như hàn ý bốn phía quét tới, hai vai khẽ run rẩy, bất giác rụt người tựa lại gần Cô Dạ Kiết.

Nam tử từ từ buông lỏng tuấn nhan âm trầm, giơ cánh tay không bị thương ra, kéo nàng ôm vào lòng.

Trong không khí, khôi phục lại vẻ an tĩnh như trước, chỉ nghe thấy tiếng rừng cây bất chợt xào xạc, vũ kiếm trong tay đại thúc càng dùng thêm lực, đám người áo đen ào ạt rút kiếm, nháy mắt một cái, giữ vững phòng thủ.

"Xông vào!" Tên áo đen dẫn đầu ra lệnh, sau lưng, đám người toàn bộ xuất động.

"Vụt..."

Bồn hoa bày dưới mặt đất giống như rung lên một cái, hoa cúc vốn đang tranh nhau vươn nở tỏa hương thức tỉnh trong kiếm khí, từng đóa từng đóa lần lượt bị kéo căng ra một góc, theo bước chân người đàn ông đột nhiên vọt thẳng lên, giống như đều có sinh khí linh động, nhất nhất đâm bổ vào đám người áo đen xông lên tấn công.

Kiếm trong tay đối phương điên cuồng chặt chém hoa cúc mỏng manh bay tới, nhưng chúng lại có thể khéo léo tránh đi, thân cành cánh hoa mảnh khảnh như liễu lãnh liệt quất qua cổ tay đám người áo đen, chỉ nghe 'pặc...' một tiếng, kiếm trong tay không chịu được sức nặng, bị đánh rơi xuống đất. Người đàn ông ở trong vườn không ngừng múa kiếm, giao đấu bên ngoài, phảng phất như không có chút can hệ gì tới ông ấy. Vốn không muốn tổn hại đến tính mạng của bọn chúng, cánh hoa chỉ công kích vào cổ tay cùng với bắp đùi của đám người, sau khi đẩy lùi, thì không xâm phạm nữa.

Đầy sân vườn, đều là cánh hoa rơi xuống vung vãi, người đàn ông bay thẳng người lên, bơi múa giữa màn trời đầy hương hoa.

"Thật thần kỳ..." Phong Phi Duyệt mở to hai mắt, ngay cả Cô Dạ Kiết đứng bên cạnh cũng nín thở ngưng thần, không nói một lời.

Tên áo đen dẫn đầu thấy trước sau không thể công kích, trong lòng, liền có chút tức tối, người đàn ông đã thu kiếm lại, sau khi thở ra một hơi, nhẹ giọng nói ra thành lời, "Quay về đi."

Đám người kia thấy vậy, mặc dù không phục, nhưng chỉ có thể chấp nhận nhặt trường kiếm dưới đất lên, lách mình thoát ra khỏi rừng trúc.

"Đại thúc..." Phong Phi Duyệt vô cùng khó hiểu, "người không sợ bọn chúng lần sau lại đến nữa sao?" Cái này, rõ ràng là thả hổ về rừng mà?

"Chuyện nên đến, cho dù mình có trốn đến chân trời góc biển cũng tránh không thoát." Người đàn ông xách kiếm tiến lên, sau lưng, hoa cúc vốn đang bay lượn điên cuồng giữa không trung rơi trở lại khu vườn, đâu lại vào đấy.

Phong Phi Duyệt mặc dù không nói ra, nhưng đối với cách lý giải của ông ấy lại không dám gật bừa. Cho dù ẩn cư ở trên núi, bên cạnh, vẫn có sát cơ mai phục tứ phía, nếu không diệt tận gốc đối phương, sớm muộn gì, chịu tổn hại vẫn sẽ là bản thân mình.

Lòng bàn tay người đàn ông đầy vết chai sạm khẽ vuốt ve chuôi kiếm kia, im lặng giây lát, nơi đáy mắt, có tình ý không nỡ thoáng vụt qua, hai tay cầm thanh kiếm tra vào vỏ của nó, một khắc sau, lại đưa đến trước mặt nàng, "Thanh kiếm này, tặng cho cô!"

Phong Phi Duyệt càng thêm kinh ngạc, "Tặng tôi?"

"Đúng, thanh kiếm này đi theo ta nhiều năm, đã đến lúc đổi chủ rồi, đi ra ngoài thăm thú một chút." Người đàn ông siết chặt tay một cái, trực tiếp nhét thanh kiếm vào tay Phong Phi Duyệt.

"Nhưng mà... không có thanh kiếm này, thúc làm sao có thể..."

Ông ấy mỉm cười ôn hòa, hiểu rõ băn khoăn trong lòng nàng, xoay người lại, tầm mắt lần lượt quét qua những cánh hoa cúc rơi vãi dưới đất kia, "Ở bên cạnh cùng ta giao chiến, là nàng ấy, chứ không phải là một thanh kiếm."

Đáy lòng nàng chợt ấm áp, ý của người đàn ông rất rõ ràng, múa kiếm, chỉ là một loại phương thức mà ông ấy cùng người mình mong nhớ hòa lẫn vào nhau, chân chính đứng sau lưng ông ấy, là bà ấy!

"Thanh kiếm này, cô nhất định phải cất giấu cẩn thận, nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng làm mất..." Ông ta xoay người lại, ánh mắt nghiêm túc mà thận trọng, từng câu từng chữ nói ra, "tương lai, nó có thể cứu được, có lẽ không chỉ vẻn vẹn vài mạng người đơn giản như vậy."