Chương 110: Hai Bức Chân Dung

Lúc tỉnh lại, phía trên vẫn âm u như cũ, Phong Phi Duyệt khẽ cựa người, vẫn còn buồn ngủ.

Thoải mái cọ nhẹ gò má lên đầu vai hắn, ngước tầm mắt lên, đập vào mắt đầu tiên, chính là tuấn nhan đầy thanh nhiễm kia, ngón tay thanh mảnh ngay lập tức phủ lên trên, khiến nam tử đang ngủ say giật mình tỉnh giấc, trở tay một phát, nàng đau đến hét lớn thành tiếng.

"A..."

Cô Dạ Kiết buông tay ra, khẩn trương muốn tra xét.

Phong Phi Duyệt vắt tay ra sau lưng, trên gương mặt mông lung, vẫn còn hơi ngái ngủ, nửa người trên vẫn như cũ tựa vào người hắn, lần nữa nhắm mắt.

Nam nhân này, trong mắt người đời có tàn bạo có hiểm độc, nhưng, ở trong sơn động nhỏ bé này, Phong Phi Duyệt chỉ cảm nhận được sự dịu dàng của hắn.

'Tình' của hắn, thời khắc sinh tử, một chưởng thay nàng chọn lựa con đường đầy dương quang kia.

'Nghĩa' của hắn, lần nữa nguy nan, hắn ở dưới, nàng ở trên, nhìn ý trời xanh, thế nhưng hắn lại gắng gượng dùng huyết nhục chi khu, đổi lấy một chút cơ hội sinh tồn cuối cùng cho nàng.

Ở trong này, đến ấm no cũng là khó khăn, lại khiến nàng mỗi một ngày về sau, càng thêm tưởng niệm. Ngay cả cái bánh bao giành lấy kia, cũng trở thành sơn hào hải vị, giữa răng môi, nếm vào cũng là một loại tâm tình.

"Tuyết ngừng rồi..." Thanh âm Cô Dạ Kiết sung mãn, còn có khẩn trương.

Ánh mắt Phong Phi Duyệt, mang theo một tia mất mát không dễ dàng phát hiện, nàng gật đầu, nhàn nhạt đáp lại một tiếng, "Ừ, ngừng rồi."

"Qua mấy ngày, người của Độc Bộ Thiên Nhai xem ra đã rút lui tìm kiếm, chúng ta cũng nên đi ra ngoài thôi." Cô Dạ Kiết thử động cánh tay, chỗ vết thương có chút ngứa ngáy, đã bắt đầu khỏi hẳn rồi.

Phong Phi Duyệt vẫn như cũ không nói lời nào, chỉ là đáp lời rất khẽ, "Ừ."

Cô Dạ Kiết quay đầu lại nhìn một cái, tiểu tâm tư của nàng, hắn tất nhiên hiểu, nhưng mà, cuộc sống như thế này...

Đáy lòng, cảm giác bất đắc dĩ càng đè ép mình đến khó chịu, hắn định đứng dậy, cánh tay lại bị nàng kéo nhẹ xuống, đầu vẫn như cũ nằm đó bất động, "Trời vừa mới sáng, chúng ta ngồi một lát đi."

Trong sơn động, củi đốt chỉ còn le lói tro tàn, lưu lại vài đốm lửa lúc sáng lúc tối, hai tay Phong Phi Duyệt ôm lấy khuỷu tay hắn, cho đến khi ánh sáng rọi xuyên qua cửa động hắt lên xuống mặt đất, nàng biết, bọn họ không còn quá nhiều thời gian để tùy hứng nữa.

"Kiết, chúng ta đi ra ngoài thôi."

Cô Dạ Kiết nhẹ gật đầu, trong tầm mắt rũ xuống, gánh đầy trách nhiệm nặng nề, hai người đứng dậy, trước khi rời đi, Phong Phi Duyệt đem lọ sứ cùng với bó củi đã dùng qua sắp đặt gọn gàng trật tự sang một bên. Nàng sẽ không quan tâm, nhưng không muốn nơi này, trở nên lộn xộn.

Vươn tay bám lên sợi dây, nàng ra khỏi sơn động trước tiên, sau khi rẽ bụi cây trước cửa động ra, lúc này mới kéo Cô Dạ Kiết đi lên.

Mấy ngày liên tục không thấy ánh nắng mặt trời, nam tử vừa mới đi ra, chợt cảm thấy trước mắt không kịp thích ứng, trong rừng cây um tùm, tràn đầy tuyết đọng cao bằng nửa thân người, trắng xóa một mảnh, đâm vào mắt hắn đến đau nhức. Phong Phi Duyệt phủi đi bông tuyết dính trên người hai người, phóng mắt nhìn quanh bốn phía, "Bây giờ đi ra ngoài như vậy, đừng giẫm phải cái bẫy săn thú nào nữa mới được."

Thật vậy, trong rừng bẫy rập rất nhiều, bây giờ bão tuyết bao trùm hết toàn bộ, nguy cơ ẩn giấu, mắt thường căn bản không nhìn thấy được.

"Lo lắng của chúng ta, cũng chính là nguyên nhân Độc Bộ Thiên Nhai từ bỏ truy lùng, thời điểm nguy hiểm nhất, bây giờ, vừa vặn là lúc chúng ta an toàn nhất."

Phong Phi Duyệt ngầm thừa nhận, nhặt một nhánh cây dưới đất lên, hướng phía trước dò đường.

Cổ tay bị hắn kéo trở về, hắn nhận lấy nhánh cây, dẫn nàng ra sau lưng mình, bàn tay bao bọc tay nàng, cực kỳ ấm áp.

Khí trời giá lạnh như vậy, dã thú cũng trốn sâu trong cánh rừng trú đông, trong không khí u ám, chỉ có âm thanh phát ra từ bước chân đạp tuyết của hai người, mỗi một bước đi Cô Dạ Kiết đều rất cẩn thận, Phong Phi Duyệt cùng theo phía sau, từng bước kề cận, không có một chút khẩn trương.

Xa xa, liền trông thấy hồ nước kia, nàng khẽ giãn đầu mày, "Đi ra ngoài rồi, nhìn kìa!"

Tay Cô Dạ Kiết nắm lấy nàng cũng căng thẳng, may mà, hữu kinh vô hiểm ra khỏi cánh rừng.

Một chiếc thuyền đánh cá bỏ không neo lại trên bờ, Phong Phi Duyệt nhìn thân ảnh trên thuyền, tiến lên trước vài bước, "Đại thúc..." Tiết trời lạnh căm, người đàn ông vẫn một thân y phục đơn bạc như cũ.

Quay đầu lại, ông ta nhếch miệng cười một tiếng, cầm lưới đánh cá trong tay ném ra giữa mặt sông, "Tiểu ca, là cậu à."

"Trời lạnh như thế này, thúc còn ra đây đánh cá?"

"Tiểu ca cậu không biết a, bây giờ thế giới bên ngoài không yên ổn đâu, những sơn thôn mãng phu như chúng tôi chỉ có thể vùi mình ở đây, đánh cá sống qua ngày." Người đánh cá vừa sửa sang lại lưới cá, vừa nghiêng đầu sang bắt chuyện.

Hồ nước không lớn, thuyền câu mắc lại nửa bên, thế nhưng nước sông róc rách, mà nửa bên kia, lại bị băng tuyết đóng cứng. Đôi đồng tử lạnh lẽo của Cô Dạ Kiết thoáng qua nguy hiểm, nắm tay Phong Phi Duyệt, liền muốn rời đi.

"Hai vị, hà tất đi vội như vậy?" Người đánh cá kia bỏ công việc trong tay, từ trên thuyền đi xuống, một đôi giày vải màu đen dẫm lên mặt đất trắng xóa băng tuyết, thậm chí dấu chân cũng không có, đế giày mũi hài mỏng manh, bước chân, nhanh như cưỡi gió. Chớp mắt một cái liền đi đến trước mặt hai người, Phong Phi Duyệt lúc này mới phát giác ra khác thường, "Thúc..."

"Ông rốt cuộc là người phương nào?" Ngữ khí Cô Dạ Kiết lạnh lẽo, hỏi ra miệng trước tiên.

"Ta chẳng qua chỉ là một người thô kệch ẩn cư nơi rừng núi mà thôi." Người đàn ông chừng bốn mươi mấy tuổi, chỗ thái dương, tóc cũng đã hoa râm, hai tay bên ngoai ống tay áo, trắng trẻo thon dài, không giống như người quanh năm đánh cá sinh nhai, "Bên ngoài, đã không còn yên bình, bây giờ đi ra ngoài, chỉ sẽ tự chui đầu vào lưới, nếu như không chê, có thể đến nơi ta sống, mặc dù đơn sơ, nhưng một hai bộ y phục thay rửa, vẫn có được."

Phong Phi Duyệt trầm mặc không đáp lời, ghé mắt nhìn Cô Dạ Kiết, chỉ thấy đôi đồng tử đen nhánh sâu không thấy đáy của hắn, run lên một cái, thế nhưng lại không chút do dự gật đầu, "Làm phiền rồi."

Ngờ vực vừa rồi, thoáng cái lại thành tin tưởng, Phong Phi Duyệt kéo nhẹ tay áo của hắn, bước chân không nhịn được đi theo sau người kia, nàng hạ thấp giọng, "Ông ta không đơn giản."

Cô Dạ Kiết đảo mắt qua, ý bảo nàng chớ có lên tiếng, nếu muốn ám hại bọn họ, Phong Phi Duyệt cũng sẽ không đi một chuyến đến chợ rồi còn có thể an toàn trở về. Huống hồ, trên người hai bọn họ đã dơ bẩn không chịu nổi, cứ như vậy ra khỏi cánh rừng, không bị người bên ngoài tưởng là kẻ điên mới là lạ.

Phong Phi Duyệt không dám lơ là, người đàn ông đang đi phía trước dẫn đường, xuyên qua bên bờ hoang mạc, lại đi sâu vào thêm vài bước, từ xa, liền trông thấy một căn nhà nhỏ đứng dưới chân núi. Bốn phía ngôi nhà, bò đầy một loại dây leo xanh biếc, hàng rào xén đầy lá trúc tạo thành một mê cung u oán, lại tiến lên trước, chỉ thấy, trong khoảng vườn không lớn trồng đủ các loại hoa cúc, lớn nhỏ đủ kiểu đủ sắc, ở trong tuyết trắng tranh nhau vươn lên, hương thơm thanh nhã, càng thêm thấm vào ruột gan.

Đầy hàng rào ra, hai người cùng đi vào theo, bên trong nhà đơn giản thuần phác, phóng mắt nhìn đi, chắc hẳn chỉ có một mình ông ấy.

Lập tức nấu nước chuẩn bị, người đàn ông từ trong phòng lấy ra hai bộ xiêm áo tắm thay, vừa nhìn, vẫn còn mới hoàn toàn.

Cô Dạ Kiết bị thương không thể cử động, Phong Phi Duyệt giúp nam tử mang nước vào phòng, bên trong hơi nước mờ mịt, cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Người này, quá mức bí hiểm." Giúp hắn lau chùi thân thể, Phong Phi Duyệt hạ thấp giọng nói.

"Nhân ngoại hữu nhân, ông ta chọn ở lại nơi này, tự nhiên cam nguyện tránh xa thế tục, như vậy, chúng ta cũng chỉ là người qua đường, sẽ không quen biết." Lời Cô Dạ Kiết nói không quá rõ ràng, Phong Phi Duyệt nghĩ kỹ lại cũng đúng, lòng người tuy có hiểm ác, nhưng cũng không thể đem những người chân chính hảo tâm chặn lại hết ngoài cửa.

Bôi cao dược xong, đem bộ nam trang lớn hơn mặc lên người Cô Dạ Kiết, nàng chuẩn bị nước nóng, để cho hắn đi ra ngoài trước.

Mấy ngày nay, lo lắng sợ hãi không ngủ không nghỉ, đều vào một khắc thân thể dung nhập vào trong nước mà bị xua tan sạch sẽ, vết thương nông sâu không đồng nhất đều đã tự khép miệng, vốc lên một tay đầy nước, rửa sạch sẽ gương mặt nhỏ nhắn dính đầy bùn đất. Trong nhà bày biện rất đơn giản, một chiếc bàn, khung giường đơn sơ, còn có một chân tủ. Chủ nhân nơi này chắc hẳn rất thích yên tĩnh.

Vốn định chậm rãi thong thả ngâm mình thêm một lúc, nhưng vừa nghĩ Cô Dạ Kiết vẫn còn ở bên ngoài, trong lòng, vẫn là có chút khó yên. Lúc mở cửa phòng, liền thấy hai người đang đánh cờ, Cô Dạ Kiết nghiêng khuỷu tay chống lên cạnh bàn trước mặt, trong tay nam tử nhấc lên một quân cờ, tay kia, cầm lấy trà hoa cúc ở bên cạnh.

Trong lòng buông lỏng, nàng đạp bước lạo xạo tiến lên.

Nghe tiếng động, hai người cùng đưa mắt nhìn lại, Phong Phi Duyệt nhẹ kéo cánh môi bật ý cười, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hiện lên sức sống, chân mày như liễu, đôi mắt lấp láy trong trẻo dán chặt vào Cô Dạ Kiết, nàng chậm rãi tiến lên.

"Xoảng..."

Một tiếng dị thường, Phong Phi Duyệt dừng bước, Cô Dạ Kiết chợt cảm thấy nơi ống tay áo ẩm ướt một mảnh, hắn lùi người lại, liền thấy hơn nửa tay áo thấm đầy vết nước, mà người đàn ông trước người, lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Phong Phi Duyệt đang đứng đằng kia, "Cô..."

"Đại thúc..." Nàng tiến lên, cầm lấy chén trà bị đánh rơi, "Thúc sao vậy?"

"Không, không sao..." Sắc mặt ông ta có hơi né tránh, cầm lấy mảnh khăn khô ở bên cạnh dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn, khuôn mặt trước đó, ông ta vốn không thể nhìn rõ ràng, bây giờ nhìn lại, thật khiến ông ta phải kinh ngạc một hồi. Lau chùi hai tay, cổ tay mang theo chút run rẩy, kích động không thôi. Phong Phi Duyệt cùng Cô Dạ Kiết liếc mắt nhìn nhau, vội muốn nhận lấy mảnh khăn trong tay ông ta, "Đại thúc, hay để tôi làm cho."

"Không, không, cô ngồi một lát." Người đàn ông khăng khăng, tránh người một cái, để lại một bên bàn cờ, "Ta đi chuẩn bị cơm trưa."

Bây giờ, mới là sáng sớm mặt trời vừa mọc, một bữa cơm ông ta cư nhiên chuẩn bị cả một buổi sáng.

Tửu sắc tinh khiết, đầy bàn đều là món ăn dân dã miền núi, ba người cùng nhau ngồi xuống, cổng vườn mở rộng, bên ngoài, cảnh sắc trong mắt đẹp không sao tả xiết.

Phong Phi Duyệt bụng đói kêu vang, không để ý đến tướng ăn, bên kia, hai người lại đang đối ẩm vui vẻ, "Ăn từ từ thôi." Cô Dạ Kiết tiện tay, lau đi hạt cơm dính bên khóe miệng nàng, người đàn ông thấy hắn động tác thân mật, giọng điệu ân cần, vui vẻ nhấp một ngụm rượu, "Nào, đây là cá nhà tự đánh, ăn nhiều một chút." Gắp lên một miếng thịt cá bỏ vào trong chén nàng, ánh mắt trong trẻo gợn sóng lăn tăn, lại mang theo tràn đầy yêu thương.

Quên đi phòng bị lúc trước, Phong Phi Duyệt ăn no rồi, thấy hai người còn đang đối ẩm, căn nhà phong vị cổ xưa như thế này, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ mới lạ, "Tôi, có thể tùy tiện đi một chút không?"

Cô Dạ Kiết dướn mắt nhìn sang, nàng nguýt miệng một cái, mang theo vài phần chột dạ.

Thế nhưng, người đàn ông lại nhất mực đáp ứng, "Nơi nhỏ bé như thế này, xin cứ tự nhiên."

Phong Phi Duyệt kích động, đáp tạ xong liền đứng dậy, "Duyệt nhi... đừng đi xa quá."

Cô Dạ Kiết để chén rượu xuống, tùy ý dặn dò.

Người đàn ông căng thẳng nắm chặt tay, ánh mắt nhìn về phía Phong Phi Duyệt, mang theo khẳng định mông lung.

"Yên tâm đi, thiếp chỉ đi quanh trong nhà này thôi."

Xoay người đi về hướng hành lang bên ngoài, sau lưng, tầm mắt người đàn ông chăm chú dán chặt vào bóng lưng nàng, Cô Dạ Kiết đảo mắt qua, rượu nuốt xuống, tinh khiết thơm nồng.

Căn nhà này vốn cũng không lớn, trừ một gian phòng cho khách vừa mới tắm rửa lúc nãy, đi sang bên trái vài bước, còn có một phòng nữa. Cửa vốn cũng không khóa, đẩy nhẹ một cái, làm cánh cửa 'két' một tiếng, Phong Phi Duyệt nhanh chóng lách mình tiến vào. Hương thơm của hoa cúc phả vào mặt, nàng trở tay đóng cửa lại, vừa nhìn một cái, ngược lại dọa mình không nhẹ.

Trong phòng trống không, bên giường, trên bàn, cùng với kệ sách án kỷ, đều trải đầy hoa cúc vừa mới hái, phần lớn là cúc đại đóa tơ vàng, hoa cúc dại trắng muốt, chủng loại đa dạng, giống như tiến vào dị giới đầy hoa.

Bên trong, không nhiễm trần thế, nhìn qua, người đàn ông này là một người cực kỳ ưa thích sạch sẽ.

Dưới chân, là sàn nhà dùng ván gỗ tự chế trải lên, lúc bước đi, phát ra âm thanh 'thùng thình' thanh thúy. Phong Phi Duyệt nhìn quanh một vòng, trừ vài vật dụng bày biện đơn giản, ngoài ra không tìm được vật nào điểm xuyết. Trên mặt bàn dài, bày một hộp trang điểm đẹp mắt, vừa nhìn, chính là đồ trang sức của phụ nữ trẻ tuổi. Hiếu kỳ tiến lên, do dự năm lần bảy lượt, thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, Phong Phi Duyệt liền đánh bạo xem thử, quả nhiên, là rực rỡ muôn màu. Trâm cài tóc ngọc trai, ngay cả trâm vàng mà gia đình quý tộc hiếm khi thấy được cũng có, âm thầm tặc lưỡi, nàng đem đồ đạc đặt lại chỗ cũ.

Phía bên kia, trên chiếc án kỷ bày đặt giấy viết nghiên mực, Phong Phi Duyệt đi lên trước, cầm lên một cây bút mực trong đó, đặt ở trước mắt, nàng càng thêm khẳng định, người đàn ông bên ngoài, tuyệt đối không phải một hương dã thôn phu đơn giản như vậy.

"Ơ..." Ngạc nhiên đặt bút xuống, chỉ thấy nghiên mực kia, đè ép một xấp giấy Tuyên Thành thật dầy.

Cầm trong tay xem thử, nhưng chỉ là bóng lưng của một nữ nhân, mặc y phục thành thân đỏ thẫm, trên đầu, cài một chiếc trâm vàng long phượng biệt tường, tư thái dáng điệu uyển chuyển, nhưng lại không nhìn thấy được gương mặt kia. Trên làn váy miên man, nở đầy các loại hoa cúc, khiến toàn thân cô gái như được vây giữa bụi hoa, đơn độc, bóng lưng kia, trong tịch mịch lộ ra bất lực cam chịu số phận, cô độc nở hoa.

Phong Phi Duyệt lấy ra một bức khác, lại phát hiện những bức họa trong tay, toàn bộ đều là lấy cô gái cùng hoa cúc làm bối cảnh, không nhìn thấy khuôn mặt, cho dù, chỉ là một chút chút cũng không thấy.

Thả nghiên mực kia về lại chỗ cũ, có lẽ, đây chắc hẳn là người mà ông ấy thương nhớ, ngày ngày tưởng niệm, nhưng ngay cả dũng khí để vẽ ra khuôn mặt ấy cũng không có.

Vách tường bốn phía, đều là dùng gỗ thô dựng lên, Phong Phi Duyệt bước chân tiến lên trước, chỉ thấy trên mặt tường hướng về phía đông, hình như có treo hai bức tranh.

Bức tranh đã bị cuộn lại, treo ở nơi có thể chạm tay đến được. Bên ngoài một lớp, bảo vệ cực kỳ tốt, Phong Phi Duyệt đứng ngay phía trước, mặc dù cảm thấy không ổn, nhưng vẫn vươn một tay, cầm sợi tơ trên bức họa phía bên trái giật ra.

Theo một tiếng 'roạt...", bức tranh bị mở ra, bức họa lập tức xoay tròn vòng vèo rơi xuống, Phong Phi Duyệt chạm mặt nhìn theo, thế nhưng lại trợn tròn mắt hạnh, kinh ngạc đến mất cả phương hướng.

Người được vẽ trong bức họa, lại là Quân Nghi!

Từ gương mặt cùng với y phục nhìn lại, chắc chắn là mới được vẽ gần đây. Phong Phi Duyệt hướng tầm mắt sang bức tranh còn lại, nàng đoán không ra, trong bức họa kia rốt cuộc sẽ là ai.

Trái tim, dâng lên một cảm giác quỷ dị, lúc nhìn lại căn nhà gỗ này, lại có một cỗ chân tình khác lạ. Giữa cánh mũi, hương hoa nồng đậm, Phong Phi Duyệt nhìn bức tranh cuộn tròn lại kia, đi lên trước. Hai nắm tay, tràn đầy mồ hôi siết lại thật chặt, không do dự nữa, nàng khẽ nhón chân lên, chỉ thấy sợi tơ trói buộc lướt qua, thốt nhiên, dùng lực một cái.

Bức họa, mở rộng ngay trước mắt.

Người con gái một thân vinh hoa, thần thái cao ngạo, phượng bào gia thân, giữa hai đầu mày, quả thật vạn phần kiều mị.

Dưới khóe mắt, một khỏa lệ nốt ruồi, xinh đẹp dụ hoặc, vốn là điểm không dễ dàng trông thấy rõ, bây giờ, lại được thể hiện một cách sống động trên mặt giấy.

Người trong bức tranh kia , rõ ràng chính là Phong Phi Duyệt!