Chương 109: Một Giọt Nước Mắt

Lẽ nào, người của Độc Bộ Thiên Nhai đã tìm được chỗ này? Hay là...

"Không..." Cặp mắt Phong Phi Duyệt chua xót, dược liệu trong tay theo đó rơi xuống mặt đất, "Ở đâu, chàng ở đâu?"

Mình làm mất chàng rồi, làm mất chàng rồi....

Trong lòng, lặp lại hết lần này đến lần khác, nàng gấp đến độ xoay vòng, sơn động này vốn cũng không lớn, nàng tới tới lui lui tìm không biết bao nhiêu lần, tối đen như mực, trên người, trên trán, bị đụng phải đầy vết thương, cất bước khó khăn.

Bánh bao trong tay đã lạnh ngắt, dược liệu cột chung vào một chỗ cũng rải rác toán loạn dưới đất, sau lưng Phong Phi Duyệt dựa vào tường thạch bích, chợt cảm thấy toàn thân vô lực trống rỗng, thân thể, phản phất như đang ý vị trầm xuống. Nơi sống lưng, bị phiến đá góc cạnh tỳ lên trầy xước, nàng chán chường ngồi sụp xuống đất, mặc kề bùn đất lầy lội, cứ như vậy... ngồi bệt xuống.

Cho dù Cô Dạ Kiết đã hôn mê, bên cạnh vẫn còn có một lồng ngực mình có thể dựa vào.

Phong Phi Duyệt vòng hai tay quanh bả vai, ẩn nhẫn của nàng, kiên trì của nàng, dường như trong nháy mắt liền sụp đổ hết thảy. Sâu trong hốc mắt, ửng lên một tầng khổ sở, chua xót, toàn thân đều giống như bị tê liệt, thế gian rõ ràng, ở trong bóng tối, mờ mịt chuyển thành mơ hồ, tròng mắt thoáng qua khắc cốt ghi tâm. Một giọt nước mắt, chịu đựng quá nhiều đè nén, tràn ra ngoài...

Từ nhỏ đến giờ, nước mắt của nàng, chừa từng rơi một giọt nào...

"Hu hu...."

Thanh âm, bị đè ép rất trầm rất thấp, nàng tựa lên hai đầu gối, hai vai thon gầy thỉnh thoảng lại rung động, sau khi cởi bỏ một thân kiên cường, còn lại, sẽ là cái gì? Là... yếu đuối...

Phong Phi Duyệt rấm rứt thành tiếng, thanh âm, đứt quãng gián đoạn, không thể thành một tiếng rõ ràng, "Tại sao, ta muốn ra ngoài..."

"Ta làm mất chàng rồi... không tìm được rồi..."

Nàng khủng hoảng, nàng bàng hoàng, toàn thân, đã mất hết chủ ý, khuôn mặt nhỏ nhắn, đã khóc đến nhòe nhoẹt, đỉnh đầu, vẫn là cửa động tối đen như mực, ánh trăng, tựa hồ cành ảm đạm hơn, chỉ có một chút ánh sáng, suy yếu, kiệt quệ.

"Duyệt..."

Thình lình, giống như có âm thanh truyền đến, rất yếu, cực kỳ vô lực. Phong Phi Duyệt ngước đầu lên, khẩn trương nhìn quanh bốn phía, phóng mắt nhìn đi, một nơi như thế này, làm gì có chỗ dung thân nào khác.

Nhất định là, hắn cũng không tìm được mình, lo lắng, cho rằng nàng bỏ lại hắn...

Hai mắt Phong Phi Duyệt sưng đỏ, nức nở đứng dậy, hai tay liều lĩnh đánh đấm lên vách tường bốn phía, cho đến khi trong sơn động trống rỗng, vang lên trận trận hồi âm.

"Ở đâu... ở đâu a... Có phải là, chàng lại bỏ rơi ta, ném ta ở lại nơi này một mình, chúng ta đã đã nói rồi đấy, chàng đừng quên..."

Phong Phi Duyệt đặt hai tay lên trên mặt tường, dán mặt lên mu bàn tay, lần này, thanh âm kia càng rõ rệt hơn trước nhiều, "Duyệt Nhi...."

Nàng nín thở ngưng thần, khẽ lau nước mắt, dán tai vào vách tường, "Duyệt Nhi..."

Là thanh âm của hắn, Phong Phi Duyệt mừng đến phát điên, nhưng mà, mặc dù ở gần bên tai, lại giống như cách trở một bức tường kín, đôi tay gõ gõ mấy cái, tiếng gọi như có như không của nam tử, giống như đang nói mê.

Hai tay Phong Phi Duyệt cào bới vài cái, phát hiện vách tường này cũng không quá kiên cố, cấu tạo và chất đất lỏng lẻo. Nàng lui về sau mấy bước, bả vai vừa đụng lên vài cái, chỉ nghe 'rầm...' truyền đến âm thanh vách tường bị đánh sập, nàng liền nhào ra ngoài, cả người nằm dính trong bùn đất, không thể nhúc nhích.

Ngẩng đầu lên, rõ ràng cũng là một cái sơn động, Phong Phi Duyệt vội vàng bò dậy, gấp gáp tìm kiếm một vòng, mới phát hiện Cô Dạ Kiết nằm ở một bên, nhìn kỹ lại một lần nữa, nơi này, không phải chính là cái sơn động mình ẩn nấp lúc trước đó sao?

Hắn đã tỉnh lại, nửa người trên dựa vào vách tường, thần sắc vẫn chưa có khôi phục, thấy nàng hành động như vậy, một chút phản ứng cũng không có.

Thì ra, hai cái sơn động chỉ ngăn cách bởi một bức tường, Phong Phi Duyệt nhếch nhác không thôi, trên mặt dính đầy bùn đất, nàng lắc lắc đầu, liền thấy Cô Dạ Kiết khẽ mỉm cười, trong mắt phượng, lại có yêu thương rõ ràng. Nàng bò lên trước, trán nam tử thấm ướt mồ hôi, thanh âm, cực kỳ yếu ớt, "Vừa rồi ta nghe thấy có người nói... làm mất ta rồi...."

Phong Phi Duyệt đứng trước mặt hắn, buồn cười, nhưng không có một chút khí lực để kéo cánh môi...

Nàng giang rộng hai tay, lập tức, vòng qua hai vai nam tử ngã xuống, vết thương nơi bả vai, bị rách ra lần nữa, Cô Dạ Kiết kêu đau một tiếng, đè lại thân thể của nàng. Trong con ngươi, sớm đã không còn nước mắt, đôi tay Phong Phi Duyệt từ từ thu hẹp, lòng bàn tay, nắm lấy khuỷu tay của mình. Lòng ngực, run rẩy không dứt, toàn thân người con gái, run rẩy lợi hại.

Gương mặt tuấn tú của Cô Dạ Kiết vùi lên trên cần cổ nàng khẽ ngậm cười, sợ hãi như vậy, hắn trước giờ chưa từng thấy qua, nhìn đống bừa bộn đầy dưới đất, hắn nhân cơ hội mở lời, "Duyệt Nhi của ta, lại đánh sập cả một bức tường."

Thanh âm, thổi tới bên tai mình, Phong Phi Duyệt hoàn hồn, hai mắt không ngừng tìm quanh bốn phía.

"Tìm gì vậy?"

"Thuốc của thiếp đâu?" Sắc mặt nàng lần nữa khẩn trương, hai tay lục lọi dưới mặt đất, "Đúng rồi..." Cô Dạ Kiết nghe thấy nàng lầm bầm lẩm bẩm, nháy mắt, thân thể liền chui sang sơn động bên cạnh.

Nhóm lửa, dược liệu đã bỏ vào trong bình sứ, bên trong giấy dai, còn có cao dược bôi lên miệng vết thương. Dây vải buộc vết thương được cẩn thận lấy xuống, bởi vì dính vào vết thương, cho nên, mỗi một cử động đều cực kỳ đau đớn. Chỗ vết thương bị đao chém, quả thật đã bắt đầu mưng mủ, da thịt đã lòi ra bên ngoài, làm người ta không rét mà run. Thật vất vả thoa cao dược lên, cả người Phong Phi Duyệt đã đầy mồ hôi, mà Cô Dạ Kiết thì nắm hai tay thành quyền, bả vai trần trụi dựa lên vách tường.

Toàn thân đều mệt mỏi rã rời, bốn phía tĩnh mịch, chỉ có tiếng củi khô bị bẻ gãy phát ra lúc nấu dược liệu, Cô Dạ Kiết nghiêng đầu, thấy thần sắc nàng khôi phục lại vẻ bình thản, liền đưa tay ra, ở trên gò má nàng vuốt nhẹ, "Vừa rồi, hình như ta nghe thấy có người khóc."

Lau đi chút bụi bẩn dính vào kia, Phong Phi Duyệt sững người, khẽ động đậy thân thể, ánh mắt có phần né tránh, "Chàng có tỉnh táo hay không, nghe lầm rồi đấy?"

Ngón tay thon dài của nam tử khựng lại trên mặt nàng, ánh mắt, mơ mơ màng màng, "Nghe thấy nàng khóc, lúc ấy, ta lại rất vui vẻ..." Khóe miệng hắn nhẹ nhàng nâng lên, "Duyệt Nhi, ta nói, ta chỉ cho phép nàng khóc lần này."

Phong Phi Duyệt mím môi không nói lời nào, cởi áo choàng trên vai hắn ra, xắn ống tay áo lên, lau mồ hôi trên trán hắn, lúc này mới lên tiếng hỏi, "Đói không?"

Không nói thì còn ổn, bây giờ nhắc đến, quả thật là bụng đói kêu vang, Cô Dạ Kiết suy yếu gật đầu, mở mắt nhìn về phía nàng.

Phong Phi Duyệt đưa tay thò vào ống tay áo, cầm cái bánh bao đã cứng ngắc, rút ra, "Thiếp, chỉ có cái này."

Cô Dạ Kiết nheo mắt, giữa chóp mũi nồng nặc mùi thuốc, "Những thứ này, làm sao mà có vậy?"

"Đi đến chợ mua đấy." Nàng dịch lên trên một bước, sắc mặt hơi ửng đỏ, cái bánh bao này, không thể nói là nàng chạy hết một con phố mới giành được chứ, "Ăn đi, chỉ là đã nguội rồi."

Cô Dạ Kiết vươn tay nắm lấy cổ tay nàng, "Ta ăn không vô." Theo lực đạo từ lòng bàn tay, đẩy ngược lại trước mặt nàng, "Nàng ăn đi."

Phong Phi Duyệt cúi đầu, bánh bao trắng bóc, bên trên đã dính không ít dấu tay của mình, "Thiếp cũng ăn không vô, vừa ăn một cái rồi, rất khó ăn." Dứt lời, liền đem cái ánh bao kia nhét đến bên miệng hắn, hướng bên trong đẩy vào. Cắn một miếng, nam tử thở hổn hển mấy hơi, nhưng mà ngay cả khí lực nhai xuống cũng không có, hắn khép mắt lại, lắc đầu.

Ngửa đầu ra sau, Phong Phi Duyệt lập tức cắn một miếng, ở trong miệng nhai nhai vài cái, môi anh đào đè lên trên, Cô Dạ Kiết cũng không mở mắt ra, lúc cảm giác thấy đầu lưỡi linh hoạt của nàng đang thử cạy môi mỏng của mình ra, liền há miệng. Tiếp theo đó bánh bao trôi vào trong miệng, chống đỡ giữa cổ họng, khiến hắn không thể không nuốt xuống. Nàng cắn miếng thứ hai, vừa mới kề lại gần, lại thấy nam tử mở mắt ra, khóe môi, bất mãn cong lên, "Thật sự rất khó ăn, mỗi người một miếng, nếu không, ta ăn không trôi."

Phong Phi Duyệt ngơ ngơ ngác ngác nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, chỉ đành phải nuốt bánh bao ở trong miệng xuống, lúc đút tới lần nữa, Cô Dạ Kiết lúc này mới khẽ mở môi mỏng, trên chiếc bánh bao cứng ngắc kia, chỗ dùng miệng cắn qua, một miếng to, một miếng nhỏ, phân chia đều đặn.

Trong bụng, không có một chút cảm giác no, thế nhưng đã đỡ hơn nhiều. Ở trong hoạn nạn, có thể gặp được chân tình nhất, Phong Phi Duyệt khảy khảy đống củi đằng kia, lại không biết, sự lựa chọn của con người, có lúc được chia ra thành nhiều loại, bên trong sơn động chật hẹp, bọn họ chỉ là người mang những thân phận bình thường nhất, một khi, vương là vương, hậu là hậu, thứ bọn họ đối mặt, không chỉ là một phần sinh tử nắm tay bên nhau đơn giản như vậy.

Cô Dạ Kiết nhìn chăm chú nửa bên mặt nàng, nàng có tàn nhẫn của Quân gia, chiếc nhẫn trong tay, là hung khí giết chết Nô Cơ, nàng cũng có mưu lược của Quân gia, đứng giữa hắn và thái hậu hai cung, nàng cư xử khôn khéo thuần thục, thậm chí trong gần một tháng hắn hôn mê bất tỉnh, một mình nàng chống đỡ một phương, che giấu thái hậu, lại lừa gạt Quân gia, cùng với toàn bộ lực chú ý của các thế lực đang rình rập.

Phong Phi Duyệt cho thêm ít củi vào, ngoái đầu nhìn lại, vừa vặn đối mặt với hắn, ánh lửa, chiếu rọi nửa bên gò má đỏ đỏ hồng hồng của nàng, cuộn người trở lại bên cạnh hắn, chui vào bên trong đống rơm rạ kia, "Thật ra còn sống như thế này, cũng rất tốt."

Cô Dạ Kiết cong một chân lên, không nói lời nào, bởi vì, cuộc sống như thế này, vốn không phải là những ngày tháng dành cho bọn họ. Phong Phi Duyệt cảm thấy im ắng trầm mặc, tựa gò má lên vai hắn, suy nghĩ trong lòng, thế nhưng chỉ đành bất lực.

Dùng hết nửa chén thuốc, qua một đêm, cả người liền đỡ hơn nhiều, chỉ là không thể vận nội lực, muốn cử động, cần phải tĩnh dưỡng vài ngày. Tuyết trắng tan chảy, động vật ra ngoài kiếm ăn, thi thoảng, sẽ rơi vào trong sơn động. Ngày đầu tiên, Phong Phi Duyệt thấy một con thỏ hoang rơi xuống chỉ có thể giương mắt đứng nhìn, nơi nhỏ hẹp như thế này, mà sao nàng làm đủ cách cũng không bắt được nó. Cuối cùng, vẫn là Cô Dạ Kiết dạy nàng sử dụng nội lực, ngồi yên một chỗ, một cục đá liền có thể đánh trúng nó.

Không có điều kiện, chỉ có thể nướng ngay trên lửa, có thức ăn rồi, có thể chống đỡ ngày nào, thì hay ngày ấy.

Vất vả chịu đựng thêm vài ngày, trong đôi đồng tử đã khôi phục lại thần thái của Cô Dạ Kiết, hiển nhiên có chút lo lắng, "Lần xuất cung này, đã trì hoãn nhiều ngày rồi."

"Trời không chìu lòng người." Phong Phi Duyệt đáp lại một câu, "Nói không chừng, sẽ có thu hoạch ngoài dự liệu."

Bàn tay vỗ lên đầu vai nàng, hắn cũng biết không thể nóng vội.

Lại trải qua thêm vài ngày, vết thương trên cánh tay Cô Dạ Kiết căn bản đã khép miệng, chung quy vẫn là thân nam nhi, người cũng khôi phục tinh thần, đưa tay vòng quanh trước ngực, đã không còn gì đáng ngại. Bên ngoài, vẫn như cũ bão tuyết liên tục, thời tiết như vậy, cho dù có ra ngoài rồi cũng khó dời đi nửa bước.

Phong Phi Duyệt đứng trước cửa động nhìn nhìn quanh lên trên, mấy ngày nay đều nghỉ ngơi dưỡng sức, khiến toàn thân Cô Dạ Kiết không được tự nhiên, hắn xoay xoay cánh tay vài cái, đi lên phía trước.

Người con gái chỉ lo nhìn bông tuyết phiêu du rơi xuống, đợi đến khi kịp phản ứng, bên tai đã truyền đến một đạo chưởng phong, theo phản xạ mau chóng tránh đi, lại thấy Cô Dạ Kiết đánh tới lần nữa. Phong Phi Duyệt chật vật lùi về sau mấy bước, hai người ở trong sơn động không ngừng rượt đuổi. Thương thế của hắn vẫn chưa khỏi hắn, cũng không dám dùng sức, chỉ là luyện một chút công phu, đỡ được vài chiêu, nàng liên tiếp thối lui, hai tay cuống quýt vung vẫy, "Đừng đánh, không còn hơi sức nữa."

Cô Dạ Kiết nhếch môi cười, lại ép lên trước, "Vận nội lực."

Nàng tránh qua vài chiêu, nhưng mà vẫn thở hồng hộc, một tay đỡ vách tường, hai má ửng đỏ, "Đừng đánh đừng đánh, thiếp thật sự không còn hơi sức nữa."

Cô Dạ Kiết thu tay lại, hắn vốn cũng không dùng đến mấy phần nội lực, nhìn lại nàng, đã không còn chút khí lực chống đỡ, Phong Phi Duyệt chỉ có thể cáu giận trừng mắt hắn, dứt khoát chống nạnh hai tay, tựa lưng vào vách tường thở dốc, "Chàng, sao chàng không cảm thấy mệt."

Hắn đi lên trước mấy bước, đưa tay lôi kéo cổ tay nàng, hai người đi đến bên cạnh ngồi xuống, "Bởi vì nội lực của ta thâm hậu hơn nàng."

Nghĩ lại cũng đúng, mặc dù được Quân Ẩn đặc biệt huấn luyện, nhưng dù sao, bản thân nàng chỉ có thời gian một tháng, Phong Phi Duyệt lơ đãng, tựa vào đống rơm nghỉ lấy sức, Cô Dạ Kiết gối một tay ra sau gáy, thần sắc, lạnh lẽo nặng nề. Hắn xoắn chặt mày kiếm, toàn tâm lâm vào trầm tư, nội lực của Phong Phi Duyệt...

Đêm xảy ra cuộc chiến ở Lạc Thành, hắn thủy chung hoài nghi là Phong Phi Duyệt đẩy Thi Tiệp Dư ra ngoài, ngày đó, cùng một chỗ chỉ có ba người bọn họ. Nhưng giờ đây, phát hiện tình cờ này, lại khiến hắn phiền não vạn phần, võ công của Phong Phi Duyệt mặc dù không yếu, nhưng nội lực lại cực kỳ kém, người luyện võ, không có thời gian tu vi dài, nội lực này liền giống như 'thùng rỗng kêu to', nhìn người con gái tựa vào vai mình, hắn không nhịn được giang một tay ra ôm nàng vào trong ngực.

Một chưởng nội lực đẩy Thi Tiệp Dư ra ngoài kia cực kỳ thâm hậu, nếu không, chỉ dựa vào một chưởng của Thất Duệ, nàng ta không thể nào bị thọ thương nghiêm trọng như vậy. Cô Dạ Kiết không dám suy nghĩ sang hướng khác, Phong Phi Duyệt thấy hắn trầm mặc, ngước đầu lên, nhẹ giọng hỏi, "Làm sao vậy?"

Cô Dạ Kiết rũ tẩm mắt xuống, âm thầm thở dài, bàn tay ở trên đầu nàng vuốt nhẹ vài cái, thanh âm, lộ ra vài phần áy náy, "Không có gì, dựa vào ta, ngủ một lát đi."

Thấy hắn như có tâm sự, Phong Phi Duyệt chỉ cho rằng bị giữ chân ở đây nên hắn lo lắng mệt mỏi, dựa sát lại vài phần, đem ấm áp truyền lẫn sang cho đối phương.

Thi Tiệp Dư thân thể mỏng manh, bình thường đôn hậu thiện lương, luận về võ công...

"Chàng có thích tuyết rơi không?" Thình lình xuất hiện một câu hỏi, cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu hắn.

"Không thích." Cô Dạ Kiết giương mắt nhìn lên, "Một trận bão tuyết, làm hao phí bao nhiêu nhân lực tài lực."

Phong Phi Duyệt nhích đầu một cái, tiếp theo mím môi bật cười, "Chúng ta bây giờ là người động núi, không liên quan đến giang sơn xã tắc, chỉ nhìn cảnh đẹp này."

Cô Dạ Kiết không hiểu, 'người động núi' này là có ý gì, Phong Phi Duyệt làm sao giải thích rõ được, "Người vùi mình ở trong sơn động thì chính là người động núi rồi."

Tùy ý giải nghĩa, hắn nhìn vài hạt bông tuyết rơi vãi xuống, sâu trong đáy mắt bắt đầu chuyển lạnh, thanh âm bật ra từ trong miệng, là quạnh quẽ nàng chưa từng nghe thấy, "Ta không thích trời tuyết rơi, bởi vì mẫu hậu, chính là vào cái ngày tuyết rơi đó, đột nhiên mất tích."

Đây là, lần đầu tiên Cô Dạ Kiết nói đến mẫu phi của mình, khi đó hắn còn nhỏ, vốn cũng không nhớ được rõ ràng, chỉ biết là, mình không thích khí trời tuyết rơi này, cái loại hàn triệt lạnh lẽo đến thấu xương đó, đem ấm áp duy nhất của hắn trong cung này toàn bộ rút đi hết.

"Bà ấy, là người phụ nữ như thế nào?"

Cô Dạ Kiết cúi đầu, khóe môi tựa như đang nhớ lại, "Giống hệt như nàng, là một người phụ nữ biết cách bảo vệ bản thân."

Phong Phi Duyệt lẳng lặng lắng nghe, không hề chen vào một câu, trong rừng, vang vọng quanh quẩn, là tiếng nói thuần hậu của nam tử, cùng với tuyết rơi vô thanh, ... Trái tim thương tiếc cho nhau, cũng giống như thân ảnh hai người đan vào cùng một chỗ, hoàn tan lẫn vào đối phương.