Chương 108: Làm Mất Hắn Rồi

Tựa cùng một chỗ, khí trời băng cóng, lần nữa mở mắt, lại phát hiện phía chân trời cuốn tới bão tuyết trắng xóa mờ mịt, cửa động lúc đầu bị bụi cây che kín, bây giờ đã là tuyết đọng lấp đầy, thi thoảng, bởi vì tải trọng quá nặng mà rào rào rơi xuống.

Gặp phải thời tiết như vậy, nếu như ở trong cung thì còn may, chỉ có điều bây giờ, sơn động này căn bản không thế chống rét, huống hồ tuyết rơi liên tục, sợ rằng những lão thợ săn kia cũng sẽ không bước vào trong khu rừng này một bước.

Ban ngày, cứ thế trôi qua, chỉ là khi màn đêm đến gần, hai người đã sớm bụng đói kêu vang, Phong Phi Duyệt tìm chút rơm rạ khô ráo, không quản được nhiều như vậy, đắp hết toàn bộ lên người Cô Dạ Kiết. Dưới đất, có vài lọ sứ thợ săn bỏ lại, lúc này, lại phát huy công dụng cực lớn. Đem tuyết đọng rót vào trong lọ, bên cạnh còn có mấy bó đuốc, ôm chút củi khô tới đây, không dễ dàng gì nhóm lên một chút, kề người lại gần bên, cũng ấm áp hơn nhiều.

Đến quá nửa đêm, toàn thân Phong Phi Duyệt lạnh đến phát run, lúc đứng lên châm lửa thì phát hiện Cô Dạ Kiết nằm ngửa ở một bên, thần sắc thống khổ. Cuống quýt tiến lên đưa tay sờ thử, mới phát hiện cả người hắn nóng ran, vết thương nơi bả vai, loang lổ vết máu.

Gọi vài tiếng không có hồi đáp, ngẩng đầu nhìn lên, ánh trăng sáng tỏ, trong rừng, truyền đến tiếng bước chân rõ rệt, lộp cộp lộp cộp... đạp lên lá cây khô vụn, giống như có một đám người. Phong Phi Duyệt mừng thầm trong bụng, vội chạy đến cửa động nhìn quanh, hai tay đặt bên khóe miệng, vừa định kêu cứu, liền nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân rơi lên đỉnh đầu, "Mau, đi qua bên kia tìm thử xem, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

Ngữ điệu lạnh băng, cùng với tiếng bước chân dày đặc tuần tự, chắc chắn là người của Độc Bộ Thiên Nhai không sai.

Nàng lập tức im bặt, rụt người lại, may mà đống lửa trong động đã tắt, lại là buổi tối, Phong Phi Duyệt lần mò trở lại chỗ cũ, gắt gao tựa sát vào người Cô Dạ Kiết, chỉ sợ hắn vô thức rên rỉ ra tiếng, chỉ đành phải dùng bàn tay nhỏ nhắn che đôi môi hắn lại. Hơi thở nóng rẫy dần dần yếu ớt, vầng trán, càng thêm nóng bỏng không dứt.

Phong Phi Duyệt kéo hắn lại, chui thẳng vào trong đống rơm thô khô ráo, trên đầu, thi thoảng có tiếng bước chân ngang qua, vài ba lần, liền phảng phất như ở ngay trên đỉnh đầu mình, dậm chân thêm một cái, liền có thể phát hiện ra hai người họ. Trán tựa vào trán, giữa cánh môi hắn tràn ra thống khổ, khiến nàng lo sợ vạn phần, gò má kề nhau, lúc lạnh lúc nóng dày vò, càng khiến lòng nàng nóng như lửa đốt.

"Tìm thấy chưa?"

"Đến một bóng người cũng không nhìn thấy..." Thanh âm cuồng ngạo ồ ồ của tên nam tử từ đằng xa bay đến, "Cánh rừng lớn như vậy, e là sớm té chết rồi, nói không chừng, đã bị dã thú sơn cầm gì đó tha đi mất rồi."

"Chuyện chủ thượng đã phân phó, trở về như vậy thì phải bẩm báo làm sao?" Một tên nam tử trong đám dùng mũi kiếm chém vào cỏ dại dưới đất, cố gắng tìm cho ra vài thứ gì đó, "Đừng lề mề nữa, mau tìm đi, còn có thể chắp canh bay đi hay sao?"

"Dạ." Đám người khúm núm, có oán thán, cũng chỉ có thể dằn xuống đáy lòng không dám nói ra.

Phong Phi Duyệt trợn tròn mắt hạnh, ánh trăng làm nền, từng đạo bóng ảnh lướt qua hắt lên vào bên trong sơn động sáng rõ, gió lạnh rót vào, tiếng ngựa hý dã thú kinh người, từ xa đến gần. Nam tử đang trong cơn hôn mê, chân mày nhíu lên thật cao, thân thể theo phản ứng tự nhiên nhất, mở mắt.

"Kiết..." Hai tay Phong Phi Duyệt bưng lấy gò má hắn, lại phát hiện đôi mắt nam tử không hề có tiêu cự, thân thể trầm xuống, sức nặng áp tới, hai người cùng nhau ngã xuống đất. Nàng nhịn đau, chi đến khi tiếng bước chân phía trên bỏ đi thật xa, lúc này mới đỡ hắn nằm qua một bên.

Khó khăn lắm mới đợi được đến khi trời sáng, Phong Phi Duyệt đỏ mắt đứng dậy, thu xếp ổn thỏa cho Cô Dạ Kiết xong, liền đi đến chỗ cửa động đằng kia. Đôi tay bám lên dây thừng, hai chân nhẹ nhàng đạp một cái, thân mình liền nhảy lên trên. Bốn phía đã khôi phục lại yên tĩnh, tìm tới một chút cỏ khô che kín cửa động lại, sau đó Phong Phi Duyệt đi theo con đường đám người ngựa giẫm qua, ra khỏi cánh rừng.

Từ xa, chỉ thấy khói mù lượn lờ, bên ngoài cánh rừng chính là một cái hồ, ngư dân dậy từ sớm, bắt đầu tung lưới bắt cá. Phong Phi Duyệt mừng rỡ, vội vàng tiến lên trước hỏi, "Xin hỏi, ở nơi này có đại phu không?"

Người ngư dân đội chiếc nón rộng vành đôn hậu chân chất, xoay người lại, lớn tiếng hét lên, "Tiểu ca, nơi đây là rừng rậm, trừ một vài hộ gia đình đánh cá, căn bản không còn ai khác, cậu men theo con sông này đi thẳng về phía tây, không quá nửa ngày là có thể gặp được một thị trấn, phải đến nơi đó mới có đại phu."

Phong Phi Duyệt nhìn theo cánh tay của ông ấy, trong lòng càng bắt đầu cuống cuồng, đi một chuyến này cũng phải mất thời gian một ngày, cũng không biết để lại một mình hắn trong sơn động, có an toàn hay không. Bất chấp do dự, đây chính là cách duy nhất, "Tạ ơn đại thúc."

Người nọ tươi cười vui vẻ, tung lưới đánh cá trở lại giữa hồ, y phục trên người mỏng manh, một đôi tay, trắng trẻo thon dài, Phong Phi Duyệt sải bước men theo bờ sông đi về phía tây, bởi vì bão tuyết cả đêm, bờ sông đóng đầy băng đá, đi đường, cũng không dễ dàng. Hai chuỗi dấu chân càng thêm lộn xộn, nôn nóng không thôi.

Sáng sớm, ánh mặt trời ấm ấm áp áp lan tỏa, mà đáy lòng của nàng, lại lạnh băng một mảnh.

Vất vả lắm mới nghe thấy tiếng huyên náo từ trên chợ truyền đến, Phong Phi Duyệt không nhịn được tăng nhanh bước chân, hận không thể một phát bay vọt lên. Cả người đói đến hoa mắt choáng váng, không để ý đến tiếng rao hàng đầu phố, nàng dùng sức mở to hai mắt, lần lượt đi qua từng dãy nhà trọ tửu quán treo đầy bảng tên rực rỡ muôn màu, cuối cùng, đi đến gần một nửa dãy phố, mới tìm được một y quán nép mình giữa phố xá sầm uất.

Nàng nhấc chân tiến lên trước, bên trong, chỉ có một tên làm mướn, thấy nàng phong trần mệt mỏi đi vào, vội vàng tiến lên ngăn cản, cặp mắt bén nhọn lướt quanh trên người nàng một vòng, "Đứng lại."

Phong Phi Duyệt bất đắc dĩ thu hồi bước chân, "Ta muốn gặp đại phu."

"Lão gia nhà chúng ta không tiếp khác." Người như vậy, hắn gặp nhiều rồi, nhìn nàng đầu tóc rối tung không chịu nổi, xiêm áo trên người bị xé rách lộ ra mấy vết thương lớn nhỏ, có vài chỗ, còn dính vết máu loang lổ. Cho dù hắn nhìn thế nào, cũng đều không giống người muốn trả tiền chẩn bệnh.

"Không phải tiếp khách, là đại sự cứu người!" Phong Phi Duyệt giắt cao giọng, muốn tiến lên, lại bị hắn ngăn ở bên ngoài không vào được.

"Vậy được, ngươi trước tiên đưa tiền xem bệnh đây, ta lập tức mời quản gia ra." Tên nọ mắt cao hơn đầu gối, nói gì cũng không chịu tránh ra.

Nếu như là bình thường, Phong Phi Duyệt sớm đã đem hắn ném ra ngoài, nhưng bây gờ, người của Độc Bộ Thiên Nhai có thể đuổi giết tới đây bất cứ lúc nào, hơn nữa khắp người mình đều là vết thương, một chút nội lực cũng không dùng được, loạn trong giặc ngoài kéo đến không xuể, nàng không thể không nhịn xuống một hơi.

"Thế nào, bị ta đoán trúng rồi, ngươi cho rằng Hồng Từ y quán của chúng ta là nơi nào, đi đi đi, không có tiền thì đừng mong bước vào đây nửa bước." Tên kia không nhịn được nữa khẽ đẩy lên vai nàng một cái, bước chân Phong Phi Duyệt lập tức không vững, loạng choạng lảo đảo.

Lúc ra ngoài, toàn bộ ngân lượng đều do tùy thân cất giữ, nàng tìm khắp người một lượt, ngay cả một quan tiền cũng không có. Dải dây buộc quanh thắt lưng cũng trong lúc xô đẩy mà rơi xuống, nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tìm được một thứ, tay chân lóng ngóng sờ ra say gáy, lôi kéo nửa ngày, mới rút được chiếc trâm Cô Dạ Kiết cài lên tóc nàng xuống.

Cầm vào trong tay, nặng trĩu, trâm cài thuần chuất, chế tác tinh mỹ, bên cạnh, khảm một vòng đá trong xanh biếc, cụ thể là cái gì, Phong Phi Duyệt cũng không diễn tả được. Chỉ là, thứ hoàng đế cho nàng, luôn có thể lấy ra cầm được chứ, "Cái này có được không?"

Tên kia liếc mắt nhìn thoáng qua, nguýt mồm một cái, thái độ cực kỳ xem thường, Phong Phi Duyệt nắm chặt trâm cài, ẩn nhẫn tức giận, tích tụ trong lồng ngực hận không thể bộc phát ra ngay tức thì, "Ngươi không nhận ra tiền có phải không?"

Tên kia lập tức hếch mắt lên, hung hãn nói, "Ai biết ngươi trộm được từ chỗ nào tới, mấy thứ như thế này, khắp đường đều là... ngươi..."

"Câm miệng!"

Phong Phi Duyệt tức tối vừa định mắng lại, liền nghe thấy trong nội đường truyền đến một tiếng gầm vang dội, bức rèm che bị vén lên, lách cách rung động.

"Chưởng quỹ..." Tên làm mướn vội vàng nghênh đón, chưng ra vẻ mặt nịnh nọt.

Chưởng quỹ kia chừng sáu mươi tuổi, tóc mai trắng xám, tầm mắt rơi vào hai tay Phong Phi Duyệt, chắp tay thi lễ tiến lên, "Vị tiểu ca này, thất lễ thất lễ."

Trong đôi con ngươi của nàng thoáng qua một tia tinh quang, chắp hai tay sau lưng, bước đi lên trước.

"Còn không mau châm trà." Chưởng quỹ thu hồi nụ cười, hướng sang tên làm mướn lườm một cái, "Tay chân không biết linh hoạt một chút, giữ lại ngươi còn có tác dụng gì."

"Phải, phải..." Nhìn dáng vẻ gọi dạ bảo vâng của hắn, Phong Phi Duyệt cũng không thèm so đo gì nhiều, nàng gấp gáp muốn tỏ rõ mục đích đến đây, "Chưởng quỹ, ta có một người bằng hữu bị trọng thương, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh, ta muốn đem một ít thuốc trở về."

"Ô?" Chưởng quỹ vuốt chòm râu hoa râm, đi vào dược đường, "Xin hỏi một câu, là bị thứ gì đả thương?"

Phong Phi Duyệt không dám giấu giếm, nhìn đám người tới tới lui lui bên ngoài, chỉ đành phải hạ thấp giọng nói, "Vết đao."

"Vết đao..." Chưởng quỹ lộ vẻ mặt khó khăn, biểu tình bắt đầu rối rắm, "không giấu gì cậu, thuốc trị vết thương do đao gây ra này, vốn dĩ là có, chỉ là..."

Thấy lão ta nói chuyện ấp a ấp úng, Phong Phi Duyệt từ trong ánh mắt hai người đối diện nhau, liền nhìn ra mấy phần đầu mối, nhân tình lạnh ấm, cái gọi là lương tâm thầy thuốc, đều là giả dối gạt người. Nàng nắm chặt trâm cài trong tay, một chưởng đánh lên ngay giữa mặt bàn, chưởng quỹ kia sắc mặt đại biến, hai tay vừa mới vươn ra, liền rụt trở lại, "Yên, yên tâm."

Phong Phi Duyệt cười lạnh, tiếp theo, xòe bàn tay ra, "Cái này, đủ chứ?"

Gương mặt lột tả hết vẻ tham lam, hai tay len lén xoa xoa vào nhau, hai mắt sáng quắc lên, hắn tiến lên trước, làm ra vẻ như không biết đây là thứ gì tra tra xét xét, "Cái này..."

"Ta không có thời gian nói nhảm với ông!" Phong Phi Duyệt chỉ muốn thu tay lại, nếu không phải bởi vì đang ở giữa phố xá sầm uất, nàng hận không thể cầm đao trực tiếp kề lên cổ lão. Chưởng quỹ kia thấy thế, lại không dám nhiều lời, xoay người đi về phía tủ thuốc, "Vết thương của bằng hữu tiểu ca, không biết đã mưng mủ hay chưa?"

Nàng chỉ biết băng vết thương lại cho thật kín kẽ, nào có dám tỉ mỉ tra xét, "Ông chỉ cần chuẩn bị tốt dược liệu, có mưng mủ hay không, nếu không trị hết thương thế của hắn, ta tìm ông hỏi tội!"

Cầm tiền của người, giúp người giải họa. Chưỡng quỹ gật đầu liên hồi, chuẩn bị đầy đủ thuốc thang dược liệu xong, dùng giấy dai bọc lại, kính kính cẩn cẩn đặt lên mặt bàn trước mặt Phong Phi Duyệt, "Bên trong đây là hai loại thuốc, sau khi trở về cậu kiểm tra cẩn thận xem, nếu không mưng mủ, thì dùng cái túi bên trái này, nếu thật sự là vết đao mà nói, một ngày cũng không thể trì hoãn, một khi ớn lạnh phát sốt, thì càng khó trị."

Phong Phi Duyệt cầm dược liệu ôm vào trong ngực, giống như trân bảo, chưởng quỹ thấy nàng cầm trâm tóc trên tay, liền mở miệng nhắc nhở, "Vốn dĩ, nơi này chỉ nhận ngân lượng, hôm nay thấy cậu nóng lòng cứu người, liền thuận theo ý của cậu vậy, dùng cái trâm tóc này làm thế chân thôi."

Phong Phi Duyệt ngoái đầu lại nhìn thoáng qua, vung tay một cái, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.

"Chưởng quỹ..." Tên làm mướn lúc trước tiến tới, "cái thứ đồ rách nát này thì đáng bao nhiêu tiền chứ, người nhìn xem y phục của hắn..."

"Ngươi biết cái gì? Chưỡng quỹ kia nghe vậy, lúc này mới thưởng cho hắn một bạt tai nổ đom đóm, "Suýt chút nữa, suýt chút nữa a... Lần này ta phát tài rồi, phát..."

Phong Phi Duyệt ôm dược liệu, vội vội vàng vàng đi trên đường lớn, nàng theo đường cũ vừa mới đi được vài bước, hai chân liền không nghe theo sai bảo dừng lại.

Bên kia đường, vừa vặn là một quán nhỏ bán bánh bao, bên trong xếp đặt bốn năm cái bàn gỗ tự chế, bên cạnh, một người phụ nữ đang chuẩn bị đậu phụ mới hấp, bên kia, người đàn ông đem bánh bao vừa mới ra lò phân cho khách quan đang chờ trên từng bàn. Phong Phi Duyệt đói đến váng đầu hoa mắt, đứng ở đó, nhìn chằm chằm không hề chớp mắt.

"Tiểu ca, bánh bao vừa mới ra lò, vẫn còn nóng hổi, muốn lấy vài cái không?" Người đàn ông thấy nàng đứng phía trước, nhân cơ hội mời mọc vài câu.

Trên người Phong Phi Duyệt trơ trọi, không tìm ra được một thứ gì khác nữa, bên trong lồng hấp, một chiếc bánh bao tầm thường lại khiến nàng dời mắt không được, tay phải rũ xuống bên cạnh, nắm chặt, rồi lại buông lỏng. Nàng và Cô Dạ Kiết đã một ngày một đêm chưa ăn gì, bây giờ, trên người không có đồng nào, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, mình sẽ bị bức đến nông nỗi như thế này.

"Ta nói ngươi đứng ở đó, rốt cuộc có muốn hay không?" Người đàn ông bắt đầu khó chịu, một tay nặng nề vươn ra, "Nếu không muốn thì cũng đừng quấy nhiễu chuyện làm của nhà ta."

Người tới người lui đông đúc, thi thoảng, liền có người quay đầu nhìn lại, ánh mắt đầy khinh thường nhìn nàng chằm chằm, hai gò má Phong Phi Duyệt ửng đỏ, lòng bàn tay chà xát trên vạt áo, lau đi mồ hôi, khẩn trương, "Cái đó..." Nàng cắn môi, trước giờ luôn nhanh mồm nhanh miệng, bây giờ lại lắp bắp không nói ra lời, "Có thể cho ta mua nợ vài cái bánh bao hay không?"

Người đàn ông vốn đang bận tối mắt, bây giờ nghe vậy, càng phát ra sắc mặt không mấy dễ coi, "Ngươi tưởng chỗ ta đây là cái gì, còn muốn mua nợ, sau này ta phải đi đâu tìm ngươi đòi?" Giọng nói của ông ta vốn đã vang dội, bây giờ lại hét lên như vậy, nhất thời hấp dẫn tầm mắt của những người xung quanh tới đây. Phong Phi Duyệt đứng sựng tại chỗ, thừa lúc người đàn ông xoay người chào hỏi khách nhân, không chút nghĩ ngợi xông lên phía trước, một tay, chỉ đủ cầm một cái, bánh bao nóng hổi đặt trong lòng bàn tay, cơ hồ phải bóp chặt mới giữ được.

"Ai... chuyện gì thế này..." Người đàn ông đuổi sát ra ngoài mấy bước, Phong Phi Duyệt kinh hãi cực độ, càng chạy càng nhanh, xưa giờ, lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, trong lòng nàng không hề nghĩ ngợi, một hơi, lại ròng rã chạy hết một con phố.

Lúc ra khỏi phố xá sầm uất, nàng mới dám quay đầu lại liếc nhìn, cũng may, không có ai đuổi theo. Bánh bao kia đã bị nắm đến biến hình, giấu vào trong tay áo, Phong Phi Duyệt bước nhanh quay ngược lại hướng đi ban đầu.

Trở lại khu rừng, màn đêm đã sớm che phủ trên đỉnh đầu, ánh trăng thưa thớt hắt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, Phong Phi Duyệt thận trọng chui vào giữa rừng cây, tránh khỏi bụi cây bám đầy dây gai, nàng một đường đi thẳng về phía trước, tìm sơn động Cô Dạ Kiết ẩn thân. Càng chạy càng nhanh, vạt áo lầy lội không chịu nổi bị xé rách, bóng đêm giao thoa xem kẽ, chỉ có âm thanh cao ngạo tịch mịch của cầm thú lúc ẩn lúc hiện.

Phong Phi Duyệt chạy như bay một đường, lại không ngờ dưới chân trống không, cả người lăn xuống dưới, "A...."

Hét lên một tiếng, hai tay nàng ôm chặt lấy dược liệu, thân thể rơi trúng vào một tấm lưới. Sơn động! Phong Phi Duyệt vội vàng bò dậy, sau khi rơi xuống mặt đất, liền cuống cuồng tìm thân ảnh Cô Dạ Kiết. Bên trong, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt rơi vãi xuống, chỉ trông thấy một đống rơm rạ mất trật tự trải ở đằng kia, mấy cái lọ vỡ vung vãi bên cạnh, duy chỉ không thấy bóng dáng hoàng đế!

"Kiết... Kiết..." Phong Phi Duyệt vấp phải trắc trở tứ phía, hai tay nhỏ nhắn không ngừng đánh lên vách tường bên cạnh, nàng không dám nghĩ thêm nữa, sau khi mình ra ngoài, rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?

*