Chương 107: Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết

Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy lời nói bên tai, giống như từ dị thế phiêu du mà đến, lúc thân thể trồi lên, đáy lòng nàng trống rỗng một mảnh, khẩn trương ghé mắt, liền thấy Cô Dạ Kiết đã sớm không chịu nổi sức nặng, nhẹ buông tay, thân thể thẳng tắp rũ xuống.

Không chút nghĩ ngợi, nàng trở tay móc lấy, đầu ngón tay vừa vặn bắt được một góc ống tay áo của hắn, còn chưa kịp nắm chặt, liền thấy Cô Dạ Kiết rơi thẳng xuống. Phong Phi Duyệt đạp lên vách đá một cái, thân thể cấp tốc nhảy xuống, cuối cùng trong khoảnh khắc rơi xuống, nắm được tay của hắn. Mười ngón tay không thể chờ đợi đan vào nhau, nam tử khẽ giãn chân mày nhíu căng, tóc đen phủ ra sau lưng, hai mắt khép hờ. Phong Phi Duyệt vươn tay ôm vòng ra sau lưng hắn, giữa khoảng không mỏng manh, đến hô hấp cũng khó khăn.

Cây cối rậm rạp chằng chịt, y phục trên người bị xé nát tan tành, cánh lá quất lên mặt, từng trận co rút đau đớn. Phong Phi Duyệt không thể không đưa tay ra ngăn cản, lại không ngờ rằng, sợi tơ bạc trong chiếc nhẫn bị kéo ra, một đầu treo trên một cành cây.

Nàng vội vàng dùng hết khí lực ôm Cô Dạ Kiết lên, thân thể khựng lại một chốc, nhưng chung quy vẫn quá mức nặng nề, cành cây kia bị bẻ gãy, hai người lại rơi thẳng xuống dưới.

"A..." Sau lưng xé toạc rừng cây phía trên, Cô Dạ Kiết mở mắt ra, lực trì hoãn từ chiếc nhẫn mang lại khiến đau đớn khi đập xuống giảm bớt một nửa. Trong mắt, ý thức đã dần dần mơ hồ, cánh tay đặt ngang hông Phong Phi Duyệt bất thình lình lật ngược nàng lại, để cho cả người nàng nằm lên trên người mình...

Bên tai, tiếng gió nổi lên tứ phía, hết thảy, đều trở nên an tĩnh, giữa cổ họng, mùi máu tươi nồng nặc như vậy, mí mắt nặng nề như có ngàn cân đè nặng. Phong Phi Duyệt khẽ rên lên một tiếng, chậm chạp tỉnh lại.

Đập vào mắt, là màn đêm tối đen như mực, ngước mắt nhìn lên, ánh trăng thưa thớt chiếu sáng rọi xuống, xuyên qua tầng tầng lớp lớp cây bụi tán trên đầu vai, Phong Phi Duyệt hồi phục thần trí, đôi tay vừa định chống lên, liền chạm đến một thân thể mềm nhũn. Nàng sờ soạng mấy cái, mới phát hiện nam tử cũng không nhúc nhích, đã hôn mê.

"Kiết..." Nàng đẩy nhẹ, không dám gọi ra khỏi miệng.

Thân thể muốn đứng dậy, lại lung la lung lay, đến bước chân cũng không vững, trong bóng tối mờ mịt, hai tay Phong Phi Duyệt lần mò tìm kiếm, phía dưới, chắc chắn là một tấm lưới, mềm nhẹ mà rộng rãi, nhìn lại cửa động phía trên, đây, chắc là chiếc lưới thợ săn trong rừng dùng để săn bắn, thật không ngờ, lại bị bọn họ rơi trúng.

Còn chưa kịp mừng thầm, Phong Phi Duyệt chỉ có thể kéo Cô Dạ Kiết dậy, lại phát hiện hai tay hắn lạnh như băng, hơi thở yếu ớt, chỉ dựa vào vài đạo ánh trăng, nàng xé vạt áo trước người nam tử, trên cánh tay, vết máu đã khô khốc, mùi máu tanh nồng đậm xộc vào mũi, nhẹ nhàng sờ thử lên trên, lại chạm phải một vết thương bị toạc ra, vừa mới đụng vào, Cô Dạ Kiết liền phát ra một tiếng thống khổ.

Kinh hãi rút tay về, Phong Phi Duyệt lập tức giật vạt áo xuống, xé thành vài dải dây buộc, quấn quanh khắp bả vai hắn rồi bó kín lại, sau đó, kéo Cô Dạ Kiết tựa vào chân mình, hoàn cảnh chung quanh như thế nào vẫn chưa biết được, chỉ có thể đợi đến lúc trời sáng.

Ba lần bảy lượt thấp thỏm khó yên, một tia rạng đông, cuối cùng cũng kéo đám sương giăng trên đỉnh đầu ra chiếu vào, Phong Phi Duyệt mệt mỏi đưa tay cản lại, mượn lần này nhìn rõ hoàn cảnh bên trong. Quả nhiên, là một sơn động, hai người nằm trên chiếc lưới dùng để săn thú, phía dưới, là một bãi đất khá trống trải, chắc là nơi đám thợ săn nghỉ ngơi qua đêm.

Phong Phi Duyệt nhảy xuống, nhìn quanh một vòng, không phát hiện thấy một bóng người nào.

"Ưm..." Ngủ mê man hơn nửa đêm, Cô Dạ Kiết rốt cuộc cũng mở mắt, nơi miệng vết thương, máu đã ngừng chảy, sắc mặt hắn trắng bệch, đôi môi càng thêm khô nứt, vùng vẫy ngồi dậy, lại phát hiện toàn thân không còn một chút khí lực.

"Chàng tỉnh rồi!" Phong Phi Duyệt vội vàng tiến lên, khoảng cách ba bước, lại như nơi chân trời xa lạ.

Cô Dạ Kiết thấy nàng đi tới, còn tưởng rằng đang sống trong cõi mộng, Phong Phi Duyệt chạy sang một bên, cầm sợi dây thừng buộc tấm lưới chầm chậm buông ra, thả hắn xuống.

"Chúng ta, sao lại ở đây?" Sau giây lát, hắn mới đưa tay đè lại bả vai, hỏi thành tiếng.

"Chúng ta đã rơi vào sơn động, may mà, ngã vào đây." Phong Phi Duyệt tiến lên, thấy trong động có một khoảng đất được trải cỏ khô, vội vàng dìu hắn qua đó.

Loạng choạng ngồi xuống, Cô Dạ Kiết cử động đụng tới vết thương, đau đến chảy mồ hôi lạnh đầy đầu. Điều kiện tồi tàn như vậy, cũng không có chút ghét bỏ, "Không ngờ, còn có thể sống được."

Phong Phi Duyệt ngồi ở bên cạnh, không nói câu nào, tóc đã rơi xuống tán loạn, y phục, càng thêm nhếch nhác không chịu nổi, muốn có bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu. Khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn, chỉ có đôi mắt kia vẫn sáng long lanh như cũ, nàng tỳ cằm lên hai đầu gối, thần sắc trên mặt, gần như lãnh đạm.

Cô Dạ Kiết muốn dịch người tiến lên một bước, lại lực bất tòng tâm, giữa đầu mày vì đau đớn mà xoắn chặt lại, nàng lườm mắt một cái, cũng không động lòng.

"Duyệt Nhi..." Khẽ gọi một tiếng, sau lưng hắn chống đỡ lên tường đá cứng rắn lạnh lẽo, không ngừng thở dốc.

Bất an trong lòng, e là vào lúc hắn tỉnh lại đã sớm mất sạch chẳng còn sót lại gì, nhưng lúc suýt chút rơi xuống vách đá, ý định muốn ném nàng lên của hắn khiến nàng thủy chung khúc mắc trong lòng, mặc dù, làm như vậy thật sự là vì nàng.

Cô Dạ Kiết thấy nàng không có động tĩnh, vươn tay, muốn giữ lấy nàng, Phong Phi Duyệt thấy hắn không chịu yên an tĩnh tĩnh nằm yên đó, vết thương lúc đầu đã băng bó kỹ, mơ hồ lộ ra vết máu, nhất thời bất đắc dĩ, chỉ có thể quay đầu lại. Ánh mắt nàng mang theo trách cứ, chỉ là lặp lại lời nói lúc trước của hắn, "Ai nói, cùng chết một chỗ?"

Cánh môi Cô Dạ Kiết cứng đờ, nhìn vẻ mặt đầy tức tối của nàng, trước đó, khi đẩy nàng lên, hắn cũng nghĩ không ra tâm tình của mình, hắn chỉ biết, cây tùng bách mọc trên vách đá kia, là hy vọng của hắn.

Thấy hắn không nói gì, Phong Phi Duyệt thế nhưng vẫn còn sợ hãi, toàn thân hắn đầy máu, vận bộ trường bào màu đen rơi xuống vách núi... Mỗi một cảnh tượng, vẫn đang ở ngay trước mắt, "Chàng cho rằng, chúng ta vẫn chưa đi đến một bước 'sống chết tùy số' kia có phải không?"

Cô Dạ Kiết sững sờ, thấy thần sắc nàng bi thương vô ngần, trái tim của mình, cũng theo đó bức bối khó chịu, "Ta thừa nhận, lúc đẩy nàng lên trên, ta đã quên mất, những lời chúng ta nói trước đó, phải ở bên nhau. Chỉ là, khi gặp phải tuyệt cảnh đó, tay của ta, dã không nghe theo sai bảo của ta nữa..." Ngừng không được, giải thích thì lộn xộn, hắn nói năng có hơi thiếu rành mạch, cuối cùng, vươn cánh tay bị thương ra nói, "Muốn trách, thì trách nó đi."

Phong Phi Duyệt xoay đầu lại lườm một cái, vốn cũng không có ý định trách cứ, nhưng mà nhìn thấy cánh tay duỗi ra kia, lại nhìn xem thần sắc của hoàng đế lúc này, giống như có vài phần ăn vạ 'muốn làm gì nó thì làm', nàng nhíu cao hàng chân mày, bàn tay đập lên, "Tránh ra."

Cô Dạ Kiết bị đau, lúc Phong Phi Duyệt hạ tay xuống, mới nhớ tới vết thương trên tay hắn, thần sắc khẩn trương rồi lại xấu hổ không thôi, "Thiếp không muốn đánh chàng.'

"Ta biết." Nam tử lập tức tiếp lời, đưa tay đè lại vết thương, thanh âm yếu ớt nói, "Giống như ta, hậu quả đẩy nàng lên trên, ta... cũng không có nghĩ tới."

Ánh mắt Phong Phi Duyệt hướng về phía trước, chỉ chừa cho hắn một bên sườn mặt, "Đúng, có lẽ, thiếp sẽ chết ở giữa sườn núi, bị cóng chết, hoặc là, bị ngã xuống chết, hoặc là..."

Thân thể, vẫn là bị hắn ôm tới, Cô Dạ Kiết tỳ cằm lên vai nàng, mắt phượng hẹp dài, híp lại thành một đường, "Duyệt Nhi, đừng nói nữa."

Nàng ngoan ngoãn không nói, nhưng là do cổ họng tắc nghẹn, không nói ra được, "Mẹ của thiếp, chính là đẩy thiếp ra như vậy," Loại cảm giác tứ cô vô thân đó, chàng... chẳng lẽ thực sự cho rằng, là vì tốt cho ta sao?

Cô Dạ Kiết không truy hỏi, Phong Phi Duyệt thấy bên cạnh không có tiếng động, vội hoàn hồn, tỏ vẻ thờ ơ lãnh đạm kiểm tra xem vết thương của hắn, nam tử ngắm nhìn ánh mắt đầy lo âu của nàng, đưa tay kéo hai tay của nàng, "Để ta xem thử, vết thương của nàng."

"Chỉ là một chút vết thương nhỏ, máu đã ngừng chảy rồi." Phong Phi Duyệt tựa người trở về, nhìn quanh bốn phía một lượt, ánh mắt trở nên ảm đạm, "Nơi tối tăm không thấy mặt trời này, chúng ta phải ra ngoài như thế nào?"

Cô Dạ Kiết vốn không lo lắng, thấy nàng cũng không có gì đáng ngại, lúc này mới tựa lui người ra sau, "Nàng yên tâm, từ nay về sau, ta sẽ không bỏ rơi nàng nữa."

Phong Phi Duyệt khẽ há miệng, một câu kinh ngạc sững sờ mắc giữa cổ họng, bao nhiêu kích động, dùng một câu này, giống như một lời thề ngàn vạn phân lượng, nàng nhẹ cong cánh môi, quay đầu, chống lại ánh mắt của hắn, lời nói, trịnh trọng hữu lực dị thường, "Thiếp, cũng sẽ không bỏ rơi chàng."

Cô Dạ Kiết kéo nàng tới gần, trán tựa trán, từng câu từng chữ nói, "Nàng sẽ không nỡ bỏ, trẫm biết."

Hai người yên lặng tựa vào nhau, nhìn quanh một vòng trong động, Phong Phi Duyệt tựa lên đầu vai hắn, thần sắc uể oải, lại nghe Cô Dạ Kiết chậm rãi nói ra, "Đại nạn không chết, cứ xem như cho chúng ta trải qua vài ngày sống thanh nhàn trong rừng núi."

Phong Phi Duyệt nghe ra được bất đắc dĩ trong lời nói của hắn, khẽ cọ cọ đầu, đáp lời, "Vậy, há chẳng phải thành dã nhân rồi sao?"

Trêu đùa như vậy, cũng đem sợ hãi trong lòng chầm chậm đè xuống mấy phần, khắp người Cô Dạ Kiết đầy vết thương, không có đại phu chữa trị, thì tuyệt đối không thể khỏi hẳn, bên trong sơn động trống rỗng, không có lương khô không có con người, bọn họ, làm sao có thể chịu đựng được?

"Chúng ta nhất định phải nghĩ cách đi ra ngoài." Phong Phi Duyệt nhìn ánh mặt trời rọi vào trong sơn động, cau mày nói.

"Không," Sắc mặt Cô Dạ Kiết lạnh lẽo, trầm giọng quét quanh tứ phía, "bây giờ, vẫn chưa thể đi ra ngoài."

"Tại sao? Chúng ta không thể chờ được lâu như vậy."

"Theo tác phong của Thất Duệ, hắn nhất định 'sống phải thấy người chết phải thấy xác', có khả năng, bây giờ người của Độc Bộ Thiên Nhai đang lần quẩn quanh đây truy tìm chúng ta." Cô Dạ Kiết thận trọng tỉnh táo, một tay ở trên vai nàng vỗ nhẹ.

Phong Phi Duyệt gật đầu, lại càng thêm lo lắng, "Nhưng mà..."

Suy nghĩ trong lòng nàng, Cô Dạ Kiết đã sớm cất nhắc qua, "Không cần lo lắng, nếu như ở đây có bẫy rập săn thú, thì nhất định sẽ có thợ săn thi thoảng tới đây, đến lúc đó, chúng ta có thể đi ra ngoài rồi."

Phong Phi Duyệt nghe vậy, tuy biết là an ủi, nhưng cũng theo đó tĩnh tâm, nàng theo tấm lưới nhìn lên trên, lại phát hiện một sợi dây mây bện thô, "Nhìn kia, hình như có thể thông lên phía trên."

Cô Dạ Kiết theo đó nhìn lại, "Đây chắc hẳn là thứ dùng để thuận tiện cho việc thu săn, chờ sau khi vết thương lành rồi, chúng ta cũng không cần phải ngồi đây chờ chết."

Phong Phi Duyệt đầy mừng rõ, hai mắt phát sáng long lanh, "Đợi lát nữa, thiếp liền đi ra ngoài mua thuốc cho chàng, thuận thiện mua chút thức ăn."

Đôi đồng tử khác hẳn người thường của hắn thoáng hiện lên suy tư, nhìn cửa động bị bụi cây lấp kín, không nói thêm một lời nào nữa. Lần xuất cung này, hắn đã sớm cảm thấy bất an, chỉ là không ngờ đến, tai họa này rốt cuộc... là đã qua rồi, hay là, chỉ vừa mới bắt đầu.