Chương 114: Tâm Cơ

Phượng Liễm Cung.

Một bộ áo ngủ màu xanh lam, bên cạnh Phong Phi Duyệt không có cả Lý Yên lẫn Ngọc Kiều, bóng dáng tựa lên trước cửa sổ, nhàn nhạt hiện ra vài phần cô đơn.

Bước chân của hoàng đế thanh thúy khác thường, mỗi một bước đi, dường như vô cùng nặng nề.

Đi vào nội điện, hai người cách nhau khá xa, liếc nhìn nhau một cái, Phong Phi Duyệt cũng không thỉnh an, hoàng đế đứng ở đằng xa một lúc, từng bước tiến lên trước.

Nàng cũng không muốn mở miệng, tự mình rót một chén rượu, nhấp một ngụm.

"Trẫm, đã thử dò xét nàng ấy." Nam tử ngồi xuống, đưa một tay chống trán, mệt mỏi nói.

Nửa đoạn cánh tay lộ ra bên ngoài vẫn còn sưng đỏ, Phong Phi Duyệt không hiểu ngọn nguồn, đặt chén rượu trong tay xuống, nhìn biểu cảm trên mặt hoàng đế, lãnh đạm mở miệng, "Không có thương tổn, phải không?"

Cô Dạ Kiết ngẩng đầu, đối diện đôi mắt trong trẻo sáng suốt của nàng, "Duyệt Nhi..."

Phong Phi Duyệt kéo chén tử sa kia tới trước mặt mình, xuyên qua tia sáng ảm đạm, đôi đồng tử phát ra tia sắc bén hữu lực, lông mi nồng đậm hắt ra bóng ảnh mờ mờ, "Có một số chuyện, là chàng không hoài nghi, hay là... không muốn hoài nghi?"

Một câu nói, lại giống như một bàn tay to lớn mạnh mẽ hữu lực, thốt nhiên, xé toạc màn sương mù trong đáy lòng Cô Dạ Kiết, nơi đó, che giấu quá sâu, ngay cả chính hắn cũng không muốn chạm vào, giờ đây... mang theo một chút tàn nhẫn đột nhiên sáng tỏ, tuy rằng máu tươi đầm đìa, lại khiến hắn lập tức á khẩu không thể đáp lời.

Trong trận chiến sinh tử ở Lạc Thành, trong lòng Phong Phi Duyệt, sớm đã có nghi ngờ, nàng thậm chí còn hoài nghi rằng, là hoàng đế đẩy Thi Tiệp Dư ra ngoài, hắn tàn nhẫn, hắn không từ thủ đoạn, chuyện như vậy đối với hắn mà nói, cũng có khả năng rất lớn.

Nhưng, bây giờ nghĩ lại, trong này cất giấu giá nhiều điều quỷ dị.

Qua một hồi lâu, hoàng đế trầm mặc không một tiếng động mới buông thỏng hai tay xuống, nặng nề thở dài, "Trẫm cũng không biết..."

Giọng điệu của hắn, là bất đắc dĩ, nhưng vẫn xen lẫn né tránh.

"Không! Nếu như chàng không biết, cũng sẽ không đi dò xét, càng sẽ không... nói với thiếp, chàng đã thử dò xét." Phong Phi Duyệt không cho hắn chút cơ hội viện cớ, một câu, trực tiếp vặn ngược lại ý tứ trong lời nói của hắn, "Cơ trí như chàng, vì sao cứ muốn bịt kín hai mắt của mình?"

Cô Dạ Kiết hiển nhiên quá mệt mỏi, ngón tay thon dài ấn lên huyệt thái dương, "Lúc vừa đi ra khỏi Cảnh Dạ Cung, dọc đường, ta đã suy nghĩ rất nhiều." Hắn từ trên ghế ngồi đứng thẳng người dậy, thân ảnh cao lớn, nửa bên chiếu xạ lên trên người Phong Phi Duyệt, "Có lẽ, ta thật sự đã hiểu lầm, bản thân Thi Tiệp Dư vốn không biết công phu..."

Hắn nói được một nửa, nửa câu sau, giấu trong cổ họng, khó lòng mở miệng.

Phong Phi Duyệt có chút tức giận, ngữ khí nói chuyện, không khỏi nặng thêm vài phần, "Vậy, liệu có tồn tại một khả năng khác hay không?"

Giọng điệu của nàng, hung hăng dọa người, lời nói sắc bén, không có phép hắn né tránh dù chỉ một phân.

"Nếu quả thật như vậy mà nói..." Mày kiếm tuyệt đẹp của Cô Dạ Kiết nhíu lại một chỗ, thân thể lướt ngang qua người Phong Phi Duyệt, hắn dừng lại thật lâu, nơi cổ họng nhấp nhô, giống như, đang hạ quyết tâm gì đó rất trọng đại. Đứng sau lưng hắn, chợt cảm thấy, bóng lưng cao lớn kiên nghị kia, có chút run rẩy, "quá đáng sợ..."

Hai mắt khép lại thật chặt, hắn vẫn nói ra thành lời, "Ẩn nấp sâu như vậy, ta không dám nghĩ, đó thật sự là người mà ta quen thuộc sao?"

Phong Phi Duyệt khẽ cắn môi, trong một khoảnh khắc, chợt cảm thấy mình rất tàn nhẫn.

Tay mềm rơi lên trên đầu vai hắn, lực đạo rất nhẹ, nhưng mà tựa hồ có thể đè hắn suy sụp, "Chúng ta, ngay cả bản thân mình cũng không hiểu rõ, sao có thể nhìn thấu người khác chứ?"

Cô Dạ Kiết trừng lớn hai mắt, thần sắc, có chút khổ sở, dịu dàng kéo nàng đến trước mặt mình, "Ta không biết, nếu thật sự như vậy mà nói, ta còn có thể tin tưởng ai đây?"

Trong lòng Phong Phi Duyệt hỗn loạn, ý của hoàng đế, chẳng lẽ là, giữa bọn họ, vẫn còn ngăn cách hay sao?

Cô Dạ Kiết thấy người phía trước đột nhiên im thin thít, người con gái rũ chân mày, sắc mặt bình thản đến gần như lãnh đạm, cặp đồng tử vốn dĩ nên lấp lánh rạng rỡ kia, lại ảm đạm đến khí lực nhấc lên cũng không có. Ngẫm lại lời nói vừa rồi, hắn vội vàng hoàn hồn, thần sắc thoáng qua chút ảo não, hai tay bưng lấy gò má nàng giữ trong lòng bàn tay.

Phong Phi Duyệt có chút không quen, nhẹ lắc đầu, lại bị hắn vững vàng cố định, "Ta khẩn trương đến hồ đồ rồi, ý của ta là nói, ngoại trừ Duyệt Nhi, ta không biết còn có thể tin ai đây." Nóng lòng giải thích, lại không biết khẩn trương như vậy, là vì cái gì.

Nàng vùi thấp đầu, cũng không vì lời nói của nam tử mà biểu hiện ra chút vui mừng nào, kéo nàng đè ép vào lồng ngực của mình, Phong Phi Duyệt lúc này, dưới cánh mũi tinh xảo, mới thấy đôi môi cong cong kia, nhè nhẹ nâng lên.

"Chàng... còn muốn dò xét sao?"

Khuôn cằm Cô Dạ Kiết chống đỡ trên đỉnh đầu nàng rõ ràng cứng đờ, không nói gì.

Phong Phi Duyệt tự hiểu ra vài phần, chậm rãi nói, "Nếu như không, công đạo tự ở trong lòng chàng, bắt đầu từ ngày mai, hoàng thượng nên học cách rời xa."

"Rời xa..." Lặp lại hai chữ này, ngữ điệu Cô Dạ Kiết chán chường mệt mỏi, thế nhưng, cũng không phản đối.

"Đúng!" Phong Phi Duyệt một mực theo sát, "Huống hồ, Thi Tiệp Dư thân mang trọng bệnh, tâm tình vốn không thể bị ảnh hưởng mà vui buồn thất thường, hoàng thượng sao không nhân dịp này, để uội ấy nghỉ ngơi tịnh dưỡng một thời gian?" Nếu, thật sự là người tâm cơ kín đáo, làm sao có thể không tùy thời mà động thủ? Bí mật nào rồi cũng có sơ hở, một khi chứng cứ xác thực, nếu hoàng đế còn muốn bảo vệ nàng ta, Phong Phi Duyệt tuyệt đối sẽ không ẩn nhẫn như hôm nay vậy, không có mười phần nắm chắc, nàng trước giờ sẽ không động thủ.

Nơi lồng ngực ấm áp, Phong Phi Duyệt cọ cọ gò má một cái, ở mãi trong thâm cung, lại phát hiện, tâm cơ của mình, từ khi nào trở nên thâm sâu như vậy?

Cả đêm, tấu chương chất đống như núi vẫn còn đang chờ hoàng đế xử lý, Phong Phi Duyệt cố ý ở bên cạnh, một tay mài mực, lúc nhàn rỗi, thì ngồi xuống bên cạnh, giúp hắn đọc tấu chương. Tay cầm trọng quyền, tôn vương của thiên hạ, tất cả những cay đắng này, cũng không phải người thường có thể tưởng tượng được.

"Duyệt Nhi, nàng đi ngủ trước đi." Thấy đầu nàng như gà mổ thóc gục gặc lên xuống, Cô Dạ Kiết đưa tay vỗ nhẹ lên chân nàng.

Phong Phi Duyệt nhập nhèm ngái ngủ, chầm chậm ngáp một cái, khẽ lắc đầu, "Dù sao cũng đã qua nửa đêm rồi, thiếp ngồi thêm một lúc nữa."

Bên ngoài, ánh trăng trong trẻo sáng tỏ, xuyên qua tầng tầng cạnh giường hắt vào bên trong, Phong Phi Duyệt đứng dậy mài mực, trong điện, hương thơm của mực mài mang theo mùi vị tươi mát đặc thù, quanh quẩn bên cạnh hai người.

Phê duyệt xong một xấp tấu chương dày cộm, Cô Dạ Kiết thuận thế tựa lên trên án kỷ, nằm sấp không rục rịch lấy một cái, nhất định là mệt muốn chết rồi.

Phong Phi Duyệt nhìn qua đống lộn xộn trên bàn, đưa tay định kéo hắn trở dậy, "Nằm lên giường nghỉ ngơi một lúc đã."

Hắn khẽ nhích nửa người trên, hai tay vuốt mặt một cái, mới chỉ qua một chốc lát, tinh thần đã hồi phục cực tốt, "Ta muốn cho nàng một thứ."

"Thứ gì?" Phong Phi Duyệt nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thật sự bối rối, "Đã trễ thế này rồi, ngày mai hẵng nói đi, một lát nữa là Lý công công lại đến thúc giục đấy."

"Kéo dài cũng đủ lâu rồi." Cô Dạ Kiết đứng lên, đem áo choàng mắc trên kệ đắp lên người nàng, ôm nàng đi thẳng ra ngoài.

Phong Phi Duyệt chỉ là thuận theo bước chân của hắn một đường đi về phía trước, qua hồi lâu, mới đến trước tẩm điện của hoàng đế.

"Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương..." Thái giám nha hoàn gác đêm nhất nhất hành lễ, Cô Dạ Kiết kéo nàng thẳng vào nội điện.

"Quá nửa đêm rồi, chỉ vì muốn qua đêm ở đây thôi sao?" Phong Phi Duyệt ngáp ngắn ngáp dài, thật không biết hoàng đế này muốn giở trò quỷ gì.

Cô Dạ Kiết đi tới trước giá sách ở hướng nam, trên giá sách cao cỡ bằng một thân người, bày đủ các loại kỳ thư bày binh bố trận, ngón tay thon dài lướt qua từng dãy văn thư, rồi dừng lại tại một góc tối. Tiện tay nhấn một cái, chỉ nghe thấy âm thanh tủ gỗ bị kéo mở phát ra, không bao lâu sau, Cô Dạ Kiết liền cầm một chiếc hộp đỏ thẫm đi tới.

Đặt lên án kỷ trước mặt Phong Phi Duyệt, bên ngoài, còn có một lớp vải nhung bao bọc.

"Đây là cái gì vậy?" Ngày thường, đồ trang sức ngự ban đã đếm không xuể, lẽ nào, lại là bảo bối mà nước khác triều cống hay sao?

Năm ngón tay của Cô Dạ Kiết rơi lên trên, theo nụ cười như có như không bên khóe môi, chiếc hộp từ từ được mở ra.

Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy đột nhiên chói mắt, kim quang lấp lánh khúc xạ chiếu đến, rọi lên nửa bên mặt nàng, muốn tránh đi, chiếc hộp lại bị mở ra hoàn toàn, tận dụng ánh đèn cung đình đưa mắt nhìn lại, mới phát hiện, bên trong đó cất giấu, không phải vàng ròng như nàng vẫn tưởng.

"Biết đây là cái gì không?" Cô Dạ Kiết nhìn vẻ mặt đầy sững sờ của nàng, dứt khoát cầm thứ đó ra.

Nàng tiến lên trước, nhìn lại tỷ mỷ, đó là một chiếc ấn ngọc tỉ lớn cỡ chừng bàn tay, bên trên, mỹ ngọc xanh biếc được điêu khắc thành hoa văn phượng hoàng, bên dưới, lông vũ ngay ngắn đồng thời xòe mở, hiện ra tư thế bay lượn. Hai bên cạnh ở đằng sau, thập phần uy vũ. Tuyệt diệu nhất, chính là đôi mắt sống động như thật kia, trong cao quý, lại mang theo vài phần ánh nhìn ngạo thị hết thảy.

Mặc dù là lần đầu tiên nhìn thấy, Phong Phi Duyệt cũng hiểu được đại khái, "Đây, là phượng ấn!"

Cô Dạ Kiết khẽ nheo mắt phượng hẹp dài, nhấc một tay nàng lên, đem phượng ấn cầm trong tay đặt vào lòng bàn tay nàng, "Đây, chính là thứ trẫm muốn cho nàng."

Nàng đưa tới trước mặt xem xét tường tận, chẳng lẽ, Quân Duyệt trước đó tuy dù là hoàng hậu, nhưng vẫn chưa được trông quản phượng ấn sao?

"Phượng ấn này rơi vào trong tay ai, sau này, chuyện trong hậu cung sẽ do người đó làm chủ." Cô Dạ Kiết vòng qua án kỷ, thân thể tựa nghiêng vào một bên, hai chân lười biếng vắt chéo, "Duyệt Nhi, từ nay, nàng chính là chủ nhân duy nhất của Đông Cung!"

Ánh nến nhiễm động xuyên qua ngọc sắc, chiếu xạ ánh mắt mơ màng của người con gái, "Bắt đầu từ hôm nay, hai bà già kia cũng không dám mơ tưởng động đến nàng."

Lúc trước kiềm hãm hai bên, nếu so sánh với thái hậu hai cung, Phong Phi Duyệt luôn ở vào thế yếu, mà Cô Dạ Kiết, cũng tận hưởng ngồi xem bọn họ kiềm kẹp lẫn nhau, lúc tất yếu, tốt nhất có thể tranh đoạt đến một mất một còn. Hôm nay, hắn cho nàng lá bùa hộ mạng trân quý nhất, đồng thời, cũng đem toàn bộ quyền lực hậu cung này giao vào trong tay nàng.

"Hậu cung rộng lớn như vậy, dính dấp đến, không chỉ là chuyện triều chính..." Cô Dạ Kiết kéo nàng đến trước mặt mình, ôm vào trong ngực, "càng nhiều hơn, chính là chuyện nhà!"

Phượng ấn trong tay, vì những lời này của nam tử, dường như nặng thêm rất nhiều.

"Ý của ta, nàng hiểu chứ?"

Tâm tình Phong Phi Duyệt phức tạp, đem phượng ấn vững vàng nắm trong tay, nặng nề, gật đầu.

"Một mình trẫm không lo liệu hết được, chỉ có thể đem trọng trách này, phân một nửa lên vai nàng." Vạch lọn tóc rơi bên tai nàng ra, lộ ra đôi hoa tai hình năm ngôi sao nàng vẫn luôn đeo trên tai.

Phong Phi Duyệt thả phượng ấn vào lại trong hộp, phó thác của hắn, tín nhiệm của hắn, sao nàng lại không hiểu?

Nếu là trước đây, người thận trọng như Cô Dạ Kiết vậy, tuyệt đối sẽ không giao phượng ấn này ra khỏi tay, bây giờ, người mà hắn tin nhờ, trên danh nghĩa vẫn là nữ nhi Quân gia.

"Hoàng thượng..." Do dự giây lát, nàng cuối cùng cũng không che giấu được tâm sự của mình, "chàng thực sự an tâm?"

Con ngươi thâm thúy của Cô Dạ Kiết chống lại nàng, trong mắt, một phần nghiêm túc, nhìn thẳng khiến nàng chợt cảm thấy nặng nề thêm vài phần, "Trẫm, đã đem vật quan trọng nhất giao cho nàng, đây, cũng không đơn giản chỉ là phượng ấn."

Giữa hai người, đã bước ra một bước thật dài, mới là cảm động chân chính.

Tim kề tim, dán rất gần, Phong Phi Duyệt mặc cho hắn kéo mình lần nữa ôm vào trong ngực, vành tai chạm tóc mai, mật ý gian nan khe khẽ kéo đến, hai người không quay trở về Phượng Liễm Cung, mặt trời canh giữ Đông Cung, không qua bao lâu, liền treo nghiêng phía trên tẩm điện. Không khí ngưng tụ quá lâu tản đi, khoan khoái mà trong trẻo khác thường.


Những ngày tiếp theo, hoàng đế quả nhiên một bước cũng không bước qua Cảnh Dạ Cung, hai người ăn ý thập phần, cũng không có ai nói một câu.

Ở bên kia, người nào đó cuồng dại mong ngóng, lại càng thêm tiều tụy.

"Đào Tâm?" Thi Tiệp Dư ngồi ở trong vườn, áo choàng trên người, một nửa rơi xuống đất, dính bụi bặm nhỏ vụn.

"Nương nương..." Cô gái theo tầm mắt nàng ta nhìn ra ngoài, cửa điện lớn như vậy, đến một bóng người cũng không có.

"Hôm đó ngươi cũng có mặt, không phải hoàng thượng đã nói, đợi xử lý xong triều sự rồi, sẽ lập tức đến Cảnh Dạ Cung sao?" Bàn tay Thi tiệp nhỏ nhắn gầy khô nắm lấy tay áo Đào Tâm, giọng điệu khẩn thiết, "Đào Tâm, nói với ta, ta không có nghe lầm."

"Nương nương..." Cô gái lộ vẻ mặt khó xử, thật sự không đành lòng, "hoàng thượng, đúng là đã hứa như vậy."

"Vậy là được rồi, hoàng thượng sẽ không gạt ta." Thi Tiệp Dư có chút an tâm, sau lưng từ từ dựa trở lại, "Đợi thêm chút nữa, có lẽ là bị triều sự trì hoãn rồi."

Lúc trước, hoàng đế cũng có lúc mấy ngày liền không đến Cảnh Dạ Cung, nhưng nàng ta chưa bao giờ lo lắng như thế này, lần trước thử dò xét, hiển nhiên đã đè nặng trong lòng nàng ta, vẫn quấn quanh trái tim, mang theo sợ hãi hít thở không thông.

Khó khăn lắm mới khuyên nhủ được nàng ta vào phòng, Đào Tâm vẫn luôn trông chừng, thấy nàng ta nhắm hai mắt lại rồi, mới dám rời đi.

Lúc Phong Phi Duyệt tỉnh dậy, vị trí bên cạnh đã lạnh lẽo. Theo thói quen lật người, nằm vào chỗ hoàng đế vừa rời đi kia, Lý Yên đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, sau khi nàng thức dậy, dùng xong điểm tâm, thì định đến chỗ Quân Nghi một chuyến.

Chân trước vừa bước ra khỏi Phượng Liễm Cung, liền thấy, một cô gái quỳ ngoài điện, y phục nha hoàn sáng màu dính chặt trên người, hai tay rũ xuống một bên, ngưỡng cửa cao cao, ngăn trở nửa người cô gái, không cần ngẩng đầu lên, Phong Phi Duyệt cũng có thể đoán ra cô ta là ai.

Một thân an nhiên, nàng giả vờ như không có chuyện gì tiến lên, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Đào Tâm vội vàng ngước đầu, lọn tóc rũ xuống trước ngực cũng theo đó cuộn lên, "Hoàng hậu nương nương..."

Phong Phi Duyệt dừng bước chân, Lý Yên đang đỡ nàng sau khi nhìn thấy Đào Tâm dưới đất, quay đầu nhìn sang người cô gái bên cạnh, "Mới sáng sớm, ngươi quỳ gối bên ngoài Phượng Liễm Cung, là có chuyện gì khẩn cấp à?"

Phong Phi Duyệt cúi đầu liếc nhìn một cái, ánh mắt rất nhạt.

Đào Tâm nhất thời cứng họng, lần nữa đối mặt với hoàng hậu, thốt nhiên nảy sinh sợ hãi, nhưng vừa nghĩ đến chủ tử ở Cảnh Dạ Cung, cũng liền hạ quyết tâm, nặng nề dập dầu lên sàn đất lạnh như băng, "Nô tỳ đáng chết, thân thể Thi Tiệp Dư ngày một suy yếu, nô tỳ muốn thỉnh cầu nương nương, để hoàng thượng có thể qua đó xem thử một chút..."

Thân thể Phong Phi Duyệt hướng về phía nắng ấm, đột nhiên xoay phắt lại trước mặt Đào Tâm, lúc đầu, chỉ nghĩ cô ta đối với chủ tử một lòng trung thành, bây giờ xem ra, cô ta theo hầu bên cạnh Thi Tiệp Dư lâu dài, cũng chỉ học được thói ngu trung mù quáng vô dụng, "Theo ý của ngươi, là bổn cung không cho hoàng thượng đến Cảnh Dạ Cung?"

Đào Tâm nghe vậy, khó lòng biện phải, "Nương nương minh giám, nô tỳ không phải có ý đó, nô tỳ là nói, hoàng thượng... hoàng thượng sẽ nghe lời khuyên nhủ của nương nương, bây giờ Thi Tiệp Dư bệnh nặng..."

"Đào Tâm," Phong Phi Duyệt một phát ngắt lời cô ta, "bị bệnh, bổn cung có thể mời Mạch y sư đến Cảnh Dạ Cung, huống hồ, hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, những lời như 'nghe lời khuyên nhủ' thế này, ngàn vạn lần đừng nói ra khỏi miệng, nếu như truyền ra bên ngoài, đây chính là đại sự vũ nhục tôn nghiêm hoàng thượng. Bổn cung nhớ ngày trước lần đầu tiên gặp mặt người ở Lạc Thành, đối với chủ tớ ngươi đã hết sức khoan nhượng, hoàng thượng tự có tính toán hành động của mình, ngươi một nha hoàn hầu hạ bên cạnh Thi Tiệp Dư, lại hết lần này đến lần khác quỳ gối trước Phượng Liễm Cung, như vậy truyền đi, ngươi bảo bổn cung phải làm sao tín phục các vị nương nương?"

Thân thể quỳ dưới dất, nghe xong lời Phong Phi Duyệt nói thì co rụt lại, cô gái khẽ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thử tiến lên cầu cạnh lần cuối cùng, "Nương nương, người...."

Phong Phi Duyệt hoàn toàn không còn nhẫn nại, chỉ là hướng về phía Đào Tâm lắc đầu ngao ngán, thần sắc, mang theo chút thất vọng.

Cô ta sững sờ quỳ ở đó, không biết nên làm sao.

"Đào Tâm, có biết ngày đó, ta vì sao lại ra tay cứu ngươi không?" Phong Phi Duyệt bất thình lình nói ra một câu, một phương diện quan trọng nhất, là để cho cô ta phải nhớ kỹ.

Suy nghĩ giây lát, cô gái rốt cuộc vẫn lắc đầu.

"Bởi vì ngươi không khuất phục, ngươi liều chết phản kháng, mới khiến bổn cung cứu ngươi." Phong Phi Duyệt nhìn Đào Tâm quỳ dưới đất, "Bổn cung vẫn luôn cho rằng, ngươi là một nử tử thông minh, mọi việc, cưỡng cầu đều không phải là cách, chẳng lẽ ngươi vẫn không hiểu sao? Bệnh của Thi Tiệp Dư, ngay cả Mạch y sư cũng bó tay hết cách, phương thuốc điều chế bây giờ, chắc hẳn ngươi cũng biết rõ, chỉ có thể duy trì tính mạng uội ấy mà thôi, trong hậu cung, bổng lộc của mỗi vị nương nương dĩ nhiên là không giống nhau, tình hình như Thi Tiệp Dư bây giờ, đã vượt khỏi phạm vi bổng lộc của muội ấy..."

Phong Phi Duyệt nói được một nửa, thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, cánh môi không còn huyết sắc, liền thay đổi trở lại vẻ mặt tươi tắn, thêm vào chút ý cười như có như không, "Ngươi trở về trước đi, bộ dạng này, bổn cung nhìn thấy thật sự nhức đầu."

Đào Tâm cũng là người hiểu chuyện, ý tứ của Phong Phi Duyệt rất rõ ràng, nếu cô ta còn tiếp tục dây dưa như vậy nữa, e rằng, cũng không thỉnh cầu được chút gì.

"Dạ, nô tỳ... cáo lui." Cô ta dập dầu hành lễ, ánh mắt đờ đẫn.

"Đúng rồi," Phong Phi Duyệt vừa mới bước chân đi đột nhiên khựng lại, cũng không xoay đầu, giọng nói lạnh lùng uy nghiêm, "hoàng thượng trăm công nghìn việc, nếu không có chuyện gì đại sự, bổn cung không hy vọng có người đến quấy rầy, một khi phát hiện, bổn cung quyết không xử nhẹ, cho dù là người thân cận, bổn cung cũng sẽ nghiêm trị không tha."

Nói xong, nàng liền vung tay áo, sải bước rời đi.

Lý Yên tuy là người có thể tin tưởng, nhưng chung quy lòng dạ quá mềm yếu, có lúc, cũng không thể không phòng.

Cô gái sau lưng vốn định khuyên nhủ Đào Tâm vài câu, bây giờ vừa nghe Phong Phi Duyệt bỏ lại những lời như vậy, chỉ đành im lặng, nhấc chân theo sau. Nàng bước đi rất nhanh, Lý Yên buộc phải chạy chầm chậm đuổi theo, nháy mắt, hai người liền ra khỏi Phượng Liễm Cung.

Một thân phú quý hoa lệ, phượng bào đỏ thẫm, cũng ám thị mức độ thụ sủng của nàng, giống như quyền lực trong lòng bàn tay, cánh chim dần dần cứng cáp, nàng đã có đủ khả năng, đặt mình ngồi vào một vị trí an toàn rồi.