Bên ngoài hoàng cung.
Trường phố năm dặm, phố xá sầm uất phồn hoa, khắp nơi đều là tiếng chào mua cò kè mặc cả, quán rượu, thuyền hoa, muốn cái gì có cái đó. Trên lầu các cắm cột cờ truyền đến tiếng hét không ngừng của tiểu nhị, hai bên phố xá, bày đầy các quầy hàng nhỏ đủ màu đủ sắc. Lối đi chính rộng chừng năm trượng, một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến lên.
Nhìn từ bên ngoài cũng không tính là phô trương, có vẻ như một thương nhân, từ một bên cửa sổ thò ra một bàn tay, mảnh khảnh mềm mại, đem rèm cửa tua cờ vén lên, bên trong, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn. Đuôi mày ẩn trong tóc mai, hai mắt trong trẻo thanh tú, đôi môi không tô mà đỏ, tóc đen buộc gọn sau gáy, vận một bộ hành trang nam tử nguyệt sắc, làm cả người càng nổi bật lên vẻ tuấn lãng hữu hồn.
Nàng mở to mắt, hạn không thể đem trọn cái đầu chui tọt ra ngoài, nam tử ngồi bên cạnh thấy thế, vươn một ống tay áo màu đen thêu kim tuyến vàng qua, bàn tay kéo rèm kiệu xuống, thanh âm ngang ngược mà cưng chiều, "Chúng ta vẫn chưa ra khỏi kinh."
Phong Phi Duyệt nguýt miệng một cái, ngoan ngoãn rụt người trở lại, hai chân vắt chéo, đôi hài cao ngang đầu gối làm nổi bật đôi chân thon dài như ngọc, một tay chống đầu, nghiêng đầu đi tựa lên trên người nam tử bên cạnh, cởi bỏ một thân lễ nghi phiền phức, chợt cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
Cô Dạ Kiết vòng hai tay trước ngực, tựa như đang nghỉ ngơi dưỡng sức, ra khỏi hoàng cung, cũng không thích ý giống như Phong Phi Duyệt vậy.
"Chúng ta bây giờ đang đi đâu?"
Nam tử khẽ chớp đôi lông mi nồng đậm, mở mắt ra, "Rời khỏi đế đô, càng xa càng tốt."
Nhìn khung cảnh phồn hoa hưng thịnh bên ngoài, Phong Phi Duyệt kinh ngạc bội phần, "Trong kinh thành sung túc an nhàn, sao lại phải đi đến nơi xa xôi như vậy?"
Cô Dạ Kiết ngay sau đó hé mở một góc rèm, đáy đầm u ám hiện đầy lo âu, "Một tòa đế đô phồn vinh, vốn không đại biểu cho cả Huyền Triều, giờ đây, trên sổ thượng tấu, quan liêu khắp chốn dường như có ý giấu giếm cuộc sống của bách tính, biên giới báo nguy, lương bổng không đủ, nhưng mà những tấu chương kia, đối với cuộc sống dân gian, một chữ cũng không đề cập tới."
Phong Phi Duyệt gật đầu đồng ý, dưới chân hoàng thành, tất nhiên an cư lạc nghiệp, chỉ là, những nơi thiên tử không nhìn thấy được, không biết liệu có đang diễn ra một cảnh tượng khác hay không.
Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, vị trí của hoàng đế có thể ngồi vững hay không, hơn phân nửa do dân chúng quyết định.
Xe ngựa cũng không lưu lại đế đô, mà một đường hướng phía bắc lộc cộc đi tới, xuyên qua Lục Lâm âm u, vượt qua Cổ Đạo ngàn năm, nhiều ngày liên tục bôn ba mệt nhọc, cuối cùng cũng đi đến biên giới.
Hoàng đế vì che giấu tai mắt kẻ khác, người mang theo cũng không nhiều, bên ngoài tường thành, xe ngựa đồng loạt dừng sang một bên, hai người xuống xe, chỉ nhìn thấy bầu trời nhuốm đầy mây đen, nhìn ra đằng xa, trên tường thành kia lưu lại không ít vết tích chiến tranh. Binh sĩ nhìn có vẻ hung ác canh giữ trước tường thành, trường mâu trong tay dính vết máu khô cằn, dân chúng tự động tụ tập thành một hàng, mỗi một người vào thành, đều phải nộp lên mười quan tiền.
Phong Phi Duyệt lạnh mắt nhìn đống bừa bộn khắp nơi, ngoài thành, dân chúng bởi vì sinh tồn mà tùy ý chà đạp các gian hàng bày biện, phóng mắt nhìn đi, khắp nơi đều hỗn độn xốc xếch không chịu nổi, trời mùa đông khắc nghiệt, nhưng vẫn có người quần áo đơn bạc, bụng ăn không no.
"Ca ca..." Thình lình, một đôi tay ôm lấy hai chân nàng, chỗ đầu gối, có thể cảm nhận được chủ nhân của đôi tay, nhất định là một thân hình nhỏ gầy.
Phong Phi Duyệt cúi đầu nhìn xuống, đập vào tầm mắt đầu tiên, chính là một khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, đang ngước mắt lên nhìn mình. Bộ y phục đơn bạc treo trên người, chiếc áo bông dính đầy bùn đất gió bụi, bên này có một lỗ nhỏ, bên kia có một mảng rách, cả khuôn mặt, chỉ nhìn thấy được đôi mắt đen láy, "Ca ca..."
Nàng khẽ nhếch môi trái tim, qua một hồi lâu, mới phản ứng được là đang gọi mình.
Tùy tùng bên cạnh định tiến lên kéo cô bé ra, lại bị Phong Phi Duyệt khoát tay ngăn cản. Nàng kiên nhẫn cúi người xuống, ngoại trừ cô bé này, bên cạnh hình như không còn người thân nào cả.
"Ca ca, mang theo Tiểu Sở vào thành đi." Hai tay cô bé dùng sức ôm chặt, trên trường bào trắng tinh của Phong Phi Duyệt, thêm mấy dấu tay rõ ràng. Cô bé bộ dáng điềm đạm đáng yêu, ngước cái đầu nhỏ hướng lên chân nàng cọ cọ.
"Chỉ có một mình muội sao?"
Cô bé vừa nghe, trên mặt lập tức hiện lên mừng rỡ, "Đúng đúng đúng, chỉ có một mình Tiểu Sở!" Con bé đã ở bên ngoài quấn mấy ngày rồi, nhưng chỉ là không ai chịu mang mình vào theo.
"Mau mau, muốn vào thành thì nhanh lên." Chỗ cửa thành, binh lính giắt giọng hét to. Dân chúng giao tiền xong từng người từng người bị đẩy mạnh vào, lảo đảo đi qua, nhưng mà dám giận không dám nói.
Phong Phi Duyệt khom lưng, không chút do dự ôm cô bé trong tay, con bé quả nhiên rất nhẹ, một tay liền có thể ôm được.
"Duyệt Nhi..." Cô Dạ Kiết vừa mới mở lời, đối phương liền sợ hãi rúc vào trong ngực Phong Phi Duyệt, hai tay ôm chặt lấy cổ nàng không chịu quay đầu lại.
"Vào thành thôi." Nàng nhướn mày, ôm đứa trẻ dẫn đầu đi về phía cửa thành.
"Đứng lại!" Thấy nàng đi tới, một tên trong đám binh lính ngăn trở đường đi, "Mỗi người mười quan tiền."
Phong Phi Duyệt híp mắt, nhìn hai bàn tay bốc đầy mùi tiền kia, chán ghét né tránh, "Là ai quy định?"
"Ai da..." Đối phương vừa nghe, giống như là gặp phải chuyện tức cười nhất thế gian, đám người còn lại cũng tiến lên trước cười ầm ĩ, tên kia một tay dùng sức vỗ vỗ lồng ngực, "Muốn vào thành, thì phải đưa bạc, đây là Vũ Việt Thành, do lão tử định đoạt."
Phong Phi Duyệt cười lạnh, một chân vừa mới bước lên trước, cổ tay, liền bị nam nhân theo kịp giữ chặt, không thể nhúc nhích. Tuấn nhan lãnh nghị của Cô Dạ Kiết phủ đầy băng sương, ánh mắt sắc nhọn như lưỡi dao nhất nhất quét qua đám người. Đám binh lính đang phách lối liêu căng kia lần lượt bị dập tắt, có kẻ bất giác lui bước, kẻ lớn gan hơn thì đứng nhìn giây lát, dưới chân giống như bị đinh bản đóng chặt, không dám tiến lên.
Thần thể bị kéo một cái, Phong Phi Duyệt chỉ có thể theo hắn đi vào trong thành, tùy tùng sau lưng tiến lên nộp bạc, đi vào Vũ Việt Thành.
Chỉ từ sức lực trên cổ tay, Phong Phi Duyệt liền biết được trong lồng ngực nam tử đã ẩn nhẫn bao nhiêu tức giận, nàng lòng đầy căm phẫn, nhưng nghĩ lại, cũng chầm chậm hòa hoãn. Thân phận của hoàng đế, bây giờ vẫn chưa thể bại lộ, nếu là bách tính bình thường, sẽ phải tuân theo 'quy củ' khắp nơi, mới có thể nhìn ra được chân tướng đằng sau.
"Ca ca..." Đứa trẻ trong ngực vặn vẹo một cái, ý bảo nàng buông xuống, "Tiểu Sở phải về nhà rồi."
Phong Phi Duyệt nhìn thân ảnh gầy gò, không nhịn được ngồi xổm xuống, mở miệng hỏi, "Muội tên là Tiểu Sở?"
"Ừm!" Cô bé trịnh trọng gật đầu, nói tiếp, "Tiền nợ ca ca, có một ngày Tiểu Sở nhất định có thể trả đủ."
Phong Phi Duyệt bật cười, lắc đầu nói, "Ca ca không cần muội trả..."
"Không được, mẹ nói nợ đồ của người khác nhất định phải trả lại," Cô bé thế nhưng lại vô cùng kiên trì, thấy sắc trời trên đỉnh đầu đã tối xuống, trên mặt liền lộ vẻ lo lắng, "muội phải trở về rồi, nếu không mẹ sẽ lo lắng." Nói xong, thân thể nho nhỏ đã chạy đi thật xa, Phong Phi Duyệt đứng im một chỗ, mới chỉ một lúc, thân ảnh của cô bé đã hoàn toàn biến mất.
Trong thành ngoài thành, phóng mắt nhìn đi, ngược lại trật tự nề nếp hơn nhiều, đám người chọn một nhà trọ tạm thời trú lại, nhiều ngày liên tiếp đi đường mệt nhọc, nên nghỉ ngơi đàng hoàng một chút.
Lên lầu các tầng hai, Phong Phi Duyệt đẩy cửa phòng trọ, sau đó, nam tử cũng đi vào theo.
"Thiếp bây giờ là thân phận nam nhân!" Nhìn Cô Dạ Kiết đến gần, Phong Phi Duyệt nhắc lại lần nữa.
Hắn tựa hồ nghe không hiểu ý tứ trong lời nàng nói, chỉ lo cởi đai lưng phần mình, cởi y phục chuẩn bị tắm rửa.
"Để người ta nhìn thấy rồi..."
"Yên tâm, người ta sẽ không cho rằng chúng ta có ham mê đồng tính." Cô Dạ Kiết chặn lại lời nói trong miệng nàng, cả người nhào vào trong thùng tắm khổng lồ, "Huống hồ, ta không có ham mê ở phương diện đó, nàng nên hiểu nhất."
Phong Phi Duyệt khẽ liếc mắt, vén tay áo, đôi tay ở trên vai hắn xoa bóp, "Càng đến gần phía bắc, trong lòng thiếp lại càng run sợ."
Nam tử vốn đang cười giỡn nghe vậy, gương mặt tuấn tú theo đó lạnh xuống, thân thể tựa vào bên cạnh thùng tắm, trở tay nắm tay nàng, "Sợ cái gì?"
"Chiến tranh!" Phong Phi Duyệt cắn răng bật ra hai chữ, "Dân chúng lầm than, tất cả đều bởi vì chiến tranh."
Cô Dạ Kiết nhẹ ngước đầu lên, "Cá lớn nuốt cá bé, ngừng chân bất động, chỉ sẽ khiến bách tính bị hãm sâu hoàn toàn, chỉ có, đem giang sơn vững vàng nắm trong tay mình, những người đã rơi đầu chảy máu kia, chết mới xứng đáng."
Phong Phi Duyệt ngưng mắt, con ngươi xẹt qua bọt nước tứ phía, hắn biểu tình phi dược, đó là một kiểu khát máu mê hoặc, bờ môi sinh tình, ánh mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn bén nhọn, người nam nhân này, từng thời từng khắc đều không quên đại nghiệp thống nhất thiên hạ của mình.
"Chàng chờ đây trước, thiếp bảo tiểu nhị đưa chút thức ăn khuya lên đây." Cái này hình như, đã thành một thói quen mỗi ngày, trước khi ngủ đối ẩm một ly rượu, vừa ấm người, cũng ấm lòng.
Cô Dạ Kiết gật đầu, Phong Phi Duyệt một thân nam trang đi ra ngoài, đóng cửa, lúc đi qua một chỗ rẽ, lại vừa vặn lướt ngang qua một tên nam tử, nàng cũng không để ý, mà đi thẳng xuống lầu.
Bước chân nam tử vốn đang thoải mái, lập tức khựng lại, hắn xoay người , nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng.
"Tả môn chủ..." Một người tiến lên, cảnh tượng tàn sát nơi Lạc Thành kia, đối với bọn hắn mà nói, vẫn như ở ngay trước mắt, "Đó không phải là..."
Tên nam tử siết chặt tay, ý bảo hắn chớ có lên tiếng, "Xem ra, hoàng đế cũng đến Vũ Việt Thành."
"Tả môn chủ, có cần báo tin cho chủ thượng hay không? Thuộc hạ bây giờ liền cho người truyền tin tức này về Độc Bộ Thiên Nhai."
Trước mắt tên nam tử vụt lên một tia tàn độc, ngày đó ở Lạc Thành, chỉ thiếu một chút nữa thôi, là có thể tiêu diệt được bọn họ, "Không cần, ngươi phái vài người theo sát cô ta, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ vẫn chưa phải là cơ hội cho chúng ta động thủ."
Người kia có chút do dự, nhưng bây giờ đã ra khỏi Độc Bộ Thiên Nhai, chỉ có thể vâng mệnh hắn, "Dạ, thuộc hạ hiểu."
Phong Phi Duyệt cũng không ý thức được nguy cơ sau lưng, lần đầu tiên trà trộn giang hồ, mặc dù Quân Ẩn đã từng nhắc nhở qua hơn một lần, nhưng cuối cùng, cũng có thời điểm khó lòng phòng bị.
Ngày thứ hai, tinh thần đã khôi phục trở lại, mọi người xuống nhà trọ, vốn muốn ra khỏi thành tiếp tục đi về phía bắc, nào ngờ, lại nghe thấy một loạt tiếng tranh cãi huyên náo ồn ào truyền tới.
Phong Phi Duyệt vốn không muốn xen vào chuyện của người khác, ngồi lên xe ngựa, hai mắt lơ đãng thoáng nhìn qua, lại trông thấy một bóng dáng gầy yếu quen thuộc, "Tránh ra, tránh ra, đừng qua đây."
Nàng một phát nhảy xuống, Cô Dạ Kiết cũng không kéo lại, chỉ có thể đi theo tiến lên, vạch đám người ra, liền thấy Tiểu Sở co rúc trong góc, trên người dính đầy bùn đất, hai tay dài nhỏ ngăn cản trước mặt đám người, ý vị vung vẫy lung tung, "Đừng qua đây..."
"Tiểu Sở, mẹ của con bà ấy đã chết rồi." Trong đám người, có âm thanh thương hại vang lên, đứa nhỏ trừng lớn hai mắt, xoay người lại đối diện thẳng người kia, "Nói bậy, mẹ không có chết, mẹ mệt rồi, Tiểu Sở phải trông chừng mẹ."
Kiên định của đứa trẻ, khiến đám người động dung, Phong Phi Duyệt tiến lên, chỉ thấy con bé dập hai gối xuống mặt đất, giang rộng hai tay biểu lộ ý muốn bảo vệ, phía sau, một người phụ nữ gập cong người lại, ngửa mặt nằm dưới đất, hình như đã không còn hơi thở.
"Đứa nhỏ ngốc, mau đứng dậy." Một vị đại tẩu đau lòng không thôi, tiến tới muốn ôm con bé lên, "Để mẹ yên nghỉ dưới lòng đất thôi."
"Không..." Đứa trẻ liều mạng giãy giụa, áo bông cũ rách, lộ ra da thịt rét cóng đến bầm tím, "Con không muốn, mẹ nói sẽ tỉnh lại, mẹ nói muốn nhìn Tiểu Sở lớn lên, con không muốn mẹ đi..."
Lòng Phong Phi Duyệt chợt chua xót, cái loại sinh ly tử biệt đó, rơi lên trên người một đứa bé không hiểu chuyện mà nói, quá mức nặng nề.
"Đi đi..." Phía sau, binh lính nghe nói kéo đến, tình cảnh như thế này, đã thấy quá nhiều rồi, mỗi người chỉ là nheo mắt một cái, thần sắc, lạnh lùng cực hạn, "Đi, cầm ra một tấm chiếu, bọc lại ném vào bãi tha ma."
Trong đám người, có tiếng thổn thức truyền đến, đối với những người cùng khổ như thế này mà nói, sau khi chết, cũng chỉ có thể kết thúc như vậy. Vừa nghe nói đến bãi tha ma, đứa trẻ càng thêm cuống cuồng, nơi đó, lúc con bé đi hái rau dại cùng mẹ đã từng đi ngang qua, "Đừng, đừng để mẹ ở nơi đó, đừng..." Tiếng khóc của con bé, đứt quãng, nước mắt lạnh như băng, khóc lem hết cả khuôn mặt, "Nơi đó có chó rất là lớn, rất là đáng sợ, mẹ..."
"Đi chết đi." Tên bính sỹ kia cực kỳ thiếu kiên nhẫn, một chưởng liên lụy đến vị đại tẩu đang ôm con bé cũng bị đẩy ngã xuống đất.
Phong Phi Duyệt vốn đang tích một mồi lửa đầy bụng, bây giờ, lại càng bốc hỏa rừng rực, nàng nắm chặt hai tay, mắt thấy tên binh sỹ tiến lên, dùng chiếu rách bọc người phụ nữ sau lưng đứa trẻ lại.
"Khoan đã!" Một giọng nói, trước nàng một bước, từ đằng sau vang lên.
Phong Phi Duyệt còn chưa kịp nhìn quanh ra sau, đã thấy Cô Dạ Kiết mặt lạnh như băng sải chân bước qua, thân thể cao lớn cúi xuống, vươn tay nhận lấy cô bé khắp người dơ bẩn, ôm vào trong tay. Tiểu Sở gặp lại hắn, cũng không còn sợ hãi, hai tay thuận thế ôm lấy hắn, oa oa khóc lớn, một bên vừa nhỏ giọng nỉ non, "Mẹ, mẹ..."
Nàng kinh ngạc đứng nhìn cảnh tượng này, bàn tay Cô Dạ Kiết ở trên lưng con bé vỗ nhẹ, quay sang hai tên binh sỹ kia nói, "Ở đây không có chuyện của các ngươi, ta sẽ tự xử lý."
Đám người vừa nhìn thấy y phục trên người hắn, vốn cũng không muốn lo chuyện phiền phức, bây giờ thấy vậy, liền thức thời rời đi.
"Ô ô..." Đứa trẻ thương tâm không dứt, tùy tùng tìm người đến, đem người phụ nữ bỏ vào một chiếc quan tài gỗ thượng hạng, chuẩn bị an táng. Tiểu Sở lập tức hiểu ra rất nhiều chuyện, một khắc nhìn thấy quang tài bị kéo lên kia, không có khóc, cũng không có ngăn cản, con bé hiểu, mẹ bây giờ đang nằm ở một nơi rất tốt, không phải chịu lạnh nữa rồi.
Đưa bạc cho người ta đem người phụ nữ an táng, đoàn người, tiếp tục hành trình, thế nhưng đứa bé kia vẫn đi theo phía sau, không chịu rời đi.
"Ca ca..."
Cô Dạ Kiết ngồi lên xe ngựa, Phong Phi Duyệt quay đầu, trong mắt mang theo không đành lòng, "Duyệt Nhi, lên xe!"
Nàng xoay đầu lại, kiên định trong mắt nam tử, không thể lay chuyển, nàng nhẹ cắn môi, lên xe theo.
"Jia..."
Phong Phi Duyệt cũng không phải người tùy ý mềm lòng, nhưng mà bây giờ, nàng vén màn kiệu lên, nhìn thân ảnh Tiểu Sở khập khiễng đuổi theo, chỉ cảm thấy sâu trong đáy mắt, bị đâm chọc vô cùng đau xót.
"Con bé ở lại đây, tốt hơn là đi theo." Cô Dạ Kiết tựa người ra sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng theo phố dài nhìn lại, liền thấy một cặp phu phụ đứng bên cạnh Tiểu Sở, người phụ nữa vừa lau nước mắt, vừa ôm con bé lên.
Thì ra, suy tính của hắn, vĩnh viễn chu đáo hơn nàng. Tìm một hộ gia đình tốt, quả thực, so với đi theo bọn họ nguy hiểm trùng trùng thì tốt hơn nhiều.
Mấy hôm nay chip đam mê phim ảnh, để các tềnh iu chờ lâu rồi, hề hề :>>