Chương 103: Mượn Cớ Soát Cung

Phong Phi Duyệt chẳng nói chẳng rằng, chỉ là như có như không, dường như đặc biệt hứng thú với chỗ hoa văn chặm khắc kia, "Thi Tiệp Dư, làm sao?" Tầm mắt quét qua đám người một lượt, cuối cùng rơi lên trên người Thục phi.

"Bẩm hoàng hậu, bây giờ, mọi người đều biết, hoàng thượng nhiều ngày liên tục ngủ lại ở Cảnh Dạ Cung, sủng ái dành cho Thi Tiệp Dư, càng ngày càng thêm hậu hĩ. Cô ta cứ ba ngày lại bệnh nhẹ, năm ngày thì bệnh nặng, tiếp tục giày vò như vậy, đừng nói là nô tài hầu hạ, ngay cả thân thể hoàng thượng, cũng không thể không suy sụp." Thục phi rõ là đang ngấm ngầm phê bình, khiêu khích trong này, lại càng nhiều hơn.

Phong Phi Duyệt bỏ đồ trong tay xuống, cũng không nói chuyện, đôi mắt xinh đẹp lãnh đạm quay đi, đầu mày nhíu lại trầm tư.

"Nương nương, Thi Tiệp Dư..." Lý Yên lòng như lửa đốt, khom người định bụng cầu tình.

"Không biết phép tắc!" Nào ngờ, Phong Phi Duyệt đột ngột quay mặt lại, ánh mắt thốt nhiên chuyển lạnh, cảnh cáo trong mắt khiến cô gái im lặng, ngoan ngoãn lui về sau một bước.

Thục phi không rõ đầu đuôi, nhìn sắc mặt chủ tớ hai người, lập tức cắn môi, không dám nói thêm một chữ.

Phong Phi Duyệt nhìn đám người ngồi ngay ngắn chỉnh tề, môi trái tim nhẹ cong lên, đối diện gương mặt nịnh nọt của Thục phi, "Thời gian gần đây, sức khỏe của hoàng đế thật sự là có hơi kém."

Cô gái tìm được đồng tình, khuôn mặt nhỏ nhắn vui mừng, tiến lên trước tiếp tục, "Nương nương người cũng biết, bây giờ ngoại địch xâm lược, giang sơn, không thể không có hoàng thượng."

Lý Yên nhìn gương mặt vô thức biểu lộ ra vẻ đắc ý của Thục phi, trong lòng càng giống như bị cái gì đó đè nén, bức bối khó chịu, Lý Yên tự nhận thấy mình hiểu rõ con người Thi Tiệp Dư, có lúc, càng thêm nộ kỳ bất tranh*. Nhưng, cô gái chỉ mong được trốn trong thâm cung như vậy, lại năm lần bảy lượt bị người ta chèn ép hãm hại, từ đầu đến cuối, trong lòng Lý Yên, không có oán giận, đối với nàng ta chỉ có yêu thương.

(Nộ kỳ bất tranh: Thương vì bất hạnh , giận vì không biết đấu tranh )

"Nhờ có lời nhắc nhở của muội, bổn cung cũng nghĩ đến một chuyện." Phong Phi Duyệt khẽ dãn đôi chân mày nhíu chặt, trong mắt, hiện ra lưu quang lấp lánh, "Thi Tiệp Dư hằng năm đau bệnh, thể chất lại càng yếu đi từng ngày, ngự y toàn triều, đến cả Mạch y sư cũng hết cách, thời gian trước, lại trúng độc hoa lan, bổn cung nghĩ tới nghĩ lui, chẳng lẽ, Cảnh Dạ Cung này có thứ gì đó phản xung với muội ấy?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Phong Phi Duyệt suýt nữa thì cắn trúng đầu lưỡi mình, cái gọi là 'phản xung', nàng tất nhiên không tin. Chuyện độc Long Tu, nàng muốn dò xét đến cùng, đó là thuốc cấm trong cung, Đào Tâm sau khi mang về, chỉ có thể giấu trong Cảnh Dạ Cung, mà bốn vị phi tử đột ngột viếng thăm, vừa vặn cho nàng một cái cớ để lục soát cung.

"Bây giờ, kính xin các vị muội muội đi cùng bổn cung một chuyến, tìm cho ra thứ đồ không sạch sẽ đang ẩn giấu trong Cảnh Dạ Cung," Một câu nói của Phong Phi Duyệt, lại khiến đám người không kịp ứng phó, Thục phi vốn định đến mượn dao giết người, nào có ngờ, rắc rối này lại dây sang người mình.

"Chuyện này, hoàng hậu..."

"Khoảng thời gian trước, cao nhân mà thái hậu hai cung mời đến vô cớ chết oan ngoài Từ An Điện, trong hậu cung đồn đãi hỗn loạn, nói là phạm vào oan hồn gì đó, đối với những chuyện này, bổn cung vốn là không tin, nhưng hôm ngay nghĩ kỹ lại, cảm thấy có vài phần ngờ vực, không thể không tin." Phong Phi Duyệt nói xong những lời này, người đã đứng dậy, xoay đầu phân phó Lý Yên, "Ngươi ra ngoài, bảo Ngọc Kiều gọi vài ma ma tới đây."

Trong lòng Lý Yên tuy có chút lo lắng, nhưng không thể không gật đầu vâng dạ, "Dạ, nương nương."

"Các vị muội muội, còn ngồi đấy làm gì?" Phong Phi Duyệt đi ra khỏi đại điện, xoay người, hướng về phía bốn vị phi tử trong điện nói, "Không phải vừa rồi còn nói, là đại sự liên quan đến hoàng thượng sao?"

Thục phi đứng lên trước tiên, khóe môi mỉm cười, chỉ là sắc mặt có phần gượng ép, "Tất nhiên là vậy, thần thiếp liền đi một chuyến, thân thể Thi Tiệp Dư quanh năm khó chịu, có thể tìm ra phản xung kia, cũng coi như là làm được một chuyến tốt."

Phong Phi Duyệt nghe xong, thân thể đã bước ra Phượng Liễm Cung, khuôn mặt này, thay đổi cũng thật là mau lẹ.

Ngọc Kiều tìm đến vài vị ma ma, Lý Yên đi theo phía sau, mỗi người đều mang tâm trạng riêng, một đường hướng đến Cảnh Dạ Cung.

Lúc đi vào trong vườn, vẫn sẽ có cảm giác nhẹ nhàng thanh thản đó, tuyết, đã bị hòa tan sạch sẽ, cây trà khắp vườn bị mưa gió gột rửa, lưu lại một loại cảm giác vô lực đổ nát. Cây tử đằng trên giàn hoa lúc trước, giữa khe hở thật hẹp mang theo tuyết đọng, Phong Phi Duyệt dẫn đầu đi vào, một cước đạp lên nền đá xanh, bên ngoài Cảnh Dạ Cung, không khí tinh khiết thanh nhã, rất là bất đồng.

Thi Tiệp Dư nằm trên giường, trong điện, mỗi một góc phòng đều đốt lò sưởi, trên người đang đắp chiếc chăn lông, Đào Tâm thì đứng bên cạnh, nói chuyện với nàng ta.

"Nương nương, sắc mặt của người..."

Thi Tiệp Dư nghe vậy, xoa xoa khuôn mặt, "Làm sao?" Nàng ta thanh mảnh như văn, sắc mặt càng tái nhợt đến gần như trong suốt.

"Tại sao ngày ngày uống thuốc, thân thể của người, vẫn chưa có chuyển biến tốt?" Đào Tâm lo lắng không thôi, vén góc chăn rơi xuống đất lên chèn chèn lại.

"Nha đầu ngốc." Thi Tiệp Dư vãn môi cười khẽ, thế nhưng một hơi cũng cười không nổi, kịch liệt ho khan thành tiếng, "Thân thể này là phụ mẫu ban cho, cho dù ngày nào đó, ông trời muốn thu lại, chúng ta cũng không có cách nào," Nàng ta kịch liệt thở dốc, mỗi một câu, phải ngắt ra nhiều lần mới nói xong, Đào Tâm đưa tay ra sau lưng nàng ta vỗ nhẹ, để thuận khí, "Nương nương, người là người tốt, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi."

Gương mặt nhỏ nhắn kìm nén đến đỏ bừng, Thi Tiệp Dư mỉm cười yếu ớt, nàng ta khoát khoát tay, nhẹ vỗ ngực, "Ta không hy vọng gì khác, chỉ mong mỗi ngày hoàng thượng đến gặp mặt một lần, thì không hối tiếc gì nữa."

Đào Tâm nhìn tia hy vọng nhỏ nhoi trong măt nàng ta, đưa tay cầm lấy tay nàng ta, bỏ vào trong chăn lông, "Nương nương, người đừng nói như vậy, hoàng thượng mấy ngày nay, không phải đều ngủ lại trong Cảnh Dạ Cung sao? Có thể thấy được, hoàng thượng đối với người là một lòng thâm tình."

Một lòng thâm tình? Ánh mắt Thi Tiệp Dư ảm đạm, không khỏi nỉ non một tiếng, "Những lời tình cảm này, có thể có, có thể không?"

"Nương nương... người nói gì cơ?" Lời nàng ta nói quá nhỏ, Đào Tâm tiến lên trước hỏi lại.

Thi Tiệp Dư đắm chìm trong suy tư, một câu hỏi này, khiến nàng ta giật mình hoàn hồn, tựa người trở lại giường, "Không có gì, Đào Tâm, sắc trời bên ngoài có phải đã bắt đầu tối rồi không?"

Nhưng lời này, một ngày nàng ta đều hỏi vô số lần, bởi vì, chỉ đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen, hoàng đế mới có thể đến đây.

"Nương nương... cũng sắp rồi." Vẫn như vậy, câu trả lời nghìn lần như một.

Lúc Phong Phi Duyệt đi vào, Thi Tiệp Dư vừa vặn nằm duỗi người ra quay mặt về phía cửa, nhìn thấy nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hiện lên vẻ khó tin, nhìn lại đoàn người cùng đi theo phía sau, liền vội vàng bật dậy.

Phong Phi Duyệt sải bước tiến lên, đôi tay rơi lên hai vai nàng ta, dưới lòng bàn tay, là cảm giác xương cốt gầy yếu, thân thể nàng ta thật sự là sắp sụp đổ rồi, "Muội có bệnh trong người, không cần hành lễ."

"Đa tạ hoàng hậu nương nương." Thi Tiệp Dư theo đó tựa người trở lại, trong đáy mắt nhìn về phía đám người phía trước, đầy vẻ khó hiểu. Trước kia, Cảnh Dạ Cung này rất hiếm khi có người bước vào, mặc dù nàng không có thâm giao với bốn vị phi tử hậu cung kia, nhưng cũng có gặp mặt qua vài lần, bàn tay nhỏ nhắn của Thi Tiệp Dư đặt dưới chăn không khỏi xoắn chặt, cực kỳ khẩn trương.

Phong Phi Duyệt phát giác được sự bất an của nàng ta, đưa tay vỗ nhẹ trên vai nàng ta, thân thể cũng theo đó ngồi xuống, "Nghe nói, sức khỏe muội không tốt, bổn cung cùng bốn vị nương nương đặc biệt đến thăm."

"Làm phiền các vị nương nương quan tâm," Thi Tiệp Dư cúi người, vẻ mặt đầy hổ thẹn, "thần thiếp đây là bệnh cũ, không có gì đáng ngại."

Phong Phi Duyệt thấy nàng ta lại bắt đầu ho khan, liền thuận miệng hỏi, "Đã uống thuốc chưa?"

"Bẩm hoàng hậu, thuốc của Thi Tiệp Dư, phải đợi đến trước khi ngủ mới có thể dùng được," Đào Tâm thấy nàng ta đến khí lực nói chuyện cũng không có, vội nàng mở miệng đáp lời.

Phong Phi Duyệt gật đầu, thấy đám người sau lưng vẻ mặt mỗi người đều rất nghiêm trọng, giống như lâm đại địch, nàng nghiêng đầu lại liếc mắt một cái, "Bổn cung thường ngày bận rộn, nếu không phải bốn vị nương nương nhắc nhở, thật cũng sẽ quên mất chuyện này," Nàng có chút ảo não, đầu mày nhíu lên một chút, "Thi Tiệp Dư như vậy, đến ngự y cũng không có cách chữa trị, bây giờ suy nghĩ kỹ càng, có thể đã bị phản xung, chọc vào thứ không nên chọc đến có phải không?"

Thi Tiệp Dư khẽ nhếch miệng, hình như bị giật mình, một lúc lâu, vẻ thất thần kia vẫn chưa thu về được.

"Bổn cung cố ý dẫn theo vài ma ma hiểu chuyện này đến đây," Tay Phong Phi Duyệt rơi lên trên đầu vai nàng ta vỗ nhẹ, "mấy người các ngươi, tìm kỹ càng trong Cảnh Dạ Cung này xem, nếu thực sự tìm ra thứ gì đó, bổn cung có thưởng."

"Dạ, nương nương," Đám ma ma lần lượt tiến lên, cụ thể là muốn tìm thứ gì, Phong Phi Duyệt đã sớm giao phó trước đó.

Bốn vị phi tần sắc mặt trắng bệch đứng một bên, Thi Tiệp Dư thấy đám người xắn tay áo bắt đầu lục lọi, "Khoan đã..." Nàng ta quýnh lên, lồng ngực kịch liệt phập phồng, "Hoàng hậu, thần thiếp..."

Một tay Phong Phi Duyệt đặt trên cổ tay nàng ta, nắm chặt lại, "Thi Tiệp Dư, có một số việc, thà tin là có, không thể tin là không!"

Trong đôi mắt lãnh đạm tiều tụy của cô gái, đột ngột hiện lên vẻ phòng bị, chỉ là lúc hướng về phía Phong Phi Duyệt, nhanh chóng che giấu nơi đáy đầm, một ánh mắt, nàng đã nhìn thấy rõ ràng, cô gái này, tuyệt đối không có yếu đuối như nhược như vẻ bề ngoài, Thi Tiệp Dư thấy trong mắt nàng thốt nhiên có tia sắc bén, vội vã rủ đầu xuống trước ngực, sắc mặt, vô tội mà uất ức.

"Rầm..." Ma ma nặng tay, có cái rương đã bị lật ngược xuống đất.

"Cẩn thận một chút!" Phong Phi Duyệt cũng không có ý ngăn cản, tầm mắt rơi lên đám người.

"Dạ, nương nương!" Một ma ma trong đó xoay người lại, gật đầu.

Đào Tâm không rõ đầu đuôi, nhìn đống bừa bộn trải đầy khắp phòng, ngập ngừng hỏi, "Hoàng hậu nương nương, nơi này thật có thứ không sạch sẽ sao?"

Phong Phi Duyệt ngẩng đầu lên, hai mắt nàng nhẹ kéo ra, cười đến cực kỳ mông lung, "Không cần lo lắng, cho dù có, cũng có thể lôi nó ra được."

Đào Tâm nghe vậy, thần sắc lập tức hòa hoãn, trên mặt hiện đầy ý cười, "Vậy thì tốt, nếu như thực sự có thể tìm ra được, nương nương cũng không phải bị đau bệnh quấn thân nữa rồi."

Thi Tiệp Dư không nói gì, vươn tay đem khăn gấm đặt bên khóe miệng, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.

Đám ma ma đem trọn cả Cảnh Dạ Cung soát qua một lần, thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì, Phong Phi Duyệt ra hiệu bảo đám người không được bỏ qua dù chỉ một góc có khả năng, một ma ma lớn tuổi trong đó giơ hai tay vén tấm màn lên, khom người cúi xuống.

Tay Thi Tiệp Dư đang cầm khăn gấm đột ngột siết chặt, cả người ho khan cũng ngồi dậy.

Phong Phi Duyệt gật đầu một cái, ý bảo ma ma kia tiếp tục tra xét.

Mắt thấy, thân thể ma ma sắp chui vào dưới giường, bên ngoài, cũng không thức thời truyền đến một tiếng thông báo, "Hoàng thượng giá lâm!"

Ma ma sợ tới mức quên luôn động tác trong tay, thắt lưng cứng đờ, muốn đứng dậy, sau gáy lại đụng trúng khung giường một cái, Phong Phi Duyệt chán nản không thôi, đôi tay khép lại trong tay áo rộng lùng thùng, đứng dậy hành lễ, hoàng đế này, đến cũng thật là đúng lúc.

"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng..."

"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng..."

Cô Dạ Kiết vừa mới bước một chân đi vào, đập vào tầm mắt, chính là khắp phòng bừa bộn, y phục trong tủ bị xới tung ngổn ngang, ngay cả bàn trang điểm cùng một vài chiếc hộp đựng đồ nhỏ cũng không may mắn thoát nạn, Thi Tiệp Dư nằm trên giường không ngừng ho khan, hai vai mảnh khảnh, có thể bị đè gãy bất kỳ lúc nào.

"Xảy ra chuyện gì!" Hoàng đế gầm lên một tiếng, trong phòng yên ắng tĩnh mịch, thi thoảng, chỉ có tiếng ho khan liên tục không dừng.

Hoàng đế đến đây sớm như vậy, Phong Phi Duyệt không hề ngờ tới, nàng đứng dậy quét mắt quanh nội điện một cái, "Hoàng thượng, thần thiếp tìm thử xem trong Cảnh Dạ Cung, liệu có thứ gì không sạch sẽ hay không."

Thần sắc nàng trấn tĩnh, thậm chí có thể nói là vô cùng tự nhiên, mà nam tử trước người, sắc mặt lại đầy khói mù, gân xanh trên trán kéo căng, Phong Phi Duyệt không phải không nhìn thấy, chỉ là liếc nhìn một cái, ánh mắt vẫn lãnh đạm như cũ.

"Thứ không sạch sẽ?" Cô Dạ Kiết quét đôi đồng tử lãnh liệt về phía đám người, cuối cùng rơi lên trên mấy vị ma ma kia, "Tìm ra rồi?" Ngữ khí lạnh như băng, mặc dù thờ ơ lãnh đạm, nhưng nộ khí ẩn nhẫn trong đó, dù là bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận được.

Ma ma vốn đang đứng thẳng người nghe vậy, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, lần nữa quỳ xuống, "Hoàng... hoàng thượng, xin cho lão nô một ít thời gian."

"Khụ khụ..." Thân thể Thi Tiệp Dư co rúc lại một chỗ, cuối cùng sau một tiếng thở dốc khản đặc kéo dài, phun ra một ngụm máu, vết máu nồng đậm vẩy lên chiếc khăn tay trắng tinh, nhìn thấy cực kỳ ghê người, nơi khóe miệng dính vào một sợi tóc, ngậm giữa cánh môi, thân thể cứ như vậy ngã xuống giường.

"Thi Tiệp Dư!" Đào Tâm gấp rút không biết phải làm sao, vội khom người xuống tra xét.

Hoàng đế vốn đương ẩn nhẫn nộ khí chớp mắt liền bộc phát, hắn sải bước khẩn trương tiến lên, đẩy Đào Tâm ra, vung tay kéo nàng ta vào trong ngực mình. Trước mắt nàng ta đã mở hồ, bàn tay Cô Dạ Kiết vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta, vừa gọi khẽ, "Thi Tiệp Dư, Thi Tiệp Dư..." Thanh âm như vậy, giống như lớn hơn một chút, sợ sẽ làm vỡ nàng ta.

Bốn vị phi tần đứng bên kia hai mặt nhìn nhau, nguyên cả đám kéo đầu xuống thấp, sự tình chuyển biến thành ra như vậy, vốn không giống như những gì họ muốn.

"Mau đi mời Mạch y sư tới đây, mau!" Cô Dạ Kiết vừa lau đi vết máu uốn lượn bên khóe miệng nàng ta, vừa hướng ra bên ngoài hét to, thái giám canh giữ ngoài điện nghe vậy, khẩn trương nhận mệnh, lập tức chạy thẳng một đường.

Phong Phi Duyệt đứng giữa nội điện, bước chân không nhịn được tiến lên, hoàng đế cũng đúng lúc này xoay đầu lại, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao xẹt qua, thậm chí, còn mang theo trách cứ.

Không qua bao lâu Mạch Thần Lại liền chạy tới, Cô Dạ Kiết đặt nàng ta trở lại giường, bắt mạch xong, từ trong tay áo lấy ra một bình thuốc, đổ ra một viên, "Bẩm hoàng thượng, không có gì đáng ngại, chỉ là bị kinh sợ một chút."

Để nửa người trên của nàng ta tựa lên người mình, cầm viên thuốc trong tay nhét vào miệng nàng ta, sau đó sắc mặt Thi Tiệp Dư mới khôi phục lại vài phần, nằm ở trên giường, thân thể càng thêm suy yếu.

Cô Dạ Kiết nhìn quanh bốn phía, lúc này mới chú ý tới mấy vị phi tử núp một bên, "Các ngươi sao lại tụ tập ở đây?"

Trong lòng Thục phi đã sớm hối hận, bây giờ nghe thấy giọng nói lạnh như băng của hắn, vội cong gối quỳ xuống, "Bẩm hoàng thượng, thần thiếp nghe nói Thi Tiệp Dư bị bệnh, đặc biệt... đặc biệt đến thăm."

"Đến thăm?" Cô Dạ Kiết nhướn mày, hai chữ kia càng phát ra rõ ràng.

Bốn người cúi đầu, không dám nói thêm một câu, đám ma ma đang quỳ cũng run lẩy bẩy, theo như tính tình lúc trước của hoàng đế, hôm nay, xem ra là khó thoát kiếp nạn.

Phong Phi Duyệt nhìn đám người quỳ rạp khắp phòng, ngược lại thản nhiên như không, "Hoàng thượng, cũng không nhất định tất cả mọi người, đều có rắp tâm không tốt."

Ánh mắt hoàng đế khóa chặt lấy nàng, sau chốc lát, mệt mỏi cùng cực, khoát khoát tay, "Lui xuống hết đi."

Như được đại xá, đám người rối rít dập đầu, giống như chạy trốn rời khỏi Cảnh Dạ Cung.

Phong Phi Duyệt thấy hắn xoay người, đi về phía cô gái trên giường kia, nàng chấc làn váy lên, đi theo, đầu cũng không quay lại đi ra ngoài.

Thi Tiệp Dư đã ngủ say sưa, hoàng đế ngồi lên bên giường, đưa tay vạch sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt của nàng ta ra, cúi người xuống, ở bên tai nàng ta nhẹ giọng nỉ non, "Nàng không thể có chuyện..." Đưa tay bao trọn bàn tay mềm mại của nàng ta, "Trẫm, không thể để nàng có chuyện."

Đêm, trở nên yên tĩnh.

Cô Dạ Kiết thấy nàng ta đã an nhiên ngủ say, lúc này mới xoay ngược thân thể cao lớn đi ra ngoài, sau lưng, cô gái hé mở hai mắt, giọt lệ nóng bỏng cũng theo đó trượt xuống.

Thân ảnh cao lớn mà uể oải của nam tử càng lúc càng rời xa khỏi tầm mắt, Thi Tiệp Dư chống hai tay lên, tựa người vào khung giường.


Phong Phi Duyệt trở lại Phượng Liễm Cung, toàn bộ thức ăn chuẩn bị sẵn trên bàn đều đã nguội lạnh, Lý Yên định hâm nóng lần nữa, lại bị nàng mở miệng ngăn cản, "Không cần đâu, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi."

"Dạ, nương nương," Cô gái có hơi bất đắc dĩ gật đầu, lúc đi ra ngoài, cũng khép cửa điện lại.

Phong Phi Duyệt tắm rửa xong, mặc thêm áo ngủ, vừa mới chui vào chăn, liền nghe thấy một hồi âm thanh truyền đến, ngay sau đó, là tiếng bước chân quen thuộc.

Nàng nhắm mắt lại, không đứng dậy, cũng không hành lễ, chỉ là hai vai căng cứng.

Cô Dạ Kiết biết nàng không có ngủ, nhìn thức ăn trên bàn, nơi cổ họng hắn khổ sở nhấp nhô, ngồi xuống một bên. Nàng, không hề quên, mỗi ngày đều chuẩn bị bữa ăn khuya cho hắn.

Cầm bình rượu lên rót một chén, giữa kẽ răng lưu lại hương thơm, chỉ tiếc, rượu kia đã lạnh như băng.

Trượt xuống cổ họng, vừa lạnh vừa buốt, sặc đến nỗi nam tử không nhịn dược ho ra tiếng...

Thân thể cứng ngắc của Phong Phi Duyệt khẽ động một cái, vẫn đưa lưng về phía hắn.

Lo xong triều sự, liền vội vã đến Cảnh Dạ Cung, đến bây giờ, hắn mới uống được một hớp rượu, ăn được một miếng cơm.

Hai người yên lặng đưa lưng về phía nhau, Phong Phi Duyệt mở mắt, nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh độc ẩm, khí trời rét lạnh như vậy...

Nàng lặng lẽ xoay người, chỉ thấy hoàng đế đưa lưng về phía mình, thân hình không ai bì được kia, không còn cao lớn nữa, long bào màu vàng tươi, cũng không còn tương quý như trước. Thắt lưng, đột nhiên cong lại, một tay Cô Dạ Kiết đè lên phần bụng, tựa hồ, ăn có chút gấp gáp. Cơn đau kia tản đi một chút rồi, lúc này hắn nhấc bình rượu trên bàn lên, vừa định rót vào trong chén, trên mu bàn tay liền truyền đến cảm giác ấm áp, Phong Phi Duyệt nhận lấy bình rượu, thả lại trên bàn.

Nàng cúi mắt, hắn, ngước mắt...

Người con gái ngang bướng không nói một lời nào, đau xót trong mắt, lại không che giấu được.

Vươn tay ôm lấy nàng, gò má lạnh như băng tựa vào trước ngực nàng, Cô Dạ Kiết thỏa mãn thở ra một hơi, hai tay vòng quanh eo nàng. Ngực của hắn, dán chặt vào bụng của nàng, nhịp tim mạnh mẽ rõ ràng mà hữu lực như vậy, Phong Phi Duyệt do dự nhiều lần, rốt cuộc, vẫn là nhẹ nhàng vươn ra một tay, rơi lên trên đầu vai hắn.

Nhìn một bàn thức ăn nguội lạnh, cánh môi mím chặt của nàng khe khẽ run rẩy, muốn phân phó hạ nhân đem đi hâm nóng lại, nhưng mà, nam tử trước người vẫn cứ cố chấp ôm nàng, không chịu buông ra.

Chốc lát, nam tử lúc này mới nhẹ nới lỏng hai cánh tay vòng quanh người nàng, gương mặt tuấn tú ngước lên, kéo Phong Phi Duyệt lên trên người mình, dán bên vành tai nàng, nói ra một câu, "Duyệt Nhi, cùng trẫm xuất cung."