Chương 102: Lòng Có Nghi Ngờ

Phong Phi Duyệt nhìn dược liệu trong tay đến mất hồn, rốt cuộc là người nào, năm lần bảy lượt muốn đưa nàng ta vào chỗ chết.

"Thân thể càng ngày càng suy yếu, chính mình cũng không thấy nghi ngờ sao?"

"Sẽ không, chuyện này cần một quá trình rất dài, lúc đầu, bản thân người dùng nó sẽ không có cảm giác, cho dù bây giờ thân thể nàng ta suy nhược, cũng tuyệt đối không ngờ rằng, do thuốc này có vấn đề." Mạch Thần Lại nói chắc chắn, "Độc Long Tu cần phải phơi dưới ánh nắng mặt trời một thời gian dài, người hạ độc ở trong cung, quyết sẽ không lộ liễu như vậy, theo dược lý của nó mà đoán, một tháng phải ra ngoài cung thu mua một lần."

Phong Phi Duyệt âm thầm gật đầu, Mạch Thần Lại thấy nàng giống như đang suy nghĩ sâu xa, tiến lên trước hỏi, "Lẽ nào, nàng muốn quản chuyện này?"

Nàng hoàn hồn, lãnh đạm cười một tiếng, "Không liên quan gì đến ta, ta không muốn lội vào vũng nước đục này."

Bản thân mình còn lo chưa xong, quản chuyện của người khác làm gì. Phong Phi Duyệt hỏi xong, xoay người định rời đi.

"Khoan đã!" Mạch Thần Lại thấy nàng đưa lưng về phía mình, chỉ đành phải cười cười tiến lên, giơ tay ra, "Nếu nàng không muốn quản, vẫn nên để độc Long Tu này ở lại đây, tránh để sau này lại dây ra phiền phức hại thân."

Phong Phi Duyệt theo tầm mắt của hắn rơi lên bàn tay nắm chặt của mình, thốt nhiên bừng tỉnh, kéo khóe miệng, đem dược liệu thả vào trong tay hắn, "May mà huynh nhắc nhở ta."

Mạch Thần Lại bỏ độc Long Tu vào trong tay áo, có bài học lần trước, Phong Phi Duyệt không dám ở lại lâu, xoay người đi về phía Phượng Liễm Cung.


Hoàng đế vừa mới bước một chân vào, đúng lúc Lý Yên vừa hâm nóng lại thuốc một lần, thấy hắn đi vào vội vàng hành lễ, "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng."

Tầm mắt dò xét trong điện một vòng, sau đó mới lơ đãng rơi lên trên vai cô gái, "Hoàng hậu đâu?" (Rảnh ra một tý là hoàng hậu đâu :v)

"Bẩm hoàng thượng, nương nương có việc, đã đi ra ngoài rồi." Lý Yên thấy hắn ngồi xuống, cúi đầu tiến lên, "Đây là nương nương thấy hoàng thượng ngày đem vất vả, cố ý đích thân bào chế, nương nương dặn dò, bảo nô tỳ hoàng thượng vừa đến, thì đưa cho người uống ngay."

Cô Dạ Kiết liếc mắt một cái, cũng không để ý, "Để đó trước đi." Đưa tay day day mi tâm, Lý Yên thấy sắc mặt hắn mệt mỏi, trên gương mặt tuấn tú cương nghị phủ một lớp băng sương lạnh lẽo, bây giờ quốc sự càng thêm bận rộn, tiếp tục như vậy, hoàng đế sao có thể chịu nổi.

"Hoàng thượng, đây là một chút tâm ý của nương nương, người uống đi thôi." Lý Yên bưng chén lên, cũng không dám tiến lại quá gần, "Nương nương nói thuốc này là để điều dưỡng sinh khí, hoàng thượng lo nghĩ sầu muộn, chuyện có lớn hơn nữa, hoàng thượng người hãy cứ để đó, trời sập xuống, cũng không đè sập hai vai người ta..."

"Đủ rồi!" Không ngờ rằng, hoàng đế thế nhưng lại đột nhiên phát hỏa, một tay dùng sức đánh lên mặt bàn, làm Lý Yên sợ tới mức hai tay run lẩy bẩy, suýt nữa thì đánh rơi chén thuốc, nước thuốc rơi vãi dính lên gang bàn tay, cô gái bị đau, thả chén thuốc lại trên bàn, vội vội vàng vàng quỳ gối trước mặt Cô Dạ Kiết.

"Hoàng thượng tha mạng..."

Vừa thấy dáng vẻ cúi đầu hèn mọn của nàng ta, phẫn nộ trong người hoàng đế lại càng bành trường, "Nói, ngươi và Thi Tiệp Dư có quan hệ gì?"

Lý Yên nghe vậy, hai vai đột nhiên co lại, đôi tay chống trước người run rẩy, "Nô tỳ, nô tỳ không quen biết Thi Tiệp Dư."

"Không quan biết?" So với vẻ hỗn loạn của nàng ta, nam tử phía trên, ngược lại chững chạc trầm ổn, con ngươi màu hổ phách khẽ nheo lại, bày ra một đường cong nguy hiểm, "Ngươi năm lần bảy lượt tận lực nhắc đến chuyện xưa, còn nói không phải là nghe được từ người nào đó? Loại người che giấu tâm kế như ngươi, hoàng hậu sao lại mang ngươi từ Hoán Sa Cung ra ngoài."

Lý Yên như bị sét đánh, hai đầu gối quỳ dưới đất suýt chút không chống đỡ nổi, nàng ta ngẩng đầu lên, trong mắt dâng đầy nước, "Nô tỳ... nô tỳ không có..."

"Còn dám ngụy biện!" Hoàng đế nổi cơn thịnh nộ, một mồi lửa toàn bộ phát hỏa lên người Lý Yên, khiến cô gái sợ tới mức co rụt thành một đoàn, Ngọc Kiều canh chừng ngoài cửa điện nghe thấy động tĩnh bên trong, chỉ là thò đầu nhìn quanh một vòng.

Tín nhiệm mà Phong Phi Duyệt dành cho Lý Yên, đã vượt xa cô ta, bất luận đi đâu, tùy thân hầu hạ, cũng không còn là cô ta nữa. Cánh môi kéo lên một đường cong cười trên nỗi đau của người khác, sau lưng cô gái tựa lên trên cửa điện, tùy thời, quan sát động tĩnh bên trong.

Phong Phi Duyệt vừa bước vào Phượng Liễm Cung, liền thấy cô ta ngước đầu dòm vào trong, "Xảy ra chuyện gì?"

Thình lình mở miệng lên tiếng, khiến Ngọc Kiều vội vàng xoay người, ấp úng trả lời, "Bẩm nương nương, hoàng... hoàng thượng đang nổi giận ở bên trong."

Phong Phi Duyệt lạnh mắt liếc nhìn, một chân đã bước vào trong. Vừa mới đi vào nội điện, liền thấy Lý Yên đưa lưng về phía mình, cả người gần như nằm rạp xuống đất, bóng lưng thống khổ kia, rơi vào đáy mắt, e là chỉ có Cô Dạ Kiết bỏ qua.

"Hoàng thượng..." Nhìn thấy nộ ý nghiêm trọng không cách nào dập tắt của hoàng đế, Phong Phi Duyệt khẽ chau mày, tiến lên trước, nàng âm thầm suy tính, không biết Lý Yên này sao lại chọc tới hắn.

"Lui xuống đi." Nàng tận lực thả nhẹ ngữ khí, hướng xuống cô gái quỳ dưới đất nói.

Lý Yên gật gật đầu, Phong Phi Duyệt đưa mắt nhìn lại, trông thấy nửa bên mặt nàng ta dính đầy nước mắt, còn cặp mắt thì vừa sưng vừa đỏ, lúc vội vàng đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hận không thể chôn xuống ngực, hành lễ xong, bước chân khập khiễng đi ra ngoài.

"Đi đâu vậy?" Cô Dạ Kiết cũng không ngăn cản, chỉ là quay sang Phong Phi Duyệt bên cạnh hỏi.

"Hoàng thượng, Lý Yên... cũng là là một nha hoàn." Nàng tiến lên, nhìn chén thuốc rơi vãi chỉ còn lại non nửa, "Hoàng thượng đối với cô ấy, hình như cũng quá hà khắc rồi."

"Lòng người khó dò, trẫm không thể không phòng." Cô Dạ Kiết đáp lời, thuận thế kéo nàng đến bên cạnh mình, "Trẫm vốn không đặt nhiều tâm tư vào phương diện này, cho nên, trẫm thà giết lầm một trăm."

Phong Phi Duyệt nhìn tuấn nhan mệt mỏi cực hạn của hắn, bưng chén thuốc trên bàn lên đưa đến bên miệng hắn, "Uống đi thôi."

Hoàng đế lần nữa cau mày, biểu tình cũng không mấy vui vẻ.

Phong Phi Duyệt vãn môi, nói tiếp, "Cái này thiếp sắc một buổi chiều mới chuẩn bị xong, tay cũng bỏng đỏ lên rồi." Cô Dạ Kiết nghe nói, vội vàng kéo tay nàng tới tra xét, nhìn vẻ mặt khẩn trương của hắn, nàng muốn cười, nhưng làm sao cũng không có khí lực. Chuyện Lý Yên cất giấu trong lòng, mặc dù nàng không hoàn toàn hiểu rõ, nhưng cũng có thể đoán ra được vài phần, ít nhất, là có liên quan đến hoàng đế. Ngoái đầu nhìn lại, hắn là tôn vương không sai, nhưng rốt cuộc vẫn là người phàm, những chuyện vướng mắc trước đây, đối với hắn mà nói, thật đã quên sạch sạch sẽ sẽ.

Phong Phi Duyệt thầm cười bản thân buồn lo vô cớ, lo lắng của nàng, chắc chắn cũng giống như Lý Yên, liệu có khi nào... hai người trở thành hai phía chân trời xa lạ? Ngoảnh nhìn khuynh thành, quay đầu nhìn lại, đã sớm trở thành những người không chút liên can?

Hoàng đế đưa chén thuốc lại gần nhấp một hớp, thấy thần trí nàng không tập trung, bàn tay ở trên lưng nàng vỗ nhẹ một cái, "Người mộng du, tỉnh lại đi!"

Nàng giật mình, quay ngược lại hờn dỗi, "Ai mộng du chứ?"

"Dĩ nhiên là người tâm trí không yên." Cô Dạ Kiết theo thói quen gối tay ra sau gáy, kéo Phong Phi Duyệt lên trên người mình, không qua bao lâu, nàng ngước dậy nhìn thử, tay Cô Dạ Kiết vẫn còn ôm mình, mà người đã ngủ thiếp đi rồi.


Mấy ngày kế tiếp, Lý Yên vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác, Phong Phi Duyệt cũng không mở miệng hỏi thử, mà Cô Dạ Kiết lại càng khéo mấy ngày này không hề đến Phượng Liễm Cung, nghe nói là Thi Tiệp Dư bị bệnh, lần này, hình như cũng không nhẹ.

Ngày ngày dùng Hổ Lang chi dược kia, làm sao có thể chịu nổi.

Dẫn theo Lý Yên, vốn muốn đến thăm một chuyến, nào ngờ vừa mới từ Phượng Liễm Cung đi ra không bao xa, Phong Phi Duyệt liền trông thấy Đào Tâm lén lén lút lút đi về phía hậu viện. Ra hiệu bảo dừng kiệu, cho những người khác lui đi, sau đó hai người một đường theo sau.

Trong hậu cung, không cần biết là cung nữ hay là nương nương, không có lệnh bài xuất cung, thì không thể bước ra khỏi hoàng cung một bước. Thủ vệ nhìn thấy Đào Tâm, hình như rất nhiệt tình, chủ động chào hỏi. Cô gái gật đầu, từ trong tay áo móc ra ít bạc lẻ, "Hai vị đại ca, trời lạnh, giữ lại uống ít rượu nhé."

"Vẫn là Đào cô nương biết cách quan tâm." Hai người vui vẻ nhận lấy, lại còn kéo đông kéo tây tìm chuyện nói.

Trò chuyện vài ba câu, Phong Phi Duyệt cùng Lý Yên đứng ở đằng xa, không bao lâu, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc y phục vải đay thô ráp đi tới trước cửa cung, trên đầu đội cái nón tre cực lớn, cúi thấp mặt.

"Mang đồ đến rồi?" Đào Tâm tiến lên, hai tên thủ vệ kia tự giác lui ra mấy bước, giả vờ như không hay biết.

"Dạ." Người đàn ông gật đầu, đem vật cầm trong tay thả vào tay Đào Tâm, Phong Phi Duyệt ghé mắt nhìn lại, phân lượng rất nhiều, đủ để duy trì dược hiệu trong một tháng.

Đem bạc đã chuẩn bị sẵn giao vào tay hắn, hai người không nói thêm một câu nào, ăn ý gật đầu một cái, sau đó xoay người, tự lo đi phần mình, "Đào cô nương, bên trong này chứa thứ gì vậy a?"

Một thị vệ không nhịn được tò mò, mở miệng hỏi.

Đào Tâm rút một miếng lụa gấm từ trong tay áo ra, vừa bọc gói đồ trong tay lại, vừa cười nói, "Chỉ là là một chút đồ bên ngoài, nương nương gần đây sức khỏe không tốt, vẫn luôn muốn ăn một vài thứ bên ngoài, nhưng lại không thể mở miệng nói với hoàng thượng, cho nên tôi mới nhờ người, mua một ít cho đem đến cho nương nương."

"Thì ra là vậy." Thị vệ kia giật mình hiểu ra, "Vậy mau trở về đi, nếu không lát nữa nương nương lại nổi giận."

"Được." Đào Tâm cẩn thận từng tý ôm món đồ kia vào trong ngực, sải bước rời đi.

Phong Phi Duyệt không thể xác định thứ bên trong, có phải là độc Long Tu hay không, nhưng, lại không thể không hoài nghi. Nàng không chút do dự đi theo trước, đợi đến khi cô gái xoay người đi ra viện tử, lúc này nàng mới lên tiếng gọi lại, "Đào Tâm!"

Cô gái phía trước lập tức dừng chân, vô thức ôm chặt món đồ trong tay, như gặp phải đại địch xoay người, đến khi hai mắt nhìn rõ người đi tới, thân thể cứng nhắc lúc này mới thả lỏng đôi chút, "Nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương."

Phong Phi Duyệt dãn mặt ra, tiến lên đỡ cô gái, "Không cần đa lễ." Đầu ngón tay, cố ý xẹt qua món đồ trong bọc vải, cứng cứng nhỏ dài, đặc biệt rất giống độc Long Tu.

"Đây là thứ gì vậy?" Phong Phi Duyệt làm ra vẻ hiếu kỳ, mở miệng hỏi.

Đào Tâm ngẩng đầu lên, thấy người con gái trước mặt, ngữ khí ôn hòa, nụ cười thanh tao trong trẻo, chỉ có điều khi đối diện với đôi đồng tử kia, thốt nhiên khiến Đào Tâm cả kinh. Ánh mắt của Phong Phi Duyệt, quá mức sắc sảo, nhạy bén đến mức... tựa như có thể nhìn thấu tất cả.

"Bẩm hoàng hậu, đây là đồ ngoài cung đưa vào, chỉ là chút đồ lặt vặt." Đào Tâm rũ rèm mắt xuống, sau lưng từng trận từng trận ớn lạnh, Phong Phi Duyệt nhìn gói đồ trong tay cô gái, nếu trong này quả thật là độc Long Tu, vậy Đào Tâm tất nhiên không tránh khỏi liên can, nhưng nếu vạch trần ngay lúc này, sẽ vô tình bứt dây động rừng, huống hồ, Đào Tâm với Thi Tiệp Dư không thù không oán, hơn nữa chỉ mới đi theo nàng ta vài tháng, từ bệnh tình của Thi Tiệp Dư suy đoán, chắc chắn đã sớm dùng độc Long Tu trước đó!

Phong Phi Duyệt không bỏ sót dù là một khả năng nhỏ nhất, chỉ có điều nàng thực tại nghĩ không ra, nếu thật sự là vậy mà nói, có ai, lại có thể lấy thân thể của mình ra đùa giỡn?

"Vải gấm này màu sắc rất đẹp, cũng là từ ngoài cung mang vào à?" Hai mắt Phong Phi Duyệt đột nhiên lóe lên, đôi tay đỡ phía dưới bọc đồ, nhìn kỹ hoa băn bên trên.

Nàng đột ngột xoay chuyển sự chú ý, Đào Tâm hiển nhiên không kịp phản ứng, hai tay Phong Phi Duyệt tìm tòi phía dưới, tránh hai tay của cô gái, thận trọng kéo sợi tơ trên mặt chiếc nhẫn ra, theo động tác trong tay, rạch thủng một lỗ nhỏ dưới chiếc bọc, bảy đóa hoa văn quỷ mị kia chui vào trong, vừa vặn quấn lấy một món đồ, Phong Phi Duyệt thu lấy, đem nó nắm trong lòng bàn tay.

Đào Tâm cảm thấy phía dưới giống như bị kéo xuống một chút, Phong Phi Duyệt đúng lúc thu tay lại, "Chiếc nhẫn này thật vướng víu, suýt chút thì móc rách sợi vải." Gánh nặng trong lòng cô gái bị tiêu trừ, cũng không hoài nghi nữa.

"Bẩm nương nương, đây chỉ là vải lụa bình thường trong cung, là do quản sự phân chia xuống."

Phong Phi Duyệt vuốt chiếc nhẫn trong tay, cầm một sợi tơ bị mắc ở trên đó rút ra, "Loại trang sức này, là dễ mắc vào đồ đạc nhất."

Lý Yên có chút nghi hoặc, thấy Phong Phi Duyệt hỏi đến bệnh tình của Thi Tiệp Dư, trong lòng cũng theo đó lo lắng.

"Hoàng thượng đã truyền ngự y, đến cả Tu y sư cũng có tới vài lần, ngoại trừ một vài phương thuốc điều dưỡng, thì không còn cách nào khác." Đào Tâm âu sầu, biểu tình trên mặt cũng thống khổ.

Lý Yên khẽ nhíu mày, sức khỏe Thi Tiệp Dư trước giờ vốn cũng không tốt, có tức giận có uất ức, lại một mực ẩn nhẫn không nói, toàn bộ đều để trong lòng, cứ thế mãi, sao có thể không sinh bệnh.

Phong Phi Duyệt ngưng mắt, gật đầu, xem ra, Mạch Thần Lại vốn cũng không nói thật, người nam nhân này, dường như, vĩnh viễn lấy lợi ích của nàng làm đầu, trái tim, có dòng nước ấm rót qua, giống như gió xuân tháng ba đương thổi vào mặt.

Thuận miệng hỏi vài ba câu, Phong Phi Duyệt liền để Đào Tâm trở về. Đợi đến khi bóng lưng của cô gái biến mất thật xa, lúc này mới mở nắm tay ra, dược liệu khô héo màu đỏ dài hẹp, đúng là độc Long Tu.

"Nương nương, đây là cái gì?" Lý Yên chớp đôi mắt trong trẻo, hỏi.

"Đây... là đồ tốt." Phong Phi Duyệt thình lình nắm chặt tay lại, làn váy uốn lượn rời đi, hai người không đến Cảnh Dạ Cung, mà trở lại tẩm điện của mình.

Cất dược liệu kia đi, còn chưa kịp ngồi xuống, bên ngoài truyền đến tiếng Lý Yên bẩm báo, "Hoàng hậu nương nương, bốn vị phi tần hậu cung cầu kiến."

Nàng biến sắc, chuyện gì, có thể khiến bốn vị phi tần đồng thời tới Phượng Liễm Cung, "Mời."

"Dạ."

Phong Phi Duyệt ngồi xuống một bên, còn Lý Yên thì ngoan ngoãn lui ra sau lưng nàng.

Theo một hồi tiếng bước chân thật thanh thật khẽ truyền đến, nàng đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy bốn cô gái lần lượt bước vào Phượng Liễm Cung, "Thần thiếp Thục phi, Huệ phi, Đức phi, Hiền phi tham kiến hoàng hậu nương nương."

Đám người nhất nhất hành lễ, cô gái dẫn đầu, chính là Thục phi.

"Không cần đa lễ." Phong Phi Duyệt khẽ mỉm cười, bốn vị phi tần này, ngoại trừ thỉnh an thường ngày, cũng không tiếp xúc quá nhiều, hôm nay, sao lại vô cớ đến Phượng Liễm Cung, "Ban tọa."

"Tạ nương nương." Thục phi dẫn đầu ngồi xuống bên cạnh, mấy người còn lại, cũng theo đó nhập tọa.

"Hoàng hậu nương nương, đây là cao dược có tác dụng làm đẹp phụ thân của thần thiếp mang từ Tây Vực về, thần thiếp đã dùng thử rồi, rất hiệu nghiệm," Thục phi từ trong tay áo lấy ra một món đồ nhỏ được bao gói tinh mỹ, đưa tới trước mặt Phong Phi Duyệt, "nương nương dùng trước, nếu như cảm thấy không tệ, chỗ thần thiếp vẫn còn."

Đây, là đang hát tuồng gì vậy? Vươn tay nhận lấy hộp cao dược, giữa cánh mũi Phong Phi Duyệt còn lưu lại mùi thơm, một tay xoa vuốt hoa văn trạm trỗ bên trên, lãnh đạm mở miệng hỏi, "Nói đi, mọi người lần này đến đây, là có chuyện gì?"

"Bẩm hoàng hậu." Thục phi đáp lời trước tiên, ba vị phi tử còn lại cũng không nói lời nào, giống như bị lôi kéo đến đây vậy, "là về Thi Tiệp Dư."