Phong Phi Duyệt đến gần ám thất, đèn cung đình trong tay lập tức chiếu sáng toàn bộ cửa động, bên trong là một đường mòn vừa dài vừa âm u, nhìn không thấy điểm cuối.
Đứng trước cửa ám thất, hai tay Phong Phi Duyệt cầm đèn hết buông lỏng lại nắm chặt, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi tinh mịn, dưới chân bước từng bước chậm chạp, suýt chút dẫm phải làn váy té nhào xuống đất. Đánh bạo đi vào một bước, vách tường sau lưng, lúc này đột nhiên khép lại.
Nàng sợ hãi quay đầu lại, vội vàng chạy tới giơ tay hung hăng đập lên mấy cái, mặt tường kia, lại dính sát đến mức không còn kẽ hở, trái tim nặng nề rơi xuống, lần này, đến cả đường lui cũng đều bị chặn rồi.
Phong Phi Duyệt dứt khoát không suy nghĩ nữa, cầm đèn cung đình đưa ra trước người, theo con đường quanh co vòng vèo đi lên phía trước, càng tiến lên, quanh thân lại càng ẩm ướt lạnh lẽo, dưới chân bị thứ gì đó làm trượt một cái. Nàng không kịp ứng phó, thân thể ngã ngào ra trước, đưa tay vịn lên mặt tường, dưới lòng bàn tay, lại là thứ gì đó mềm mềm trơn nhẵn. Nhờ vào ánh đèn mới nhìn thấy rõ, thì ra, là rêu xanh. Nhìn lại dưới chân, mức nước không quá cao, nhưng trải qua một thời gian dài mà âm u ẩm ướt.
"Ô ô..."
Âm thanh kia, càng lúc càng yếu ớt, thật giống như tiếng khóc.
Phong Phi Duyệt đi theo âm thanh đó, chỗ hành lang này rất dài, rất hẹp, chỉ có tiếng bước chân không ngừng lặp đi lặp lại của nàng truyền đến, phía trước, hình như có lối ra, nàng mừng thầm trong bụng, bước nhanh về phía đó, đèn cung đình trước mắt chợt lóe lên, lại đi tới một mật thất khổng lồ bên trong.
Không gian đủ để chứa đựng gần ngàn người, nhưng mà lại trống rỗng, không có một đồ vật nào cả, trên đầu, bốn phía xung quanh đều là vách tường thạch bích thô ráp, âm thanh dẫn nàng đến chỗ này, đúng vào lúc nàng muốn dò xét tỷ mỷ, lại lần nữa vô tung vô ảnh biến mất. Nàng đứng giữa không gian trống trải, nhất thời, từng đợt từng đợt rét lạnh bò lên lưng, có cảm giác như bị ai đó nhìn chằm chằm.
"Có ai không?" Ngón tay nàng run rẩy nắm chặt lấy vạt quần, nhìn xung quanh một vòng.
Từng trận hồi âm vang vọng, chấn động đến tê nhức cả lỗ tai, trong lòng càng lúc càng thấy ghê rợn.
Phong Phi Duyệt xách đèn tiến lên lần nữa, chỉ thấy trên vách tường thạch bích ở phía nam, có treo còng tay và xiềng chân, thạch bích vốn nên bén nhọn, lại bị mài ra thành một hình người đến trơn nhẵn, xem ra, nơi này chắc hẳn là đang nhốt một người nào đó.
Nàng tìm quanh một vòng, nhưng không phát hiện ra được gì, trong lòng, không khỏi thất vọng.
Ngay vào lúc nàng cúi người định quay trở về, trong ánh sáng trước mắt, lại thoáng vụt qua một bóng ảnh màu đen, thân thủ cực nhanh.
"Kẻ nào? Ra đây!" Phong Phi Duyệt vừa đưa tay ra thắt lưng, mới biết lúc đi quá mức vội vàng, thanh nhuyễn kiếm kia cũng không mang theo bên người, nàng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo.
Bóng đen chạy chưa được mấy bước, liền bị Phong Phi Duyệt dùng một cục đá đánh trúng, nàng phi thân tiến lên, vươn tay đột ngột chế trụ vai kẻ đó, muốn nhìn rõ ràng diện mạo thực của người này.
Bởi vì tay kia vẫn đang cầm đèn, không thể toàn tâm ứng chiến, người nọ đột nhiên dùng sức đánh vai trái ra sau một cái, Phong Phi Duyệt chỉ có thể buông tay, lùi về sau vài ba bước liền thấy bóng đen kia lần nữa phóng lên trước tháo chạy, nàng thu hẹp năm ngón tay, người kia... chắc chắn là nam nhân.
Thấy nàng đuổi tận không buông, tên nam nhân nôn nóng rời đi, mấy phen giao đấu, cũng không thể phân biệt cao thấp. Nhưng, Phong Phi Duyệt rốt cuộc vẫn chưa quen thuộc địa hình, đuổi theo không bao lâu, vừa mới tiến vào con đường mật đạo tối đen lúc nãy kia, thì không thấy bóng dáng của hắn đâu nữa, "Kỳ quái."
Phong Phi Duyệt lẩm nhẩm một mình, "Rõ ràng là tiến vào con đường này, hơn nữa nhìn chung cả mật thất, có thể thông nhau, cũng chỉ có lối này."
Nàng đứng nguyên chỗ cũ, tên nam tử đã sớm trốn thoát không còn bóng dáng, quay lại lần nữa, cũng chỉ phí công mà thôi.
Đèn cung đình trong tay sắp cháy hết, Phong Phi Duyệt không dám ở lại lâu, chỉ có thể men theo con đường tối đen như mực, đi tới lối vào lúc trước, thử đưa tay vỗ vỗ mấy cái, nhưng vẫn không nhúc nhích, bàn tay thăm dò vách tường thạch bích phía trên, mật đạo này, chẳng lẽ chỉ có vào không thể ra?
Ý thức được điểm này, trong lòng không tránh khỏi khủng hoảng cực độ, Phong Phi Duyệt dứt khoát để đèn cung đình xuống, hai tay dùng sức đánh đấm, "Có ai không, Lý Yên, Ngọc Kiều..."
Thấy vẫn không có chút phản ứng nào, nàng dùng hai tay nhấc váy lên, trực tiếp vung chân đạp một nhát, "Thả ta ra ngoài, cái nơi rách nát gì vậy."
Làm loạn không bao lâu, cửa kia lại tự động mở ra, Phong Phi Duyệt đạp vào vị trí chỗ hai cánh cửa đá khép lại, lần này, cả người đều bổ nhào ra ngoài, trước mắt đột nhiên vụt sáng lên, sau lưng truyền đến âm thanh khép lại lần nữa.
"Nương nương, sao người lại thức dậy rồi?" Ngọc Kiều hai tay cầm phượng bào đã xếp sẵn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Phong Phi Duyệt chỉ có một bộ đồ ngủ mỏng manh trên người.
Nàng vịn khung giường, đầu tóc bởi vì trận giao chiến vừa rồi mà dính vào hai má, nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu lên đáp lại một tiếng, "À, bổn cung khát, dậy uống nước." Hai mắt không để lại dấu vết liếc ra đằng sau một cái, thấy vách tường kia không có chút bất thường, lúc này mới đứng dậy đi tới bên bàn, "Ngọc Kiều, tẩm điện này, trước kia còn có ai từng ở?"
Cầm phượng bào trong tay đặt xuống bên cạnh, Ngọc Kiều rót một chén nước đưa về phía nàng, "Nương nương, nơi này từ trước đến giờ đều là tẩm điện của hoàng hậu, Đông Cung nơi này, nghe nói là bảo địa phượng hoàng, chỉ có hoàng hậu các triều mới được ở."
Phong Phi Duyệt nhấp hớp trà, chỉ cảm thấy có chút đắng gắt, âm thanh vừa rồi, bây giờ đã không nghe thấy dù chỉ một chút, nàng phất tay ý bảo Ngọc Kiều lui xuống, còn mình thì ngồi nguyên đó suy nghĩ đủ đường.
Nếu như mật thất này không có một bóng người, sao lại có tiếng khóc, chẳng lẽ, trước khi mình đi xuống đó, đối phương đã đem người giấu đi? Nhưng nàng nghĩ tới nghĩ lui, làm gì còn có đường ra? Trong lòng bất giác run rẩy từng hồi, trong Phượng Liễm Cung, cư nhiên cất giấu một mật đạo như thế này, vậy nàng tiếp tục ở đây... Phong Phi Duyệt không dám nghĩ đến, nàng suy tính năm lần bảy lượt, chuyện này, có nên nói với Cô Dạ Kiết hay không?
Trong nội thất, đủ để chứa đựng gần ngàn người, ngộ nhỡ đối phương từ chỗ này xông vào hoàng cung...
Hai tay gối sau đầu, Phong Phi Duyệt nghĩ đến đủ loại phản ứng của hoàng đế lúc nàng mới vào cung, trong lòng, cũng dần dần thả lỏng, tám chín phần là Cô Dạ Kiết đã biết rồi, lúc trước Phượng Liễm Cung là tẩm điện của Quân Duyệt, lần trước, Quân Ẩn ở đây không có chỗ ẩn nấp, Phong Phi Duyệt đoán định bọn hắn không biết đến mật thất bí ẩn này. Có thể ở trong cung đào ra một mật đạo như vậy, hơn nữa lại làm đến mức thần không biết quỷ không hay, ngoại trừ hoàng đế, e là không còn người nào khác, nghĩ như vậy, Cô Dạ Kiết không nói ra, nhất định là vì mật đạo này cất giữ bí mật hắn cố ý che giấu.
Phong Phi Duyệt cảm thấyhơi đau đầu, đưa tay xoa xoa trán, nếu hoàng đế vốn không muốn để nàng biết, nàng sao có thể đi nói rõ với hắn, suy đi tính lại, cuối cùng quyết định yên lặng theo dõi biến hóa, vốn muốn lên giường nằm một lát. Chỉ có điều lúc đứng dậy, nhìn vách tường dính chặt vào một chỗ kia, không tránh khỏi có chút kiêng kỵ.
Từ An Điện.
Một tên áo đen quỳ gối xuống đất, trên ghế ngồi, theo thứ tự là thái hậu hai cung cùng với Lệ vương gia.
"Cái gì? Lại có người xông vào?" Tây thái hậu một chưởng đánh lên mặt bàn, "Có nhìn thấy rõ là kẻ nào không?"
"Bẩm thái hậu, là một cô gái, lúc đó thuộc hạ chỉ lo tránh né, cũng không nhìn thấy rõ, người đó võ công không tệ, chỉ có điều... cô ta có mái tóc ngắn rất kỳ quái."
Tóc ngắn! Lại từ Phượng Liễm Cung đi xuống, một tay Lệ vương gia đang chống cằm đột nhiên căng thẳng, trong mắt, lóe lên một tia sáng.
Thái hậu hai cung liếc mắt nhìn nhau một cái, "Lại là hoàng hậu, thật là to gan! Có để cô ta phát hiện ra gì không?"
"Xin thái hậu yên tâm, may mà trước đó thuộc hạ phát hiện thấy động tĩnh, đã đem người dời đi." Tên áo đen cúi đầu, cung kính đáp lời.
"Vậy thì tốt," Đông thái hậu gật đầu, sắc mặt lập tức khó coi, "nếu nó đã tự mình đưa tới cửa tìm chết, cuối cùng, sao còn có thể thoát ra khỏi mật đạo?"
"Bẩm thái hậu, mật thất này mặc dù có thể vây khốn cô ta, nhưng thuộc hạ sợ sẽ thu hút thêm kẻ khác tới, bất đắc dĩ, chỉ có thể ra hạ sách này.
"Bổn cung đã sớm nói qua, mật đạo dưới Phượng Liễm Cung kia không thể giữ lại được, bây giờ thì hay rồi, ngộ nhỡ hoàng đế biết..." Tây thái hậu nổi cơn thịnh nộ, Lệ vương gia bên cạnh thấy thế, hướng về phía tên áo đen kia khoát khoát tay, "Ngươi lui xuống trước đi."
"Dạ." Người kia tiếp lệnh, khom lưng lui ra ngoài.
"Mẫu hậu, người bị nhốt bên trong, là ai?"
Tây thái hậu kéo nhẹ ống tay áo, trên tay, chiếc nhẫn phỉ thúy tôn quý cực kỳ chói mắt, "Đây là chuyện đời trước, con không hiểu đâu."
Lệ vương gia thờ ơ tựa lui người ra sau, đôi đồng tử yêu mị lười biếng, "Hoàng hậu đã biết mật thất rồi, kế sách bây giờ, chính là phong tỏa đường mật đạo dẫn đến Phượng Liễm Cung kia, đến lúc đó, cho dù muốn truy cứu, cũng sẽ không hoài nghi lên người nhị vị mẫu hậu."
Tây thái hậu nghe vậy gật đầu tán thành, lập tức hạ lệnh bịt kín lối ra vào kéo dài đến Phượng Liễm Cung, để tránh phiền phức.
"Nữ nhi Quân gia, thật không đơn giản!" Lệ vương gia khẽ nhếch môi mỏng, mở miệng cười nói.
"Hừ, Quân gia," Tây thái hậu cắn răng, hai tay không khỏi siết chặt, "tranh đấu mấy chục năm, bổn cung cũng muốn xem xem, đến cuối cùng, ai sống ai chết."
"Mẫu hậu, mặc dù Minh Nhi sinh hạ long tự, nhưng chuyện tương lai, không ai có thể nói chính xác, còn không phải là vì một câu nói của hoàng đế sao? Nếu hắn muốn bảo vệ Quân gia, vậy đứa bé trong bụng Nghi hoàng quý phi, không thể giữ lại." Lệ vương gia đưa tay vuốt ve miếng mỹ ngọc bên hông, cặp mắt xinh đẹp càng giống như hoa đào tháng ba, chỉ là đáy đầm, hiện đầy lo lắng.
"Bổn cung biết." Tây thái hậu đáp nhẹ một tiếng, huống hồ, đứa bé của Minh hoàng quý phi, cũng không phải huyết mạch của hoàng đế, ba ta đau đầu muốn nứt, đưa tay ấn ấn nửa bên gò má, "Nhìn cái bụng của tiểu tiện nhân kia lớn lên từng ngày, bổn cung, lại không có cách nào cả."
Lệ vương gia liếc mắt một cái, thái hậu hai cung năm đó cay độc thế nào, ở hậu cung cũng xem như lần đầu tiên nghe được câu này, khóe miệng câu dẫn vẻ trào phúng nghiền ngẫm, "Mẫu hậu, chỉ là một đứa trẻ chưa ra đời, cũng có thể khiến người khổ não như vậy, biên giới làm loạn, chuyện quan trọng nhất bây giờ, chính là liên danh thượng tấu, khiến Quân Ẩn mang binh xuất chinh, nhân cơ hội lần này, một nhát diệt trừ dư nghiệt Quân gia. Nhi thần đã mở tiệc chiêu đãi tứ phương, lôi kéo thế lực đeo bám trên người Quân gia tới đây, thời kỳ thâm căn cố đế của Quân gia, con nhất định khiến nó tan rã hoàn toàn."
Tâm tư hắn cẩn mật, ngoài mặt nhìn có vẻ bất cần đời, ăn không ngồi rồi, thế nhưng lại âm thầm, thao túng hết thảy mọi chuyện. Tây thái hậu đưa tay gảy gảy chỉ sáo, ánh mắt đầy thăm dò khẽ nheo lại, chỉ sợ rằng, có một ngày, sẽ khó lòng khống chế được hắn, bây giờ xem ra, Lệ vương gia đã bộc lộ tài năng, cánh chim dần dần cứng cáp rồi.
Quyền thế càng lớn, một khi mất thăng bằng, ngay cả mẫu tử cũng có thể trở mặt.
Hoàng đế mấy ngày liền vất vả lao lực, chuyện mật đạo, Phong Phi Duyệt cũng không nhắc đến, từ chỗ Mạch Thần Lại lấy về một vị thuốc, nàng tự mình vào dược phòng chuẩn bị bào chế, vừa mới đi vào, liền trông thấy Đào Tâm canh giữ ở đây, ấm sứ ở đằng sau phát ra mùi thuốc đắng gắt.
"Tham kiến hoàng hậu nương nương." Cô gái tiến lên hành lễ, ngày đó, dù sao cũng là nàng cứu mình ra khỏi Lạc Thành.
"Đứng dậy đi, sao vậy, Thi Tiệp Dư bệnh rồi sao?" Phong Phi Duyệt nhìn hộp dược liệu bên cạnh hỏi.
"Bẩm nương nương, thân thể Thi Tiệp Dư vốn luôn không khỏe, miễn cưỡng dựa vào dược liệu hằng ngày cố gắng chống đỡ, nhưng mà thể chất, càng ngày càng yếu." Trong mắt Đào Tâm không khỏi hiện ra lo lắng, "Nương nương, người đây là?" Nhìn thấy thảo dược trong tay nàng, cô gái ngạc nhiên hỏi.
"Hoàng thượng mấy ngày liên tục lao lực, những dược liệu này có thể dưỡng tâm nâng cao tinh thần." Phong Phi Duyệt tiến lên, Đào Tâm vội vàng nhận lấy dược liệu trong tay nàng, "Những việc nặng nhọc này vẫn nên để nô tỳ làm cho, vốn dĩ ở đây có người lo sắc thuốc, nhưng nô tỳ sợ bọn họ ngượng tay, cũng tự mình lưu lại đây." Đem dược liệu bỏ vào trong ấm, cô gái đi sang bên kia múc một ít nước.
Phong Phi Duyệt thối lui đến trước ấm thuốc của Thi Tiệp Dư, nhân cơ hội vươn tay bốc một nhúm nhỏ dược liệu đã sắc sẵn bỏ vào ống tay áo.
"Chờ cô đặc lại thành ba chén nước, là được rồi." Đào Tâm nhóm lửa xong, trở lại bên cạnh nàng, Phong Phi Duyệt mỉm cười, gật đầu, "Bổn cung gặp được ngươi mấy lần, vẫn quên chưa hỏi ngươi, đi theo Thi Tiệp Dư, sống có tốt không?"
"Bẩm nương nương, ban đầu nếu không phải người ra tay cứu giúp, cũng không biết Đào Tâm bây giờ đang lưu lạc phương nào." Khóe miệng cô gái ý vị khổ sở, cảm tạ cười nói, "con người Thi Tiệp Dư rất tốt, nương nương đối với hạ nhân cũng ôn hậu thiện lương, vốn chưa bao giờ nói một câu nặng lời."
Nhìn bộ dáng Đào Tâm, không giống như đang nói dối, trong lòng Phong Phi Duyệt có chút an ủi, "Vậy thì tốt."
Đào Tâm rót thuốc nước đã sắc xong vào trong chén, vươn tay rút khăn gấm ra, đem dược liệu còn lại trong ấm, cùng với toàn bộ phần thuốc trên bàn bọc lại. Phong Phi Duyệt cảm thấy khó hiểu, tiến lên nói, "Cứ để đấy, tự có người đến thu dọn."
"Bẩm nương nương, Thi Tiệp Dư đã dặn, nói là người mang bệnh quanh năm, không được để cặn bã còn dư thừa lưu lại bên ngoài, nếu như người khác dính phải một chút, sẽ bị xúi quẩy lây bệnh theo." Đào Tâm thành thật nói, đem toàn bộ dược liệu bọc lại thành một gói bỏ vào trong tay áo.
"Thì ra là vậy," Phong Phi Duyệt đi lên vài bước, bờ môi ngậm cười, "ngươi trở về trước đi, đợi lát nữa, thuốc sẽ nguội đi mất."
"Dạ, nương nương." Đào Tâm bưng chén thuốc, cẩn thận rời đi.
Phong Phi Duyệt đem thuốc đã sắc xong bưng về Phượng Liễm Cung, dặn dò Lý Yên một lát nữa cho hoàng đế dùng, còn mình đi tìm Mạch Thần Lại.
Nàng muốn biết rõ, Thi Tiệp Dư rốt cuộc là mắc bệnh gì.
Mạch Thần Lại cầm dược liệu nàng len lén mang tới đặt bên cánh mũi, ngửi ngửi một lúc, đầu mày tuyệt đẹp khẽ nhíu lại, "Cái này là lấy được ở được vậy?"
Đôi mắt trong trẻo thanh tú của Phong Phi Duyệt lần ra đầu mối, thuận miệng hỏi tới, "Dược liệu này, có tác dụng gì?"
Mạch Thần Liệu trải toàn bộ dược liệu màu đen ra giữa lòng bàn tay, đem vài loại đại khái tách ra, "Đây không phải là dược liệu trị bệnh, ngược lại, là Hổ Lang chi dược, dùng quá nhiều, thân thể sẽ càng ngày càng kém, cho đến khu suy yếu không chịu nổi."
"Hổ Lang chi dược?" Phong Phi Duyệt tiến lên trước, giữa chân mày đều là vẻ hoài nghi, "Trong cung này, ai dám kê phương thuốc như vậy?"
"Thuốc này không phải ở trong cung," Thần sắc Mạch Thần Lại lạnh lẽo, đưa tay đẩy tới trước mặt Phong Phi Duyệt, "đây là độc Long Tu, ngự y viện trong cung, không có vị thuốc này."
Nàng nhặt vị thuốc kia lên đặt trên đầu ngón tay, nắm tay, từ từ khép chặt, "Thuốc này, là từ chỗ của Thi Tiệp Dư phát hiện ra."
"Thân thể Thi Tiệp Dư vẫn luôn hư yếu, ta đã từng bắt mạch qua, lại chẩn đoán không ra ngọn nguồn, bây giờ xem ra, chắc hẳn là do độc Long Tu này đang tác quái." Sắc mặt Mạch Thần Lại trầm tĩnh, "Đây vốn không phải độc dược, con người sau khi ăn vào, phản ứng cực kỳ tự nhiên, ban đầu chỉ là thân thể có chút mệt mỏi, tích tiểu thành đại, sau đó liền biểu hiện ra chứng bệnh hư nhược, may là, không tổn hại đến tính mạng."
(Chậc chậc, can đảm lắm mới dám uống thuốc này đây mờ :v)