Chương 100: Lạc Vào Mật Đạo

Huyền Triều thịnh niên, Bắc Quốc đóng băng, vốn dĩ là từng bước gian nan, vào lúc binh lính nghỉ ngơi dưỡng sức, lại không ngờ, man di phía bắc nhân cơ hội quấy phá, chớp mắt một cái, bông tuyết trắng xóa, khói hiệu chiến tranh lại nổi lên, dưới chân hoàng thành, mơ hồ có thể trông thấy sát khí tứ phía.

Bên ngoài Kim Loan Điện, hoàng đế một thân tịch mịch đứng dưới mái hiên lưu ly, bóng trăng loang lổ, gương mặt tuấn tú mờ mịt, dưới sống mũi kiên định, môi mỏng kéo thành một đường thẳng tắp, một bên người ẩn sâu trong bóng tối, nhìn không ra trong đôi mắt kia, liệu có còn sắc bén hay không. Triều hội vừa kết thúc, toàn bộ đại thần đều đã xuất cung, hắn cũng không trở lại tẩm điện, Phong Phi Duyệt ở trong Phượng Liễm Cung đã chờ một lúc lâu, giỏ tích trong rượu, đã hâm nóng không biết bao nhiêu lần.

"Nương nương," Lý Yên đóng cửa điện lại, lo lắng nói, "hoàng thượng cũng không trở về Nghi Loan Điện."

"Không có ở tẩm điện của mình..." Phong Phi Duyệt nhìn thức ăn và rượu đầy bàn, vẻ mặt chuyển thành lo lắng, "đã trễ thế này rồi."

"Nghe công công canh gác nói, hoàng thượng triệu khai triều hội cả đêm, lúc này, chắc có lẽ vẫn còn ở Kim Loan Điện."

Phong Phi Duyệt nghe vậy, không khí ấm áp trong đại điện, lại giống như đang ngồi trên đống lửa, không chút do dự đứng dậy, hướng sang Lý Yên nói, "Đi cùng bổn cung một chuyến."

"Dạ, nương nương." Lý Yên vốn cũng lo lắng không dứt, thấy Phong Phi Duyệt đi ra ngoài, vội vàng đuổi theo sau.

Bước chân vội vã đi tới trước Kim Loan Điện, ngoại trừ thái giám cung nữ gác đêm, căn bản không có bóng dáng của hoàng đế hay vị một đại thần nào.

"Hoàng thượng có trở về Nghi Loan Điện không?" Phong Phi Duyệt đi tới trước điện, hỏi một tên thái giám.

"Bẩm nương nương, hoàng thượng vừa mới đứng ở đây một lúc, sau đó thì rời đi rồi." Thái giám thành thực đáp lời, Phong Phi Duyệt nghe vậy, liền dẫn Lý Yên gấp gáp trở về Phượng Liễm Cung.

Trên hành lang, thân ảnh hai người bị kéo ra thật dài, bước chân rối tung, khẩn trương trở lại đại điện, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hoàng đế. Trong lòng Phong Phi Duyệt có hơi bất an, chạy đến tẩm điện của hoàng đế, nhưng vẫn trống không như cũ.

Nếu như mọi hôm, không tìm được bóng dáng Cô Dạ Kiết cũng là chuyện thường, chỉ là hôm nay, nàng lại cố chấp, chuyện trong triều nàng cũng có nghe qua, hoàng đế mấy ngày liên tiếp không ngủ không nghỉ, nàng cũng biết. Vào thời điểm này, nàng tất nhiên không giúp được gì, chỉ là, có loại cảm giác muốn được ở cạnh bên, không cần làm gì cả, cho dù là ngồi bên cạnh thôi cũng được.

Lý Yên không an lòng theo sát sau lưng Phong Phi Duyệt, bước chân của nàng không còn dồn dập nữa, mà thuận theo một đường hành lang tìm kiếm kỹ càng, cô gái phía sau cũng đầy lo lắng, hai mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ sợ bỏ sót một góc nào đó.

Lá rụng thưa thớt, dưới chân, mép hài cung đình đạp lên lá trúc xanh biếc phát ra tiếng xào xạc hiu quạnh, Phong Phi Duyệt vừa định đi qua viện tử, Lý Yên ở đằng sau đuổi theo không kịp, cô gái dừng chân một lát, liếc mắt liền trông thấy một bóng dáng màu vàng, "Nương nương."

Bước chân vội vàng của Phong Phi Duyệt đột ngột dừng lại, theo tầm mắt của Lý Yên nhìn đi, quả nhiên trông thấy màu vàng tươi chói mắt kia ẩn sâu trong rừng trúc xanh thẫm một màu, nếu không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện ra được. Nàng đứng yên tại chỗ, đưa tay nhận lấy áo choàng trong tay Lý Yên, chậm rãi tiến lên.

Đường đi trải đá cuội uốn lượn, phía trên rơi đầy lá trúc thanh mảnh sắc nhọn, hai bên hàng rào, còn có tuyết đọng chưa kịp tan, vừa đi vào mấy bước, liền cảm thấy rét lạnh, hai vai run rẩy, vòng chặt hai tay dưới áo choàng, Phong Phi Duyệt bước nhanh hơn. Đường hẹp chỉ đủ ột người đi, tiến vào, mới thấy bên trong rộng rãi sáng sủa, là một khuôn viên cỡ chừng vài trượng, ở giữa có bày bàn đá, lúc này thân ảnh mà nàng muốn tìm kiếm đang nằm sấp trên đó.

Phong Phi Duyệt chần chừ không tiến lên, hoàng đế dường như đã ngủ say, nàng đưa tay khép chặt vạt áo trước, nhưng vẫn không ngăn được gió lạnh len lỏi chui vào da thịt, đến gần mấy bước, Cô Dạ Kiết vẫn như cũ không hề có chút phản ứng. Mở áo choàng ra, Phong Phi Duyệt yêu thương than nhẹ một tiếng, vẻ mặt hoàng đế đầy mệt mỏi, một bên mặt tựa lên cánh tay của mình, có lẽ đã đến đây một lúc lâu rồi, trên đầu vai rơi xuống một tầng sương mỏng, giữa hai chân mày nhíu chặt còn sầu tư hơn cả sương lạnh, nàng khẽ lắc đầu, mới vừa khoác áo choàng lên, đầu vai hoàng đế đột nhiên run nhẹ, tỉnh lại.

Hai mắt không mở ra, chỉ là theo bản năng vô thức trở tay lôi kéo tay Phong Phi Duyệt rồi nắm chặt lấy, Cô Dạ Kiết động đậy nửa người trên, môi mỏng khẽ mở, mơ hồ nỉ non, "Ỷ Đình."

Đôi tay đang đặt trên vai hắn cứng đờ, chân mày bất chợt nhíu lại, hoàng đế ngồi thẳng người dậy, đưa tay xoa xoa giữa hai ấn đường, rồi mở mắt ra. Lý Yên đi theo bên cạnh Phong Phi Duyệt, nghe nhắc đến hai chữ này, càng thêm hoảng hốt quay người nhìn sang nàng, mà nàng lại khẽ lắc đầu, ý bảo Lý Yên chớ có lên tiếng.

Cô Dạ Kiết nhìn rõ hai người, vươn tay ôm lấy Phong Phi Duyệt, mệt mỏi cùng cực nói, "Sao nàng lại ở đây?"

Thần sắc cũng không có chút né tránh, xem ra cái tên vừa rồi, chỉ là trong lúc mông lung mà thốt ra, chính hắn cũng không nhớ rõ.

Phong Phi Duyệt nhìn quanh bốn phía, khung cản ưu nhã thanh tĩnh, ngược lại còn có thể xem là một nơi hoàn hảo để tránh khỏi những chuyện phiền phức. Xung quanh rất tối, khoảng cách gần như vậy, nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy rõ gương mặt Cô Dạ Kiết. Phía bên kia, có một ngọn núi giả bao quanh, nơi này, cũng không có người đến quét dọn thường xuyên, lá rụng chất đống, cao đến tận mắt cá chân, "Thần thiếp không đợi được người, liền một đường tìm tới đây."

Cô Dạ Kiết ngẩng đầu, từ chỗ sâu trong rừng trúc nhìn sang chung quanh, "Trẫm vốn định đến Phượng Liễm Cung, cũng không biết làm sao, lại bất tri bất giác đến đây, nếu không phải nàng, xem ra tối nay trẫm phải ngủ lại đây rồi."

Phong Phi Duyệt thấy hốc mắt hắn hiện đầy tia máu, ghé người ngối xuống ghế đá bên cạnh hắn, "Quốc sự bề bộn, sức khỏe lại càng quan trọng hơn." Nơi này âm hàn lạnh lẽo, nếu như thực sự nằm ở đây một đêm, không bị đông cứng thành bệnh mới là lạ.

Cô Dạ Kiết đưa hai tay chống đầu, chỗ đầu vai bởi vì nằm sấp quá lâu mà bắt đầu tê cứng, Phong Phi Duyệt thấy thế, tầm mắt vừa rơi xuống, lại thấy Lý Yên bên cạnh rũ thấp đầu, im lặng không nói một lời.

"Lý Yên, đấm vai cho hoàng thượng, đợi một lát, thân thể hoàng thượng khôi phục lại rồi thì chúng ta trở về."

Cô Dạ Kiết cũng không mở miệng, cô gái thấy thế, chỉ đành phải nhắm mắt theo đuôi tiến lên. Ánh mắt như nước thủy chung hướng xuống dưới, không dám nhìn Phong Phi Duyệt, lại càng không dám nhìn thẳng vào hoàng đế.

Nắm tay trắng hồng, một trái một phải rơi lên hai đầu vai Cô Dạ Kiết, Phong Phi Duyệt từ hướng đối diện nhìn sang, hoàng đế giao khấu hai tay đặt lên trên bàn, Lý Yên sau lưng, ánh mắt lại rơi vào giữa đầu vai dày rộng của hắn, động tác nghiêm túc hữu lực. Như vậy nhìn lại, giữa hai người, không giống như có gì đó dây dưa, ánh mắt của Cô Dạ Kiết, đối với Lý Yên, không thể nghi ngờ là hoàn toàn xa lạ.

"Sao lại tìm được đến đây vậy?" Đúng vào lúc trầm tư, nam tử thốt nhiên bật ra một câu.

Phong Phi Duyệt sực tỉnh, một tay chống dưới cằm, hai mắt như có điều suy nghĩ hướng ra sau lưng hắn, "Là nha hoàn của thần thiếp tinh mắt, cho nên mới tìm được."

"À?" Hoàng đế lãnh đạm cười một tiếng, vốn là thuận miệng hỏi thử, càng sẽ không để trong lòng, "Đấm bên này vài cái, có lẽ gối quá lâu rồi."

"Dạ, hoàng thượng." Hai gò má Lý Yên ửng hồng, năm ngón tay cũng chụm lại một chỗ, nhẹ nhàng xoa bóp.

Mới được vài cái, hoàng đế liền nhướn mày, tuấn nhan đột nhiên lạnh xuống, xoay đầu lại, làm Lý Yên sợ tới mức lùi ra sau một bước dài, ngay cả Phong Phi Duyệt ở phía đối diện cũng chẳng hiểu đầu đuôi gì, vươn tay đặt lên m bàn tay Cô Dạ Kiết, "Hoàng thượng..."

Lý Yên hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống, "Hoàng thượng tha mạng."

Phong Phi Duyệt không ngồi yên được nữa, đứng dậy đi tới bên cạnh Cô Dạ Kiết, "Hoàng thượng, xảy ra chuyện gì?"

Sắc mặt hoàng đế không tốt, nhìn thân ảnh co rúc thành một đoàn dưới đất kia, trong mắt có chứa vài phần thăm dò tìm tòi, hắn lắc đầu, hời hợt nói, "Không có gì, trở về thôi."

Đứng thẳng dậy, sải bước rời đi, Phong Phi Duyệt lập tức không kịp phản ứng, thấy Lý yên vẫn còn quỳ ở đó, vội vàng mở miệng, "Còn ở đó làm gì, mau đứng lên."

Hai người đi tới nửa bên cánh rừng, lại trông thấy một thân ảnh cao lớn rắn rỏi phóng đến đây, hoàng đế quay đầu đi trở lại vài bước, dường như đang đợi nàng. Đưa tay bao trọn lấy Phong Phi Duyệt trong lòng bàn tay mình, lúc này mới đi ra ngoài.

Trở lại Phượng Liễm Cung, dùng qua bữa tối, đem một thân giá hàn tắm rửa sạch sẽ, Phong Phi Duyệt nhìn hắn chìm vào mộng đẹp, rồi mới từ trên giường đứng dậy, khoác một chiếc áo ngủ, gọi Lý Yên ra ngoại điện.

Vành mắt cô gái khẽ phiếm hồng, Phong Phi Duyệt ngồi xuống một bên, nhấp một ngụm rượu thanh, "Lý Yên, ngươi rất không hiểu che giấu."

Cô gái liền giật mình, nước mắt lau khô rồi, nhưng vết tích đã khóc lại vô cùng rõ ràng, "Nương nương... nô tỳ."

"Ngươi không cần nói gì cả." Phong Phi Duyệt nhẹ khoát tay, "Ngươi cũng nghe thấy lời hoàng thượng nói lúc nãy rồi, bổn cung nhớ, Ỷ Đình hình như là khuê danh của Thi Tiệp Dư."

Lý Yên khẽ mở miệng, rốt cuộc vẫn không nhịn được, lại rơi nước mắt trước mặt Phong Phi Duyệt.

"Bổn cung cần một câu nói thật của ngươi, trước kia, có phải ngươi có quan hệ sâu xa gì với hoàng thượng hay không?" Phong Phi Duyệt thả chén rượu trong tay xuống, "Ngươi với Thi Tiệp Dư, lại là quan hệ gì?"

Vẻ mặt Lý Yên hiện đầy lo sợ, cực kỳ bất đất dĩ, chỉ đành phải 'phịch' một tiếng quỳ xuống, "Nương nương..."

Hoàng hậu, có ơn với mình, nhưng quan hệ bên trong này, nàng ta lại khó có thể mở miệng.

Phong Phi Duyệt mệt mỏi cực độ nhắm hai mắt lại, "Bổn cung hỏi ngươi một câu cuối cùng, Thi Tiệp Dư người này, bổn cung có cần phải đề phòng không?"

Ánh mắt Lý Yên cực kỳ chân thành, nàng ta để hai tay bên người ngẩng đầu lên, "Thi Tiệp Dư bản tính ôn thuần, càng sẽ không ám hại người khác, về điểm này, nương nương có thể yên tâm."

Đứng dậy, đỡ nàng ta từ dưới dất đứng lên, Phong Phi Duyệt chỉ dặn dò một câu, liền xoay người trở về nội điện, "Lui xuống nghỉ ngơi đi."

Lý Yên tự thấy hổ thẹn với nàng, lĩnh mệnh rồi, liền cất bước đi ra ngoài, chỉ là, không có trở lại chỗ ở của mình, mà thuận theo bước chân đi vào trong khu rừng trúc vừa rồi. Nàng giống như một con rối gỗ đi tới chỗ ngọn núi giả, khom lưng cúi người, bên trong, tối đen mịt mù, cô gái lại tới lui như chỗ ban ngày, chỉ đi vào vài bước, nàng tìm lấy một chỗ sạch sẽ ngồi xuống. Bên ngoài, ánh trăng sáng tỏ lại không rọi đến được một góc nào bên trong, nàng vòng hai tay ôm lấy đầu gối, thống khổ, cũng không biết qua bao lâu, tiếng khóc réo rắt buồn bã kia mới dừng lại, nàng nhặt lên một viên đá đã chuẩn bị từ sớm, xoay người, khắc lên vách đá thạch bích kia một hàng chữ.

Không dám ở lại lâu, ngây ngốc một hồi, Lý Yên lau sạch nước mắt, rồi nín thở chui ra ngoài.


Phong Phi Duyệt đi vào đại điện, hoàng đế đã ngủ say, thân thể tựa nghiêng về phía nàng, một tay gối dưới đầu. Tư thế ngủ của hắn vốn không tốt, cho nên, rất khó mà ngủ được an ổn, thốt nhiên, Phong Phi Duyệt lại thấy hắn khẽ nhíu đầu mày, môi mỏng hé mở, giống như đang mê sảng, nhưng mà không nghe rõ ràng.

Đi tới cạnh giường, nàng thả nhẹ động tác ngồi xuống thật khẽ, một tiếng 'Ỷ Đình' vừa rồi, giống như là ác mộng, cắm thật sâu vào đáy lòng rút ra không được, mặc dù, có thể chỉ là một giấc mộng, nhưng cái gai này, bây giờ lại chân chân thật thật rơi lên trên người nàng.

Phong Phi Duyệt thấy hắn vặn chặt hàng mày kiếm, hai tay nhấc làn váy vừa định đứng lên, bất thình lình cổ tay lại bị níu lấy một phát, nàng đưa tay gấp rút che lại tiếng kinh hô, thân thể lảo đạo loạng choạng, vì không thể ngã nhào lên trên người Cô Dạ Kiết, chỉ có thể dang chân chống lên khung giường một cái, rồi mới miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh lần nữa.

"Duyệt Nhi..." Tiếng gọi lần này, mạnh mẽ hữu lực như thế, nàng đáp nhẹ một tiếng, khuỷu tay chống đỡ trước ngực hoàng đế, đưa mắt nhìn lại, lại thấy hắn vốn không hề tỉnh giấc. Chân mày, sau khi bắt được cổ tay của nàng, thì từ từ dãn ra. Gương mặt u sầu ngưng tụ, cũng chầm rãi thả lỏng, lòng Phong Phi Duyệt rung động, nhìn năm ngón tay thon dài của hắn quấn chặt lấy cổ tay mình, móng tay được cắt tỉa gọn ghẽ, bởi vì dùng sức mà hơi trắng bệch, như vậy, sao hắn có thể ngủ an ổn được?

Một tay kia đặt lên mu bàn tay của hắn, Phong Phi Duyệt cũng không kéo hắn ra, chỉ là dùng nhiệt đột trong lòng bàn tay áp lên trên mặt hắn, qua một chốc lát, bàn tay nắm chặt mới nới lỏng một chút, chỉ là năm ngón tay vẫn còn kiềm giữ không chịu buông ra.

Phong Phi Duyệt kéo chăn gấm che kín hai bả vai lộ ra bên ngoài của hắn, cả người nhẹ nhàng cẩn thận ngồi xuống bên giường, ân cần lo lắng như thế này, nàng chỉ từng làm cho Thanh Âm...

Cô Dạ Kiết cũng không ngủ lâu, chỉ là, khi hắn tỉnh lại, nàng cũng đã không chịu nổi mà ngủ thiếp đi rồi.

Thân thể ngồi dưới đất, một tay, còn bị mình vững vàng nắm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào mép giường, tư thế như vậy, mà nàng cũng ngủ cho được. Cô Dạ Kiết khẽ nhếch môi mỏng, ý cười hiện rõ trên tuấn nhan, hắn buông tay ra, lại thấy chỗ cổ tay của nàng hiện lên vài vết siết rõ ràng, đã ửng hồng, đầu mày nhướn lên bỗng nhiên xoắn lại, hắn cầm tay nàng lên, tay còn lại muốn xoa dịu dấu vết bị siết chặt kia, Phong Phi Duyệt co hai vai lại, theo phản xạ muốn rút tay về, Cô Dạ Kiết lập tức buông ra, cẩn thận đứng dậy, ôm lấy thân thể cuộn tròn thành một đoàn của nàng đặt lên trên giường.

Cảm giác ngủ thật đã, lúc nàng tỉnh lại lần nữa, hoàng đế cũng đã đi lâm triều.

Phong Phi Duyệt buồn ngủ mông lung, thời gian vẫn còn sớm, nàng lật người, muốn ngủ bù thêm một lúc nữa.

"Ô ô..."

Một âm thanh, rất nhỏ, rất yếu ớt, đột nhiên ở đâu đó truyền tới.

Toàn thân Phong Phi Duyệt cứng đờ, nàng trợn tròn hai mắt, cho rằng là nghe lầm rồi, hoặc chỉ là tiếng gió.

"Ô ô..."

Lần nữa truyền tới, nhưng lại rõ ràng như vậy, nàng cuộn chặt hai tay, "Ai?"

Vừa định ngồi dậy, bên tai, lại càng rõ rệt, âm thanh này, hình như là từ dưới giường phượng truyền lên.

Phong Phi Duyệt trở mình bật dậy, lưu loát vén chăn gấm lên, không chút nghĩ ngợi lấy cầm đèn cung đình tới, khom người tra xét dưới giường phượng. Tiếng khóc nức nở kia, càng lúc càng gần, nhưng bên trong lại không có một bóng người.

Mồ hôi đầy đâu, nàng vừa mới xoay người ngồi trở lại giường, liền nhớ đến trước kia Cô Dạ Kiết đã nói, trên giường phượng này, từng có người chết.

Sau lưng rợn cả tóc gáy, Phong Phi Duyệt vội vàng đứng dậy, trong lúc lơ đễnh bả vai bị đụng trúng lên khung giường, cảnh tượng lần trước Quân Ẩn bị vây trong Phượng Liễm Cung, lúc hoàng đế phái người vây bắt, lại lần nữa hiện lên.

Đúng, trong cung này, có mật đạo.

Nàng đặt hai tay lên khung giường, nhất thời không tìm được đâu là chỗ mình đè lên lần trước, lục lọi lung tung một hồi, ngón tay mới chạm lên viên minh châu phía trên, chỉ nghe 'roạt roạt....' một tiếng, bức tường vẽ hỏa phượng kia lại từ từ kéo ra hai bên, Phong Phi Duyệt nhìn thấy một khoảng trống có thể chứa được một người đi vào hiện ra trước mắt, mà mặt tường vừa mới di chuyển lúc nãy, sau khi mở ra thì đứng sừng sững bất động.

Đưa mắt nhìn đi, bên trong một mảnh tối đen như mực, căn bản không nhìn thấy tia sáng nào.

Cầm đèn cung đình trên bàn lên, do dự năm lần bảy lượt, cuối cùng nàng cắn chặt răng, quyết định đi xuống xem đến tận cùng, có lẽ, nơi này còn cất giấu, một bí mật mà hoàng đế không muốn để nàng phát hiện.