Ra khỏi Vũ Việt Thành, bão cát bắc quốc, hàn phong lãnh liệt chui vào trong kiệu, táp lên trên mặt, đau đớn không thôi.
Chạy một đường, màn đêm phủ xuống sớm hơn thường lệ, xe ngựa lộc cộc, khiến Phong Phi Duyệt giương thẳng hai lỗ tai, lắng nghe rừng cây tiêu điều bên ngoài, trong không khí rét lạnh, như có cái gì đó đang thổi, lúc sượt qua đáy lòng, dâng lên bất an thấp thỏm không ngừng.
"Uy..."
Đoàn kỵ mã vốn đang di chuyển, thình lình truyền đến một hồi tiếng thắng ngựa vội vã, tiếng ngựa hí vang tận mây xanh, Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy xe ngựa kia 'bịch' một tiếng giống như va lên thứ gì đó, lập tức, thân thể của nàng đổ xô ra ngoài, may mà đằng sau, Cô Dạ Kiết kịp thời bắt được thắt lưng của nàng, lúc này mới không ngã xuống.
"Chủ tử..." Bên ngoài, truyền đến tiếng của tùy tùng, "Chúng ta bị bao vây rồi."
Phong Phi Duyệt kinh hãi, quay đầu lại, thấy Cô Dạ Kiết mặt không đổi sắc nhảy xuống xe ngựa, nàng giấu đi vài phần kinh ngạc, cùng đi ra theo.
Đoàn kỵ mã bị vây lại chính giữa, Phong Phi Duyệt chỉ nhìn thấy một đám người đen tối âm u bao vây lại đây, kẻ dẫn đầu, chính là nam tử nàng từng gặp qua hai lần ở Lạc Thành, trường kiếm nặng nề kéo lê trên mặt đất, sau lưng, một hàng sĩ tử lần lượt tiến tới gần.
"Thất Duệ!" Cô Dạ Kiết lập tức nhận ra đám người vây tới, theo bản năng, vô thức kéo cổ tay Phong Phi Duyệt giấu nàng ra sau lưng mình.
"Hôm nay, là ta muốn lấy mạng ngươi, không liên quan đến chủ thượng." Tên nam tử đem trường kiếm trong tay để ngang trước mắt, đưa tay lướt qua lưỡi đao, hai mắt tràn đầy thù hằn, hận không thể lăng trì Cô Dạ Kiết, "Ngày đó, ngươi ở Lạc Thành một mũi tên lấy mạng Ngọc Nhi, hôm nay, ta cũng muốn ngươi nếm thử tư vị này xem." Hắn giơ một ngón tay hướng về phía Phong Phi Duyệt, "Người đâu, giết ả đàn bà kia cho ta."
Cổ tay bị nắm, sau khi nghe thấy lời tên nam tử, truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, Cô Dạ Kiết che chắn trước người nàng, thân ảnh cao lớn, lại không thể hoàn toàn bảo hộ được nàng, "Muốn động đến nàng ấy, trước tiên phải bước qua người trẫm."
Trong lòng bàn tay, tất cả đều là mồ hôi ấm áp, Phong Phi Duyệt tiến lên một bước, nàng khẽ ngước đầu, chiếc cằm thanh mảnh tỳ lên bả vai hắn, như vậy nhìn đi, vai nam tử rất rộng, có một cảm giác an toàn không nói ra được, nàng trở tay nắm ngón tay Cô Dạ Kiết, hai người bình tĩnh liếc nhìn nhau, tầm mắt dứt khoát quyết liệt, hướng về đằng xa.
"Bảo vệ hoàng thượng!" Trong đám tùy tùng, thị vệ nhận ra kẻ kéo đến là ai, cũng không che giấu nữa, đồng loạt rút kiếm giữa thắt lưng, muốn liều chết đánh một trận.
Tên nam tử hừ lạnh một tiếng, theo dõi mấy ngày liên tục giúp hắn làm xong chuẩn bị chu đáo, theo một tiếng huýt sáo đâm thủng màng nhĩ truyền tới, một lượng lớn nhân mã, từ đằng xa dồn dập kéo đến.
Bởi vì cải trang xuất tuần, ngoại trừ vài thị vệ thân cận bên mình, Cô Dạ Kiết cũng không đem theo người nào khác. Đám người vây quanh, thật có thể nói là trong ba lớp ngoài ba lớp, Phong Phi Duyệt thần sắc lãnh đạm, nhưng mà, không thể không lo lắng.
"Duyệt Nhi..." Gò má lạnh như băng của hoàng đế quay lại, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng bởi vì đi theo mình mà phong trần mệt mỏi, vươn tay ra, khẽ gạt đi nhánh tóc mềm mại rơi xuống, "Lần này, đến trẫm cũng không nắm chắc được."
Phong Phi Duyệt tựa khuôn mặt trắng nõn vào mu bàn tay của hắn, mắt sáng như đuốc, đôi đồng tử bị ánh lửa chiếu sáng rực rỡ như sao đêm, nàng hỏi một đằng trả lời một nẻo, chỉ là cầm lấy tay hắn, mở miệng nói, "Thiếp không muốn giết người."
Nhưng mà...
Tàn sát khốc liệt, không cho phép bọn họ nói thêm một câu, sĩ tử bốn phía ào ạt xông lên, tùy tùng ngăn trở trước mặt dẫn đầu nghênh chiến, Phong Phi Duyệt vươn tay rút nhuyễn kiếm giấu bên hông, Cô Dạ Kiết bên cạnh cầm lấy tay nàng, sĩ tử khắp phía đã mở ra một đường máu, kéo lên đuổi giết ngay trước mặt.
Thân thể bị kéo lên trước, thanh kiếm nặng nề trong tay hoàng đế rời vỏ, một tên áo đen kinh công vọt tới bị bổ làm hai, thân thể 'xoạt' văng ra hai bên trái phải, máu đỏ tươi phun ra, cổ tay Phong Phi Duyệt bị hắn nắm chặt, chỉ có thể dùng một cánh tay, thế nhưng trên mặt vẫn dính phải chất lỏng ấm nóng, rất nhiều sĩ tử, đạp lên thân thể tùy tùng tiến tới.
Dắt tay chiến đấu, chẳng khác nào cởi xuống một nửa công phu của chính mình, Phong Phi Duyệt nhìn gương mặt tuấn tú của Cô Dạ Kiết bị máu tươi nhuộm đỏ, đáy lòng, không tránh khỏi một hồi kinh sợ, càng lúc càng nhiều thêm sĩ tử vây hai người vào giữa, nơi đáy mắt của nàng chỉ thấy một tia sáng lạnh lẽo thoáng qua, mũi kiếm sắc nhọn hướng đến hai bàn tay nắm chặt của bọn họ chém tới.
Cô Dạ Kiết bất đắc dĩ, chỉ có thể vội vã buông tay, trường kiếm trong tay nghênh đón lưỡi đao, chỉ thấy thân thể hắn bật lên một phát giữa không trung, chân phải chạm đất trước tiên, thắt lưng thon gọn theo lực đạo xoay tròn, kiếm trong tay đã vung ra ngoài.
'Vút..." Tên sĩ tử gần ngay trước mắt kia tránh không kịp, bị cứng rắn chém thành hai nửa, hắn hạ thủ cay độc hung hiểm, Phong Phi Duyệt là chưa từng nhìn thấy, trong bóng tối, phảng phất như chỉ có đôi đồng tử bén nhọn của loài lang sói, tiến bước trong giấc ngủ đông. Đột nhiên, cũng liền hiểu cách thức như vậy của Cô Dạ Kiết, cơ hội bọn họ còn sống sót ra ngoài gần như là mỏng manh, cho nên, mỗi một nhát kiếm, đều không thể để lại đường sống cho đối phương, giết chết một tên, hy vọng của mình liền nhiều thêm một phần.
Phong Phi Duyệt nghe thấy giữa cánh mũi càng lúc càng nồng đậm mùi máu tanh, một cảm giác nôn mửa ngán giữa cổ họng, nhuyễn kiếm trong tay gào thét tiến lên, lúc xé mở da thịt đối phương phát ra âm thanh rõ ràng rành rọt như thế, thân thể nhanh như tia chớp, một thân nam trang trắng thuần, ngược lại không thua kém đấng mày râu.
Cánh tay dần dần tê dại bị một cỗ thân thể đâm vào lệch hướng, nàng chỉ kịp nhìn một cái, hai mắt nam tử trước khi chết trừng thật lớn, vết máu lan ra phía dưới nhanh chóng bị cát vàng hút sạch. Phong Phi Duyệt lẫn vào trận chiến, người kia là thị vệ cùng đi theo bọn họ đến đây, một khắc trước, còn canh giữ bên ngoài kiệu của mình, nghe hắn hát vang quân ca xúc động lòng người, một khắc sau, lại cô độc lạnh lẽo nằm ở nơi tha hương này.
"Giết ả kia đi." Thanh âm của tên nam nhân giống như một tiếng sấm rền ở ngay trên nền trời giáng xuống, Phong Phi Duyệt chống lại những ánh mắt chứa đầy thù hằn kia, không thèm ngó ngàng cầm kiếm chém lên trên người sĩ tử nghênh đón. 'Vụt..." bị chém rách, thế nhưng vẫn chưa trúng chỗ hiểm, mười mấy tên sĩ tử bao vây Cô Dạ Kiết, mà đám người còn lại, toàn bộ hướng phía Phong Phi Duyệt chạy đến.
"Ha ha ha..." Trong không khí, chỉ có mùi vị của khói báo hiệu từ ánh lửa phát ra bốn phía, tên nam tử ngửa mặt, cười đến đắc ý rồi lại thống khổ, "Ngọc Nhi, hôm nay, ta liền kéo ả ta đi theo muội, giết ả, ta đang báo thù uội." (Mịa cái thằng thù dai, mâm nào cũng thấy mặt :v)
Phong Phi Duyệt bị đám sĩ tử áo đen vây lại ở giữa, người, càng lúc càng đông, một mảng hy vọng mong manh kia, đã không nhìn thấy điểm đầu.
"Lần này, đến trẫm cũng không nắm chắc..."
Khóe mắt nàng đau nhức, loại cảm giác cô quạnh lẻ loi này, khiến nàng đã sợ lại càng thêm sợ, nàng muốn trôi qua, cho dù là chết, cũng muốn cùng hắn sóng vai. Mà những kẻ này dường như đã nhìn thấu ý đồ của nàng, mỗi một chiêu, mỗi một thức, đều ép nàng càng lúc càng xa, nội lực toàn thân sắp tiêu hao gần như không còn, kiếm nàng vung ra, đã mù quáng... Cổ tay trắng nõn bủn rủn, trời mùa đông khắc nghiệt, trên người lại túa đầy mồ hôi lạnh, giữa mặt cát vàng, thi thể nằm rải rác mất trật tự đã sớm lạnh như băng.
Nếu như buông tay lúc này, thì sẽ thế nào?
Nàng mệt quá, mệt đến khí lực nâng kiêm lên cũng không có...
Tầm mắt xuyên qua đám người, một mảnh vạt áo đen thêu kim tuyến vàng kia, rực rỡ vô cùng, hắn cường ngạnh chiến đấu, nam tử như vậy, đủ khiến nàng kiêu hãnh vạn phần, hắn đội trời đạp đất, hắn chỉ tay một cái, liền có thể che trời.
Nơi đầu gối, bị một tên trong đám người đá trúng, Phong Phi Duyệt không còn hơi sức chống đỡ, đầu gối lập tức mềm nhũn, thân thể liền ngã xuống, nàng chống tay phải lên mặt đất, hàm răng bởi vì dùng sức mà dập rách môi trái tim. Lần này nếu không chống đỡ nổi, mình cũng chỉ có một con đường chết, nàng vung kiếm ra ngăn cản, hai tay lại bị vô số lưỡi đao đè xuống, Phong Phi Duyệt cuối cùng hao hết khí lực, một chân còn lại dập xuống đất, mắt thấy, nguy hiểm cận kề...
Bên tai, chợt truyền đến tiếng gào thét đinh tai nhức óc, nàng ngước mắt nhìn lên, đám sĩ tử áo đen dày đặc đè áp trên đỉnh đầu, tối tăm mịt mù, thanh âm của nam tử, giống như con thú bị vây khốn, phá vỡ màng trời, chém giết toàn bộ đám người ngăn trở trước mắt.
Giữa cổ họng Phong Phi Duyệt đầy mùi tanh ngọt, môi lưỡi khô nứt, hai đầu gối ép chặt xuống đất mấy tấc, chính vào lúc nàng sức cùng lực kiệt, lực đạo phía trên, giống như rút đi hơn phân nửa, đợi đến khi mở mắt, đám sĩ tử vốn đang đè phía trên đã bị đẩy ra. Cô Dạ Kiết một thân trường sam màu đen dính đầy máu tanh, người nam nhân này, giờ đây giống như một thiên sứ thay nàng gánh đỡ tất cả.
Nàng vãn môi cười một tiếng, gương mặt nhỏ nhắn đầy tang thương, nở rộ vẻ đẹp tuyệt sắc, thật nên gọi là, một nụ cười khuynh thành, khuỷu tay được một bàn tay ấm áp nâng lên, Cô Dạ Kiết không có thời gian nói thêm một câu. Năm ngón tay ở trên cổ tay nàng siết chặt, vừa mới vận nội lực kéo nàng từ dưới mặt đất lên, sĩ tử phía sau lại nhận cơ hội xông tới, Phong Phi Duyệt vừa mới ngước mắt, vội vàng ôm lấy thắt lưng nam tử, nhưng... vẫn là muộn một bước. Lưỡi đao rộng mấy tấc một phát chém rách cẩm y trên vai hắn, roạt...
Hét lên một tiếng đau đớn, Cô Dạ Kiết căn răng, phần lưng cao lớn cúi xuống một tấc, tên sĩ tử muốn thu hồi kiếm, lại phát hiện lúc xuống tay dùng sức quá mạnh, lưỡi đao kia đã hoàn toàn chui vào bờ vai của hắn, cắm sâu vào máu thịt.
"A..." Trước mắt Phong Phi Duyệt dần dần bị màu đỏ tươi tẩy nhuộm hoàn toàn, phóng mắt nhìn đi, đến sương chiều trầm ám phía chân trời cũng là một màu đỏ diêm dúa mị hoặc, trong lồng ngực giống như có một mồi lửa vọt lên, bàn tay nắm nhuyễn kiếm gắt gao cuộn chặt, dưới chân nhảy một bước, vững vàng bật dậy, toàn bộ nội lực tụ lại trên cổ tay...
"Cẩn thận..." Trong đám người, có kẻ nhắc nhở.
Tên sĩ tử kia chỉ trông thấy một bóng đen chụp tới, ánh đao chợt lóe lên...
Phong Phi Duyệt không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, một kiếm này, đem toàn bộ kinh sợ trong lòng phát ra ngoài, một hơi liền mạch, cánh tay bởi vì dùng lực chém mạnh quá mức mà đập ngược lại, nàng lui về sau mấy bước liên tục, cho đến khi miễn cưỡng đứng vững, dưới chân lăn tới một thứ đồ, nàng theo phản xạ nhìn lại, chỉ thấy thân thể của tên sĩ tử 'bịch' một tiếng ngã ngửa ra sau, theo động tác trong tay, rút lưỡi dao trên vai Cô Dạ Kiết ra.
Một nhát kiếm của nàng, lại đem cả quả đầu của hắn bổ xuống...
Tuấn nhan thống khổ ngước lên, Cô Dạ Kiết một tay ôm hông của nàng, một tay kia chém giết hết những kẻ ngay gần kề, sau đó hướng sang Phong Phi Duyệt hét to, "Đi!"
Nàng xách theo kiếm, bị Cô Dạ Kiết lôi kéo sải chân chạy về phía trước, cát vàng đầy trời, thổi đến mức cả mắt cũng không mở ra được, bước chân như gió, cong gối chạy thật nhanh theo thân ảnh nam tử, phía sau, đại đội nhân mã đuổi giết. Phong Phi Duyệt đã không còn rõ ràng chính mình làm thế nào mà cất bước, chỉ biết đạp lên bóng ảnh Cô Dạ Kiết, dùng hết khí lực toàn thân, cố gắng thoát khỏi những tên sĩ tử kia.
Máu tươi trên cánh tay, theo động tác bước chạy mà tung tóe trên đất, trong lồng ngực vọt lên một cỗ tanh ngọt, mắt cá chân Phong Phi Duyệt bị vấp một cái, suýt chút nhào cả người xuống. Cô Dạ Kiết vươn tay kẹp lên thắt lưng nàng, mất máu quá nhiều khiến tốc độ hai người dần dần chậm xuống, lúc muốn đi lên phía trước, lại phát hiện đã sớm rơi vào tuyệt cảnh.
"Ha ha..." Theo sát tới, là tiếng cười cuồng vọng của tên nam tử, "Không có mười phần nắm chắc, ta sẽ không động thủ, lần này, các ngươi ai cũng đừng mong còn sống trở về."
Cô Dạ Kiết ngừng bước chân, phía trước, là vách đá sâu vạn trượng, Phong Phi Duyệt phóng tới trước mặt, may mà lực độ không đủ, bị hắn kéo trở lại. Cục đá trượt qua dưới chân nhấp nhấp nhô nhô, rơi xuống vực sâu không đáy kia, nàng nín thở ngưng thần, nhưng một lúc lâu vẫn không nghe thấy hồi âm.
"Vẫn nên đưa tay chịu trói đi!" Tên nam tử tách đám người ra, tự mình đi lên phía trước.
Cô Dạ Kiết vươn tay khoác lên bả vai Phong Phi Duyệt, một nửa sức lực trên người lần nữa đè xuống, khiến cho nàng nhớ đến lần trúng độc hôn mê trước. Nàng ngước mắt, ngắm nhìn gương mặt anh tuấn kia, một tay vòng ra sau người hắn, khoác lên thắt lưng Cô Dạ Kiết.
"Đừng sợ." Đôi đồng tử lấp láy trong trời sao rũ xuống, hắn càng dùng lực ôm chặt nàng vào người, giọng nói thuần hậu, tuấn nhan không ai bì kịp kia, bởi vì mất máu quá nhiều mà có vẻ tái nhợt, rồi lại loang lổ vết máu.
"Thật đúng là tình nồng ý mật..." Tên nam tử không nhịn được cười nhạo, trường kiếm trong tay, vận sức chờ phát động bất cứ lúc nào.
Phong Phi Duyệt lui về sau một bước, thân thể lắc động một cái, đã không dám quay đầu lại.
Cô Dạ Kiết quét đôi con ngươi sắc bén như mũi dao qua đám người, cho dù là thực tại đi đến một bước chật vật như vậy, hắn vẫn như cũ đứng vững vàng một chỗ, sừng sững bất động.
Tên nam tử chống lại tầm hắn, đột nhiên, trở nên hào hứng, "Hôm nay, nếu như ngươi có thể thắng được kiếm trong tay ta, ta liền tha cho các ngươi một con đường sống." Ngón trở thon dài, lóe lên trong mắt Cô Dạ Kết, chỉ lên trên người Phong Phi Duyệt.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ," Hắn, thế nhưng lại một phát cự tuyệt, "ngươi muốn quyết chiến, vậy để ta."
"Ha ha..." Tiếng cười vui sướng từ trong miệng tên nam tử không ngừng tràn ra, hắn thản nhiên rút một mảnh khăn trong tay áo, từng lần từng lần lau đi thân kiếm bị máu nhuộm đỏ, hắn có rất nhiều thời gian, hắn có thể tiếp tục dây dưa như vậy.
Bàn tay rơi lên thắt lưng, dính đầy máu tươi nồng đậm của Cô Dạ Kiết, tiếp tục như vậy, đến một chút cơ hội sinh tồn cũng không có.
Phong Phi Duyệt khẽ nhấc tay, vuốt lên mặt một cái, thanh âm mờ mịt không rõ, âm thầm nói, "Thiếp có thể."
"Nàng không phải là đối thủ của hắn!" Cô Dạ Kiết không thể nới tay, hắn không phải không tin, mà là không thể tin.
"Có đôi lúc, muốn giành phần thắng, cũng không nhất thiết phải dựa vào võ công," Phong Phi Duyệt cùng hắn mặt đối mặt, bước chân nam tử không vững, nàng buông tay ra, thế nhưng hắn chỉ có thể dùng kiếm trong tay chống đỡ thân thể, "Kiết, chàng nên tin tưởng thiếp."
Giữa cổ họng nàng lập tức tắn nghẹn, đến thanh âm cũng thay đổi, "Thiếp biết mục đích của hắn, ngày đó ở Lạc Thành đánh một trận, thủy chung cánh cánh trong lòng, hôm nay, cũng coi như một trận kết đi. Cô gái kia, là chết ở trong tay chàng, nhưng... nếu thiếp cũng như vậy, chết trong tay hắn, thiếp cho dù liều mạng đến hơi thở cuối cùng, cũng phải kéo hắn cùng xuống địa ngục!"