Vừa rồi Hoàng Quyên nhìn thấy rất rõ ràng, Trần Phong không biết đã ném về phía Hồ Phi thứ gì, trong nháy mắt đã hóa thành một cột nước, phá tan chưởng hỏa của Tây Môn Kiệt.
Tây Môn Kiệt cùng Hồ Phi ngạc nhiên nhìn chằm chằm hắn.
“Ách, ha ha, trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!”
Trần Phong cười gượng một tiếng, vốn muốn làm chuyện tốt không lưu danh, nhưng hiển nhiên trời phụ lòng người a, lập tức hạ xuống điện thoại, đi đến trước mặt Hồ Phi.
Hồ Phi có chút hoang mang nhìn Trần Phong, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Trần Phong lại là người ra tay cứu mình, hơn nữa, tiểu tử này không phải nói mình là hệ phòng ngự à?
Tây Môn Kiệt sắc mặt đen xuống, cư nhiên có người dám can đảm nhúng tay vào chuyện của hắn?
“Tiểu tử, lai lịch là gì?”
Tây Môn Kiệt nhìn lướt qua Trần Phong đánh giá, lục lọi trong đầu xem liệu hắn có thuộc công tử thế gia nào của Thục Đô không, hiển nhiên không có, ngữ khí lập tức thay đổi.
Trần Phong bình tĩnh nhún vai, “Anh quản lai lịch tôi làm gì, chẳng qua gặp chuyện bất bình, muốn xả thân hỗ trợ thôi, người ta công bằng tỷ thí, anh từ đâu lao vào xen giữa? Lại nói vừa rồi, chính là một chiêu muốn lấy đi mạng người, đã vậy bây giờ ban ngày ban mặt, tôi đây còn là một thanh niên vai dài sức rộng lí tưởng sáng ngời, tất nhiên không thể thấy người bị đánh hội đồng mà mặc kệ được?”
“A!”
Tây Môn Kiệt nhả ra một tiếng cười, miệt thị nhìn Trần Phong, “Tiểu tử, biết ông đây là ai sao?”
“Quản anh là ai? Cho dù hiện tại anh có là Thiên Vương lão tử, tôi cũng bất chấp giảng đạo lý!"
Trần Phong lắc đầu, trực tiếp đáp trả.
Dám ở trước mặt hắn bàn luận gia thế, giảng hậu trường, nhàm chán, ông tổ của hắn là Địa Tiên chi tổ Trấn Nguyên Đại Tiên, còn chưa nên mặt hống hách thì thôi?
“Đạo lý? Ở chỗ này, Tây Môn Kiệt ông đây chính là đạo lý!”
Phía sau còn có nữ nhân hắn đang nhìn, há có thể đánh mất mặt mũi? Tây Môn Kiệt hừ lạnh một tiếng, trên tay ngưng tụ thành mười mấy cầu lửa, bắn về phía Trần Phong.
“Cẩn thận!”
Hồ Phi phía sau hô một tiếng, “Hắn là nguyên tố Hỏa Cửu tinh Dị Sư!”
Không khí bỗng chốc nóng rực ập đến trước mặt, Trần Phong cũng không hoảng loạn, thậm chí bây giờ hắn còn đang tinh tế thẩm định ngọn lửa bay tới kia.
Người này nguyên tố Hỏa dị năng, nhìn sơ qua tương đối giống đạo pháp trung hỏa cầu thuật, hỏa cầu thuật của Thiên giới là pháp thuật cơ bản, Trần Phong thậm chí có vài phần tự tin, nếu mình mà dùng ra hỏa cầu thuật, thì so với tên nhãi này khẳng định chỉ có hơn không có kém.
Nhưng Trần Phong hiện tại không định dùng cầu lửa y hệt để phản phệ lại hắn, trên tay làm ra một cái dấu ấn, theo đó phất tay một chưởng bay về đi.
“Oanh!”
Một đạo âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, tựa như thiên lôi giáng xuống.
Lôi điện trong lòng bàn tay Trần Phong rít gào lao ra, trong vòng phạm vi mười mấy mét, toàn bộ chỉ còn ánh sáng điện quang phản chiếu, hình thành một đạo ánh sáng như cột thu lôi, tia sét điện chằng chịt bao bọc lấy xung quanh không khác gì mạng nhện .
Hỏa cầu bị điện quang bao phủ, nháy mắt liền hóa thành bột mịn!
Chưởng tâm lôi!
Đây là đạo pháp cơ bản trên Thiên giới, là chưởng tâm bắt buộc phải biết khi bước vào Luyện Khí kỳ của Thông Thiên thư viện, chưởng tâm đơn giản nhất, nhưng cũng không kém phần thô bạo, sát thương gây ra lại vô cùng lớn.
Lôi điện đánh ra, mãi về sau mới dần tiêu tán, tay phải Trần Phong còn đang giữ nguyên tư thế, phía trước một hố sâu mấy mét cháy đen xuất hiện do bị lôi điện đánh.
Giữa hố có một người đang nằm, đúng là Tây Môn Kiệt.
Cả người Tây Môn Kiệt đen nhánh, sốc điện ngất đi, thân thể hơi hơi run rẩy, hồ quang quanh thân lập loè, chưa tiêu tán.
Im lặng!
Mọi người, bao gồm Hồ Phi, đều ngạc nhiên không chớp mắt nhìn một màn này, cằm há ra như sắp rơi xuống đất.
Cửu tinh nguyên tố Dị Sư, cư nhiên bị hạ nhanh như thế?
Gia hỏa này, chẳng lẽ cũng là một vị tông sư? Có tông sư trẻ tuổi như vậy?
Thân mình Trần Phong phiêu phiêu trong gió, ấn tượng khắc thật sâu vào đầu người xem, hiên ngang, vĩ đại!
“Kiệt ca!”
Ngay lúc này, một tiếng hét thảm thiết vang lên, Hoàng Quyên chạy như bay đến, nhảy xuống hố sâu đen ngòm, đem Tây Môn Kiệt ôm lên!
“Xin lỗi, tôi không nghĩ hắn lại dễ ăn như vậy!” Trần Phong xin lỗi một câu.
Nói thật, hắn vừa rồi không nghĩ nương tay, tại bản thân đánh giá quá cao trình độ đối thủ, còn tưởng rằng Tây Môn Kiệt tài giỏi như nào, kết quả quá thất vọng.
Tuy rằng Trần Phong nói lời này thực bản thân là vô thức, nhưng là nghe vào trong tai người khác, không khác nào lời châm chọc.
Hoàng Quyên oán hận nhìn Trần Phong, “Hừ, mày chờ, Tây Môn gia sẽ không để yên cho chuyện này đâu!”
Nói xong, cũng không cho Trần Phong cơ hội giải thích, liền ôm Tây Môn Kiệt đang hôn mê nhanh chóng rời đi!
Một trận đại chiến cứ như vậy kết thúc, để lại mảnh ruộng không biết của nhà ai, loạn thành một đống.
“Ai nha, di động của tôi, như thế nào thành như vậy……”
“Ai nha, của tôi cũng……”
“Táo đỏ 11 mới mua của tôi a……”.
……
Lúc này, mấy người đang vây xem bên cạnh phát hiện ra, điện thoại không hiểu kiểu gì lại đồng loạt chết máy, đồng loạt vang tiếng kinh hô.
Nguyên nhân thì phải kể đến Chưởng tâm lôi của Trần Phong, một chưởng đánh ra, toàn bộ điện từ vật chất xung quanh bị hút sạch sẽ, gây lên gió lốc điện từ, cho nên điện thoại xung quanh mới báo hỏng hàng loạt..
Đương nhiên, đó mới chỉ là một trong số lí do, quan trọng nhất vẫn là hắn không muốn hình ảnh của mình bị quay lại đem đi phát tán.
“Ầy, chọc phải Tây Môn gia, lần này gặp phiền toái lớn rồi!”
Trần Phong còn đang nhìn theo hướng Hoàng Quyên rời đi, bỗng một bàn tay bẩn bẩn đen đen mò lên vai hắn.
Quay đầu lại, gặp ngay khuôn mặt béo phì của Hồ Phi, Trần Phong biểu tình ghét bỏ.
Hồ Phi vội rút tay trở về, hơi hơi ngượng ngùng.
“Tây Môn gia rất lợi hại sao?”
Trần Phong phủi phủi lại vai, buột miệng hỏi.
Hồ Phi cười gượng một tiếng, cười đến có chút khó coi, “Ở Thục Đô, nếu đã được gọi là gia tộc, thì đương nhiên quy mô không phải nhỏ, cũng không phải nơi địa phương như Thanh Sơn chúng ta có thể so sánh, theo ta được biết, Tây Môn gia hiện tại có một đại tông sư bốn sao tọa trấn, gia tộc này được xếp trong hàng 20 thế lực của Thục Đô……”
Cảnh giới đại tông sư là cấp bậc cao hơn tông sư cảnh bình thường.
Hồ Phi thao thao bất tuyệt giảng giải, trên mặt tràn ngập kiêng kị, hắn biết, chính mình lần này dây vào rắc rối, Tây Môn gia nếu bởi vì việc này mà giận chó đánh mèo với Hồ gia bọn họ, thì tuyệt đối là một hồi tai họa, sầu thảm biết bao a.
……
Thục Đô.
Tới Thục Đô đã là giữa trưa, bên cạnh trạm dừng chân, Hồ Phi tìm đến một nhà hàng lớn, nói hôm nay hắn phải làm chủ, mời bằng được Trần Phong ăn cơm, bày tỏ trả ơn cứu mạng.
Nếu lúc ấy Trần Phong không kịp thời ra tay cứu hắn, khẳng định Hồ Phi không còn toàn mạng đứng đây giờ này, cho dù có toàn mạng đi chăng nữa, cũng tuyệt đối sống không bằng chết.
“Ngọa tào, béo như vậy mà ông vẫn còn ăn được?”
Vốn là mời Trần Phong ăn cơm, nhưng là toàn bộ quá trình, đều là một mình Hồ Phi tự mình tốc chiến, trên bàn đưa lên mấy chục cái đĩa, gia hỏa này mỗi món cơm chiên trứng thôi cũng xơi qua năm đĩa rồi.
Mọi người xung quanh đều ngoảnh đầu lại đây nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh, khiến cho Trần Phong xấu hổ vô cùng.
“Vừa đánh nhau xong, tiêu hao rất nhiều thể lực a, tôi phải tích cực ăn để bù lại chỗ thể lực đã mất.” Hồ Phi hắc hắc cười, miệng vẫn không có ý dừng lại.
“Đều béo thành cái dạng gì, còn ăn.” Trần Phong liên tục lắc đầu, gia hỏa này người cũng đã hơn bốn trăm cân, còn không biết khắc chế một chút, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng chết vì ăn quá nhiều.
Hồ Phi hàm hậu cười với hắn, “Phong ca có điều không biết, năng lực tôi, hoàn toàn dựa vào một lớp mỡ này cả đấy, năng lực dị năng của Hồ gia chúng tôi chính là có thể đem mỡ thừa trong cơ thể chuyển hóa thành sức mạnh, tại thời điểm thích hợp bộc phát ra ngoài……”
“Mới nãy đánh một trận tơi bời với nữ nhân họ Hoàng kia, tôi ít nhất gầy mất mười cân rồi, nếu không tích cực ăn vào, sao có thể bù đắp?”
Nghe được lí do này của hắn, Trần Phong da mặt chỉ biết run rẩy, nguyên lai dị năng của Hồ Phi là từ đây mà ra?
Mỡ cùng năng lượng chuyển hóa luân phiên để sử dụng, đây có thể coi là loại năng lực rất khủng bố đi, thử nghĩ mà coi, một cân mỡ có thể đổi thành bao nhiêu năng lượng? Nếu trong nháy mắt có thể tiêu hao mất một cân mỡ, song song đó cùng lúc phóng xuất sức mạnh ra đi, thì một quyền lớn đến cỡ nào a?
Tuyệt đối so với thuốc nổ tàn phá hơn.
Khó trách gia hỏa này béo thành dạng này, đối người khác thì mỡ là nhược điểm, nhưng với hắn mà nói, một thân thịt mỡ này đều là bảo vật a.
Thật là thế giới việc lạ gì cũng có thể xảy ra, thế nhưng có người có được loại dị năng như vậy vẫn là hàng hiếm.
Hồ Phi không biết điều Trần Phong đang nghĩ, chỉ cúi đầu tập trung ăn, thật vất vả mới có thời gian bổ sung khí lực, không nên bỏ nỡ a, một lúc sau tay mới chịu ngừng cầm lấy ấm trà bên cạnh tu ừng ực mấy hớp, thỏa mãn ợ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Phong, “Phong ca, không phải trước đó cậu nói bản thân là phòng ngự hệ sao? Sao vừa rồi lại có thể dùng năng lực Lôi điện đánh tới?"
Trần Phong nhún vai, “Anh nhìn lầm rồi?”
“Không thể a?” Hồ Phi vội vàng lắc đầu, “Mắt trái mắt phải tôi đều thấy rõ, cả cái mắt phía sau, cộng thêm mấy đôi mắt xung quanh nhìn rõ ràng, Phong ca, ở cái thế dị năng này, dị năng hệ nguyên tố vô cùng ít ỏi, đã vậy loại năng lực phá hoại như lôi điện lại càng hiếm hoi……”
Trần Phong vẫy vẫy tay, hiển nhiên muốn nghe tiếp đề tài này, “Nói lên phía sau mắt, hoa cúc anh vẫn ổn chứ?”
Phải biết rằng, hắn vừa mới bị gậy phân đâm thọc phía sau đó.
Hồ Phi thoáng cứng người, xấu hổ cười, “Làm phiền Phong ca nhớ mong, chỉ là một chút vết thương ngoài da, tiêu hao một chút mỡ, một lát là đỡ rồi.”
Thật đúng là lớp mỡ vạn năng.
Khó trách Hoàng Quyên lại chửi tên này là tên béo quái dị, thực đúng là quái mà.
Trần Phong da mặt khẽ run, mình CMN đi nhớ mong hoa cúc hắn? Đây cũng không phải ngày cá tháng tư nha?
“Phong ca, một chưởng đánh Tây Môn Kiệt lúc nãy, thật sự vô cùng uy mãnh, làm tôi bội phục sát đất, xem bề ngoài của cậu chắc hẳn chưa đến hai mươi tuổi, vậy mà đã là cao thủ, chẳng lẽ cậu là con cháu của gia tộc ẩn danh?”
Hồ Phi đè thấp thanh âm, do hỏi Trần Phong.
Đôi mắt lấp la lấp lánh, tràn ngập hy vọng nhìn qua, tuổi đời chưa đến hai mươi đã đạt thành tựu tông sư cảnh, sợ rằng chỉ có con cháu thế gia mới làm được.
Lần này đắc tội chính là Tây Môn gia, nếu Trần Phong sau lưng có bối cảnh vững chắc, với hắn mà nói tuyệt đối là chuyện tốt, sự tình vẫn còn con đường cứu vãn.
CMN nữ nhân họ Hoàng a, cư nhiên có thể trèo lên được cái cây đại thụ Tây Môn gia, đúng không ngờ được.
“Anh nghĩ nhiều.”
Trần Phong khoát khoát tay, bối cảnh hậu trường đại gia tộc của hắn? Nếu nói cho Hồ Phi, hắn là Trấn Nguyên Đại Tiên huyền tôn, tin chắc?
Trần Phong trời sinh đã mang vài phần cảm giác về sự ưu việt, tự nhiên cũng sẽ không trước mặt tên mập này khoe khoang.
Hồ Phi nhìn chằm chằm Trần Phong hồi lâu, tựa hồ muốn nhìn ra chút gì đó trong lời nói, nhưng cuối cùng hắn vẫn ôm về thất vọng, trên mặt lộ vẻ ngượng nghịu, “Vậy làm sao bây giờ? Cậu đem Tây Môn Kiệt đánh thành như vậy, Tây Môn gia khẳng định sẽ không cứ thế bỏ qua, bọn họ nhỡ may tìm tới tôi, đến lúc đó tôi chống đỡ không được, khẳng định sẽ đem cậu khai ra .”