“A, chẳng lẽ anh rất nghĩa khí?!”
Trần Phong dở khóc dở cười, gia hỏa này trông thế mà thẳng thắn không ngờ, đem chuyện mình có thể bán đứng người khác nói đến hợp tình hợp lí.
Hồ Phi ngượng ngùng, “Cho nên, chúng ta nên tìm chỗ nào đó trốn, suy cho cùng vẫn là do tôi nên cậu mới ra mặt, bọn họ cũng không biết danh tính thật, chỉ biết mỗi tôi, nên chỉ cần tôi không biết cậu ở đâu, đảm bảo an toàn.”
“Ai, cuối cùng vẫn là tôi một mình gánh hết.”
Hắn thở dài, bày ra vẻ bất cần đời, không biết là đang tỏ ra nghĩa khí hay cố gồng mình nên nữa.
Dù sao, có thể nói ra lời này cũng đủ làm Trần Phong nhìn hắn bằng con mắt khác.
Trần Phong cầm điện thoại của Hồ Phi, bật mở màn hình, ấn ấn một dãy số, đưa tới trước mặt hắn, “Ra mặt đánh Tây Môn Kiệt, chẳng qua tại hắn cư nhiên chơi trò lạnh lùng soái ca ở đó nên ngứa mắt, cứu anh hay không nửa xu cũng không quan hệ, nếu người Tây Môn gia có tìm tới, anh cứ để họ tới gặp tôi!”
“Còn 1000 tệ kia, tôi coi như dùng bữa cơm này bù."
Nói xong, Trần Phong liền đứng dậy rời đi.
“Thực soái a...!”
Nhìn theo bóng dáng Trần Phong, Hồ Phi sửng sốt, “Phong ca, nếu tôi mà là nữ nhân, khẳng định đời này chỉ gả cho cậu”
Ngoài cửa, Trần Phong thiếu chút nữa ngã quỵ, thôi cho xin, hắn không có phúc hưởng.
——
Khu chợ phiên Thanh Ngưu, hoa viên thời đại.
Dừng lại trước cửa khu chung cư cũ, Trần Phong đến giờ vẫn không ngờ được lão ba lão mẹ cư nhiên có nhà ở Thục Đô, hơn thế còn giữa trung tâm thành phố phồn hoa tấp nập nhất.
Sáng sớm lão mẹ ném cho hắn chìa khóa, quả nhiên mở rộng tầm mắt.
Căn nhà này có hai phòng, một phòng khách, một phòng ngủ, giống như đã sớm tính toán cho hắn qua đây nên tiện nghi vừa đủ cho một người, phòng ốc như có người dọn dẹp qua còn khá mới, trên bàn trà bày đĩa trái cây, thực mới mẻ.
Ngồi xuống sô pha, bật TV, mới nhớ tới hình như hắn chưa báo bình an cho lão mẹ, đành lôi ra điện thoại nhắn một tin, ngay sau đó một dãy số gọi qua, là chú ba đằng nội của hắn.
Phải nói bà nội Trần Phong cũng thật lợi hại, trừ bỏ lão ba Trần Quốc Trung đã ra ngoài, bà còn bốn người chú, và bốn người cô.
Trần Quốc Trung là anh cả, chú hai mới sinh ra không may yểu mệnh, còn lại chú ba Trần Quốc Hoa, chú tư Trần Quốc Toàn, chú năm Trần Quốc Thụy, trong đó chú tư đã đi nước ngoài lập nghiệp từ lâu, chú năm thì luôn phiêu du tứ bề, rất ít liên hệ với người trong nhà.
Trần Phong lục lại trong ký ức, hiện tại thế giới quan của hắn đều thay đổi, hắn cũng không dám chắc mấy người chú ấy hiện tại biến thành bộ dạng gì, thôi thì tới đâu hay tới đó, dù sao hiện tại bản thân tạm thời cũng đâu trở về Thiên giới ngay, đành đơn giản chấp nhận vậy.
Chú ba ở Thục Đô, nghe bảo làm ăn gì đó, Trần Phong cũng không rõ ràng lắm, lần này tới đây cũng do chú tài trợ lộ trình.
Việc Trần Phong muốn vào nhập học tại đại học Thục Đô, lão mẹ đều giao cho chú ấy toàn bộ, nhất nhanh sẽ có hồi âm.
Trước khi đi, lão mẹ lập lời thề son sắt, nhìn dáng vẻ chú ba ở Thục Đô hẳn là sinh ý không tồi, còn có một ít thế lực.
Trong điện thoại, thanh âm sang sảng của chú ba vọng ra ngoài, biết được Trần Phong đã tới Thục Đô, liền dặn dò hắn chú ý nghỉ ngơi, chờ xử lý xong công việc lập tức sẽ tới gặp.
Hàn huyên thêm mấy câu, liền vội vàng tắt điện thoại.
Đúng là con người bận rộn.
Trần Phong cười khổ, ném điện thoại sang một bên, trước hết cứ nên tắm rửa cái đã, thay một thân quần áo sạch sẽ cho tinh thần thoải mái.
“Đinh, đinh, đinh!”
Vừa tắm xong, còn đang định ngồi xuống, đột nhiên trong đầu vang lên âm báo tin nhắn.
……
“Trần Phong!”
Trên màn hình sáng loáng xuất hiện một tuyệt mỹ dung nhan, một thân váy dài tuyết trắng, vòng ngực lấp ló, trên đỉnh đầu là hai cái sừng kim sắc, nhìn qua vô cùng mỹ lệ, giống hệt bức họa thiên tiên.
“Lớp trưởng?”
Trần Phong sửng sốt, tìm đến hắn chính là lớp trưởng ban chín Thông Thiên thư viện, con gái nhỏ nhất của Đông Hải Long Vương, công chúa thứ mười chín Ngao Tố Nhi.
Thời điểm hắn còn học ở Thiên giới, lớp trưởng chính là tình nhân trong mộng toàn bộ nam sinh, Trần Phong không ngoại lệ, một thân huyết khí cũng từng ảo tưởng đến một ngày có thể cùng cô kết làm đạo lữ, trở thành con rể cưng của Đông Hải Long Vương.
Ngao Tố Nhi cư nhiên chủ động liên hệ với hắn, Trần Phong cảm tưởng mình sắp thăng đến nơi rồi.
“Lớp trưởng tìm tôi có chuyện gì?”
Trần Phong thụ sủng nhược kinh, hồi ở Bất Chu Sơn, Trần Phong trên cơ bản đều cùng đám Vân Khôn quậy phá với nhau, Ngao Tố Nhi rất ít khi cùng bọn họ qua lại.
Ngao Tố Nhi nói, “Tôi bây giờ đang làm danh sách thống kê cùng ban quản lý học viện về tình trạng các học sinh, nhất là những cá nhân bị cách ly dưới hạ giới, thân là lớp trưởng, tôi phải phụ trách nắm bắt tình hình!”
Tóm lại vẫn vì công việc, tình cảm mãnh liệt vừa rồi của Trần Phong lập tức bị diệt hơn phân nửa.
“A, thì ra là vậy, tôi còn tưởng mùa xuân đến rồi, được lớp trưởng thương nhớ!” Trần Phong cười cười, giọng chút đùa giỡn
Ngao Tố Nhi lập tức ném qua ánh mắt xem thường, “Mùa xuân của cậu đến hay không thì tôi không biết, nhưng khả năng kế tiếp sẽ là mùa đông!”
“Hửm? Có ý tứ gì?” Trần Phong có chút sửng sốt.
Ngao Tố Nhi có chút bất đắc dĩ thở dài, trên mặt mang theo lo lắng, “Thiên giới đã có chuyện lớn xảy ra, trừ bỏ những bộ phận còn đang lưu lạc bên ngoài, Thiên Đế đang khẩn cấp triệu hồi các cường giả Đại La Kim Tiên cảnh trở lên, phụ vương tôi cũng không ngoại lệ, hiện tại trên Thiên giới chỉ sợ không còn mấy Đại La Kim Tiên……”
“A?”
Trần Phong kinh ngạc, “Chuyện gì nghiêm trọng như vậy?”
“Đây là tuyệt mật, bản thân tôi cũng không được biết” Ngao Tố Nhi lắc đầu, “Thông Thiên thư viện cũng đã tạm thời đóng cửa, những du học sinh, có thể tìm nơi phân bổ đều đã tạm thời đi hết, tối hôm qua Lữ lão sư liên hệ với tôi, bảo tôi quản lý tốt các học viên, những bạn còn trên Thiên giới thì dễ rồi, khó là chỗ mấy học viên đang bị cách ly dưới đó, haiz……”
Trần Phong có chút mất hồn mất vía, nghe Ngao Tố Nhi nói xong, hắn là thực sự không biết nên làm gì, trăm triệu lần không nghĩ tới, tình trạng trên Thiên giới lại nghiêm trọng đến vậy, cư nhiên còn ảnh hưởng đến cường giả Đại La Kim Tiên.
Phải biết rằng, ở Thiên giới, Đại La Kim Tiên cảnh, đã được coi là cấp bậc xưng thần xưng bá một phương.
……
Theo như ý tứ trong lời Ngao Tố Nhi, về sau nếu Thiên giới không trở về bình thường, hắn tuyệt đối đừng nghĩ quay về thiên giới tiếp tục học.
“Trần Phong?”
Ngao Tố Nhi gọi vài tiếng, lúc này mới đem Trần Phong còn đang thất thần kéo về.
Ngẩng đầu nhìn Ngao Tố Nhi, “Lớp trưởng, ban chúng ta có bao nhiêu người bị cách ly dưới hạ giới?”
“Chắc tầm mấy người, trong đó có những người cậu biết rồi đó!” Ngao Tố Nhi không nói cụ thể, “Cậu với Minh Vân Khôn không phải quan hệ rất tốt sao, các cậu có thể cùng nhau tìm hiểu, học sinh Thư viện lưu dưới đó hẳn là không ít, tập trung hết lại lập thành một nhóm, hỗ trợ lẫn nhau, vượt qua cửa ải khó khăn này a!”
Trần Phong nghe vậy, cười khổ một tiếng, “Thôi đi, Trái đất của tôi thật sự là một nơi hẻo lánh, tôi phía trên, hắn lại ở dưới địa phủ, xa xôi cách trở, sao họp chung lại được?"
Ngao Tố Nhi dừng một chút, không nén kinh ngạc nhìn Trần Phong, “Trần Phong, chẳng lẽ cậu gặp phải phiền toái gì, đừng suy nghĩ tiêu cực, có chuyện gì khó xử, tôi có thể giúp cậu!”
“Không biết phải nói từ đâu!” Trần Phong lắc đầu, chần chờ một chút, nói, “Lần này sau khi trở về, tôi phát hiện nơi mình sống hình như bị thay đổi, thế giới quan trước kia lật đổ hoàn toàn, cường giả nơi nơi đều có, buổi sáng hôm nay, tôi chót ra tay đánh bị thương một người, nghe nói thế lực nhà hắn mạnh tương đương Kim Đan cảnh ……”
“Nga? Ra là chọc họa a!”
Ngao Tố Nhi bừng tỉnh mỉm cười, cười đến xinh đẹp, “Lúc còn trên thư viện, cậu không phải hay gây chuyện lắm à!”
Trần Phong giải thích, “Tại hắn muốn đả thương người khác, tôi không thể thấy chết không cứu mà!”
Ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng hắn rõ nhất, hồi đó nhập học, mọi người trong lớp ai cũng mạnh hơn so với hắn, tuy rằng chỗ dựa bản thân rất lớn, nhưng không vì thế mà hắn tỏ ra kiêu căng, nói gì đến chuyện cùng người khác gây gổ?
“Nga? Vậy là thấy bất bình nên ra mặt?”
Ngao Tố Nhi cười cười, cũng không biết tin tưởng lời Trần Phong giải thích hay không, “Cậu hiện tại ngay cả Trúc Cơ kỳ còn chưa đạt đến, cư nhiên lại đi trêu vào Kim Đan cảnh, thập phần bội phục dũng khí đó nha.”
“Lớp trưởng, cậu đừng mỉa mai tôi.” Trần Phong cười khổ.
Đem Tây Môn Kiệt đánh thành như vậy, Trần Phong cũng không hối hận gì, hắn cũng không cảm thấy làm sai, chẳng đáng vì nó mà hối hận.
Nói thật, vấn đề quan trọng là ở Thiên giới hắn cũng gặp qua không ít cường giả, cho nên sau khi trở lại trái đất, kim đan cảnh đối với hắn cũng không gây lên uy hiếp gì lớn lắm.
Nó là căn bệnh chung a, Trần Phong hiển nhiên cũng thế, chỉ là hắn có điểm quên mất, thời thế đâu còn như trước, hắn không còn trên Thiên giới, cũng không có chỗ dựa, hắn bây giờ đứng tại đây chẳng có gì.
“Cậu còn bao nhiêu Luận Đàn Tệ?” Ngao Tố Nhi thu hồi ý cười, đột nhiên hỏi làm Trần Phong không biết ra sao.
Trần Phong bản năng đáp lại, “103!”
Hắn thường xuyên dạo quanh thông thiên diễn đàn, còn thường xuyên phát một ít thông báo không chất lượng, kiếm được một ít, nhưng chung quy lại không được là bao, cha nuôi cũng từng trợ cấp cho hắn 10000 Luận Đàn Tệ, nhưng đã sớm tiêu tán trong tay, 103 cái Luận Đàn Tệ này là mỗi ngày điểm danh tích góp được, có thể nói hắn là lão bần dân.
Nói ra con số này, Trần Phong chính mình đều cảm giác xấu hổ không lỗ nào chui xuống, nữ nhân bản thân ngưỡng mộ đứng ngay trước mặt, đào lỗ ở đâu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngao Tô Nhi hơi hơi run rẩy, đường đường Trấn Nguyên Đại Tiên huyền tôn, cư nhiên nghèo thành như vậy?
“Thôi không sao, cậu xem diễn đàn rồi chứ?” Ngao Tô Nhi có phần bất đắc dĩ, vẫn chưa thể tiếp thu sự thật này, “Diễn đàn vừa mới mở ra tính năng giao dịch cá nhân, cậu hãy đến chỗ giao dịch, dùng 100 Luận Đàn Tệ Phù chú rồng nước đi!”
“A?”
Trần Phong có chút ngạc nhiên.
“A cái gì, đi nhanh không hết bây giờ, nhanh nhanh.” Ngao Tô Nhi thúc giục.
“Nga!”
Tuy rằng có chút không hiểu, nhưng là khó có được thời điểm Ngao Tô Nhi nóng nảy như thế, Trần Phong vội vàng lên diễn đàn.
Quả nhiên, diễn đàn không biết từ bao giờ treo lên một hồng thiệp siêu hiếm.
“Thông cáo về việc điều chỉnh công tác sắp tới của Thông Thiên thư viện.”
Lượng xem nháy mắt đã đạt tới ba trăm triệu, kỉ lục từ trước đến nay, thiên thiệp rõ ràng cũng đăng không lâu, bởi vì buổi sáng Trần Phong có lên đó xem qua, không có thấy thiệp này.