“Hừ!”
Hồ Phi cũng không chịu kém cạnh, không chút hoang mang, kêu lên một tiếng, tiến lên vài bước, thuận thế lăn trên mặt đất tránh đi, cơ thể cuộn thành một khối cầu lớn, lăn vòng theo quán tính, nhanh chóng thoát khỏi vùng tấn công của Hoàng Quyên, hùng hổ hướng về phía cô, mỗi một nơi đi qua, đều lưu lại một cái rãnh thật sâu.
Gia hỏa này, trông thế mà thật thô bạo, nếu như bị thằng nhãi dùng cái thân thể mấy trăm cân kia đè lên, chỉ sợ cả người đều bị phế đi!
Hoàng Quyên không hoảng loạn, tay một bên tiếp tục niệm lực, ấn tại trên người Hồ Phi, theo đấy thừa cơ lui về phía sau, côn cải không ngừng áp sát.
Uy lực của những cây côn cải đó không khác gì uy lực của đạn súng trường, thời điểm Hồ Phi đang lăn lộn trên cánh đồng, Trần Phong có thể cảm giác được quanh thân hắn vô hình tạo nên một lớp không khí mỏng bao bọc, ở trung tâm thân thể Hồ Phi càng trở lên cứng rắn, Hoàng Quyên công kích một hồi vẫn không gây ra được thương tổn gì lớn.
Ầm ầm ầm……
Từng cây từng cây côn cải nổ tung xung quanh, nháy mắt hàng chục cây đã bị hai người nghiền nát.
Phía vòng quan sát cuộc chiến, trừ bỏ Trần Phong, tất cả mọi người đều sớm lui ra xa, sợ chẳng may cây cải không có mắt lại đập đến người mình.
Trần Phong không những không rời đi, thậm chí còn tiến lại gần thêm một chút, xem đến nhập tâm.
Hắn bây giờ đại khái đã lí giải một chút về năng lực hai người, Hồ Phi rõ ràng có chút hiếu thắng, trình độ năng lực có thể so với Luyện Khí kì tầng bảy, nếu dùng cấp bậc thế giới dị năng ra đo thì là Thất tinh Dị sư.
Mà xem năng lực của Hoàng Quyên, mới chỉ là Ngũ tinh Dị sư.
Hai cấp bậc chênh lệch, đã đủ để phân thắng bại, chẳng qua năng lực của Hoàng Quyên có tầm công kích cự ly xa, hơn nữa thân thể cô cũng linh hoạt hơn so với tên mập, cho nên thiếu sót mặt này có thể dùng mặt khác bù đắp, ví vậy hiện tại cô vẫn cùng Hồ Phi ra sức liều mạng.
Nhưng là, niệm lực dùng sức lực tinh thần vô cùng lớn, nếu không thể tốc chiến tốc thắng, Hoàng Quyên khẳng dịnh kiên trì không được bao lâu.
Niệm lực chống đối lại năng lực của Hồ Phi, mặc kệ hắn hành động như thế nào đều không cách nào lại gần Hoàng Quyên.
Ý thức được việc không thể gây thương tổn đối với hắn, Hoàng Quyên trong lòng gấp gáp, trận chiến này liên quan đến tôn nghiêm gia tộc cũng là tôn nghiêm của bản thân, cô tuyệt đối không cho phép mình thua tên béo kinh tởm này.
Ánh mắt khẽ liếc sang bên cạnh, khóe miệng cong lên, nhón chân một chút, sau đó bay ngược ra sau mấy trăm mét, chân phải nhẹ nhàng giơ lên, liền đem đống cỏ khô tung ra đem toàn bộ cắm xuống.
Phụt một tiếng, cắm vào trong lòng đất, lưu lại một khoảng đất lớn lồ lộ sạch sẽ.
Thấy một màn như vậy, Trần Phong mày hơi nhíu một chút, nữ nhân này, có điểm ám a.
“Ngao!”
Song song cùng với đó, một tiếng hét như heo bị chọc tiết kêu thảm thiết, những bụi phân khô vừa rồi, hung hăng va chạm vào người Hồ Phi.
Hồ Phi cả người toàn là phân, đứng ở giữa cánh đồng, hai chân dính chặt, khuôn mặt đầy thịt lúc này trở lên vặn vẹo, biểu tình thống khổ tới rồi cực hạn.
Không biết do xui xẻo hay thế nào, bụi đất cùng phân dính trên mông hắn bây giờ tựa như cái đuôi to dài đen xì xì cắm qua.
Trần Phong tặc lưỡi, không tự chủ được kẹp kẹp hai chân, phảng phất có thể thấy được đóa hướng dương của tên nào đó bắt đầu nở hoa bung tỏa rồi.
Hồ Phi thê lương gào thảm một tiếng, tay phải duỗi đến phía sau, dùng hết sức bình sinh rút ra.
Này CMN, cũng quá tàn nhẫn rồi, chứng kiến một màn này Trần Phong chỉ biết nhe răng nhếch miệng, không thốt được ra lời nào.
“Nha đầu thối tha, cô dám dùng ám chiêu?”
Tay nắm gậy phân của Hồ Phi kịch liệt run rẩy, đau đớn làm hắn có chút mất đi lý trí.
“Ha hả, cái gọi là binh bất yếm trá, ông nội không dạy mi sao? Thế nào? Mùi vị dễ chịu không?”
Hoàng Quyên không chút khách khí trào phúng, cố tình đổ thêm dầu vào lửa.
“CMN cả nhà cô.”
Hồ Phi chửi ầm lên, trực tiếp đem trong tay gậy phân hướng Hoàng Quyên ném.
Hắn là dị nhân hệ lực lượng, lực lượng lớn đến kinh người, một cú ném này, chỉ nghe thấy tiếng xé gió, mắt thường không nhìn thấy được vật thể, chỉ có nhìn thấy một quỹ đạo mỹ lệ trong nháy mắt lao tới.
Hoàng Quyên tuy rằng sớm có phòng bị, nhưng một kích dồn nén bao nhiêu phẫn nộ, làm cô cảm giác nguy hiểm lan tràn.
Niệm lực giống như không cách nào nắm giữ được quỹ đạo vật thể, chỉ trong giây lát đã bay tới trước mặt cô, Hoàng Quyên đồng tử co lại, theo bản nghiêng người sang bên cạnh.
Cây gậy bay xẹt qua, kịp thời cứa đứt vài lọn tóc, hỗn độn bay xuống, gò má hồng nhuận lúc này để lại một vệt chất lỏng dài.
Bay được chục mét, gậy liền rơi xuống chui vào lòng đất.
Hoàng Quyên đứng yên tại chỗ, lòng còn sợ hãi vô cùng, duỗi tay sờ lên gò má, không thấy vết thương, nhưng là, đầu ngón tay lại dính chất lỏng đỏ đỏ vàng vàng.
Rõ ràng là do đống phân kia lưu lại.
“Ghê tởm!”
Hoàng Quyên đùng đùng nổi giận, phỉ nhổ, đem vòng đeo cổ tháo xuống.
Đó là một cái chủy thủ hình dạng tiểu điếu trụy, Hoàng Quyên tay cầm điếu trụy, niệm lực quán chú, điếu trụy nháy mắt biến lớn, biến thành một thanh chủy thủ dài hơn một mét.
“Dị bảo?”
Hồ Phi sắc mặt khẽ biến, không đợi hắn tới kịp phản ứng, chủy thủ trong tay Hoàng Quyên thoát ra, xé gió bay đến.
Xoát!
Kia chủy thủ gần như trong suốt, tốc độ cực nhanh, Hồ Phi chỉ có thể dựa vào bản năng mà tránh né.
“Phốc……”
Chủy thủ xoẹt qua xương sườn Hồ Phi, nháy mắt vạch ra một lỗ lớn, thịt mỡ bị cắt ra, máu theo đó trào ra không ngừng.
“Mắng mắng mắng……”
Hoàng Quyên điều khiển chủy thủ, bay qua bay lại, giống hệt như điện quang, khí tức trên người Hồ Phi giống như bị phế bỏ, không cách nào dùng đến, chỉ chốc lát trên người đã có vô số vết thương lớn nhỏ.
Đau đớn ập tới làm hắn liên tục kêu to, chửi rủa, phẫn nộ ngập tràn trong đôi mắt đỏ ngầu.
"Muốn chết"
Dường như mọi tức giận thay phiên nhau tích góp lại, một tiếng rống hung bạo ngân lên, cũng không hắn lấy sức mạnh từ đâu, cả người khí thế cư nhiên bành trướng mấy lần, hoàn toàn không màng tới thanh chủy thủ bay loạn xung quanh, chân phải hướng trên mặt đất một dẫm, giống như một quả đạn pháo, trực tiếp oanh tạc về phía Hoàng Quyên.
Mặt đất bị hắn dẫm một cái tạo ra một hố khổng lồ rộng chừng 3 mét!
Hoàng Quyên tuy cùng hắn cách xa mười mấy mét, vẫn luôn vẫn duy trì khoảng cách an toàn nhất định, nhưng mười mấy mét không kể là gì, trong nháy mắt Hồ Phi đã tiếp xúc gần sát với cô.
Hồ Phi khuôn mặt dữ tợn, thịt mỡ trên mặt điên cuồng nhíu lại, trực tiếp dùng một quyền đánh về phía Hoàng Quyên, không hề có ý định thương hoa tiếc ngọc.
Hoàng Quyên trấn kinh, vốn dĩ tung ra dị bảo, đã là chiêu cuối, hao tốn gần hết tinh thần lực, lúc này cô đã là nỏ mạnh hết đà, miễn cưỡng ngưng tụ một tia niệm lực, hi vọng có thể chống đỡ một quyền.
Nhưng một tia niệm lực yếu ớt này, chỉ như muỗi đốt đối với Hồ Phi, nháy mắt liền bị đập nát.
“A?”
Hoàng Quyên hoa dung thất sắc, nếu trúng một quyền này, chỉ sợ mạng cũng khó giữ nổi, nói không chừng còn phải đến bệnh viện chỉnh hình.
“Oanh!”
Tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, Hoàng Quyên chỉ cảm thấy trước mặt hiện lên một bóng hình, không dấu hiệu báo trước chắn trước mặt cô, một bức tường lửa nóng rực nháy mắt ngưng tụ, cư nhiên có thể ngăn cản một quyền của Hồ Phi.
Một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Hoàng Quyên, nhanh chóng bay ngược trở ra, thẳng hơn hai mươi mét mới ngừng lại..
Hồ Phi đứng ở tại chỗ, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, vừa mới giao nhau với bức tường lửa, cảm giác da tay như bị thiêu dốt trở lên đen xì.
Chung quanh bị quyền lực đánh vào tạo ra một hố sâu mấy trượng, mấy cây cải dầu bị dốt cháy xém.
Nhìn tình trạng Hồ Phi bây giờ, rõ ràng khí lực tiêu hao không ít, ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt vốn có chút chật vật, lại hiện ra vài phần tàn nhẫn.
“Ngươi mẹ nó lại là ai?”
Hồ Phi từ kẽ răng phun ra vài chữ, lửa giận cơ hồ đốt cháy tròng mắt.
Hắn cùng Hoàng Quyên chính là công bằng so đấu, thắng bại chưa phân, lúc này có người tham gia, đây là tối kỵ!
Trần Phong cũng đang nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện này, đại khái cũng tầm 21-22 tuổi, ăn mặc một kiện áp luyện công màu trắng, ngực trái thêu lên một ngọn lửa, nhìn qua thập phần rõ ràng..
Thân hình cao gần 1 mét 8, bộ dáng coi như đoan chính, mái tóc dài hất cao, gầy gầy, khí chất cũng không vì vậy mà giảm đi, một tay ôm lấy Hoàng Quyên, trên miệng còn đang ngậm điếu thuốc, rất khốc!
Cửu tinh Dị Sư!
Người này vừa ra tay, Trần Phong liền nhận ra cảnh giới của hắn, hơn nữa, người này hẳn là hỏa hệ năng lực.
“Kiệt ca!”
Hoàng Quyên bình tĩnh lại, nhìn nam nhân bên cạnh, không khỏi vui mừng quá đỗi, nhưng ngay sau đó lại là ủy khuất cùng hờn dỗi, “Như thế nào hiện tại mới đến, ta thiếu chút nữa bị cái tên béo kinh tởm này đánh chết!”
“Cục cưng, tin tức video vừa đăng lên, anh liền ngay lập tức đường xa phi thân đến đây đó!” Nam tử kia duỗi tay nhéo eo Hoàng Quyên, khóe miệng ý cười không ngừng, như cũ khốc khốc, “Yên tâm, nơi này giao cho anh tới xử lý!”
“Anh cẩn thận một chút, ông nội hắn là Hồ Phật tông sư!” Hoàng Quyên sắc mặt lại ngạo kiều như cũ, nhắc nhở người này một câu, ngay sau đó ngoan ngoãn trốn đến bên cạnh.
“Hồ Phật tông sư, a, cũng chẳng là cái thá gì!”
Nam tử phun ra một ngụm nước miếng, xoay người hướng Hồ Phi nhìn qua, “Đúng là con heo, dám cả gan động đến nữ nhân của Tây Môn Kiệt, xem ra ngươi chán sống!”
“Tây Môn kiệt?”
Hồ Phi nghe vậy, vốn đang còn đang phẫn nộ, đột nhiên sửng sốt, trên mặt biểu tình thay đổi, “Tây Môn gia Tây Môn Kiệt?”
“A, còn biết Tây Môn gia!”
Tây Môn Kiệt tay cầm điếu thuốc, hút một ngụm, phun ra một vòng khói, lời nói tiêu sái, căn bản không đem tên mập trước mặt này để vào mắt.
Giờ khắc này, Hồ Phi trên người khí thế lúc trước biến mất không dấu vết, thực hiển nhiên, trước mặt là người của Tây Môn gia, hắn cảm thấy phi thường kiêng kị.
Tây Môn Kiệt đi về phía trước hai bước, “Cho ngươi hai lựa chọn, quỳ xuống dập đầu bồi tội đối với nữ nhân của tôi, hoặc là, bị phế!”
Nói, Tây Môn Kiệt bắn ra tàn thuốc, tàn thuốc bắn qua mặt Hồ Phi, oanh một tiếng châm thành một quả cầu lửa.
Hồ Phi theo bản năng trốn một chút, nhưng vẫn bị thiêu vài sợi tóc.
“Nếu không chọn?”
Hồ Phi hít sâu một hơi, lòng tự trọng không cho phép, tuy rằng biết mình không phải đối thủ của hắn, nhưng vẫn là nhịn không được muốn đấu tranh.
“Cái thân hình mập mạp này của ngươi chắc phải đốt tốn thời gian lắm nhỉ"
Uy nghiêm chịu khiêu khích, Tây Môn Kiệt hơi hơi nheo mắt, miệng cười âm hiểm, ngay sau đó, tay phải mở ra, một quả cầu lửa nháy mắt xuất hiện ở lòng bàn tay, đột nhiên phi thẳng đến Hồ Phi.
Hồ Phi giờ phút này cả người đều là vết thương, hành động bị giới hạn, căn bản không kịp trốn tránh, chỉ thấy cầu lửa nháy mắt đã đến trước mặt.
“Rầm!”
Đúng lúc này, không biết từ đâu, một cột nước đột nhiên từ trên trời giáng xuống, xối xả tuôn xuống Hồ Phi, cầu lửa đang cháy hừng hực lập tức bị dập tắt.
Mọi người ngạc nhiên.
Này sao lại thế này?
“Kiệt ca, là hắn!”
Hoàng Quyên đứng ở đằng xa, nhìn thấy hết thảy, chỉ vào Trần Phong cách đó không xa, hô to một tiếng.