Chương 5: Niệm lực chế vật

''Đánh rắm''

Hoàng Quyên giống như Khổng Tước bị dẫm phải đuôi, khuôn mặt tươi cười thoáng cái trở lên lạnh lùng, mắt phượng trừng lớn nhìn Hồ Phi, phảng phất muốn đem tên mập trước mắt ngàn đao xuyên thủng.

Thấy Hoàng Quyên tức giận, Hồ Phi càng trở lên vui vẻ '' Đây là chuyện mà toàn bộ Thanh Sơn huyện ai nấy đều biết, ông nội tôi chỉ cần một quyền cũng đã có thể đem sông thanh y khô cạn, còn ông ngoại cô làm được gì?

Hừ

Hoàng Quyên hừ lạnh một tiếng, ''Mặt mũi thực lớn, lần đó nếu không trùng hợp sông Thanh Y hạn hán, thượng du lại có trạm thủy điện cắt đứt dòng nước, ông nội cậu lấy bản lĩnh đâu ra làm được? Suy cho cùng cũng chỉ có cái danh mà thôi?''

''Sao, chưa phục đúng không? Nếu thích chúng ta tìm một chỗ tỉ thí?'' Thịt mỡ trên mặt hồ phi run nên, nhìn qua có vài phần dữ tợn.

Hai cái nhà này nha, ân oán đời trước nối tiếp đời sau, Trần Phong nhìn một cái liền rõ ràng, Hoàng Quyên không vừa mắt Hồ Phi và ngược lại. Hậu nhân hai vị tông sư nổi tiếng ở Thanh Sơn huyện trùng hợp chạm mặt nhau ngay trên cùng một chuyến xe, khéo ghê. Vậy cũng thôi đi, lại còn ngồi cùng một hàng ghế. Không khỏi quá xui xẻo, có một câu thành ngữ rất thích hợp trong trường hợp này "Không phải oan gia không gặp nhau, không phải kẻ thù không gặp mặt''.

''tỉ thí thì tỉ thí, chỉ sợ con lợn nào đó không đánh lại được thôi.'' Hoàng Quyên cũng không phải hạng người khách khí, cô ta liền đáp trả lại Hồ Phi ''Trong thanhf không cho đánh nhau, có bản lĩnh trạm kế tiếp chúng ta xuống tìm nơi yên tĩnh so tài, nếu thua, cậu phải thừa nhận người Hồ gia không bằng Trịnh gia, về sau đi trên đường nếu thấy bổn cô nương đều phải đến ngoan ngoãn kêu một tiếng cô trẻ!''

''Được!''

Hồ Phi nghe xong không nói hai lời lập tức đồng ý. "Ngược lại nếu cô thua, tôi cũng không cần cô thừa nhận Hồ gia hơn thua gì, Hồ gia vốn dĩ đã hơn Trịnh gia nhà cô từ trước, vậy nên chỉ cần về sau đi đường có gặp bổn đại gia, ngoan ngoãn gọi một tiếng ba ba là được!''

CMN, hiểm chiêu!

Trần Phong buồn cười, hai người này ai nấy đều cho mình đúng người kia sai, hiện tại lại vì tôn nghiêm hai gia tộc mà tự mình đi tranh đấu.

''Con lợn ghê tởm!''

Hoàng Quyên bày ra động tác nôn mửa, nhìn đi nhìn lại vẫn không thể nuốt trôi hình tượng này của Hồ Phi.

Hồ Phi lười phản ứng, ngược lại nói với Trần Phong, ""Này anh bạn, chút nữa cậu cũng xuống xe đi, phải có người giúp chúng tôi làm chứng!''

Trần Phong vừa nghe lập tức nhăn mày, ""Không lầm chứ, chuyện mấy người liên quan gì tôi?''

''Lúc trước thì đúng không liên quan thật, nhưng hiện tại lại khác, vì cậu là dị nhân, chút nữa giúp chúng tôi quay video lại rồi gửi cho Cá Lặc đại nhân, miễn cho có người thua mà không gan nhận.''

Hồ Phi vừa nói vừa liếc Hoàng Quyên, rõ ràng đang ngấm ngầm ám chỉ.

''Hừ.'' Hoàng Quyên khó chịu.

''Yên tâm, cũng không phải để cậu làm không công, chờ đến khi xong việc tôi sẽ trả cho cậu 1000 tệ, mặt khác cậu còn có thể vinh dự kết được thêm người bạn như tôi đấy, không thiệt thòi đâu.''

Hồ Phi mặt tràn đầy đắc ý, giống như đã sớm dự đoán được kết quả.

1000 tệ? Chỉ cần quay video?

''Thành giao!''

Trần Phong nghĩ ngợi chốc lát, hơi hơi mỉm cười, ''Có tiền hay không không quan trọng, mấu chốt tôi thích video ngắn!''

''Được''

Hoàng Quyên cùng Hồ Phi đều nhịn không được bĩu môi, 1000 tệ đã bị thu mua, người này cũng chỉ có thế, khó trách, ai kêu dị nhân Phòng Ngự ở cái thế giới này địa vị thấp đáng thương.

Bọn họ nghĩ thế nào, Trần Phong không quản, hắn chỉ muốn bổ sung kiến thức một chút, dị năng tu sĩ chiến đấu là cái dạng ra sao, từ trước tới giờ đều chưa có dịp tận mắt chứng kiến, hôm nay vừa hay đúng lúc.

Thời điểm hắn còn tại Thiên Giới, bản thân đã gặp qua rất nhiều tu sĩ cường đại, thông thiên diễn đàn lưu trữ rất nhiều videos, chỉ cần nơi gọi là Luận Đàn Tệ, kể cả có là bàn Cổ khai thiên giới cũng có thể moi ra.

Cho nên Trần Phong chỉ đơn thuần tò mò, tiền tài đối với hắn có hay không không quan trọng chứ đừng nói dùng nó dụ hoặc.

Thanh Tân.

Qua trạm Thanh Tân chính là Thục Đô, dị nhân một khi vào đến thành đều sẽ trải qua sự quản chế, trừ bỏ một số ít địa phương lân cận bị cấm thì những nơi còn lại đều tự do.

Hoàng Quyên cùng Hồ Phi ném cho nhau ánh mắt thù hằn, dọc đường miệng chưa khi nào nghỉ ngơi, xe lúc này đã đi vào đến trạm Thanh Tân, Hoàng Quyên liên nhanh chân dẫn đầu xuống xe.

Hồ Phi tất nhiên không chịu yếu thế, hiện tại hắn đại diện cho cả gia tộc, lập tức lôi kéo Trần Phong. Cùng với họ cũng có không ít người hiếu kỳ hóng hớt xuống theo.

Thời đại tin tức bùng nổ, phương thức thu thập thông tin quần chúng rất nhiều, chính phủ cũng không hệ ngăn cản, vì chính họ cung có quan hệ khắp nơi. Câu tin tức nóng hổi đã thành truyền thống a.

Dị nhân cùng dân chúng bình thường có khoảng cách nhất định, nhưng không phải xa lắm, việc này giống như một người ngồi trước màn hình TV và một người thì xem trực tiếp. Cơ hội hiếm có như này ai lại bỏ qua.

Nếu có thể quay lại cảnh này, gửi tới cho Cá Lặc đại nhân làm tin tức độc quyền, không chừng có thể kéo thêm fans.

...'

''Tôi nói nha, tên mập kia có xứng làm nam nhân không, đi đấu cùng một nữ nhân?''

Ra khỏi nhà ga, hai người bắt đầu tìm địa điểm chiến đấu, không xa liền xuất hiện một cánh đồng cải dầu rộng lớn, có vẻ đã được thu hoạch từ sớm, chỉ còn lại một ít cây nhỏ linh tinh bị bỏ lại.

Đoàn người hướng về phía cánh đồng đi tới, Trần Phong nhìn cô gái đi trước mặt, dáng người thướt tha, bước đi lay động, nhìn kiểu gì cũng không giống bộ dáng sắp đánh nhau. Lại nhìn sang tên mập bên cạnh, bề ngoài thôi cũng lớn hơn cô nàng gấp mấy lần.

''Tôi biết cậu đang nghĩ gì, đừng để bề ngoài lừa bịp, đâu phải thiếu nữ có bề ngoài hiền lành thì sẽ tốt!'' Hồ Phi phỉ nhổ, rõ ràng tồn tại thành kiến sâu sắc.

Bọn họ rốt cuộc có ân án gì, Trần Phong không hứng thú muốn biết, ''Tôi nhìn cậu ít nhất cũng 300 cân, đi đường thôi đã mệt nhọc, giờ lại muốn đánh nhau?''

Hồ Phi trừng lớn mắt "300 cân? Con mắt nào thấy tôi 300 cân, khinh thường nhau quá rồi, tối hôm qua tôi mới cân lại. Là 432 cân!''

''A phi''

Trần Phong thiếu chút bị vấp ngã, cái trọng lượng này, liền tính đấu với bản thân chưa xong chắc đã bị đè bẹp.

….

Tới nơi, Hồ Phi đem điện thoại của mình nem cho Trần phong, ý bảo hắn giúp mình quay, ngay sau đó hiên ngang khệ nệ bước tới khu đất Hoàng quyên đứng đợi.

Trần phong nhìn ngó xung quanh, có năm sáu người leo trên cây, một ít thanh niên, một đám khí thế bừng bừng thò đầu ra hóng hớt, tay không hề rảnh rỗi giơ lên điện thoại, bắt đầu ghi hình, điếc không sợ súng mà.

''Để cho công bằng, nói đi, cô muốn so như thế nào? Ông đây hệ Lực Lượng, nên rất thích động chạm thân thể nha!''

Hồ Phi miệng cười một tiếng, đôi mắt nhìn chằm nhằm ngực Hoàng Quyên, cười bỉ ổi.

''Muốn chết"

Hoàng Quyên đã sớm hận không thể đem con lợn bỉ ổi Hồ Phi đánh đập đến khi cha mẹ nhận không ra, ngực cô phập phồng tức giận, tay phải trực tiếp giơ lên, ngay sau đó một cây côn dài làm từ cải dầu bay tới đánh về phía Hồ Phi.

Hai người cách nhau không đến 100m, ở khoảng cách này thân hình Hồ Phi không khác gì một tấm bia lớn yên lặng. Chớ thấy hắn mập mạp nặng nề mà khinh, thân thể hắn rất nhanh nhẹn, nhanh chóng lăn sang bên cạnh, nhưng cây côn cũng đã kịp xoẹt một vết trên mặt hắn rồi bắn ra xa. Trần Phong đứng xa tại chỗ cũng có thể nghe thấy tiếng tàn phá từ nó.

''Phốc''

Cây côn trực tiếp chui xuống lòng đất để lại một cái hố rộng.

Người chung quanh liên tục kinh hô!

Thần thức sao?

Thấy một màn như vậy, Trần Phong lông mày nhíu lại, động tác vừa rồi của Hoàng Quyên giống hệt thần thức khống chế vật của hắn. Thần thức là tinh thần, nó hiện hóa vật chất, tinh thần phải cường đại đến mức độ nhất định, còn phải làm đúng trình tự mới có thể được tái thiết.

Đối với người tu tiên mà nói, chỉ khi đạt Kim Đan cảnh mới có thể học được thần thức, sau khi học được thần thức mới tay không chế ngự sự vật.

Thực rõ ràng, Hoàng Quyên không phải Kim Đan cảnh gì đó, nếu so với tu sĩ Kim Đan thì cô kém quá xa, cùng lắm chỉ tương đương Luyện Khí tầng 6 hoặc 7.

Lực đạo tuy lớn, không thưa gì uy lực đạn súng lục nhưng chỉ có vậy. Phải biết hồi Trần Phong trên Thiên Giới đã tận mắt thấy một vị sư tỷ Kim Đan dùng thần thức ngự phi kiếm, đem một tòa núi nhỏ nhẹ nhàng đánh sụp.

Dị năng của Hoàng Quyên hẳn là tương tự, dùng tinh thần lực hiện thể hóa. Tuy rất có triển vọng nhưng còn rất lâu mới đạt đến trình độ chế ngự cường đại.

"Niệm lực chế vật?''

Lúc này Hồ Phi đã mơ hồ đoán ra được năng lực của Hoàng Quyên, đồng thời giải đáp câu hỏi nãy giờ trong lòng Trần Phong, "Đúng là có chút môn đạo, nhưng đem so với ông ngoại cô thì phải gọi là chim non lông cánh chưa đủ. Nếu có thể bằng một góc Trịnh Thiên Thu, đạt tới trình độ thuần thục trình tự niệm lực, nói không chừng tôi liền trực tiếp kêu một tiếng cô trẻ. Còn hiện tại, cô vẫn là nên ngoan ngoãn gọi ba ba đi."

Hồ Phi haha cười lớn, ngay sau đó bước đi nặng trịch tới gần, giống con trâu rừng lên cơn động dục, hướng về Hoàng Quyên đẩy qua.

Thân thể to lớn như chiếc xe tăng, mỗi một bước di chuyển mặt đất phảng phất đều rung lên.

Thằng nhãi này thoạt nhìn béo như vậy, hành động có chút đáng khinh nhưng chỉ hai ba bước đã tới trước mặt Hoàng Quyên. Cô ta nào dám cùng hắn chống chọi, vội vàng phi thân lui về phía sau, cánh tay trắng muốt dang ra, lấy thân thể làm trung tâm, tưng côn từng côn cải dầu trong phạm vi 10m xung quanh đều vô thức bay lên.

Dưới sự thao túng của niệm lực, hàng chục cây côn cảu cứng rắn hợp lại tựa phi kiếm che lấp bầu trời vọt tới Hồ Phi.

''A, vạn kiếm quy tông?''

Trần Phong bên cạnh nhìn, khóe miệng khẽ cong, xem ra Hoàng quyên vẫn có chút bản lĩnh, thao tác đồng thời nhiều niệm lực như vậy, khẳng định dùng đến khí lực rất lớn, đồng thời uy lực cũng càng mạnh.

Nếu hồi nãy là súng lục bắn tỉa thì hiện tại lại là súng máy liên thanh, hoàn toàn không cùng khái niệm.

Trần Phong tự hỏi nếu đổi lại là chính mình, liệu nên dùng cách nào đối phó lại, hình như không khó khăn lắm.

Trái với Trần phong, Hồ Phi dường như gặp chút khó khăn.