Tất nhiên Trần Phong sẽ không đưa ra kết luận do lão ba hắn thuộc dạng cao nhân lánh đời gì, ngẫm lại những lời mẹ đã nói thì hình như Trần gia bọn họ ở Thục Trung này có chút địa vị.
''Hầy, mẹ cũng thật là, không hiểu lấy sức lực đâu ra mà nhất quyết ném bằng được hắn ra ngoài, rồi lại vất lên cái xe tồi tàn này để đi đến đại học dự khai giảng nữa chứ''.
Trần phong một bên cố gắng tìm chỗ ngồi, một bên không ngừng oán giận lão mẹ vô lương tâm, Cũng may được phát nhẫn trữ vật, mặc dù không gian không lớn lắm chỉ có 100m3, nhưng như thế cũng đủ để cất trữ tất cả các hành lý của hắn rồi. Không thì kể cả hắn có là Luyện Khí đại thành, cũng không mang nổi cái đống hành lý đồ sộ này đi đi lại lại đâu.
Cuối cùng cũng tìm được một chỗ ngồi thoải mái để ngồi xuống, Trần Phong chỉnh lại quần áo, thở phào một cách nhẹ nhõm.
Lại nhìn sang bên cạnh ghế ngồi còn trống, trong lòng không khỏi có chút chờ mong, liệu có đại mỹ nữ nào ngồi đây không nhỉ?
Người ta nói tu tiên đều thanh tâm quả dục, đó toàn là nói bậy nói bạ, chẳng qua bọn họ tập trung thời gian chủ yếu vào tu luyện nên đem thất tình lục dục quên mất thôi, nếu đem ra so thì không biết ai xung mãnh hơn ai đâu.
Trần Phong cũng mới 19 tuổi, một thân huyết khí phương cương đương nhiên ở phương diện nào đó cũng có khát khao mong muốn.
Không kể Trần Phong lớn lên bề ngoài tuấn tú lịch sự, còn là người tu tiên khí chất tự nhiên khác người thường. Chẳng qua dù có đẹp trai đến mấy thì cũng đều trong tình trạng chen chúc trong xe, làm gì có ai chú ý, đúng là uổng phí mà.
''Ai nha, đừng đẩy...''
''Xếp hàng lần lượt, không nghe thấy sao?''
''Có có ý thức không thế?''
…
Những tưởng được an tĩnh một chút, đột nhiên không hiểu sao lại ầm ĩ hết cả lên. Trần Phong ngước đầu nhìn, thì thấy mấy người đang kéo theo hành lý xuống xe, trông không khác gì bài domino chen chen chúc chúc, nghiêng ngả va vào nhau. tưởng tượng có một hàng cây đang đứng bỗng dưng một con lợn rừng từ đâu xông ra va vào, huống hiện tại đúng là y hệt a.
Tiếng chửi mắng xung quanh loạn cả lên, giữa đường xuất hiện thêm một người to lớn mập mạp cao tầm mét 7, như một ngọn núi cơ hồ đem cả đường chặn mất.
Hắn cười hắc hắc làm lành, bước chân một chút cũng không xoay chuyển, chậm rãi tiến tới bên cạnh Trần Phong.
Trần Phong cảm thấy nhức đầu vô cùng, trong lòng thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng có đến đây ngồi nha.
Nhưng mà có một số việc không phải cầu nguyện là được.
''Người anh em, có thể dịch sang bên cạnh giúp tôi chút không?''
Thanh âm khàn khàn mập mạp, tàn nhẫn phá tan mong ước ngồi cạnh em gái của Trần Phong, nói chưa dứt lời đã thấy tên mập này tự nhiên ngồi xuống.
Ngươi cút nha, ngồi một cái đã chiếm gần hết dãy ghế, một ghế còn không đủ hay sao mà ngay cả chỗ Trần Phong dường như cũng sắp bị chiếm mất, cả người giống như bị đè bẹp.
''CMN''
Trần Phong thầm mắng một câu. Hắn cũng không phải dạng người hiền lành dễ để người khác mặc sức ức hiếp chiếm tiện nghi, đường đường là Luyện Khí đại thành nha, chẳng lẽ đi sợ một tên mập, mọi người có thể chịu đựng đưa đẩy với hắn, nhưng dựa vào cái gì mình cũng phải chịu đựng?
Lập tức, Trần Phong run da đầu, đừng nói nữa, một thân thịt mỡ hơn nữa còn là một xú nam nhân, ôi cái cảm giác kia, thật sự là vẫn đừng nghĩ nữa thì hơn.
Người này dường như cảm giác được sự bất mãn của trần phong, quay mặt nhìn về phía hắn.
Cùng lúc Trần Phong quay qua, mặt đối mặt nhìn rõ ràng, thằng nhãi này cũng thật là béo quá rồi, đôi mắt bị 2 má mập mạp nhíu hết lại, nhìn hệt như cái mông xuất hiện thêm một khuôn mặt.
''a... người anh em, cũng là dị nhân sao?''
Trần Phong không phòng bị, liền bị một miệng đầy mùi tỏi đánh úp, khóc không ra nước mắt. Vội vàng lấy tay bịt mũi, quay đi lười trả lời, lôi ra di động tìm kiếm tên cá lạc bắt đầu xem video.
Hy vọng thời gian trôi nhanh qua một chút.
Tên béo này cực kỳ tự nhiên, Trần Phong không để ý tới hắn, hắn cũng không cảm thấy xấu hổ nhích nhích thân mình qua, ''Hắc hắc, tôi cũng là dị nhân đó, Gia Châu Thanh Sơn huyện tên Hồ Phi, Vạn Phật Nham Hồ Phật tông sư là ông nội tôi, người anh em, cậu cũng là người thanh sơn hả? Làm quen làm quen.''
Nhìn mặt Trần Phong, trong lòng Hồ Phi mặc định cho rằng hắn chính là một tên tiểu bạch kiểm, nhưng cũng không phải tiểu bạch kiểm bình thường, chỉ bằng lực đạo vừa rồi lúc đẩy mình khẳng định người thường sẽ không làm được.
Thế giới này dị nhân quá nhiều, ngay bên cạnh có một cái cũng không có gì hiếm lạ.
''Chưa từng nghe nói.''
Trần Phong liếc mắt nhìn Hồ Phi, nếu tên này bề ngoài dễ nhìn một chút, hắn có thể nói chuyện nhiều thêm vài câu, nhưng cố tình ông trời lại tạo cho thân hình như thế, bản thân Trần phong bất lực.
Hồ Phi nghe vậy, da mặt có chút hơi hơi run, thái độ hờ hững của Trần Phong làm hắn nhịn không được.
''Không thể nhầm a, nghe khẩu âm của cậu chính là Thanh Sơn không sai mà, ở Thanh Sơn huyện, tự nhiên lại còn có người không biết đến Hồ Phật tông sư?'' Hồ Phi bĩu môi, hắn cho rằng Trần Phong cố tình chế nhạo thì đúng hơn.
''Nổi tiếng lắm sao?'' Trần Phong nhàn nhạt hỏi.
Nghe được lời này, Hồ Phi có chút tức giận. ''Này tôi nói nha, cậu nếu không phải cố ý trêu tôi thì khẳng định kiến thức hạn hẹp, ông nội tôi Hồ Phật tông sư chính là đệ nhất cường giả ở Thanh Sơn huyện, Lực lượng tông sư 7 sao, đã từng đem núi Thanh Y một quyền tan biến, hiện tại trên trang Cá Lặc vẫn còn lưu lại video đấy, không tin cậu có thể vào xem!''
Nhìn biểu tình của , mang chút khoe khoang, hiển nhiên Hồ Phi trước đó đã thấy hắn đang lướt xem video của Cá Lặc nên mới nói như vậy.
Tông sư hệ Lực Lượng? Bảy sao?
Trần Phong sửng sốt, nếu nhớ không nhầm thì lão mẹ có từng nói qua lão ba cũng nà tông sư hệ Lực Lượng 9 sao nha. Nếu 7 sao được coi là đệ nhất Thanh Sơn huyện, vậy ba hắn 9 sao thì gọi là cái gì?
Chẳng lẽ lão thật sự là cao nhân lánh đời?
Trần Phong lại thêm một lần bổ não, tông sư cảnh nghe có vẻ khá trâu bò, nhưng cũng chỉ tương đương với cảnh giới Trúc Cơ trên thiên giới, đã vậy Trúc Cơ thiên giới còn nhiều hơn lông trâu, không kể là gì.
Hồ Phi nói xong, đang muốn cướp lấy điện thoại Trần Phong tự mình tìm kiếm, Trần Phong lập tức thu tay lại nhanh chóng tránh thoát. ''Tôi nói, không muốn quan tâm!''
Hồ Phi mày nhăn thành đoàn không vui, ánh mắt liếc đến trên người Trần Phong đánh giá. ''Nghé con không sợ chết, không xem dị nhân tông sư cảnh có bao nhiêu lợi hại, tên tuổi là chi, tu hệ năng lực gì?''
''Trần Phong, hệ Phòng Ngự.''
Trần Phong hờ hững trả lời, hệ này do mẹ hắn nói, chứ thật ra bản thân hắn không rõ ràng.
''Hệ Phòng Ngự?''
Hồ Phi nghe xong, đầu tiên có chút ngạc nhiên, sau đó cười ngặt nghẽo. ''Hệ Phòng Ngự?''
''Buồn cười?'' Trần Phong hỏi.
Cả người thịt mỡ của Hồ Phi cơ hồ đều rung lên, ''Còn tưởng giỏi giang như nào, đang tính cùng cậu kết giao bằng hữu, nhưng hiện tại xem ra là do tôi nghĩ nhiều.''
''Đây là đang khinh thường tôi? Khinh tôi không đủ tư cách?'' Trần Phong có chút buồn cười.
Hồ Phi nhún nhún vai, "Thông minh, ở cái thế giới dị nhân này có một hệ thống bài xích, hệ Tinh Thần bài xích hệ Vật Lí, Vật Lí lại đi bài xích hệ Phòng Ngự, mà Phòng Ngự...haha, năng lực của nó chỉ thuộc dạng râu ria, thấp nhất trong các hệ nha. Đâu ai dại gì mà cùng người hệ đó kết giao, chẳng phải tự nhiên trở thành trò cười nhạo. Nếu cậu cảm thấy tôi khinh thường cậu, đành cho là thế đi..''
''Ách, tên mập chết tiệt!''
Trần Phong trợn trắng mắt, trong lòng mắng một câu.
''Con lợn mà cố tỏ ra bản thân ưu việt?''
Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo cất lên, trên người thoang thoảng mùi hương thanh mát.
Trần Phong nương theo tiếng nói tìm tòi, đối diện lối đi nhỏ bên cạnh Hồ Phi không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một đại mỹ nữ, thật sự hắn chỉ muốn ''wow'' lên một tiếng.
Người này nhìn qua tầm 22 23 tuổi, một thân váy đỏ rực rỡ, chân đi giày cao gót đen, mắt đeo kính dâm, son đỏ quyến rũ cực kỳ hài hòa.
Con lợn trong lời nói không nghi ngờ chính là chỉ Hồ Phi.
Biết rõ tên này là dị nhân còn dám nói năng lỗ mãng như vậy, nữ nhân này chỉ sợ không hiền lành như vẻ ngoài.
Cô ta nghiêng mặt đi lướt qua để lại một làn gió thoang thoảng trên người Trần Phong, hô hấp hắn đình trệ vài giây. Tháo ra chiếc kính dâm, lộ ra đôi mắt to lấp lánh, mang mặt thanh tú mang theo chút yêu diễm, khóe miệng khẽ nhếch lên, thếu chút tâm hồn nhỏ bé của Trần Phong bị câu mất.
Hệ Tinh Thần?
Trần Phong trong lòng giống như bị cái gì kích thích, nhưng tốt xấu cũng nửa bước tu tiên nên hắn có thể khống chế được, người tu tiên quan trọng nhất là tu tâm, tinh thần phải vững mạnh. Như hiện tại, Trần Phong nhanh chóng tránh đi ánh mắt cô ả.
''Cô, cmn gọi ai là lợn?''
Ngoài ý muốn, tên mập lại không hề bị ảnh hưởng. Hắn còn không chút nể tình phái nữ mà mắng xa xả vào mặt cô ta, mắng đến mức khó nghe.
Lực chú ý của Trần Phong lập tức bị thu hút bởi chuỗi ngọc Phật trên cổ Hồ Phi, mặt trên của nó có một cỗ thần lực uốn lượn, vừa rồi cỗ tinh thần kia đã kịch liệt dao động ngăn cản công kích từ phía đối phương, đây hẳn là một bảo vật hộ thân.
Trần Phong cảm nhận được công kích thì hiển nhiên Hồ Phi cũng thế, cho nên hắn mới đáp trả không e dè như vậy.
Môi đỏ nhẹ nhàng mấp máy, ''Ở đây ai béo liền nói người đó.''
Bộ dáng thờ ơ bất cần, âm dương quái khí thập phần trêu ngươi.
Hồ Phi tức không thở được, thịt mỡ đều run lên, ''Cô cmn là ai nha, tôi gây sự gì với cô?''
''Nói ra câu nào, câu nấy thối như phân.''
Cô ta giả bộ đưa tay lên mũi phẩy phẩy, ánh mắt không chút che giấu kinh miệt. ''Không phải vừa nãy cậu mới nói ông mình là đệ nhấ cường giả Thanh sơn huyện, tông sư Hồ Phật sao?''
Hồ Phi kìm nén lửa giận,''Thì sao?''
''A!''
Cô gái cười khẽ, ''Từ bao giờ mà đệ nhất cường giả Thanh Sơn huyện lại đến phiên Hồ gia rồi?''
Hồ Phi nghe xong lời này, có chút ý vị, xem ra lúc nãy hắn nói qua về gia tộc mình mặc danh đã làm cô ả khó chịu đi.
Trên dưới đánh giá cô gái trước mặt, Hồ Phi giống như nghĩ tới điều gì ""Thanh Sơn huyện cả thảy có hai vị tông sư, một là ông nội tôi, hai là....''
Cô ta khóe miệng hơi giương, kiêu ngạo hệt như chim Khổng Tước, ''Chính là ông ngoại tôi!''
''Ông ngoại? Trịnh Thiên Thu là ông ngoại cô?''
''Xin giới thiệu lại lần nữa, tôi tên Hoàng Quyên, nhà ở Thanh Sơn cách 500 dặm, ông ngoại tôi là Trịnh Thiên Thu, Thanh Sơn đệ nhất cường giả!''
…
Trần Phong ngồi tại chỗ có chút ngây người, này là cái gì đây nha, ân oán gia tộc? Hai người này vừa gặp liền bắt đầu giương cung bạt kiếm?!
''Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, thì ra cô chính là Chỉ Khổng Tước của Trịnh gia.'' Hồ Phi nhếch miệng, ngữ khí cực kì trào phúng, ''Ông ngoại cô không phải đã từng ông nội tôi đấu qua rồi à, nhớ không nhầm thì lão bị ông nội bổn đại gia đây cho nằm đo đất nhỉ, không lẽ tiểu thư đây không biết?''