Mặt trời giờ đã lặn xuống màu đen đã thay cho màu trắng trên trời. Ở cách xa ngoại ô, sâu trong rừng có một ngôi nhà bằng gỗ.
Căn nhà gỗ nhìn đã cũ kĩ, có chỗ vỡ chỗ không. Bên trong có một lão nhân đang ngồi trên ghế đọc sách.
Chợt.....
Rầm rầm!.
-"Cảnh sát đây tất cả nằm xuống, nằm xuống!". Cánh cửa lập tức bị phá toang, một nhóm đặc cảnh được trang bị giáp trụ kín chân cầm súng bước vào. Họ tản ra kiểm tra xung quanh, một đặc cảnh chiếu đèn vào mắt lão nhân kia hét.
-"Quỳ xuống mau lão già!".
Ông lão sợ hãi lập cập quỳ xuống.
-"An toàn!".
-"An toàn!".
-"An toàn!".
Đặc cảnh đỡ ông lão dậy bảo ông đứng yên đó. Ở ngoài có hai người một nam, một nữ đi vào trong nhà. Không ai khác là Thiếu tá Thủy Quân Lục Chiến Kudo Shinichi và Miruki. Ông lão nhìn Miruki.
-"Con gái!".
-"Cha!". Miruki vội ôm ông lão, khóc rưng rưng.
Ông lão thở dài vỗ vỗ lưng cô gái.
-"Không sao! Không sao!".
Shinichi không thèm đếm xỉa cảnh cảm động mà nhìn quanh. Nhà chỉ có kệ sách, vài ba thứ đồ lặt vặt, có rất nhiều đồ ăn đóng hộp, bánh mì. Hắn nhìn lên vào đồ đóng hộp rồi nhìn kệ sách. Trên kệ có các sách to dày cộm.
-"Sự trỗi dậy và tàn lụi của Đế quốc Thần Thánh, Bình Đẳng chủ nghĩa vượt lên chế độ Cộng Hoà, ngày tàn cua lũ Cộng Hoà.......". Hầu hết toàn là sách của chế độ đã biến mất khỏi bản đồ hoặc đã phải hoà nhập vào thể chế Cộng Hoà để tồn tại.
-"Cậu cũng giống ta". Ông lão mở miệng. Shinichi quay mặt nhìn về phía ông lão.
-"Cậu cũng thích đọc sách đúng chứ!". Ông lão cười, Shinichi nhìn khẽ lắc lắc đầu.
Hắn nhìn đồng hồ rồi nói.
-"Đi thôi!. Chúng ta phải nhanh càng sớm càng tốt".
Tất cả đi xuống núi, ở đó có một con xe thùng lớn màu đen. Nhóm đặc cảnh lên xe cùng cha con Miruki riêng Shinichi thì không lên.
Hắn đi phía sau xe thùng vài chục bước, ở đó có một con xe ô tô đen. Shinichi áp bàn tay phải lên mặt kính, mặt kính hiện ra các thông số màu đỏ, một giây sau chữ OK hiện lên. Hắn lên xe.
Trên xe chỉ có chỗ ngồi phía trước, ở dưới là cả một hệ thống điện tử. Shinichi bấm nút.
-"Mẫu Ưng đây là Vô Ưng có nghe rõ!. Xin hết!".
-"Đã nghe rõ Vô Ưng. Xin hết!". Giọng nữ giới phát ra.
Sharon đứng ở phòng chỉ huy trả lời Shinichi, nàng không thể ngờ được hiện tại lại được đứng chỉ huy thế này. Xung quanh nàng ai cũng đều dòm ngó biểu lộ không tin tưởng.
Shinichi nhìn lên màn hình xem cảnh xe thùng đang chạy vào đường cao tốc.
-"Hiện có 5 phi cơ do thám quan sát. Không thể nào có chuyện bọn nó thoát khỏi đây". Hắn lầm bầm.
Chiếc xe thùng đi tới gần đường cao tốc, mọi đặc cảnh lúc này lo lắng. Họ đã được cảnh báo có thể bị cướp con tin vào bất cứ lúc nào.
Bỗng....
Rầm!.
Một chiếc ô tô bên tay trái đâm mạnh vào xe thùng, xe ô tô khác từ đằng sau đâm vào đít.
-"Có kẻ địch, mọi người sẵn sàng". Một đặc cảnh hét lớn.
Đặc cảnh lái xe cắn răng cố giữ xe thăng bằng, anh ta nhìn phía trước có người đứng ở phía trước. Người này cầm súng giơ trước mặt.
Bùng!.
Tiếng nổ phát ra nhưng không phải tiếng súng mà là tiếng đạn.
Không ổn!. Đặc nhiệm lái xe biết tiếng ấy là gì đó là đạn điện từ chuyên vô hiệu các thiết bị điện.
Đạn điện từ to bằng quả quýt phóng ra, nó cắm vào đầu xe rồi phóng các móc ghim chặt vào xe. Xe kêu lên một tiếng rồi tắt động cơ đi.
Khốn kiếp! Các đặc cảnh trong xe vội thay đạn cao su bằng đạn thật. Dù đã được lệnh là chỉ sử dụng đạn cao su nhưng họ cũng hiểu nếu khẩn cấp có thể dùng đạn thật.
Tiếc là quá muộn. Cửa xe nổ tiếng rõ to, hai cửa rơi xuống. Hai tên mặc trang bị kín kẽ cầm súng bắn thẳng vào các đặc nhiệm. Cả hai đều bắn rất chính xác, các đặc nhiệm ngã xuống. Hai cha con Miruki sợ hãi ôm nhau rúc vào một góc, một tên đi vào chĩa súng vào cả hai gằn giọng.
-"Đi ra!".
Cả hai bị đe doạ đi ra khỏi chiếc xe. Họ đi vào một chiếc ô tô, trên có người trùm mũ vào mặt cả hai.
-"Đi!". Theo hiệu lệnh, chiếc xe lăn bánh.
Shinichi thông qua màn hình xem toàn bộ quá trình từ trên cao.
-"Chuyên nghiệp, chuẩn xác bọn này không như lũ ở đồn cảnh sát. Bọn này là lũ đã đột nhập vào nhà mình!".
Hắn cầm bộ đàm nói:
-"Theo kế hoạch đưa đội mai phục đến chỗ đã được giao!. Xin hết!".
Chiếc xe lăn bánh đến một nhà kho nằm sát rìa sông. Cửa mở ra, một tên dẫn hai cha con Miruki vào.
Một tên bỏ mũ trùm ra khỏi đầu cha của Miruki. Ông lão nhìn về người đã bỏ mũ trùm đầu.
-"Là mày sao cháu họ!".
Người bỏ mũ trùm ra nhìn ông lão với vẻ mặt khinh thường.
-"Phải là tôi, Kenji. Ông có nhớ chút gì về tôi không lão già vô nhân tính!".
-"Nhớ sao? Tao rất nhớ, nhớ những việc tao làm với mày thằng ngu ạ. Ông lão nói mắt híp vào. "Nhưng giờ không phải lúc nói chuyện này vì....".
Choang!.
Trên cửa sổ kính vỡ ra mấy quả lựu đạn cay phóng vào. Chúng toả khói mù mịt. Những người bên trong ho khụ khụ, mấy tên vội lấy mặt nạ che lên.
Lúc này những đặc cảnh xông vào cầm súng bắn vào những người ở trong. Sử dụng đạn gây mê cấp tốc nên ít ai có thể chóng cự được. Chỉ nghe thấy vài tiếng súng phát ra ngắt đoạn.
Ở phía xa một người trung niên để râu quai nón, tóc cột đuôi ngựa mặc trang phục kín, giáp trụ đầy đủ. Hắn cầm điện thoại xem camera.
-"Mày không bất ngờ cho lắm nhỉ!". Một giọng nói phát ra từ đằng sau.
Gã tóc đuôi ngựa quay mặt lại hắn thấy một thanh niên đứng ngay sau hắn.
-" Đương nhiên là không, mọi thứ quá dễ dàng dù chúng nó là lũ chuyên nghiệp. Mà mày có thể phát hiện chỗ tao thì cũng giỏi lắm chứ, mày làm cách nào vậy nói đi!".
Shinichi nhìn mặt lạnh lùng.
-"Xem thông tin, tao đã cố ý dùng buổi tối để bọn chúng mày lên kế hoạch. Mắc vào tâm lý chủ quan mày sẽ tìm nơi vắng nhưng không quá cẩn mật, thông tin có thể tìm trên các phương tiện thông tin đại chúng. Có 5 khu nhà bỏ hoang vì sự cố nhưng chỉ có nơi này là gần với sông. Bọn mày biết thể nào cảnh sát sẽ chú ý tới nên sẽ tẩu thoát bằng đường thủy thay đường bộ, dù sao đường thủy không đặt an ninh quá tốt với cả buổi đêm ai biết được".
Gã tóc đuổi ngựa cười vỗ tay.
-"Tuyệt vời thằng ranh mày rất sắc sảo. Không chỉ vậy mà còn rất lạnh lùng, để đám hộ tống dùng đạn cao su để cho bọn tao đi vào tròng. Tiếc là tao phát hiện quá chậm.....à mà không.....có khi mày cũng đã biết thế!". Gã cười gằn.
Shinichi nhìn gã tóc đuôi ngựa nói.
-"BS là ai đưa cho chúng mày?".
Gã tóc đuôi ngựa cười mỉm.
-"Nếu muốn thì đến mà lấy". Gã nói giọng điệu khiêu khích.
Cả hai nhìn nhau, đều biết tiếp theo sẽ làm gì