Chương 9: Đấu

Shinichi và gã tóc đuôi ngựa nhìn nhau chằm chằm. Không ai nói một lời, cả hai đều đánh giá lẫn nhau xem sơ hở đối thủ.

Gã tóc đuôi ngựa híp mắt khẽ lấy ra dao móng cọp, hắn cầm con dao tay đưa lên trước ngực thủ thế. Shinichi nhìn vậy cũng đã rút ra con dao găm, loại dao hai lưỡi có mũi nhọn.

Cả hai nhìn nhau không nói một lời chợt....

Vụt.

Shinichi lập tức xông lên giành lấy thế chủ động. Hắn nắm chặt con dao đâm nhanh vào bụng đối thủ, gã tóc đuôi ngựa lắc mình nghiêng sang một bên, tay chộp lấy bàn tay cầm con dao của đối thủ, đưa con dao móng cọp chém ngang ngực Shinichi.

Đương nhiên Shinichi cũng không để yên, hắn bắt lấy cổ tay của gã tóc đuôi ngựa bấu chặt vào.

Trong phút chốc cả hai giằng co nhau ác liệt, tay kia sáp gần rồi bị đẩy ra, tay khác đưa tới rồi cũng bị đẩy ra. Gã tóc đuôi ngựa giơ chân lên đạp mạnh vào Shinichi với ý định thoát khỏi cuộc giằng co.

Shinichi nhìn vậy rất nhanh đưa chân co đầu gối sút mạnh vào chổ hiểm của gã nhưng tiếc là chân đối thủ đã đạp vào người hắn. Shinichi mất thế người lùi lại, nhân cơ hội gã tóc đuổi ngựa lắc tay thoát khỏi khống chế lấy dao móng cọp chém mạnh vào ngực đối phương.

Dao móng cọp tựa như cái vuốt sắc bén chém ngang ngực, lưỡi dao tựa móc câu vừa đến móc vào áo vét đen. Gã tóc đuôi ngựa dùng sức mạnh hơn nhưng lưỡi dao chỉ làm rách áo, tiếng vải bị xé kêu rít rít. Gã nhìn vậy bất ngờ nhưng cũng đã hiểu.

-"Vải Kevlar!".

Shinichi nhân cơ hội đâm mạnh con dao vào bụng đối thủ, đâm tới gặp vật cản hắn nhanh chóng đưa dao chém ngang.

Roạt.

Gã tóc đuôi ngựa đã bị thương. Shinichi lùi ra xa chỉnh lại áo vét, cái áo vét được bọc vải Kevlar nên làm cho hắn cảm giác tù túng khó lhats huy hết cận chiến.

Cả hai đi vòng quanh, 4 mắt nhìn nhau không chút nào rời rồi lao vào nhau tiếp tục. Shinichi lao tới nhưng lần này hắn đâm mạnh hơn nhanh hơn. Mũi dao đâm tới gã tóc đuôi ngựa vụt một cái.

Gã tóc đuôi ngựa hoảng hồn vội dùng dao móng cọp gạt đòn tấn công, tiếng kim loại vang lên leng keng. Hơn chục mũi dao đâm tới gã chật vật đỡ đòn nhưng rồi gã chùn tay một chốc. Điều đó đã khiến gã phải trả giá.

Con dao của Shinichi đã đâm vào mạn sườn của gã. Gã hự lên một tiếng đau đớn. Gã lập tức cầm dao vuốt lên trả đòn, con dao cứa vào mặt Shinichi nhưng chỉ là vết xước nhẹ.

Shinichi hừ một tiếng giơ chân sút vào mạn sườn của đối thủ hai phát.

Bịch bịch.

Tiếng sút vang lên rõ to khiến gã tóc đuôi ngựa khó thở. Gã lùi người, một hai bước loạng choạng. Nhân cơ hội Shinichi áp sát gạt chân đối thủ, chân hắn luồn vào giữa háng, gót chân quẹt mạnh vào chân đối thủ khiến đối thủ ngã xuống.

Shinichi tay trái ấn vào người đối phương ngăn không cho đối thủ lấy lại được thăng bằng. Gã tóc đuôi ngựa ngã xuống đất ập một cái.

Shinichi nhanh chóng leo lên người gã, cầm con dao đâm mạnh vào phía khớp gần vai đối thủ.

-"Aaaa". Gã tóc đuôi ngựa hét lớn lên.

Tay của hắn đã bị con dao đâm vào vùng khớp nên khó di chuyển.

-"Tao không ngờ mày lại tàn nhẫn như vậy. Thanh niên mày vượt hơn dự tính của tao nếu chuẩn bị kĩ thì người nằm xuống không phải là tao!". Gã cười nói.

Shinichi không nói gì, đối mắt hắn lúc này chuyển thành màu tím đậm, dù chỉ có vài ánh đèn báo hiệu ở sông nhưng cũng đủ thấy rõ màu mắt của hắn. Gã cột tóc đuôi ngựa giật mình không thể tin được chuyện này.

-"Thanh niên mày.......có vẻ dù thế nào tao vẫn sẽ thua".

Shinichi đứng dậy cất con dao đi. Đứng dậy đi tới sát mặt gã tóc đuôi ngựa, hắn giơ chân lên đạp xuống con dao đóng mạnh con dao vào khớp đối thủ. Gã tóc đuôi ngựa nhăn mặt.

Hắn mở miệng nói.

-"Giờ hãy cho tao biết BS là ai đưa cho mày".

-"Có vẻ mày rất quan tâm thứ đó, cơ thể mày đã tiếp nhận hoàn toàn BS sao cần phải dùng thêm cho nguy hại cơ thể?". Gã tóc đuôi ngựa đáp.

-"Vì đó là thứ đã biến tao thành bây giờ, nó là thứ đã cướp người thân yêu của tao. Tao sẽ truy lùng và tìm kẻ có liên quan dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa". Shinichi nhấn giọng.

Gã tóc đuôi ngựa nghe vậy chỉ nhìn Shinichi.

-"Vậy sao mày không tự tìm hiểu. Tao cũng như mày cũng chỉ là kẻ ngoài cuộc mà thôi".

Chợt có tiếng súng phát ra. Đạn bắn bụp bụp dưới chân Shinichi, hắn vội vàng chạy đi tìm chỗ nấp. Hai tên mặc thường phục tay cầm AK chạy tới.

-"Đại ca, đại ca có sao không?".

Hai gã nhấc người gã tóc đuôi ngựa đi chạy ra phía sông. Shinichi nhìn vậy không đuổi theo, hắn nhặt khẩu súng lục của mình đã vứt ở góc lên. Ngón tay nhấn cò, chĩa xung quanh. Khi đạn hết thì hắn mới đút súng vào bao.

Gã tóc đuôi ngựa lên xuồng bé chờ sắn ở đấy. Hắn tự lắc đầu vì đã quá chủ quan. Để thoát khỏi việc bị sóng từ truy lùng và bọn ngắm tỉa để ý, hắn đã không cầm bất cứ vật làm bằng nguyên liệu dẫn điện chính là súng. Cầm súng sẽ bị truy ra điện từ của vũ khí nên hắn chỉ mang một vật nhỏ là dao móng cọp, không ngờ có kẻ đã tìm được hắn nhưng sao tên thanh niên đó lại không dùng súng?. Gã tóc đuôi ngựa thắc mắc, mắt hắn liếc về hai thủ hạ của mình.

-"Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ lên kế hoạch khác bằng mọi giá phải bắt sống được lão già đó".

......................

Shinichi trở về căn cứ, hắn cùng với đội phục kích được sơ cứu y tế. Shinichi đưa máy quay cá nhân rút gọn cho một nhân viên nói.

-"Trong này là có khuôn mặt của tên đầu sỏ, đem điều tra cho tôi!".

Sharon đi tới nhìn Shinichi, ánh mắt lo lắng hỏi.

-"Anh không bị sao chứ?".

Shinichi lắc đầu.

-"Không sao?. Đừng buồn anh đã hứa với em trai chúng ta là sẽ bảo vệ em thay nó, sao có chuyện gì xảy ra với anh được!".

Sharon nghe vậy mắt giãn ra như có gì đó bất ngờ lắm, ngực cô thắt lại, cảm giác sợ mất Shinichi hiện lên. Shinichi nhìn Sharon trong đầu nói thầm.

-"Cắn câu rồi sao?".

Sharon đơ một chốc rồi đỏ mặt nói to.

-"Ai....ai là chúng ta chứ, sao anh lại trơ trẽn như vậy!". Sharon hừ một tiếng.

Cái bầu không khí thân mật như vậy khiến mọi người xung quanh xấu hổ.

Sơ cứu và kiểm tra y tế xong hắn đi vào phòng vệ sinh. Shinichi cởi áo ra tay luồn vào trong lấy ra một cái hạt to bằng đầu ngón tay út. Đây chính là một máy nghe lén, hắn cầm thả vào bồn nước để máy cuốn xuống lỗ.

-"Nếu bị ai đó phát hiện ra thì cực cho em lắm mèo cưng ạ". Shinichi lầm bầm.

Hắn hứng nước từ bồn để rửa mặt, vô số suy nghĩ thoáng qua đầu hắn. Shinichi nhìn lên gương.

-"Liệu điều này có đúng không khi lợi dụng.....". Hắn nghĩ thầm.

Tuy là nghĩ thế nhưng trong lòng hắn không có chút hối hận nào.

Nó sẽ làm tê liệt vùng não cảm xúc, khiến cơ thể mất dần về suy nghĩ giá trị đạo đức. Đó là thuốc độc không phải thuốc bổ.

Câu ghi âm rè rè đó vang lên trong đầu hắn. Shinichi muốn cắt âm thanh nhưng lại không thể, hắn nhíu mày mặc áo bước ra ngoài.

Có lẽ ta đã sai?.

Hoặc.........