Trời lúc này đã bừng sáng tuy mặt trời chưa lên nhưng vài tia nắng đã rọi xuống. Takeda cầm ly cà phê đưa cho Miruki.
-"Này Miruki!".
-"Em cảm ơn". Miruki đưa tay cầm ly cà phê.
Takeda ngồi cạnh Miruki, anh im lặng không nói gì. Thực sự chẳng biết nói gì, tối đó đồn cảnh sát bị tấn công anh phải cố thủ đơn phương chống lại hai tên. Chỉ khi một tên tách ra anh mới có hi vọng chống trả, may mắn kẻ tấn công kia chỉ còn một mình và nhờ phúc tổ tiên anh đã hạ gục hắn.
Còn Miruki từ lúc rời khỏi quán bar anh đã không biết cô ấy ở đâu. Chỉ khi cô đi cùng một thanh niên đến đồn cảnh sát anh mới hoàng hồn, cô gái mà anh yêu bị thương khắp người trông xót xa làm sao.
Takeda và Miruki được sắp xếp ở một ngôi nhà có cảnh sát bảo vệ. Tuy vậy anh vẫn luôn lo sợ bọn khủng bố đó sẽ đến bắt Miruki đi.
Takeda nhìn Miruki.
-"Miruki này!".
-"Ơ....dạ". Miruki đáp lại.
-"Có lẽ em nên nói với cảnh sát mọi chuyện, nói về nơi cha em ở thì hơn. Mọi chuyện có thể sẽ rất tệ đó!".
Miruki ngập ngừng.
-"Nhưng sợ lỡ......lỡ........".
Takeda nắm lấy bàn tay Miruki ôn nhu khuyên bảo.
-"Không sao đâu, anh hứa với em cha em và em sẽ an toàn. Cảnh sát chúng anh sẽ bảo vệ cả hai an toàn!".
Anh và cô quen nhau 5 tháng, từ hôm anh đi mua đồ ăn đêm thì đã phải lòng cô. Cô xinh đẹp, đáng yêu rất giống người em gái của anh.
Miruki dựa vào bờ vai của Takeda.
-"Anh hứa nhé. Em tin vào anh dù có ra sao đi nữa!".
Takeda sững người. Trời ơi! Sao cô ấy lại giống em gái mình như vậy từng câu nói, cử chỉ.
Giá như........giá như em ấy còn......
Takeda trầm mặc trong đầu hắn hiện lên hình ảnh cô em gái. Đứa em còn quá trẻ mà đã lìa xa khỏi trần thế, anh đã thề rằng sẽ đưa kẻ thủ ác ra ánh sáng dù có khó khăn thế nào.
Miruki vùi đầu vào Takeda, anh nào đâu biết trong đôi mắt của bạn gái anh thoáng hiện ra suy nghĩ nào đó.
....................
Heizo và Heiji đứng cùng nhau tại quầy rượu trò chuyện.
-"Bố nhìn xem thằng đó đưa con bé gián điệp vào đây xem ra lũ Mỹ đã muốn can thiệp vào Thái Dương chúng ta!". Heiji gợi chuyện.
-"Mày im mồm cho tao". Heizo gằn giọng khẽ liếc cô gái đi cùng, thằng con bất trị lúc nào cũng khiến ông phải đau đầu. Trời ạ! Phụ nữ trong nhà không dạy được nó lúc ông đi vắng sao.
-"Mẹ mày nuông chiều mày quá nhiều rồi, bà ta đã làm hỏng mày!". Heizo lắc đầu nhìn thằng con. Heiji bĩu môi không nói gì.
Sharon ngồi ở bàn uống trà trong góc đưa cốc nhấp từng ngụm. Cô đã nghe loáng thoáng được câu chuyện hai cha con bên kia nói. Chính cô còn không hiểu sao lại ở đây.
Ở đây là điều tốt bởi cô có thể tìm thông tin cho tổ chức nhưng trong lòng cô lại vừa muốn vừa không, cô không muốn Shinichi biết chuyện của cô, cô sợ người đó sẽ xa lánh cô mãi mãi.
Mỗi khi nhìn Shinichi cô lại nhớ đến đứa em trai của cô, nó là con người mạnh mẽ luôn tỏ ra mình là đàn ông trưởng thành, cô và nó lúc nào cũng quấn nhau như hình với bóng. Nó luôn chờ cô ngoài cổng để chị nó khi về sẽ dắt nó đi mua kem. Rồi một biến cố xảy ra đứa em cô bị mắc bệnh, cô đau lòng nhìn nó suy kiệt từ ngày nào qua ngày khác, từ tháng này qua tháng khác để rồi nhắm mắt mãi mãi.
Sharon đã cố quên đi và đã thành công, cô không còn nhớ đến em trai mình nữa, nén nỗi đau lại và để một góc trong lòng. Thế mà trời trêu ngươi khi cô gặp Shinichi quá khứ lại ùa về, nếu em trai cô còn sống thì nó chắc bằng tuổi Shinichi. Tính cách có thể khác một chút nhưng đứa nhóc của bạn cô giống đến 99%. Từ cách ăn nói đi lại, ham mê rất giống, phải nói là cực kì giống.
Ngộ nhỡ......sau này Shinichi biết........ Cô nghĩ thầm, ngực thắt lại nghĩ đến tương lai.
Cạch!
Là tiếng cửa mở. Shinichi bước ra ngoài cầm một tờ giấy. Hắn bước lại gần Heizo đưa tờ giấy cho ông ta không thèm đếm xỉa đến Heiji
Heizo cầm tờ giấy xem qua.
-"Từ nay có vẻ tôi sẽ nhờ cậu giúp nhiều rồi". Heizo cười.
Shinichi gật đầu, từ phút này hắn có quyền chỉ huy ngang với Heizo.
-"Gouchi!". Heizo hét lớn, một người đứng trực ở cửa tiến vào.
-"Từ nay người này sẽ chuyển thông tin từ tôi qua cậu. Có vấn đề gì thắc mắc thì cứ hỏi cậu ta". Heizo đưa tay giới thiệu
Shinichi gật đầu, hắn quay mặt nhìn Sharon. Sharon thấy vậy đi tới cạnh Shinichi.
-"Từ lúc này Sharon Vineyard sẽ là người hỗ trợ tôi. Cô ấy sẽ có quyền chỉ huy chỉ dưới tôi!".
Heizo bất ngờ. Heiji nghe vậy tức tối.
-"Cái đéo gì!. Con chó săn kia mày muốn làm trò gì hả?". Heiji quát lớn.
Heizo nhìn Heiji lườm một cái, Heiji thấy vậy không nói gì có vẻ bố anh đã tức giận.
Heizo cười.
-"Được thôi, mọi chuyện lúc này đều do cậu kiểm soát và chịu trách nhiệm mà!". Heizo nhấn mạnh từ " chịu trách nhiệm".
Shinichi gật đầu nói tiếp.
-"Vậy chuyện tôi nhờ ngài hôm qua?".
Heizo gật đầu.
-"Đã xong Gouchi sẽ dẫn anh đi!".
....................
Miruki ngồi trong phòng thẩm vấn cùng Takeda, cô mang vẻ mặt lo lắng.
Takeda nhìn vậy động viên
-"Không sao đâu sẽ ổn thôi. Mọi thứ sẽ xong ngay thôi!".
Miruki gật đầu.
Cửa phòng mở ra một người thanh niên bước vào. Người bước vào không ai khác là Shinichi.
-"Vậy anh chờ ở ngoài!". Takeda nói đi ra ngoài, Shinichi nhìn người thanh niên này giờ hắn nhớ ra, đó là người đã chạy ngược vào bên trong.
Miruki nhìn Shinichi ngập ngừng, Shinichi nhìn lại hơi nhíu mày hừm một tiếng rồi ngồi đối diện với Miruki.
-"Có lẽ không cần chào hỏi đâu nhỉ?". Shinichi nói.
Miruki khẽ gật đầu. Shinichi móc ra điện thoại bật ghi âm và lấy cuốn sổ.
-"Chúng ta sẽ hỏi đơn giản được chứ Miruki, không vòng vo hãy trả lời thẳng".
Cô nghe hắn nói vậy thì gật đầu.
-"Vâng".
-"Đám người đó sao lại truy đuổi cô?". Shinichi bỏi
-"Bọn chúng muốn bắt cóc cha tôi để có thể tìm ra phương thuốc chữa bệnh cho chúng!". Miruki đáp
-"Xin hãy nói rõ!". Shinichi viết.
-"Vâng ngôi làng của tôi nằm cách biệt với thế giới bên ngoài. Cha tôi là một nhà nghiên cứu về thuốc, chỗ của ông có vô số các gói lương khô, ông bảo nó có từ thời Bá quốc......". Miruki khẽ nhìn Shinichi.
Shinichi gật đầu ý bảo nói tiếp. Miruki tiếp tục.
-"Ở đó vốn rất yên bình đến một ngày có một nhóm người từ đâu tới. Họ tuyển đàn ông từ thiếu niên tới thanh niên để huấn luyện với mục đích là giúp đất nước tốt đẹp hơn. Họ chiêu mộ cha tôi làm việc, họ sử dụng các gói lương khô với những người họ tuyển mộ".
-"Theo như những nghiên cứu của cha tôi khi sử dụng lương khô họ trở nên mạnh hơn nó giống như thuốc tăng lực vậy". Miruki dừng lại nhấp ngụm nước
Shinchi đưa tay viết tiếp.
-"Tuy nhiên những người sử dụng đều mắc phải rối loạn cảm xúc, họ trở nên bạo lực và dễ cáu giận hơn. Cha tôi nghiên cứu chế ra được loại thuốc giúp làm an thần dành riêng cho họ, nhưng rồi cha tôi biết họ là nhóm khủng bố nên cha tôi kiên quyết không hợp tác. Họ đe doạ cha con tôi bởi vậy nên cha và tôi cùng nhau trốn lên Tokyo. Từ đó tới giờ đã là 9 tháng cho nên một hôm họ tìm được, tôi khuyên nhủ cha trốn đi tôi theo sau. Cha tôi theo lời tôi đến một nơi an toàn, còn tôi đang thu dọn hành lý thì bị bắt. Tôi chống cự và chạy vào căn nhà.......". Miruki nói liên tục, giọng nói mang theo sự sợ hãi.
Ở sau mặt kính phòng thẩm vấn Heiji đứng xem toàn bộ câu chuyện của cô gái kia.
-"Câu chuyện đầy sơ hở. Thực sự chỉ có thế thôi sao?".