-"Bác Agasa cái này là gì ạ?". Shinichi trèo lên ghế với tay lấy cái lọ thủy tinh, lọ thủy tinh mặt ngoài trông rất bình thường nhưng bên trong thì xoắn ốc.
Ông bác béo ú hói nửa đầu vội chạy tới cầm lọ thủy tinh.
-"Ấy ấy Shinichi đừng nghịch ngợm thế!". Agasa lấy lọ thủy tinh đặt lại lên kệ đựng chất hoá học.
Ông bế Shinichi lên xoa đầu.
-"Thằng nhóc này nghịch ngợm quá".
Shinichi cười nhìn ông bác mới dược chứ tiến sĩ hỏi:
-"Bác Agasa ơi cái thứ lúc nãy cháu cầm là gì vậy ạ!".
-"Không nói được đợi cháu lớn lên thì cháu sẽ hiểu!". Agasa cười lớn.
..................
Shinichi chỉnh lại trang phục.
-"Bác Agasa lâu rồi mới thấy bác đó. Bác đi đâu vậy?".
-"Có vài việc gia đình ấy mà". Agasa gãi đầu cười. "Mà giờ cháu lên cấp 3 rồi nhỉ?".
Shinichi gật đầu cười đáp, trong lòng hãnh diện. Hắn đi loanh quanh nhìn những hoá chất trên kệ, những thứ mà giờ đây hắn đã hiểu chút ít. Dừng lại ở một chiếc lọ thủy tinh đặc biệt, tay hắn với ra cầm chiếc lọ.
-"Cái này hồi xưa cháu hỏi bác nhưng không được giờ cháu có thể hỏi được chứ!". Hắn giơ ra trước mặt Agasa.
Agasa mặt hơi chùng xuống, biểu hiện không mấy vui vẻ. Ông vừa cất đồ vừa nói.
-" Thứ đó là một hoá chất tăng cường cho con người. Nó là một phiên bản cường hoá của Adrenaline, không chỉ tác động lên thần kinh mà còn tác động vào các cấp tế bào, nhanh hơn, mạnh hơn, thông minh hơn. Nó được xem là chìa khoá cho bước tiếp hoá tiếp theo!".
-"Nghe như mấy gã Thánh Thần nói vậy". Shinichi nói đáp lại trêu đùa
Agasa gật đầu nói tiếp.
-"Thứ này được ông của bác làm ra đối chọi lại Germ 3 của Germania Thánh Thần, Thị Huyết hay Bloodshot là tên của nó. Đến giờ mọi tài liệu của hoá dược chỉ ta biết!".
-"Nếu vậy sao bác không đem báo cáo chính phủ? Thời kì Bá quốc đã qua nhưng họ vẫn trân trọng các sản phẩm sáng tạo đấy!".
Ông lắc đầu.
-"Thứ này là biểu tượng của sự cuồng vọng muốn làm đế vương phương Đông của bọn tàn dư Mạc phủ. Nghiên cứu ra nó không biết bao nhiêu con người, sinh mạng đã ngã xuống. Thứ này còn ở đây vì ta ngưỡng mộ ông ta nhưng sắp tới ta sẽ vất nó đi, thời kì độc đoán sẽ chấm dứt cùng cái thứ ma quỷ này". Agasa nhấn giọng.
Shinichi hơi ngạc nhiên khi thấy ông bác gàn dở nghiêm túc thế này, hắn gật đầu nhẹ một cái.
-"Vâng!".
.........................
Shinichi lặng im hắn quỳ xuống sàn, trước mặt hắn là người hắn quý mến nhất. Ông bác gàn dở với những phát minh kì lạ nằm úp mặt xuống sàn nhà, quanh đầu là một vũng máu lớn.
-"Tôi là con dân Thái Quốc tôi không làm vậy, tôi không phản bội lại quốc gia.........". Tiếng băng ghi âm vang lên trong căn phòng.
........................
-"Dùng thứ này sẽ khiến bộ não mất đi cảm nhận "tội lỗi", các vùng nhận biết vấn đề đạo đức sẽ tê liệt dần. Nếu ai đó đang nghe thứ này tôi khuyên hãy tránh xa ra. Nó là thuốc độc chứ không phải thuốc bổ.....". Khi hắn mở lọ thuốc, máy ghi âm lập tức bật lên.
........................
-" Do mày! Chính vì mày mà con bé đó chết!".
-"Nhặt nó lên Shinichi bản chất của một con người hoàn mỹ đang bộc lộ dần".
-"Mày không thể chối bỏ nó! Nó ở trong huyết quản mày".
Shinichi! Shinichi! Shinichi!.
Hắn giật mình tỉnh dậy đầu hắn đau đớn, các kí ức lúc trước hiện lên trong đầu hắn. Thông thường thì con người sẽ tự động xoá đi vài trí nhớ không cần thiết tránh gây rối loạn não nhưng Shinichi thì khác mọi kí ức, mọi hình ảnh hắn thấy thường không được xoá chúng vẫn cứ ở trong não hắn nó giúp hắn rất nhiều nhưng cũng lại khiến hắn khó chịu. Chẳng ai thích xem lại các hình ảnh khi ngủ cả, nó gây cho bộ não hắn đau đớn nhẹ.
Sharon lay hắn dậy ân cần hỏi:
-"Anh không sao chứ em trông anh mệt mỏi lắm!".
Lúc này Sharon vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, cả người thơm mùi xà phòng, chỉ khoác mỗi cái áo tắm. Shinichi nhìn chằm chằm vào khe ngực không nói gì.
-"Này em hỏi anh đó!". Sharon vội lấy tay che ngực mặt đỏ bừng nói, điệu bộ tức giận.
Shinichi cười đáp.
-"Không sao! Không sao cả!". Nói rồi hắn ra khỏi giường tới phòng tắm.
Khoảng 15 phút sau cả hai đã ăn mặc chỉnh chu. Shinichi chỉnh áo hướng mặt tới người yêu.
-"Sharon đi với anh chứ!".
-"Đi đâu vậy?. Sharon hỏi.
-"Một nơi rất hay!".
Cả hai đi xuống dưới khách sạn, ở đó đã có xe đón. Ngồi trong xe, Shinichi thấy bên trong là không gian an toàn đặc trưng của cảnh sát.
-"Xin hãy thắt dây an toàn". Người lái xe nói.
Chiếc xe lăn bánh đi tầm 30 phút đến một căn nhà, căn nhà nằm ở phía ngoại thành. Xung quanh đều có cảnh sát canh gác, mỗi người đều được trang bị súng trường và mặc giáp.
Bước xuống xe Shinichi cùng Sharon bước vào trong.
Trưởng cục cảnh sát Osaka Heizo ngồi ghế bành khuôn mặt hằm hằm nhìn con trai.
-"Mày có thôi gây sự với lũ Mỹ hay không". Ông ta quát.
Một người thanh niên nước da ngăm, khuôn mặt tinh anh, ngũ quan tuấn kiệt mặc bộ quân phục xanh lá nhạt đặc trưng của Lục Quân, anh gác chân lên bàn uể oải nói:
-"Thôi nào bố là do mấy thằng đó gây sự trước. Ai bảo chúng nó.......".
-"Im lặng!". Heizo gằn giọng.
Heizo chỉ mặt đứa con trai bất trị.
-"Cảnh cáo mày Heiji nếu mày còn làm thế lần nữa thì tốt nhất bỏ quân huy ra đi".
-"Rồi rồi". Người con trai tên Heiji xuề xoà đáp.
Bất chợt cánh cửa mở ra, cả hai cha con nhìn ra cửa. Một đôi nam nữ bước vào, người con trai mặc bộ vét đen, người nữ mặc cả bộ da trông rất cuốn hút.
-"Úi chà người đẹp phương Tây!". Heiji huýt sáo.
-"Im!". Heizo gằn giọng.
Heizon đi ra trước đôi nam nữ chỉnh áo.
-"Xin chào cậu Shinichi cậu đến đúng giờ thật". Ông ta tới đưa tay ra với Shinichi.
Shinichi lạnh lùng bắt tay Heizo, sau đó Heizo đưa tay tới Sharon.
-"Còn cô là......".
-"Sharon Vineyard cựu nhân viên cục CIA". Sharon đưa tay bắt nói cụt lủn.
Heiji bước đến với vẻ bất cần nhìn Shinichi.
-"Con chó săn của bọn Mỹ Đế và vợ nó!".
-"Heiji!". Heizo quát lớn.
Heiji không để ý đến cha mình nói tiếp.
-"Thái Dương chúng tao không cần loại như mày giúp đỡ tốt nhất nên cút về nước của mày đi". Heiji đi tới sát mặt Shinichi.
Thân thể của Heiji cao lớn vượt hơn Shinichi hẳn một cái đầu. Shinichi nhìn lên.
-"Sao mày muốn chơi à?". Shinichi gằn giọng đưa mắt nhìn thẳng Heiji.
Không khí lúc này căng thẳng, Sharon khẽ sờ tay vào túi xách. Heizo nhìn đứa con mình khẽ thở dài.
-"Cầu mong không lớn chuyện!". Heizo lầm bầm.
-Thôi nào thôi nào mấy chú mãnh hổ!. Các cậu nên dùng sức mạnh diệt bọn khủng bố chứ không phải gây gổ!". Một giọng khàn đặc của nam giới vang lên cắt đứt bầu không khí im lặng đáng sợ này.
Một người trung niên tướng tá cường tráng mặc quân phục chỉ huy bước tới. Shinichi và Heiji nhìn vậy tự lùi ra một bước, Heiji giơ tay lên thái dương bàn tay hướng ra ngoài nghiêm người. Heizo nhìn người trung niên thì nghiêm người. Riêng Shinichi thì không làm gì cả, chỉ nhìn người đàn ông.
Heiji nhìn vậy lườm Shinichi một cái.
-"Đúng là chó săn chỉ chào chủ của mình!". Heiji nghĩ thầm.
Người niên gật đầu nhìn Shinichi nói.
-"Chàng trai cùng ta vào trong phòng một lúc, ta muốn bàn với cậu chuyện này!".
Shinichi gật đầu cùng người trung niên đi sâu vào nhà.
Cả hai bước vào căn phòng. Bên trong phòng toàn bộ trên tường đều có bản đồ, ảnh, tài liệu ghim trên tường.
-"Ta xin tự giới thiệu trước ta tên Okota Miura đại tá Lục Quân, là người phụ trách vụ khủng bố này".
"Tôi tên....". Shinichi định mở mồm ra đáp lại thì Miura đã giơ tay ra hiệu dừng lại.
-" Không cần ta đã biết cậu là ai Kudo Shinichi ạ. Quý quân giải Phân Tích Tâm Lý Tội Phạm, á quân giải Võ Thuật MCAP Mỹ Quốc, quán giải Điều Tra Tội Phạm Truy Nã. Tiếng tăm của cậu đặt chân đến Thái Dương trước cậu!". Miura cười đáp.
Shinichi lặng im nhìn Miura, hắn gật cái đầu.
-"Như cậu biết đấy Shinichi bọn khủng bố này là lũ phiền toái, chúng hành động dồn dập nhưng đơn lẻ bởi vậy chính phủ khó mà đưa quân lực vào. Mỹ Quốc và Lưu Cầu nếu biết ta bị sao sẽ lập tức đưa quân đội tới đây ngay. Đặc biệt lũ Lưu Cầu bọn bần hàn đó mà vào đây thì còn thể diện nào!". Miura bực tức nói.
Lưu Cầu và Thái Dương vốn đã không hoà hợp nhau dù có tiếng, chữ viết chung và nó giống như "nhị quốc hợp nhất" ,nhưng ý thức hệ khác nhau sẽ sinh ra đối nghịch. Chiêm Bà và Bắc Đại Việt cũng thế tuy khác Thái Dương, Chiêm Bà là một nước nhưng lại phân ra 2 khu vực khác nhau khiến cho nước đó luôn trong tình trạng rục rịch chính trị.
Miura đặt tay lên vai ôn tồn nói.
-"Bởi vậy ta sẽ trao cậu quyền phụ trách chung. Ta ủy nhiệm Heizo làm người quản lý, cậu và Heiji sẽ chỉ huy chiến dịch này".
Shinichi gật đầu.
-"Vậy là tôi sẽ quyền hành ngang với người đứng đầu chiến dịch này?".
-"Phải!".
-"Tôi sẽ có mọi quyền hành chứ kể cả huy động quân trang?". Shinichi hỏi tiếp.
Miura nhìn Shinichi nhếch môi.
-"Được! Cậu sẽ có mọi thứ Oishi Kuranosuke!.
-"Một Oishi của đất nước dân chủ!". Shinichi nói.
Cả hai bắt tay nhau ai nấy đều hiểu sẽ làm gì.
Từ lúc này mọi thứ sẽ không thể dừng lại!.