Bây giờ đang là hai giờ sáng và Catherine vẫn chưa ngủ được. Nó nằm trằn trọc suy nghĩ về giấc mơ của Harry.
Tuần lễ này có lẽ là tuần lễ dài nhất kể từ khi Catherine theo học ở Hogwarts cho tới tận bây giờ. Có quá nhiều chuyện đã xảy ra, khiến nó không còn chắc chắn về kế hoạch ban đầu của mình.
Sẽ ra sao nếu như Voldemort không suy nghĩ và hành động như trong truyện? Nếu hắn không ngừng củng cố lực lượng, ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn; nếu hắn không còn ám ảnh với việc phải tự tay giết chết Harry, chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng bị đánh bại.
Kể từ khi nhìn thấy nhân dạng hiện tại của Voldemort, Catherine đột nhiên có cảm giác trận chiến sắp tới nó sẽ thua nếu cứ tiếp tục đi theo lối mòn. Có lẽ đã tới lúc nó phải thay đổi suy nghĩ, mạnh dạn hơn và quyết đoán hơn.
Sau khi đã có quyết định của riêng mình, Catherine thở ra một hơi thật dài, não nề nhìn lên trần nhà.
Mấy ngày nay nó hầu như không thể ăn được gì nếu không dùng thuốc. Nhưng thuốc nó uống cũng có tác dụng phụ, nếu dùng trong thời gian dài sẽ làm giảm tuổi thọ của người sử dụng.
Mặc dù Lời nguyền Tàn sát đã được hoá giải nhưng di chứng của nó khiến Catherine cảm thấy khiếp sợ. Nó không những không thể ăn uống một cách bình thường mà còn phải vật lộn mỗi ngày để chống lại ham muốn sử dụng nguồn thực phẩm không nằm trong danh mục cho phép của con người.
Tác dụng phụ của Lời nguyền Tàn sát ngày càng rõ rệt, dù muốn hay không, Catherine vẫn phải dùng tới lọ độc dược Mordred Lazarus đã đưa để duy trì trạng thái bình thường của cơ thể, tránh để các bạn nghi ngờ và lo lắng cho mình.
Nhưng mà…
Cái gì cũng có cái giá của nó.
Catherine thở dài, có cảm giác những ngày tháng êm đềm trong mơ kia sẽ không bao giờ trở thành hiện thực được nữa.
Có chút tiếc nuối.
Năm giờ sáng, Catherine đã viết xong lá thư và buộc vào chân con Ball để nó gửi cho chú Sirius. Nó hy vọng nếu cụ Dumbledore không kịp trở về trường Hogwarts trong nay mai thì chú Sirius sẽ sớm biết về chuyện này, sớm tìm ra bí mật về ký hiệu của những Bảo bối Tử thần để có sự chuẩn bị kỹ càng trước các âm mưu của Voldemort.
Về phần cụ Dumbledore, Catherine không nghĩ là cụ sẽ có động thái rõ ràng về chuyện này. Cụ là một người uyên bác, gần như có thể thấu hiểu mọi sự trên đời. Nhưng những người như vậy, họ thích quan sát hơn là can thiệp vào dòng chảy của thời gian.
Con Ball vừa bay đi, Catherine định đóng cửa sổ lại thì bất chợt thấy bóng của một con gì đó bay vút qua trước mặt mình. Nó nhoài người ra ngoài để nhìn cho rõ nhưng thứ ấy đã mất hút.
Catherine nhíu mày suy nghĩ, nó chắc chắn mình không nhìn nhầm. Hình dáng của sinh vật đó trông vô cùng quen mắt, hình như nó đã thấy ở đâu rồi.
Thật kỳ lạ! Tại sao ở trên đỉnh của một toà tháp bên trong khuôn viên trường Hogwarts lại có sinh vật hình thù quái dị chạy tới chạy lui? Có phải đây là thứ mà Malfoy đã loáng thoáng trông thấy ở trên vai của Mordred Lazarus vào hai tháng trước?
Catherine quyết định không nói chuyện này với các bạn mà dự định sẽ tự mình âm thầm điều tra.
Mười lăm phút sau, Hermione ôm cặp đi xuống phòng sinh hoạt chung, lấy sách vở ra rủ Catherine ôn bài với mình.
Catherine không có ý kiến gì, vậy là hai đứa con gái bắt đầu ngồi khảo bài cho nhau.
Gần sáu giờ Harry và Ron mới đi xuống. Vừa thấy Catherine và Hermione, Harry hào hứng reo to:
- Cụ Dumbledore trở về trường rồi mấy bồ ơi.
Vừa nói Harry vừa chỉ vào tấm Bản đồ Đạo tặc đang cầm trên tay, quả nhiên dấu chân mang tên Albus Dumbledore đang đứng yên bất động ở bên trong văn phòng Hiệu trưởng.
Catherine mượn Bản đồ Đạo tặc từ tay Harry, nói là để nhìn cho rõ nhưng thật ra là đang muốn kiểm tra xem có cái tên lạ nào xuất hiện ở trên đó hay không.
Kết quả không biết nên vui hay buồn nữa, Catherine không tìm thấy sự bất thường nào thông qua Bản đồ Đạo tặc. Nói cách khác, không có ai xâm nhập vào bên trong trường Hogwarts. Có thể sinh vật ấy đơn thuần chỉ là thú cưng của ai đó, hoặc cũng có thể Bản đồ Đạo tặc đã bị qua mặt bởi một kẻ cao tay.
Dù là khả năng nào đi chăng nữa, sự xuất hiện của sinh vật lạ vào lúc sáng sớm trên đỉnh tháp cũng thật đáng ngờ.
Catherine tin là mình không nhìn nhầm. Thứ nó thấy là một sinh vật có hình thù giống tắc kè hoa nhưng trông hung dữ và to lớn hơn rất nhiều, khá giống lời mô tả của Draco về thứ nằm trên vai của Mordred Lazarus. Đó là thú cưng của cậu ta sao? Nếu là thật, tại sao nó lại xuất hiện trên đỉnh tháp Gryffindor? Phải biết rằng hiện tại thú cưng ở Hogwarts được quản lý rất chặt chẽ, trong đó có quy định vật nuôi không được phép rời khỏi phạm vi Nhà của chủ nhân nếu không có chủ nhân đi theo.
Catherine dự định trưa nay sẽ tới thư viện tìm kiếm thông tin hoặc trong tiết Chăm sóc Sinh vật huyền bí ngày mai nó sẽ hỏi bác Hagrid thử xem bác ấy có biết không.
Sự trở về của cụ Dumbledore là một tin vui với bọn Harry, chứng tỏ cụ đã giải quyết xong mọi rắc rối liên quan tới vụ vượt ngục.
Thế nhưng tụi nhỏ lại không vui được lâu.
Hermione là đứa đầu tiên phát hiện ra sự bất thường:
- Đã quá giờ giao báo. Mọi khi vào giờ này Nhật báo Tiên tri đã được giao tới. Chẳng lẽ bây giờ đến cả Nhật báo Tiên tri cũng bị mụ Umbridge cho vào danh sách đen?
Catherine nhún vai nói:
- Cũng dễ hiểu mà. Cụ Dumbledore đã trở về trường Hogwarts, chắc chắn Nhật báo Tiên tri phải lên bài về sự kiện này. Ví dụ như bài đính chính về những cáo buộc trước đó của Bộ đối với cụ Dumbledore và chú Sirius chẳng hạn. Dù thế nào đi chăng nữa thì đây đều là những thông tin không có lợi cho Bộ. Bọn họ không muốn học sinh chúng ta đọc cũng là điều dễ hiểu.
Hermione nghe vậy thì như hiểu ra gì đó, nó nói:
- Cũng có thể Nhật báo Tiên tri đã bị Bộ Pháp thuật gây sức ép để không phát hành số báo mới trong thời gian này, tránh gây ra sự hoang mang trong cộng đồng và làm mất uy tín của Bộ.
Harry tổng kết:
- Dù thế nào đi chăng nữa, sự trở lại của cụ Dumbledore là minh chứng cho thấy Bộ Pháp thuật đã sai và họ không muốn thừa nhận điều đó nên mới muốn ém nhẹm bằng mọi cách.
Ron nói với vẻ mặt mong chờ:
- Nhưng họ sẽ không thể giấu được chuyện này quá lâu. Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Cụ Dumbledore đã trở về trường sau một tuần vắng mặt, mình hy vọng cụ sẽ làm điều gì đó để mụ Umbridge bớt hống hách và ra vẻ ta đây.
Lời Ron nói cũng là điều mà mấy đứa còn lại hy vọng sẽ xảy ra.
Đang ăn thì Harry sực nhớ tới chuyện gì đó, nó nuốt vội miếng thịt đang nhai trong miệng rồi nói với các bạn:
- Mình sẽ đi tìm cụ Dumbledore để hỏi về giấc mơ của mình. Mấy bồ cứ đi học trước, đừng chờ mình.
Catherine nhìn đồng hồ rồi nói:
- Còn nửa tiếng nữa mới tới giờ vào học, bồ đi nhanh còn kịp.
Harry đi rồi Hermione mới nói:
- Hy vọng cụ Dumbledore có câu trả lời cho Harry. Mình có linh cảm chiếc nhẫn đó không bình thường.
Ron nói bằng giọng đương nhiên:
- Chẳng có thứ gì liên quan tới kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy mà bình thường được cả. Mình nghĩ vật đó sở hữu quyền năng pháp thuật mạnh mẽ nào đấy.
Nói tới đây Ron nhỏ giọng lại:
- Mình thấy hơi lo cho Harry. Mấy bồ nói xem có khi nào thứ hắn đang mưu tính có liên quan tới Harry?
Catherine hỏi:
- Sao bồ lại nghĩ như vậy?
Ron gãi đầu nói:
- Mỗi lần Harry mơ về hắn thì đều có chuyện xảy ra. Mình nghĩ người duy nhất khiến hắn bận tâm vào thời điểm hiện tại chỉ có mỗi Harry mà thôi.
Hermione thở dài, không giấu được vẻ bất an hiện lên trên mặt:
- Mình nghĩ Harry sẽ được an toàn khi ở trường Hogwarts. Bởi vậy mình sợ kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sẽ nhắm vào người thân của bồ ấy, chính là chú Sirius. Chú ấy thường xuyên phải lên đường đi làm nhiệm vụ, rất dễ lọt vào tầm ngắm của hắn ta.
Catherine trấn an các bạn của mình:
- Mấy bồ đừng quá lo lắng, chắc chú Sirius cũng đã lường trước được chuyện này và có sự chuẩn bị. Vả lại hồi sáng lúc viết thư hỏi chú về vụ ký hiệu trên chiếc nhẫn, mình cũng có nhắc chú nhớ cẩn thận, chú ý an toàn và phải luôn cảnh giác, đề phòng tình huống xấu xảy ra.
Ba đứa vừa ăn vừa câu có câu không trò chuyện về chủ đề này, đứa nào cũng hy vọng cụ Dumbledore có câu trả lời cho Harry.
Cùng lúc đó, Harry đang ngồi nhìn tách trà bốc khói nghi ngút trong văn phòng của cụ Dumbledore. Nó vừa kể lại giấc mơ mới nhất về Voldemort với thầy Hiệu trưởng và hồi hộp chờ đợi thầy cho lời khuyên.
Trái với sự mong đợi của Harry, cụ Dumbledore ngồi trầm ngâm một lúc lâu như đang suy nghĩ gì đó, đôi mắt màu lam sau cặp kính nửa vầng trăng thoáng ánh lên một tia cảm xúc khác lạ, tiếc là lúc này Harry đang cúi đầu nên không nhìn thấy được. Một lát sau cụ nhìn Harry rồi ôn tồn nói:
- Đây không phải là lỗi của con. Không những thế, thông qua chuyện này thầy có thể khẳng định con đã tiến bộ trong việc thực hành Bế quan Bí thuật. Thầy đoán khi ấy Voldemort đã nghĩ tới con và trong lúc vô tình, hắn ta đã chia sẻ tâm trí của hắn cho con. Nhưng nhờ thực hành Bế quan Bí thuật, tâm trí của con đã kháng cự lại sự kết nối ấy và nhanh chóng thoát ra khỏi sự chia sẻ với tâm trí của Voldemort. Làm tốt lắm, Harry à.
Cụ Dumbledore nói tới đây thì mỉm cười, nhìn Harry bằng ánh mắt hiền từ.
Harry cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, nó hỏi:
- Thầy có biết ký hiệu mà con vừa mô tả là gì không ạ?
Cụ Dumbledore từ tốn nói:
- Thầy e rằng phải làm cho con thất vọng rồi, thầy nghĩ là thầy cần thời gian để tìm ra đó là gì.
Harry đã lường trước được câu trả lời này nên nó cũng không thấy thất vọng mấy. Nó nhìn dáng vẻ mệt mỏi ẩn sau cặp kính nửa vầng trăng của cụ Dumbledore, rụt rè hỏi:
- Thầy ơi, về vụ vượt ngục, mọi chuyện đã ổn chưa vậy thầy?
Cụ Dumbledore mỉm cười hiền từ, sâu xa đáp:
- Mọi chuyện đều ổn, Harry à. Điều duy nhất khiến thầy thấy bất ổn chính là thầy đã bỏ lỡ những bữa ăn vô cùng thơm ngon và đặc sắc trong suốt khoảng thời gian thầy vắng mặt.
Harry không hiểu lắm ý tứ ẩn sau lời nói của cụ Dumbledore, nó ngập ngừng giây lát rồi lên tiếng:
- Thưa thầy, cô Trelawney…
Cụ Dumbledore gật đầu ra chiều đã hiểu Harry muốn nói gì, cụ đáp lời nó:
- Thầy sẽ đi tìm cô Trelawney. Hogwarts là nhà của cô ấy. Con cứ yên tâm.
Rồi cụ nhìn đồng hồ, ánh mắt sau cặp kính ánh lên ý cười:
- Con có muốn thầy viết cho con giấy xin phép vào lớp trễ không?
- Con nghĩ là thầy Binns sẽ không phàn nàn khi thấy con tới lớp trễ đâu. - Harry đáp tỉnh queo.
Cụ Dumbledore mỉm cười, trìu mến nhìn Harry, hỏi:
- Con còn điều gì muốn hỏi thầy sao?
Được cho phép, Harry hỏi ngay:
- Thưa thầy, có phải Voldemort đang âm mưu làm chuyện gì đó kinh khủng lắm, đúng không ạ?
Đôi mắt mệt mỏi của cụ Dumbledore hơi nheo lại, cụ chậm rãi đáp:
- Với những kẻ như Voldemort, con không thể mong là hắn sẽ chịu an phận.
Nói rồi cụ lấy ra một tờ giấy da, phất tay một cái, tức thì trên đó hiện ra mấy dòng chữ ngay hàng thẳng lối. Cụ đưa cuộn giấy da cho Harry, mỉm cười nói:
- Thầy nghĩ thầy Binns sẽ vui lòng hơn nếu con đưa cái này cho thầy ấy. Bất kỳ giáo viên nào cũng cần được tôn trọng.
Harry bĩu môi:
- Trừ mụ Umbridge. Mụ ta không xứng để con tôn trọng.
Thấy ánh mắt nghiêm túc của cụ Dumbledore, Harry chột dạ nói:
- Xin lỗi thầy, chỉ là con…
Cụ Dumbledore mỉm cười, nháy mắt với Harry:
- Ồ, đột nhiên chứng lãng tai của thầy lại tái phát. Lúc nãy con có nói gì với thầy sao?
Harry lắc đầu, nhe răng cười đáp:
- Không có gì ạ. Con chúc thầy một ngày tốt lành.
Ít phút sau, Harry rời khỏi văn phòng của thầy Hiệu trưởng, vừa đi vừa suy nghĩ về buổi gặp gỡ ngắn ngủi với cụ Dumbledore.
Trông cụ có vẻ mệt mỏi, chắc những ngày qua cụ đã vất vả chạy ngược chạy xuôi để lo liệu chống lại các cáo buộc của Bộ về vụ vượt ngục.
Không hiểu sao Harry có cảm giác cụ Dumbledore không muốn nói quá nhiều với nó về giấc mơ lần này, điều mà trước đây cụ chưa từng làm.
Sau đó Harry tự an ủi mình rằng do cụ Dumbledore đã trải qua một tuần lễ đầy biến động và cần nghỉ ngơi cho nên mới đối xử với nó hời hợt như vậy.
Harry mang theo nhiều nỗi băn khoăn đi tới lớp Lịch sử Pháp thuật.
----------
Nguyệt: Chúc các bạn có một tối Giáng sinh vui vẻ bên người thân và bạn bè nhé.