Sáu giờ rưỡi sáng, Catherine ăn mặc chỉnh tề rời khỏi Phòng Yêu Cầu. Trên đường đi xuống Đại Sảnh Đường, nó trông thấy Mordred Lazarus đang đứng nhìn một ngọn đuốc đã tắt ở hành lang vắng trên tầng hai với dáng vẻ rất chăm chú.
Catherine cảm thấy khó hiểu trước hành động này của Mordred. Nó tò mò tiến lại gần, chủ động chào hỏi:
- Buổi sáng tốt lành, Mordred. Ngọn đuốc này có gì thú vị sao?
Mordred Lazarus nghe thấy giọng của Catherine liền quay đầu lại nhìn, mỉm cười đáp:
- Chúc bạn buổi sáng tốt lành. Bạn không thấy ngọn đuốc này kỳ lạ hay sao?
Catherine ngẩng đầu lên, nheo mắt để nhìn cho thật rõ, sau đó trả lời:
- Tôi chẳng thấy điểm gì bất thường ở cây đuốc này cả.
Mordred lại mỉm cười, lắc đầu nói:
- Bạn nói đúng. Ngọn đuốc này hoàn toàn bình thường. Tôi nhìn nó đơn giản vì thấy nó đã tắt.
Catherine hoài nghi trước câu trả lời của Mordred. Nó ngước mắt nhìn ngọn đuốc thật kỹ nhưng chẳng thấy có gì khả nghi. Đúng lúc này Mordred lên tiếng, giọng điệu chậm rãi, hờ hững, không bộc lộ ra chút cảm xúc nào:
- Đi thôi, thật ngớ ngẩn nếu chúng ta bỏ lỡ bữa sáng chỉ vì ngọn đuốc này.
Nói rồi cậu ta rút đũa phép ra, thắp sáng ngọn đuốc bằng pháp thuật của mình.
Catherine không cảm nhận được sự gì khác thường nên quyết định gạt chuyện này sang một bên, đi theo Mordred xuống Đại Sảnh Đường.
Nó không hề biết rằng khi nó vừa quay lưng lại, một sinh vật trông giống như con rắn không biết từ đâu bỗng hiện ra, nằm vắt ngang trên giá treo đuốc. Vài giây sau, sinh vật ấy bị một sinh vật khác dùng cái lưỡi dài quấn lấy và nuốt chửng vào bụng.
Cùng lúc đó ở một nơi xa, Chúa tể Hắc ám Voldemort đang ngồi nhìn bàn cờ thì mãng xà Nagini bò trườn tới bên cạnh, cả hai trao đổi điều gì đó với nhau. Không biết đã có chuyện gì xảy ra, trông Voldemort rất phấn khích, hắn đặt thêm một quân cờ vào bàn cờ hình người làm từ xương trắng của mình, mỉm cười, nói với vẻ nham hiểm:
- Cứ ngỡ xa tận chân trời, hoá ra lại gần ngay trước mắt. Chỉ cần sở hữu được sức mạnh tối thượng của gia tộc đó, để xem còn ai có thể ngăn cản ta thống trị thế giới này.
Nói xong Voldemort dùng hình xăm hắc ám triệu tập một Tử thần Thực tử tới ngay bên cạnh. Hắn ta nhìn kẻ đang quỳ dưới chân mình, giọng nói lạnh lùng sắc bén, chậm rãi tuyên bố mệnh lệnh cho thuộc hạ:
- Ta muốn mi theo dõi một người. Hãy cẩn trọng, và đừng làm cho ta thất vọng.
Lúc này không ai hay biết rằng có một cuộc chiến lớn sắp sửa xảy ra, thay đổi hoàn toàn cục diện từ trước tới giờ.
…
Mordred Lazarus không nhắc gì về lời tỏ tình đột ngột dành cho Catherine vào hôm qua, cũng không làm ra hành động nào quá đáng. Catherine cũng không có ác cảm với Mordred nên chấp nhận đi cùng cậu ta xuống Đại Sảnh Đường.
Cả hai sóng bước bên nhau, sau một hồi im lặng, bất chợt Mordred lên tiếng:
- Hè này tôi sẽ về Mỹ thăm người thân. Tôi muốn mời bạn tới nhà tôi làm khách, không biết ý bạn thế nào?
Catherine từ chối ngay mà không cần suy nghĩ:
- Cảm ơn lời mời của bạn, tiếc rằng tôi đã có kế hoạch cho mùa hè của mình rồi.
Mordred đáp lại đầy ẩn ý:
- Tiếc thật nhỉ. Tuy nhiên, tôi lại có linh cảm rằng một ngày nào đó không xa bạn sẽ chấp nhận lời mời của tôi.
Catherine không đáp lại mà hỏi sang chuyện khác:
- Tại sao bạn lại chuyển đến Anh?
Thấy ánh mắt ngơ ngác ra chiều khó hiểu của Mordred, Catherine chủ động giải thích:
- Tôi chưa từng thấy phù thủy sinh nào chuyển trường sau khi năm học mới đã bắt đầu. Bạn là trường hợp đầu tiên tôi bắt gặp trong suốt năm năm theo học ở Hogwarts đấy.
Mordred mỉm cười, tỉnh bơ đáp:
- Vào một ngày đẹp trời, tôi đang nằm ngủ trưa thì bị bà tôi tống cổ sang Anh quốc. Bà bảo tôi quá lười biếng, phải học ở đây thì mới nên người được.
Dĩ nhiên là Catherine không tin câu trả lời nửa thật nửa giả này. Nó hỏi:
- Vậy bạn đã học được những gì rồi?
Mordred nháy mắt đáp:
- Tôi học được cách trở thành một người tốt.
Đúng lúc này cả hai cũng vừa khéo đi tới trước cửa Đại Sảnh Đường, Mordred Lazarus nhìn Catherine bằng ánh mắt trìu mến, mỉm cười nói:
- Tạm biệt. Chúc bạn một ngày tốt lành.
Catherine bị ánh mắt của Mordred làm cho nổi da gà. Nó rùng mình một cái, mỉm cười đáp lại:
- Tạm biệt. Bạn cũng vậy nhé.
Mordred Lazarus vẫy tay chào Catherine rồi thong thả di chuyển lại chỗ ngồi quen thuộc của cậu ta ở dãy bàn ăn nhà Ravenclaw. Không biết cậu ta thích điều gì ở nhà Ravenclaw, nhưng Catherine để ý thấy học sinh ở nhà đấy rất hoan nghênh cậu ta, dù là nữ sinh hay nam sinh thì cũng đều đón nhận cậu ta hết sức nhiệt tình.
Catherine nhìn sang dãy bàn ăn nhà Gryffindor nhưng không thấy Harry, Ron và Hermione nên nó không vội ăn sáng mà quyết định đi dạo một vòng quanh sân trường.
Như một thói quen, Catherine đi lòng vòng một hồi, cuối cùng dừng lại ở ven bờ hồ Đen. Nó đứng nhìn mặt nước phẳng lặng một hồi lâu, trong lòng nhiều nỗi muộn phiền khó nói thành lời.
Tiếng xào xạc vang lên bên tai cắt ngang dòng suy nghĩ của Catherine, nhận ra có người tới, nó quay lại nhìn thì thấy đó là Lucas Bernard. Anh ta bước đến bên cạnh Catherine, nhìn nó giây lát rồi dịu dàng nói:
- Có vẻ như đây là nơi yêu thích của em khi trong lòng có điều phiền muộn nhỉ? Từ năm ngoái đến năm nay, anh để ý thấy em rất thường xuyên ra đây, có khi ngồi hàng giờ bên dưới tán cây kia.
Vừa nói Lucas Bernard vừa chỉ vào cây cổ thụ ở gần đó, cũng chính là nơi Catherine hay ngồi nhìn ra phía hồ Đen mỗi khi cần suy nghĩ hoặc ra quyết định cho chuyện gì đó.
Catherine nhìn theo ngón tay của Lucas Bernard, bỗng nó hỏi:
- Vì sao anh lại mời em làm bạn nhảy của anh vào đêm Dạ vũ Giáng sinh?
Lucas Bernard tỏ ra ngạc nhiên, sau đó mỉm cười đáp:
- Em thật sự không biết sao? Vẻ đẹp của em đã thu hút anh ngay từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em.
Nói tới đây anh ta thở dài:
- Tiếc là lúc đấy em đã có bạn nhảy. Đó là sự tiếc nuối lớn nhất của anh.
Catherine không nghe nổi mấy lời tán tỉnh này nữa, nó hỏi:
- Anh ra tới tận đây chắc không phải chỉ để nói những câu sáo rỗng như thế này đâu nhỉ?
Lucas Bernard phóng tầm mắt nhìn ra xa xăm, cất giọng bâng quơ:
- Giữa việc có được sức mạnh tối thượng và tình yêu, nếu chỉ được chọn một, em sẽ lựa chọn như thế nào?
Mặc dù cảm thấy nghi ngờ mục đích của Lucas Bernard khi hỏi như vậy, Catherine vẫn quyết định trả lời mà không thắc mắc gì thêm:
- Là một người bình thường, dĩ nhiên em sẽ chọn sức mạnh tối thượng.
Đó cũng là mơ ước của Catherine. Nếu nó trở nên mạnh mẽ, nó không cần phải sợ Voldemort nữa.
Đôi mày của Lucas Bernard nhếch nhẹ thành một cái cau mày khó mà nhận ra được. Anh ta nói bằng giọng nửa đùa nửa thật:
- Những người lựa chọn giống em không một ai có kết cục tốt, em không sợ sao?
Catherine bật cười, hỏi:
- Anh lấy ở đâu ra cái thống kê đó vậy? Không có sức mạnh mới chết, chứ không có tình yêu thì em nghĩ em vẫn sẽ sống khoẻ re thôi.
Lucas Bernard nhìn thiếu nữ trước mặt, con nhỏ này thật sự rất giống người đó, từ nét mặt cho tới tính cách. Bất chợt anh ta cảm thấy đồng cảm sâu sắc với ông của mình. Bảo sao ông nội lại hận người phụ nữ đó tới như vậy. Mấy chục năm trôi qua vẫn không thể xoa dịu được sự căm phẫn ở trong tim ông.
Một cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh khiến cho Catherine rùng mình. Nó rụt người vào trong áo khoác, nói:
- Em đi ăn sáng. Anh có đi không?
Lucas Bernard lắc đầu, mỉm cười nói:
- Anh phải cùng thầy Hagrid chuẩn bị cho các tiết dạy vào tuần sau. Chúng ta chia tay nhau ở đây nhé.
Catherine vẫy tay chào Lucas Bernard, chờ anh ta đi khuất dạng nó mới cất bước quay về Đại Sảnh Đường. Vừa đi nó vừa suy nghĩ về cuộc trò chuyện khi nãy, trong lòng nảy sinh một mối nghi ngờ.
Suy nghĩ của Catherine về Lucas Bernard nhanh chóng bị gạt sang một bên khi nó gặp các bạn và bị bủa vây bởi một mớ câu hỏi của Harry về việc nó đã đi đâu, làm gì từ sáng sớm tới bây giờ.
Catherine ngồi vào bàn ăn, thong thả rót cho mình một cốc sữa đầy rồi mới chậm rãi trả lời:
- Mình đã ở Phòng Yêu Cầu nghiên cứu độc dược, sau đó mình đi dạo một vòng quanh sân trường để thư giãn đầu óc.
Không để cho Harry kịp hỏi thêm gì, Catherine nói tiếp:
- Bồ với Ron đã hoàn thành xong bản thảo cho bài báo sắp tới chưa? Mình muốn tranh thủ cuối tuần rảnh rỗi cùng Hermione biên tập lại, sau đó hoàn thành những công đoạn kế tiếp để chuẩn bị lên kế hoạch phát hành trong thời gian tới.
Nghe Catherine hỏi, Harry hồ hởi đáp:
- Mình với Ron đã viết xong rồi, mất cả đêm để sửa lại câu cú cho gãy gọn theo như yêu cầu của hai bồ đó. Lát nữa ăn sáng xong trở về phòng sinh hoạt chung tụi mình sẽ đưa cho bồ.
Ron ngồi sát bên Harry nghe vậy thì chồm người qua hỏi nhỏ:
- Hai bồ đã xác định được thời điểm phát hành số báo đầu tiên chưa?
Hermione nhún vai đáp:
- Chắc chắn không phải là hôm nay rồi đó. Tụi này đang chờ thời điểm thích hợp, như vậy mới đạt được hiệu ứng mà tụi này mong muốn.
Ron thắc mắc:
- Biết khi nào mới tới thời điểm thích hợp mà bồ nói?
Hermione nói:
- Sẽ sớm thôi, khi cụ Dumbledore trở về trường.
Harry giật mình hỏi, giọng mong chờ:
- Bồ nghĩ cụ Dumbledore sẽ sớm quay trở về trường Hogwarts sao?
Lúc này Hermione vừa cắt một miếng thịt bỏ vào miệng nên Catherine trả lời thay bạn:
- Cụ Dumbledore sẽ không rời trường quá lâu. Học trò ở Hogwarts cần cụ. Mình nghĩ cụ sẽ xoay sở để thoát ra khỏi vụ này nhanh thôi. Khi đó chắc chắn Bộ Pháp thuật sẽ có động thái ngăn chặn học sinh bên trong Hogwarts tiếp cận thông tin. Tụi mình sẽ ra tay vào thời điểm ấy, phơi bày sự thật bằng bài báo của tụi mình.
Harry và Ron vô cùng tán thành với kế hoạch này, vừa ăn vừa khen bạn của chúng nó tới tấp.
Trước những lời tán dương đó, Hermione điềm tĩnh nói:
- Đừng khen mình. Mình sẽ không cho hai bồ mượn tập chép bài đâu.
Ron bĩu môi đáp:
- Tụi này có Catherine rồi.
Đoạn nó quay sang Catherine nói:
- Hôm qua bồ đã hứa với mình và Harry rồi, bồ không được thất hứa đâu đấy nhé.
Catherine nhún vai đáp:
- Được thôi. Sau khi mình cùng Hermione hoàn thành việc biên tập cho bài báo, mình sẽ tranh thủ xem và sửa lỗi sai giúp hai bồ.
Có được lời cam đoan của nhỏ bạn, Ron yên tâm nói:
- Bồ cứ làm chuyện của bồ, mình và Harry sẽ tự làm bài tập. Dù sao thì bữa nay tụi mình cũng rảnh cả ngày. Phải không Harry?
Harry ở bên cạnh gật đầu đồng ý với Ron, cổ vũ:
- Hai bồ cố lên! Ráng xong trong bữa nay nha. Mình nôn lắm rồi.
Sau bữa sáng, Harry và Ron ngồi làm bài tập trong phòng sinh hoạt chung. Trong khi đó Catherine và Hermione đi tới Phòng Yêu Cầu với quyết tâm hoàn thành số báo đầu tiên một cách chỉn chu nhất có thể.
Hai đứa con gái cũng muốn tranh thủ thời gian này lập kế hoạch chi tiết cho việc phát hành, đồng thời lên phương án đối phó với mụ Umbridge. Mụ ta đừng hòng tìm ra được ai là người đứng sau, cũng đừng hòng đổ tội cho Harry.
Việc biên tập cho bài viết của Harry và Ron tốn nhiều thời gian hơn Catherine và Hermione nghĩ. Vì vậy sau bữa trưa, hai đứa con gái lại ngồi ở Phòng Yêu Cầu tới hơn sáu giờ tối thì bài báo đầu tiên của cả bọn mới hoàn chỉnh và có thể sẵn sàng phát hành bất kỳ lúc nào.
Trong lúc Hermione và Catherine đang bận rộn thì Harry và Ron cũng không rảnh rỗi. Hai thằng làm xong bài tập liền chạy tới thư viện với hy vọng tìm thấy chút manh mối nào đó về ký hiệu kỳ lạ mà Harry đã nhìn thấy trong giấc mơ.
Bảy giờ tối, bốn đứa gặp nhau ở phòng sinh hoạt chung. Trong khi Catherine kiểm tra bài làm của Harry và Ron thì Hermione ngồi giải đáp thắc mắc của hai thằng con trai về quá trình hình thành tờ báo chỉ có vỏn vẹn sáu trang trên khổ giấy A5 này.
Càng nghe Harry và Ron càng thán phục hai nhỏ bạn của mình. Tuy vậy, dường như Harry vẫn còn có điều vướng bận ở trong lòng. Nó nói:
- Hy vọng là mọi người đọc và nhận ra bộ mặt thật của mụ Umbridge. Mình chỉ sợ nhiều đứa u mê, không muốn tin vào sự thật.
Ron nghe xong cũng gật gù nói:
- Mình thì sợ mụ ta sẽ bác bỏ toàn bộ nội dung bài viết của tụi mình, thậm chí là ngụy tạo bằng chứng để chứng minh tin tức về mụ là sai sự thật.
Thấy ánh mắt hoang mang của Harry, Ron nhún vai nói:
- Biết đâu được. Mụ ta giỏi trò đó mà. Tới lúc đó học sinh trong trường sẽ mất niềm tin với những bài viết của chúng ta.
Dường như Hermione không ngờ rằng Ron có thể suy nghĩ được tới mức này, nó tròn xoe mắt nhìn Ron, sau đó mỉm cười trấn an bạn mình:
- Mình và Catherine đã tính tới khả năng đó rồi. Nếu chuyện đó xảy ra, tụi mình sẽ có cách để gậy ông đập lưng ông.
Thấy nhỏ bạn cười với mình, mặt Ron hơi nóng lên, nó bối rối quay đầu nhìn sang hướng khác, nói:
- Khuya rồi. Tụi mình nên đi ngủ thôi.
Catherine mím môi để ngăn tiếng cười bật ra khỏi miệng. Nó liếc nhìn Hermione, nháy mắt một cái ra hiệu cho nhỏ bạn lên tiếng nhưng đáp lại nó chỉ là một cái bĩu môi của con nhỏ.
Hai ngày cuối tuần dài đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua trong yên bình. Điều tiếc nuối duy nhất là bốn đứa vẫn chưa tìm ra nguồn gốc của ký hiệu kỳ lạ kia.