Buổi tối, Catherine vừa lách người bước qua bức chân dung Bà Béo để tiến vào phòng sinh hoạt chung thì đụng phải Hermione đang đứng ở phía sau bức tranh.
- Mình đang định đi tìm bồ đây. - Hermione vừa nói vừa nắm tay nhỏ bạn kéo vào trong góc phòng, giọng khẩn trương. - Bồ đã biết tin gì chưa?
Catherine ngồi xuống bên cạnh Hermione, lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì đã xảy ra sao? Cả chiều nay mình ở Phòng Yêu Cầu điều chế độc dược nên không biết gì hết.
Hermione lên tiếng giải đáp thắc mắc của Catherine:
- Bồ còn nhớ bé bự Bulstrode bên nhà Slytherin không? Con nhỏ đó vừa bị đưa đến bệnh viện Thánh Mungo rồi.
Ron nói chen vào:
- Chính mắt mình và Harry nhìn thấy luôn nè. Không biết nó bị gì. Đang yên đang lành thì đột nhiên nó lăn ra đất co giật rồi bất tỉnh nhân sự. Bà Pomfrey đã chữa trị cho nó cả buổi chiều nhưng nó vẫn không tỉnh dậy. Mới nãy nó đã được chuyển tới bệnh viện Thánh Mungo. Tình hình có vẻ nghiêm trọng.
Hermione chờ Ron nói xong liền quay sang hỏi Catherine:
- Catherine, bồ nghĩ sao về chuyện này?
Catherine nhún vai đáp:
- Mình chẳng nghĩ gì cả, chuyện học sinh ám toán lẫn nhau rồi dắt tay vào bệnh viện Thánh Mungo đâu phải chưa từng xảy ra.
Harry vỗ tay tán thành với suy nghĩ của nhỏ bạn:
- Bồ nói đúng! Mình thấy rất hả hê khi con nhỏ đó bị như vậy. Tụi Slytherin có đứa nào dễ thương đâu. Chắc nó gây chuyện với ai rồi bị người ta ghi thù. Đáng đời!
Ron phụ hoạ:
- Chính xác! Ai mà thèm quan tâm tại sao con nhỏ đó lại bị như vậy. Tụi Slytherin gây thù chuốc oán ở khắp mọi nơi, nhất là sau khi mụ Umbridge đến trường Hogwarts. Bởi vì được mụ ta thiên vị nên chúng nó đâu xem ai ra gì.
Hermione thì không được lạc quan như Harry với Ron, nó nhíu mày, giọng suy tư:
- Mấy bồ không cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ hay sao?
- Kỳ lạ chỗ nào? - Ron hỏi.
Hermione hắng giọng, chậm rãi giải thích:
- Vụ ám toán này khác với những vụ từng xảy ra bên trong trường Hogwarts. Mấy bồ thử nhớ lại đi, trong năm năm học ở đây, đã từng có vụ trả thù nào mà nạn nhân rơi vào hôn mê sâu không rõ nguyên nhân như vậy không? Khi nạn nhân bị trúng độc hay bị nguyền rủa, ít nhiều đều sẽ biểu hiện ra bên ngoài, như nổi mụn nhọt, mưng mủ, ghẻ lở hay rụng tóc chẳng hạn. Chẳng biết bé bự Bulstrode đã bị gì nữa. Chuyện này khiến cho mình có dự cảm bất an.
Ron nghe xong thì cười lớn:
- Bồ đa nghi quá rồi đó. Bồ nói như thể bé bự Bulstrode bị thế lực nguy hiểm nào đó ám sát. Nó chỉ là một đứa vô danh tiểu tốt, ai mà thèm nhắm tới nó. Mình thấy chuyện này chẳng có gì to tát, bồ nghĩ nhiều làm gì cho mệt.
Harry đồng quan điểm với Ron, nói:
- Bồ đừng quan trọng hoá vấn đề nữa, làm ơn dẹp chuyện này qua một bên đi. Tụi mình còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm đó. Chúng ta vẫn chưa tìm ra thông tin về chiếc nhẫn mình thấy trong giấc mơ.
Catherine nghe vậy bèn nói:
- Ngày mai tụi mình sẽ tiếp tục tìm kiếm, nếu không kiếm ra thì tối mai hoặc trễ nhất là sáng thứ Hai mình sẽ viết thư cho chú Sirius. Bồ cứ yên tâm nhé.
Hermione khá thất vọng khi thấy không ai quan tâm tới suy đoán của mình về khả năng Bulstrode bị một kẻ nguy hiểm ám sát. Trước đó nó còn nghĩ Catherine sẽ có cùng suy nghĩ với mình khi nghe thấy câu chuyện này. Vậy mà…
Hermione ngồi trầm ngâm một lúc lâu, sau đó quyết định đổi chủ đề. Nó quay sang hỏi Harry và Ron:
- Chuyên mục Vạch trần tiểu sử đen tối của mụ Umbridge mấy bồ viết tới đâu rồi? Phần của mình với Catherine đã xong, chỉ còn chờ phần của hai bồ thôi đó. Nếu được thì hai bồ nên hoàn thành sớm để mình còn đọc rồi biên tập lại nữa.
Harry gãi đầu đáp:
- Tụi mình sắp xong rồi, chắc mai sẽ hoàn thành. Hai bồ ráng đợi xíu nha.
Hermione thở dài, bày ra bộ dáng nghiêm túc, nói:
- Xem ra không tạo áp lực về thời gian thì hai bồ sẽ không bao giờ làm xong được. Thế này đi, hạn chót là trưa mai, được chứ?
Ron nhăn mặt, miễn cưỡng đáp:
- Cũng được. Tối nay tụi mình sẽ cố gắng hoàn thành bài viết.
Nói tới đây ánh mắt của Ron trở nên gian xảo:
- Đổi lại ngày mai bồ phải hướng dẫn tụi mình làm bài tập, bồ đồng ý không?
Hermione cau mày, từ chối thẳng thừng:
- Xin lỗi, nhưng hai bồ phải tự làm bài tập.
Ron và Harry đồng loạt nhìn sang Catherine, ánh mắt mong chờ.
Catherine nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Hermione, hắng giọng nói:
- Mình sẽ không hướng dẫn hai bồ làm bài tập, nhưng mình sẽ soát lỗi và hướng dẫn hai bồ làm lại những câu bị sai đáp án.
Ron và Harry nhìn nhau, rồi lại nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Catherine, cảm thấy khó mà thuyết phục được con nhỏ nghe theo tụi nó. Vậy là cả hai đồng thanh:
- Được thôi.
Bốn đứa ngồi nói chuyện thêm một lúc thì Harry và Ron rủ nhau về phòng ngủ để tiếp tục thực hiện bài viết còn đang dang dở. Chờ hai thằng bạn đi khỏi, Hermione nhìn Catherine, lưỡng lự giây lát, cuối cùng vẫn quyết định nói lên nghi vấn ở trong lòng:
- Chuyện bé bự Bulstrode có liên quan tới bồ không?
Catherine thản nhiên đáp:
- Chuyện đó là do mình làm. Con nhỏ đó đáng bị như vậy.
Hermione thảng thốt nhìn Catherine, hỏi:
- Tại sao? Con nhỏ đó đã làm gì bồ?
Đáp án của Catherine khiến Hermione há hốc mồm:
- Mình nghĩ con nhỏ đó là gián điệp của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, nhưng mình không có bằng chứng chắc chắn. Đó là lý do mình không báo thầy cô.
Hermione thắc mắc:
- Mình vẫn không hiểu tại sao bồ lại khiến nó rơi vào tình trạng này? Bồ làm vậy không sợ sẽ rút dây động rừng hay sao?
Catherine từ tốn giải thích:
- Mình khiến nó rơi vào hôn mê sâu là để nó bị chuyển đi, tránh xa khỏi trường Hogwarts, hạn chế những hành động tiếp theo của nó. Chuyện này sẽ không gây hại tới tính mạng của nó. Mình chỉ muốn nó nằm yên ở bệnh viện thánh Mungo trong vài tháng tới để đảm bảo an toàn cho cả nó và tụi mình. Dù việc này có đánh động tới kẻ địch thì mình vẫn phải hành động. Kẻ địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, khó mà đề phòng, thà là mình ra tay trước để làm chủ tình hình, buộc chúng phải thay đổi kế hoạch rồi theo dõi chúng từ xa.
Dừng lại giây lát để suy nghĩ gì đó, Catherine bổ sung:
- Chưa hết, mình không tin Bulstrode hành động đơn độc, bản thân nó không có đủ khả năng để làm điều đó. Mình đã gửi thư cú cho cụ Dumbledore để báo cáo toàn bộ vụ việc. Bồ cứ yên tâm. Chúng ta không chiến đấu một mình.
Hermione vẫn chưa hết ngạc nhiên, bàng hoàng hỏi:
- Làm sao mà bồ phát hiện ra được vụ này?
Catherine nhún vai đáp:
- Mình thấy được manh mối thông qua việc sử dụng Chiết tâm trí thuật lên các thành viên trong Đ.Q.D., và bồ biết gì không? Mình thấy Laura Hall từng tiếp xúc với Bulstrode không dưới một lần. Qua nhiều manh mối liên kết với nhau, mình suy đoán Bulstrode có liên quan tới việc khiến Harry mơ thấy giấc mộng bác Weasley bị ám sát.
Chuyện này Hermione cũng biết. Nó từng nghe Catherine giải thích sự thật về giấc mơ của Harry, cũng đã tìm hiểu rất nhiều về loại pháp thuật này. Điều khiến nó không ngờ là một đứa trông có vẻ vô hại và không liên quan tới Harry như Bulstrode mà lại có lá gan làm chuyện tày trời này.
Thấy Hermione không nói gì, Catherine tiếp tục:
- Mình nói điều này bồ đừng ngạc nhiên nha, Laura Hall rất thành thạo Bế quan Bí thuật. Lần trước đọc ký ức của nó mình đã không thấy được thông tin này vì chúng đã bị con bé đó che giấu, thậm chí nó còn nguỵ tạo ký ức không có thật để đánh lạc hướng mình.
Hermione kêu ré lên, sững người mấy giây, vội hỏi:
- Đó có phải là lý do con nhỏ đó có thể qua mặt được bùa chú bảo vệ mà chúng ta đã ếm lên tờ danh sách các thành viên trong Đ.Q.D.? Con nhỏ đó giỏi dữ vậy sao?
Catherine đáp:
- Có lẽ nó chưa có ý định tiết lộ cho người khác biết về Đ.Q.D. nên không bị bùa chú bảo vệ phát hiện.
Hermione đăm chiêu suy nghĩ. Dường như nghĩ ra điều gì đó, nó hỏi:
- Chẳng phải bồ đã dễ dàng đọc được tâm trí của Laura Hall về vụ nó cấu kết với Pansy Parkinson đầu độc bồ hay sao? Chẳng lẽ Laura Hall đã nguỵ tạo ký ức giả để đổ oan cho Parkinson? Nhưng làm như vậy thì nó được lợi ích gì cơ chứ? Vả lại tụi mình cũng thu thập được nhiều bằng chứng nó có ý định đầu độc ai đấy bằng độc dược, cũng như ý đồ trà trộn vào Đ.Q.D. để thu thập tin tức. Tại sao nó không che giấu những thông tin quan trọng đó? Nó không sợ chuyện xấu bị phát hiện hay sao?
Catherine thở dài, mặt mày đăm chiêu, đáp:
- Mình đoán có lẽ Hall tự tin việc nó làm sẽ không bị phát hiện nên không thèm che giấu. Còn chuyện hợp tác với Bulstrode, dĩ nhiên chuyện đó nghiêm trọng gấp nhiều lần chuyện hãm hại mình, cho nên nó cần phải cẩn thận che giấu để tránh bị người lớn tra ra. Mình đã đấu tranh với nó rất lâu để đọc được những ký ức đó. Suýt nữa thì bị nó phát hiện.
Nói tới đây Catherine dừng lại. Nó có một suy đoán táo bạo nhưng không chắc những điều nó đang nghĩ là đúng. Vì vậy nó không nói ra mà dự định sẽ tiếp tục theo dõi Laura Hall thêm một thời gian.
- Tóm lại, mình cảm thấy con bé đó nguy hiểm. Nhưng chúng ta không thể vạch trần nó ngay lúc này được. Tụi mình không có bằng chứng.
Hermione cũng biết điều đó, nó nghiến răng nói:
- Con nhỏ hai mặt. Nó sẽ phải trả giá!
Catherine gật đầu đồng tình:
- Đúng vậy. Nhưng hiện tại chúng ta không thể tống cổ nó ra khỏi Đ.Q.D. được. Mình với bồ nên đặt nó trong tầm mắt để trông chừng, như vậy sẽ tốt hơn.
Hermione cảm thấy nhỏ bạn nói có lý, vội vã lấy giấy viết ra lập kế hoạch đối phó với Laura Hall. Đang ghi ghi chép chép thì Hermione như sực nhớ ra điều gì, ngẩng đầu lên nhìn Catherine, hỏi với vẻ nghiêm túc:
- Có bao giờ bồ nghĩ rằng cả Mordred Lazarus và Lucas Bernard đều đến Hogwarts là vì bồ không?
Catherine tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Sao bồ lại hỏi như vậy?
Hermione hơi do dự, sau đó quyết định nói ra cảm nhận của mình:
- Mình cũng không biết nữa, mình thấy Mordred Lazarus có sự quan tâm đặc biệt tới bồ. Về phần Lucas Bernard, tuy anh ta ít tiếp xúc với bồ nhưng mỗi lần tới gần nhóm tụi mình, ánh mắt của anh ta đều dán chặt lên người bồ. Mình chưa thấy Bernard chú ý tới ai như cách anh ta chú ý tới bồ.
Catherine nghe xong thì ngẩn người. Có chuyện đó nữa sao? Đúng là những hành động của Mordred Lazarus đối với nó có chút khó hiểu, nhưng mà Lucas Bernard, nó chẳng cảm nhận được gì.
Catherine ngồi trầm ngâm suy nghĩ, mãi một lúc sau nó mới trả lời:
- Mình cho rằng bọn họ tiếp cận mình là vì muốn khai thác thông tin về Harry nên không nghĩ ngợi gì quá nhiều. Giờ nghe bồ nói như vậy mình thấy cũng có lý, chỉ là không biết thực hư thế nào.
Trong ấn tượng của Catherine, Lazarus và Bernard hầu như không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Nó đã theo dõi họ mấy tháng nay nhưng không hề tra ra được bất kỳ manh mối gì có giá trị. Nó không biết họ thật sự tới từ đâu và gia tộc đứng phía sau họ là ai. Hai người này cứ như từ trên trời rơi xuống, lai lịch bí ẩn.
Hermione nói với vẻ chắc nịch:
- Thực hư thế nào thì mình không biết, nhưng mình dám chắc bọn họ có ý đồ với bồ. Nếu không, tại sao họ không tiếp cận cả hai chúng ta mà chỉ chọn bồ? So với bồ, mình cũng là bạn thân của Harry và ngay từ đầu mình cũng tỏ ra rất thân thiện với bọn họ mà.
Catherine nhún vai đáp:
- Có khi chưa tới lượt bồ đó thôi.
Hermione nói bằng giọng nghiêm túc:
- Mình không có cảm giác bọn họ có chú ý tới mình. Không phải là mình ghen tị đâu nhưng mình để ý và thấy rằng trừ bồ ra, hai người họ chưa từng thật sự quan tâm tới ai, kể cả Harry.
Catherine nghiêm túc suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra, về sự quan tâm đặc biệt mà Mordred Lazarus đã dành cho nó, cuối cùng nó nói:
- Nếu Lazarus thật sự có ý đồ với mình, vậy thì chứng tỏ mình có giá trị gì đó đối với cậu ta, hoặc là mình đang sở hữu thứ cậu ta muốn có. Nhưng thật sự là mình chẳng nghĩ ra được chút manh mối nào. Tuy nhiên, những điều bồ nói không phải là không thể xảy ra, mình sẽ để mắt tới nhất cử nhất động của cậu ta và Bernard, biết đâu sẽ tìm thấy manh mối nào đó mà trước đây mình đã bỏ qua.
Hermione gật đầu tỏ vẻ yên tâm. Nó thở ra một hơi thật dài, nói:
- Mình có cảm giác bất an lắm, như thể sắp sửa có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra.
Catherine trấn an bạn:
- Hiện tại mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, bồ đừng quá lo lắng.
- Ừ, mình cũng mong là như vậy.
Hermione trông có vẻ đã yên tâm hơn. Nó nói xong câu đó thì lôi tập vở ra chuẩn bị bài cho tuần sau.
Catherine như thể có điều gì đó phải suy nghĩ, cứ thế ngồi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt đăm chiêu.
Trời dần về khuya. Mãi cho tới khi đã chui vào chăn, nằm yên vị trên chiếc giường ngủ thân yêu ở ký túc xá, Catherine vẫn không thể an giấc. Lời nói của Hermione đã khiến nó suy nghĩ cả đêm, cố gắng tìm ra các lý do khả dĩ cho sự quan tâm đặc biệt mà Lazarus và Bernard dành cho nó.
Bất chợt cái tên Augusta Medicus hiện lên trong đầu Catherine. Lúc trước nó từng có ý định tìm hiểu thông tin về cái tên này, nhưng nhiều chuyện đã xảy ra dồn dập, khiến nó quên mất tiêu luôn.
Tại sao bà Black lại nhận nhầm nó thành Augusta Medicus? Có phải vì nó và người đó có diện mạo giống nhau? Hay vì một lý do nào khác?
Hiện tại họ Medicus không phổ biến ở Anh, thậm chí Catherine còn chưa từng gặp ai có họ này trong suốt mười mấy năm sống ở đây. Rốt cuộc Augusta Medicus là ai? Ngay cả một phù thủy máu trong xuất thân từ tầng lớp quý tộc như bà Black cũng biết tới và nhớ rõ như in thì khẳng định người này không hề tầm thường.
Suy nghĩ miên man tới gần một giờ sáng, khi mọi người đang chìm vào mộng đẹp thì Catherine lại thở dài, lẳng lặng đứng dậy rời khỏi phòng sinh hoạt chung.