Chương 4: Cuộc sống 1 người 1 chó

Suốt cả tháng sau đó.

Cái tên hung thú khủng bố kia cứ đi qua lại mà càn quét khắp mọi ngõ ngách ở xung quanh cái khu vực con chó mực khổng lồ kia ngã xuống.

Để rồi cuối cùng nó cũng bỏ cuộc mà trở về sâu bên trong trung tâm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Cách đó không quá xa là khu vực thuộc về lãnh địa của 2 con hung thú có niên hạn hơn 10 vạn năm khác.

“Yên tâm đi. Tên đó có điên khùng cỡ nào cũng không dám chạy vào lãnh địa của tên tinh tinh cùng tên trâu nước này đâu”.

Con chó đen nhỏ bị 1 tên nhóc con nắm cổ truyền âm nói với nó.

Tên nhóc vuốt vuốt khuôn mặt mà than thở.

“Ài… Tiêu Dao ta thật là lăn lộn ngày càng kém mà”.

“Ở Thiên Đình thì bị truy nã khắp nơi. Xuống đây rồi mà vẫn bị rượt chạy đến nổi trốn cùng chó mới mất mặt cơ chứ”.

Con chó nhỏ gầm gừ như muốn cắn tên nhóc hết sức.

Vuốt vuốt đầu con chó cậu nhóc như dỗ dành sủng vật.

“Được rồi được rồi mà”.

“Nè Ngân Lang giờ đi săn thôi nào”.

Con chó nhỏ mở lớn con mắt đen láy mà mắng chửi tên nhóc.

“Thằng nhóc khốn kiếp. Ngày nào ngươi cũng bắt bổn vương là chó săn cho ngươi thế hả?”.

Không cần nói nhiều tên nhóc đè con chó nhỏ xuống mà đấm đá liên tục.

“Đã là chó rồi mà còn không chịu đi săn thì mấy cái mày ăn vào bụng đó từ đâu ra hả”.

“Cái đồ khốn kiếp mà. Người ta nuôi cho được nhờ còn ta nuôi chó phải đánh mới nhờ được”.

Binh… binh…

Oẵng… oẵng…

“Dừng tay thằng nhóc khốn kiếp. Ngươi đánh bổn vương đau lắm đấy tên khốn”.

Dù cho con chó nhỏ đáng thương có chống cự hay mắng chửi cỡ nào cũng liên tục bị đánh không chút thương tiếc.

“Đủ rồi, Tiêu Dao đại ca. Ta… ta… phục rồi”.

Tên nhóc đắc ý bẻ bẻ tay hầm hừ.

“Đúng là ngu như chó mà. Không bị đánh không chịu mà”.

“Đi săn thôi. Không săn được gì thì tối nay ta sẽ ăn cầy tơ xào măng. Hừ… hừ…”.

Sau 1 tháng điều trị thì các vết thương trên thân Ngân Lang đã bình phục khá nhiều rồi.

Chỉ có vết thương trên cổ cùng cái cánh bị chặt đứt đó là vô phương cứu chữa.

Dù Ngân Lang cố gắn phong ấn lực lượng căn nguyên vào mấy đạo kim văn nhưng mỗi ngày lực lượng của nó cũng bị thất thoát đi không ít.

Những lực lượng này được Ngân Lang khống chế đưa vào thân thể cho tên nhóc Tiêu Dao kia.

Thấy cả 2 thường đánh nhau chửi nhau nhưng qua thời gian ở chung thì họ lại rất hợp gu với nhau.

Lúc này bên trong khu rừng lớn thuộc địa bàn của đám thú hồn ngàn năm đang có thân ảnh 1 người 1 chó hợp tác đi săn.

Bằng vào thuộc tính không gian và tốc độ của mình thì con chó đen nhỏ đã gây cho con lợn rừng to lớn mấy vết thương khá sâu.

Éc… éc…

Con heo rừng to lớn nào chịu chết dễ dàng như thế.

Nó bắt đầu phản kích. Đôi răng nanh của nó bỗng phát sáng lên rồi cả thân hình khổng lồ đó lao nhanh tới.

“Cơ hội tới rồi. Đây là hồn kỹ Xông Kích Bất Khả Kháng của Đại Lực Trư”.

“Tiêu Dao đến lượt ngươi”.

Khi công kích của con heo rừng sắp chạm vào Ngân Lang thì bỗng nhiên nó đã biến mất rồi.

Theo đà đó mà Đại Lực Trư lao thẳng tới chân núi đá.

Phía sau Đại Lực Trư từ đâu xuất hiện 1 thân ảnh khá nhỏ nhắn.

Tên nhóc chạy thật nhanh mà lao thẳng vào cái mông to đùng của Đại Lực Trư.

Kết quả khiến cho Đại Lực Trư bức tốc bất ngờ, cái đầu nó lệch khỏi quỹ đạo tông thẳng.

Rầm…

Cả núi đá rung chuyển dữ dội.

Thân hình Đại Lực Trư nằm co quắp ở đó.

Máu me từ miệng mũi nó chảy ra không ngừng. Đại Lực Trư bị gãy cổ mà gần như chết tươi rồi.

Con chó nhỏ lại xuất hiện ngay trên thân Đại Lực Trư, móng vuốt nó vỗ vỗ chiến lợi phẩm.

“Gâu… gâu… Thật là 1 pha phối hợp hoàn mỹ mà”.

“Tiêu Dao mau làm thịt nó đi nào”.

Tên nhóc thở hòng hộc mà trừng mắt đáp.

“Mày không thấy ta thở không ra hơi sao?”.

Con chó nhỏ cũng bắt đầu bay lên không mà đưa mắt canh trừng.

Dù phàn nàn nhưng tên nhóc cũng cực kỳ nhanh hành động.

Mùi máu tươi nồng đậm thế này sẽ sớm bị đám thú hung mãnh khác để ý tới, cho nên phải nhanh lên mới được.

Từ 2 chiếc giỏ cực lớn phía sau lưng. Tiêu Dao lấy ra con dao rồi chọn ngay 2 cái đùi heo ngon nhất mà cắt xuống.

Lúc này con heo triệt để chết đi.

Vòng sáng hồn hoàn màu tím bay lên ngưng tụ lại.

Hút…

Tiêu Dao há miệng đớp ngay cái vòng sáng đó rồi quát lên.

“Được rồi đi thôi Ngân Lang”.

Thế là cả 2 bỏ chạy khỏi chỗ sắp trở thành bãi chiến trường này.

Không lâu sau đó ở chỗ Đại Lực Trư đã chết lại xuất hiện 1 cuộc hỗn chiến khá hoành tráng khác.

Còn 1 người 1 chó khơi ra cuộc hỗn chiến đó thì đã đi đến 1 chỗ khác. Cả 2 đang xử lý số thịt cắt được từ Đại Lực Trư kia.

Tiêu Dao thì đang cắt nhỏ từng phần ra, còn Ngân Lang thì ăn thịt vụng cùng xương thừa.

“Nè Tiêu Dao. Ngươi không định trở về sống cùng đồng loại à?”.

Ngân Lang vừa ăn vừa truyền thần thức để hỏi.

Tiêu Dao đưa mắt nhìn con chó nhỏ mà đáp.

“Ta không biết họ ở đâu, khu rừng này lớn quá rồi”.

“Ta từng chạy đi rất xa mà không thể nào rời khỏi được phạm vi khu rừng này”.

“Ta cũng không biết con người sống chỗ nào nữa. Ta ở đây bị mù đường”.

Ngân Lang truyền âm giải đáp.

“Nơi đây gọi là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Nó rất là lớn”.

“Nơi này là phía nam của Thiên Đấu đế quốc và là phía bắc của Tinh La đế quốc”.

“Khu vực chúng ta đang sống chính là địa bàn của thú hồn ngàn năm”.

“Cho nên nếu ngươi muốn rời đi thì phải đi ra ngoài rìa kia. Ngoài kia ngươi mới dễ tìm được đồng loại của mình”.

“Thông qua họ thì ngươi mới gia nhập vào cuộc sống con người được biết không?”.

Tiêu Dao gật đầu nhưng có vẻ cậu cũng chưa phải nhất thiết làm thế.

Thấy vậy Ngân Lang mới hỏi.

“Ngươi sao thế? Không muốn trở về cuộc sống con người à?”.

Tiêu Dao không hề trả lời mà hỏi ngược lại.

“Ngươi có biết cách tu luyện ở thế giới này không Ngân Lang?”.

Con chó nhỏ ngước nhìn cậu nhóc rồi đáp.

“Ài… tội nghiệp thằng bé bị bỏ rơi”.

“Được rồi. Để bổn vương chỉ dạy cho nhóc 1 chút vậy”.

Con chó nhỏ bắt đầu ra vẻ là đại cao thủ.

“Thế giới này tu luyện theo 1 loại gọi là võ hồn”.

“Khi nhóc lên 6 tuổi thì mới thức tỉnh được võ hồn của bản thân”.

“Có mấy loại võ hồn cơ bản ví như: thú võ hồn, khí võ hồn và võ hồn bản thể”.

“Khi nhóc thức tỉnh thì sẽ được 1 loại lực lượng gọi là tiên thiên hồn lực. Cứ xem nó như là thước đo đi”.

“Cấp càng cao thì tư chất nhóc càng tốt. Tối đa là tiên thiên mãn hồn lực tương ứng cấp 10 ấy”.

“Cứ 10 cấp thì nhân loại nhóc sẽ phải hấp thu 1 cái hồn hoàn rồi mới tiếp tục tăng cấp nữa”.

“Khi chưa có hồn hoàn gọi là Hồn Sĩ, 1 hồn hoàn gọi là Hồn Sư”.

“Rồi sau đó cứ tăng 1 hồn hoàn thì tên gọi cũng thay đổi”.

“Lần lượt là: Hồn Sĩ, Hồn Sư, Đại Hồn Sư, Hồn Tôn, Hồn Tông, Hồn Vương, Hồn Đế, Hồn Thánh, Hồn Đấu La rồi đến Phong Hào Đấu La”.

“Tổng cộng sẽ có 9 hồn hoàn. Thế nhưng vẫn còn hồn hoàn thứ 10 được gọi là thần cách nữa”.

Nói đến đây thì Ngân Lang bỗng thở dài như thất vọng về cái gì đó.

“Kể từ ngày Long Thần đại nhân bị phân làm 2 thì thú hồn chúng ta đã mất đi tư cách thành thần rồi”.

Tiêu Dao thấy nó thất vọng thì cũng làm tròn vai trò khán giả mà hỏi.

“Tại sao lại thế chứ?”.

Ngân Lang như có cố kỵ cái gì đó nên không đáp mà tiếp tục giảng giải.

“Thôi bỏ qua chuyện đó đi”.

“Để ta nói cho ngươi nghe về mấy cái hồn hoàn”.

“Hồn hoàn cũng có phân chia theo thuộc tính cùng niên hạn”.

“Thuộc tính thì có rất nhiều nên cần tuỳ thuộc vào loại võ hồn của ngươi mà chọn lựa biết không?”.

“Còn niên hạn thì cái màu trắng là 10 năm, màu vàng là 100 năm”.

“Cái màu tím của con heo đó là ngàn năm, màu đen là vạn năm. Còn cái màu đỏ rực là 10 vạn năm”.

“Chi tiết thuộc tính cùng niên hạn thì ngươi phải tìm đám đồng loại ngươi mà học thêm đi”.

Tiêu Dao ngước nhìn Ngân Lang rồi hỏi.

“Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi hả?”.

Ngân Lang rất vô tư mà đáp.

“Ta sống được 55 vạn năm rồi. Ngươi có thấy trên thân ta có 5 đạo kim văn không?”.

“Mỗi đạo kim văn tương ứng 10 vạn năm đó”.

Nói rồi như nhớ tới cái gì đó mà con chó nhỏ xù lông nhe răng quát.

“Tên khốn kiếp ngươi đánh chủ ý lên ta đó hả?”.

Tiêu Dao trừng mắt trở lại chửi ngay.

“Đồ con chó ngu ngốc. Ta còn chưa có thức tỉnh võ hồn thì đánh chủ ý gì vào ngươi?”.

“Mày muốn thành cầy tơ chấm bánh mì à?”.

Cuộc chiến của cả 2 lại bắt đầu nổ ra ngay trên bờ suối.

Kết thúc cuộc chiến là cả 2 cùng nhau tắm rửa rồi trở về cái ổ của mình.

Cuộc sống của 1 người 1 chó cứ thế mà tiếp tục diễn ra 1 cách khá là vui vẻ.

“Chạy mau Ngân Lang. Chúng ta bị phát hiện rồi”.

“Ngao ú… Khốn kiếp”.

Ầm…

Một người 1 chó bị đánh bay rồi bỏ chạy thục mạng.

Cả 2 khá là lớn gan khi đoạt đồ ăn của Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Kết quả bị 2 vợ chồng nhà gấu rượt chạy té khói.

Có ngày cả 2 chọc phải cả đám Ám Dạ Hoả Hầu mà bị vây công te tua tơi tả.

Có lúc bị Cự Lực Thuỷ Ngưu đánh cho thừa sống thiếu chết. Có lúc bị Đại Địa Ma Tê đâm thủng mông.

Có vui có buồn khiến cuộc sống 1 người 1 chó rất là đặc sắc.

Bởi lực lượng Ngân Lang phải phong ấn lại để tránh bị đám hung thú khủng bố kia phát hiện. Cho nên nó chẳng khác nào 1 con thú hồn bình thường có niên hạn tầm vạn năm mà thôi.

Thời gian dần trôi…

Hơn 1 năm sống lăn lộn cùng nhau thì tình cảm cả 2 cực kỳ gắn bó với nhau.

Thế nhưng cái vết thương trên cổ của Ngân Lang ngày càng nghiêm trọng hơn.

Lực lượng thất thoát ra ngoài ngày càng nhiều hơn.

Sức khoẻ của nó cũng ngày càng tệ đi khá nhiều.

Dần dần trong những cuộc đi săn không còn có mặt của Ngân Lang nữa.

“Nè Ngân Lang. Ta mang ngươi đi ra ngoài tìm người cứu trị nha”.

Lúc này Ngân Lang nằm 1 chỗ, trên cổ nó được Tiêu Dao băng bó khá kỹ.

“Không ăn thua đâu. Ta bị tên khủng bố đó dùng độc phá huỷ vết thương cho nên không cách nào lành lại được”.

“Nếu muốn cứu được ta chỉ có duy nhất Bích Cơ là làm được mà thôi”.

Tiêu Dao cũng có tình cảm khá sâu với Ngân Lang nên nóng ruột hỏi.

“Bích Cơ là ai? Nó ở đâu ta cõng ngươi đi tìm nó để xin cứu trị”.

Ngân Lang cũng cảm thấy tấm lòng của cậu mà truyền âm đáp.

“Vô ích thôi”.

“Bích Cơ là tộc trưởng của Phỉ Thuý Thiên Nga tộc. Tuy nhiên nàng ta lại ở trung tâm của đám hung thú kia”.

“Chúng ta không thể đi vào đó được ngươi hiểu không?”.

Tiêu Dao cảm thấy bất lực mà ngồi bệch xuống đất.

Cậu giờ cảm thấy bản thân mình nhỏ yếu quá mức nên chẳng thể cứu được đồng bạn của mình.

Ngân Lang chuyển chủ đề hỏi.

“Tiêu Dao có phải ngươi đủ 6 tuổi rồi phải không?”.

Cậu gật đầu đáp.

“Ừ… Mới ăn sinh nhật cùng ngươi mấy ngày trước đó”.

Ngân Lang đưa mắt nhìn.

“Ngươi đến gần đây ta giúp ngươi thức tỉnh võ hồn bản thân”.

Tiêu Dao cũng ngoan ngoãn mà đi đến gần.

Bởi cậu đã hiểu không có sức mạnh thì rất khó sống trong thế giới này.

Ở 1 nơi nào đó trên Đấu La Thần Giới.

Vị thần khoát trên thân cái áo choàng đen cực kỳ hung ác lúc này đang cười âm hiểm.

“Hừ… dám dê lão bà ta mà còn mong được sống tốt à?”.

“Để ta cho ngươi 1 cái võ hồn xịn xò ngoài chuồng bò luôn”.

Nói rồi vị thần này nắm cái gì đó ở trong sân nhà mà ném xuống Đấu La Đại Lục.

“Đây là võ hồn gì thế?”.

Ánh mắt Ngân Lang dại ra vì kinh ngạc.

Nó thề cả đời sống hơn 55 vạn năm của mình chưa từng thấy cái võ hồn quái đảng như thế này.

“Võ hồn của ngươi là cái cửa chuồng chó à?”.

Cám ơn các bạn đã lắng nghe.

Còn tiếp…

Nhớ đăng ký kênh hộ mình nha!.