Phía nam Thiên Đấu đế quốc.
Tinh Đấu Đại Sâm Lâm khu vực thú hồn ngàn năm.
Chẳng biết từ bao giờ ở trên 1 cây đại thụ khá là to lớn đã treo lủng lẳng 1 tên nhóc tầm 4 tuổi hơn.
Chắc là nhờ bị treo trên đó nên tên nhóc này mới thoát khỏi miệng của đám thú hồn ăn thịt ở xung quanh đây.
“Ây da… Đúng là thần tiên thì thằng nào cũng khốn kiếp cả mà”.
Tên nhóc xoa xoa cái đầu mà mắng chửi ai đó.
“Ta chỉ chọc nhầm lão bà hắn, tiếc hận thay cho vợ hắn 1 chút”.
“Ấy thế mà tên lòng dạ hẹp hòi ích kỷ đó lại đá ta bay tới đây”.
Tên nhóc tóm lấy cành cây mà bò ngược vào thân đại thụ.
“Hừ… Không thèm về đó nữa. Ta sẽ ngao du khám phá cái chỗ này nào chán rồi tính tiếp”.
“Lũ hỗn đản đừng có thương nhớ ta. Ta không thèm chọc phá các ngươi nữa”.
Xì… xì…
Hôm nay từ khắp các tầng trời ở Thiên Đình bỗng có hàng loạt tiếng hắc xì vang vang.
“Chắc là cái tên Thần Heo khốn kiếp đó đang khóc lóc cầu xin chúng ta đến cứu hắn ấy mà”.
“Cho chừa cái tội”.
“Thần Heo khốn kiếp chúng ta đã kết thù 100 năm rồi. Ta không thèm nhớ đến ngươi đâu”.
vv…
Dù các vị thần ai cũng mạnh miệng nhưng tình cảm trong mắt mỗi người thì ai cũng nhận ra dễ dàng.
“Ài… thằng nhóc Tiêu Dao tuy có chút phá phách nhưng vắng nó lại buồn”.
“Bảo trọng nhóc con phiền phức”.
Lão già đang lau chùi cái Lò Bát Quái thở dài.
…
Nói về tên nhóc của chúng ta.
Thì sau khi nhận ra 1 cuộc phiêu lưu mới đã được bắt đầu là tức khắc nó tích cực lên ngay ấy mà.
Lúc này nó đang quoánh nhau cùng 1 con thú nhỏ có hình dáng như con gà rừng.
“Nè nè… Ngươi đã lớn thế rồi thì nên hoá kiếp đầu thai kiếp mới đi”.
“Vừa thành toàn nhân sinh luân hồi vừa giúp ta được no bụng nữa”.
“Nhất cử lưỡng tiện thật mà. Hihi…”.
Con gà rừng nào lảm nhảm với tên nhóc con.
Gà rừng phát động công kích khá là hung mãnh. Cả 4 cái móng gà y như long trảo thủ đi theo cước pháp nhắm thẳng cổ tên nhóc.
“Ài… Sao mỗi lần muốn ăn gà nướng đều phải chiến đấu đổ cả mồi hôi hột thế này chứ”.
Tên nhóc vừa than thở vừa lách nhẹ qua 1 bên khiến công kích của gà rừng rơi vào khoảng không.
Ngay lập tức 1 cành trúc nhỏ được vuốt nhọn thẳng tấp đã được tên nhóc thủ sẵn. Nó nhắm chuẩn xác vào cái phau câu gà mà xuyên tới.
“Kết thúc rồi gà rừng ơi. Tuyệt kỹ độc quyền 1 xiên thành đồ nướng”.
Đúng như dự tính tên nhóc.
Chỉ 1 kích độc quyền đó đã khiến con gà rừng ngủm củ tỏi ngay.
Thế nhưng khi gà rừng chết thì trên thân thể nó lại xuất hiện 1 cái vòng sáng màu trắng bay lên lơ lửng.
Tên nhóc cảm thấy hứng thú nên đưa tay chạm chạm vào cái vòng sáng ấy.
“Ây nha thú vị thật. Đây chẳng phải là lực lượng thiên địa tinh khiết sao?”.
Tên nhóc nhìn ngang ngó dọc với vẻ cực kỳ hứng thú.
“Bình thường các sinh linh hấp thu thiên địa linh khí rồi dung nhập vào thân thể mà tu luyện. Dù có chết đi thì cũng lưu trữ trong cơ thể rồi sau đó mới từ từ tản đi”.
“Sao ở cái vị diện này lại khác biệt như thế cơ chứ?”.
“Khi sinh linh chết đi thì cái lực lượng trong cơ thể lại thoát ra mà trả về thiên địa ngay”.
“Thú vị nha. Hihi…”.
Tên nhóc bắt đầu há to cái miệng mà hút 1 cái thật mạnh khiến vòng sáng màu trắng đó chui hết vào bụng nó.
Liếm… liếm…
Tên nhóc liếm liếm khoé môi mà cười cười.
“Hihi… Cũng may là ta còn nhớ cách thôn nạp thiên địa linh khí”.
Cơ thể tên nhóc này cũng khá là kỳ dị. Sau khi ăn cái vòng sáng đó vào thì lực lượng bên trong vòng sáng đã bị phân giải ra mà dung nhập vào từng tế bào trong cơ thể nó.
Nếu ai có thể nhìn thấu vào bên trong cơ thể sẽ thấy các tế bào, xương cốt, gân mạch của nó y như ma đói mà tham lam cắn nuốt lực lượng được phân giải.
Tên nhóc mang chiến lợi phẩm của mình đi đến 1 cái khe suối để xử lý máu me.
Qua mấy ngày sống trong khu rừng này thì nó cũng biết bản thân mình cũng nằm trong thực đơn của đám thú hồn hung mãnh hơn ở xung quanh đây.
Bằng vào kinh nghiệm sinh tồn của mình thì tên nhóc đã dựng cho mình 1 cái ổ nhỏ bên trong cái hốc rỗng của cây đại thụ.
Đùng…
Xử lý con gà rừng xong thì nó cũng nhảy xuống dòng suối mà tắm luôn.
Bộ đồ làm từ cây sợi trong rừng và con gà được bỏ trong 1 cái giỏ hái thuốc treo trên cành cây gần đó.
Sau 1 phen lặn ngụp trắng cả bọt nước thì nó bắt được thêm 2 con cá nhỏ.
“Hihi… Gà nướng ăn cùng canh cá. Hết sẩy con bà bảy”.
Tên nhóc bắt đầu mặc lại quần áo rồi xách theo chiến lợi phẩm mà đi thu thập các loại nguyên liệu khác.
Nấm, cà rốt, hoa hồi, hạt tiêu, quế, gừng, măng, vv… Nó bắt đầu đại sát tứ phương khắp cả khu rừng này.
Thế nhưng có thể nói là kinh nghiệm sống của nó khá tốt cho nên né tránh được hầu hết đám thú hồn hùng mạnh hơn nó.
Đến khi mặt trời bắt đầu trở về nhà để nhường chỗ cho lão bà trăng non thì nó cũng đã về đến cái ổ của mình.
Bỏ cái giỏ sau lưng xuống nó bắt đầu loay hoay chuẩn bị cho bữa tối.
Bên trong cái hốc cây này cũng không quá chặt hẹp cho lắm.
Từng hàng lọ gốm nhìn khá đẹp mắt được sắp xếp gọn gàng.
Một cái giường nhỏ, 1 cái tủ nhỏ, 1 cái bàn nhỏ, 1 cái lu chứa nước sạch và 1 cái bếp nhỏ ở giữa cái hốc cây được thông thẳng lên đỉnh ngọn đại thụ.
Tất cả mấy cái thứ này đều được nó tự tay làm ra đấy.
Thật khó tin nếu nhìn vào cái tuổi của nó phải không?.
Thế nhưng tất cả đều là sự thật.
Cái bếp được bắt lên đó 1 cái nồi làm bằng đá. Nó thành thạo y như 1 đầu bếp siêu hạng luôn.
Hì hụt gần cả tiếng đồng hồ thì nó cũng ăn no cái bụng rồi.
Nửa con gà cùng 1 con cá được nó bỏ vào 2 cái hủ gốm mà chôn xuống cạnh bếp lửa nhằm giữ độ ấm liên tục.
Thoả mãn với cái bụng no thì nó lên giường mà ngủ.
Cuộc sống tự do tự tại của tên nhóc phá hoại cứ thế mà tiếp diễn.
Săn giết thú hồn để hấp thu hồn hoàn, thu thập nguyên liệu để làm lương thực, chạy nhảy khắp mọi ngõ ngách bên trong cái khu vực được xem như cực kỳ nguy hiểm này.
Tưởng rằng cuộc sống nó được im đẹp mãi như thế.
Nào ngờ có 1 ngày cả Tinh Đấu Đại Sâm Lâm này thật là náo loạn luôn.
Đám thú hồn ngàn năm, vạn năm đều gắng tên lửa vào mông mà chuồn ra ngoài rìa hết cả.
Uy áp của thú hồn bậc cao đè ép khiến đất đá, cây cối gãy đổ sơ xác hoang tàn.
Rống…
Gầm…
Tiếng của đám hung thú đại vương vang vọng ở khắp mọi nơi.
Tên nhóc của chúng ta đã sớm bỏ chạy về cái ổ của mình rồi.
“Ài… ài… Thật là nguy hiểm mà. Cái đám đó làm cái gì không biết nữa”.
Tình cảnh đó kéo dài suốt cả tuần luôn.
Cũng may mắn là tên nhóc có lương thực dự trữ nên đã biệt tăm trốn trong cái ổ mà không cần đi ra ngoài.
Thế nhưng chuyện bất ngờ xảy đến với nó mà không hề có báo trước.
Rầm… rầm…
Toàn bộ 1 mảng lớn rừng cây cạnh đại thụ bị san bằng trong thoáng chốc.
Cuối con đường bị san bằng đó là 1 thân ảnh khổng lồ chẳng khác nào 1 ngọn núi cả.
Thân thể y như 1 con chó lớn mọc thêm đôi cánh dơi sau lưng.
Toàn thân 1 màu đen tuyền có 5 đường kẽ màu vàng kim kéo dài từ đầu xuống dọc thân hình cùng tứ chi và đôi cánh.
Con chó mực to lớn này bị trọng thương khá nặng bởi 1 cánh của nó đã bị đứt đâu mất.
Trên cổ lại có dấu vết bị móng vuốt thứ gì đó cắt khá sâu. Máu từ đó chảy ra liên tục luôn.
Toàn thân chi chít rất nhiều vết thương đáng sợ. Tất cả đều sâu tận xương chứ chả chơi.
Nó bị trọng thương như thế nhưng vẫn không cam lòng mà rống lên.
Ngao ú…
Tiếng rống ở cự ly gần này khiến mức độ hoang tàn phá hư ở xung quanh càng thêm trầm trọng.
Bên trong cái hốc đại thụ tên nhóc bịt chặc 2 lỗ tai mà lăn lộn.
“Thật là khốn kiếp mà. Muốn thủng cả màn nhĩ của ta rồi”.
Thế nhưng con chó mực khổng lồ đó không ngừng rống lên 1 cách không cam lòng.
Vì chịu không nổi nữa mà tên nhóc lao ra khỏi gốc đại thụ hét ầm lên.
“Rống con bà mày đồ chó chết”.
“Câm mồm”.
Chó mực khổng lồ sửng sốt.
Nó cứ tưởng là trong khu vực này chẳng còn sinh linh nào nữa.
Ai ngờ lại có 1 tên nhóc nhân loại can đảm chạy ra hét vào mặt nó mà còn dám chửi nó là đồ chó chết nữa chứ.
Ánh mắt nó y như 2 quả cầu cực lớn liếc xuống nhìn lấy cái thân hình nhỏ bé không đủ nhét kẽ răng kia.
Thần thức nó phát ra trao đổi cùng tên nhóc lớn gan kia.
“Nhóc con ngươi thật can đảm nha. Dám hét vào mặt bổn vương”.
Tên nhóc chả sợ gì mà trừng mắt quát lại.
“Đồ chó đen ngu ngốc. Ngươi đã bị đánh te tua tơi tả thế rồi mà còn rống rống lên”.
“Muốn chết thì cắn lưỡi mà chết đi. Rống thế có ích gì?”.
Chó mực khổng lồ còn nộ khí nên đưa sát cái đầu tới chỗ tên nhóc như kiểu muốn cắn nó.
“Thằng nhóc khốn kiếp ngươi dám chửi bổn vương à?”.
“Có tin bổn vương nhai đầu ngươi không?”.
Tên nhóc chẳng có gì là sợ mà nắm chặt tay đấm vào cái mũi to đùng của con chó 1 cái.
“Đồ chó ngu. Mày ăn ta thì có đủ nhét kẽ răng không?”.
Con chó tức giận gầm gừ.
“Ăn mày bỏ ghét”.
Tên nhóc lại đấm đấm đá đá cái mũi to đùng đó nhưng y như con kiến đang gãy ngứa chân voi vậy.
“Ngu xuẩn ta đánh chết con chó đen nhà ngươi”.
“Ăn chả có ích lợi gì nhưng nếu ngươi năn nỉ ta thì ta có thể cứu trị mấy cái vết thương đó cho ngươi”.
“Chuyện vậy mà cũng không nghĩ ra nhanh chóng cho được. Đúng là ngu như chó mà”.
Con chó khổng lồ trừng mắt truyền thần thức vang vang trong đầu cậu.
“Trời ơi sao ngươi không nói sớm?”.
“Vậy ta năn nỉ ngươi đó”.
Ạch…
Tên nhóc muốn té ngửa luôn.
“Nè nè… Sao ngươi không có chút phong phạm nào của cao thủ hết vậy?”.
“Ích nhất cũng ra vẻ ngươi là kẻ mạnh mà bắt chẹt uy hiếp gì đó 1 chút cơ chứ”.
Con chó khổng lồ khinh bỉ truyền âm.
“Làm thế có khuất phục được ngươi không?”.
Tên nhóc thẳng thừng lắc đầu ngay và luôn.
“Đó thấy chưa. Không có ích gì mà ta làm thì chẳng phải bị chửi là ngu ngốc nữa sao?”.
Con chó lớn nhếch miệng như kiểu ta hiểu mi quá rồi ấy.
Bốp…
Tên nhóc vỗ tay 1 cái rõ kêu.
“Đúng là tri kỷ của ta mà”.
Cậu liếc nhìn cái thân hình khổng lồ của tên chó đen này mà nhíu mày hỏi.
“Nè chó mực. Ngươi có thể thu nhỏ lại không?”.
“Lớn quá cứu ngươi vừa tốn thuốc mà lại khiến cái đám thú hung mãnh kia để ý nữa”.
Con chó mực khổng lồ truyền âm đáp lời.
“Nhóc con lui ra xa đi. Ta sẽ phong ấn lực lượng căn nguyên của bản thân vào mấy đạo kim văn”.
“Thế nhưng do ta bị thương nên lực lượng sẽ bị thất thoát ra ngoài. Lực lượng này sẽ tàn phá tất cả mọi thứ ở đây cho nên nhóc nên chạy ra xa đi”.
Tên nhóc nghe thế chẳng những không sợ mà còn hứng phấn.
“Nè nè chó lớn. Ngươi thả lực lượng ra thiên địa uổng phí quá”.
“Ngươi có thể khống chế lực lượng đó truyền đến chỗ ta không?”.
Chó mực khổng lồ sửng sốt nhưng nó lại biết tên nhóc trước mặt này không hề đơn giản chút nào.
“Được. Nhóc cẩn thận nha”.
Nói rồi nó nhắm mắt lại mà tập trung lực lượng bản thân để dồn nén vào 5 đạo kim văn trên thân nó.
Mấy đạo kim văn đó sáng lên liên tục mà thân hình của con chó mực khổng lồ cũng dần thu nhỏ lại.
Lực lượng căn nguyên của con chó mực khổng lồ này có màu đỏ như máu.
Tên nhóc há lớn miệng mà hấp thu dòng lực lượng y như hồn hoàn đó.
Các tế bào, xương cốt, gân mạch của nó điên cuồng hấp thu cái lực lượng căn nguyên này.
Thể chất tên nhóc ngày càng được cải thiện cách nhanh chóng.
“Thật thú vị. Không ngờ Ngân Không Dực Lang ta trong lúc gặp hoạ mà lại vô tình quen biết 1 tên nhóc hung thú hình người thế này”.
Chó mực khổng lồ cũng khá là có tâm nên lực lượng căn nguyên nó truyền cho tên nhóc cũng khá chậm chạp. Tốc độ đó khiến cơ thể tên nhóc hấp thu từ từ rồi thích ứng dần.
Sau hơn nửa ngày thì thân hình của tên chó mực đã thu nhỏ bằng 1 con hổ lớn rồi.
Nó định thu nhỏ hơn nữa nhưng đã không kịp rồi.
Gầm…
Từ sâu trong trung tâm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm truyền ra uy áp khủng bố.
“Nhóc con chạy thôi. Tên khủng bố đó sắp đuổi ra rồi”.
Chó mực gần như kiệt sức mà gục xuống.
Tên nhóc nhanh chân chạy đến chỗ chó mực mà vác cái thân hình to gấp mấy chục lần lên rồi bỏ chạy nhanh.
Ai mà ngờ được 1 tên nhóc chỉ gần 5 tuổi thôi mà lại có thể cõng được 1 con hung thú bỏ chạy như bay thế chứ.
Qua đó cũng thấy số lực lượng căn nguyên giúp cải thiện thể chất của tên nhóc đến cỡ nào rồi.
“Hihi… Nè chó mực tối nay chúng ta ăn cầy tơ 7 món nha”.
…
Cám ơn các bạn đã lắng nghe.
Còn tiếp…
Nhớ đăng ký kênh hộ mình nha!.