Chương 2: Thần Heo gây loạn

*“A… a…”.

“Thần Heo đừng để ta bắt được ngươi. Ta sẽ biến ngươi thành heo quay cho xem”.*

Vị thần toàn thân bốc cháy ngọn lửa bạo tạc dữ dội đang đứng trên đỉnh 1 cái nóc nhà làm từ dung nham. Ông thần này gầm thét chấn động cả 9 tầng mây cho thấy tâm trạng hắn không ổn chút nào.

Ở 1 nơi khác có khung cảnh khá là mát mẻ lại thư thái vô cùng.

*“Gra… Thần Lười khốn kiếp”.

“Ngươi mau mang Ngọc Thố trả lại cho ta. Bằng không ta sẽ phát ra truy nã khắp vạn giới để cho tên thần khốn kiếp nhà ngươi hết đường trốn luôn”.*

Một vị nữ tử cực kỳ xinh đẹp mang theo 1 cái vầng trăng bay nhanh đi truy tìm cái hình bóng ai đó.

Trong 1 cái đại điện lớn với quanh năm có mây mù cùng mùi khói đan thuốc bao phủ.

Bỗng xuất hiện hơn cả vạn đồng tử chia nhau đi khắp 4 phương 8 hướng cách gấp gáp.

Từ cửa đại điện đi ra 1 lão đầu nhìn cái hình dáng hiện tại không có cái dáng tiên phong đạo cốt nào cả. Lão đầu này giống cái bộ tức giận gần như muốn thăng thiên thêm lần nữa ấy.

*“Tiêu Dao…”.

“Thằng nhóc phá phách kia ngươi mau mang trả Lò Bát Quái cho lão phu”.*

Không chỉ có thế đâu.

*“Hừ… Thần Heo mau mang Cửu Tửu Hồ Lô trả cho ta mau”.

“Thần nhóc lười kia mau mang trả Chiến Thần Khải Găng cho lão tử”.

“Quạt Ba Tiêu của ta. Á… tên Thần Lười đạo tặc kia kể từ bây giờ chúng ta kết thù 100 năm”.

“Ngọc Đế phu quân. Tên thần Heo trộm đào của thiếp”.

“Trời ơi… Nhật Kê của ta bị trộm 1 cách tàn nhẫn thật mà”.*

vv…

Khắp 9 tầng trời vang vang tiếng chửi bới, tiếng truy nã, tiếng quát mắng của các vị thần.

Toàn bộ đều đang nhắm vào 1 thủ phạm duy nhất mang tên Thần Heo hay bạn giang hồ còn gọi là Thần Lười nữa.

Tình cảnh lộn xộn ở khắp nơi lại không ảnh hưởng đến 1 thiếu niên cùng 1 con thỏ ở trên cái đảo mây lơ lửng này.

“Nè nè Ngọc Thố. Ngươi mau uống thử xem mấy loại rượu này có ngon bằng rượu đào tiên do ta làm ra không?”.

Tên thiếu niên đang dụ dỗ con thỏ thử rượu rồi làm bình phẩm viên cho hắn.

Con thỏ làm ra vẻ không thích khi trở thành công cụ thử rượu. Cho nên nó né tránh cả 10 cái bát rượu trước mặt.

Tên thiếu niên gãi gãi đầu rồi từ trong túi móc ra 1 đống cà rốt.

Giơ giơ trước mắt con thỏ tên thiếu niên dụ dỗ.

*“Giờ chúng ta cùng chơi 1 trò chơi nha”.

“Cứ uống từng bát liên tục sẽ tăng thêm 1 củ cà rốt hé. Ngươi có chơi không?”.*

Nói rồi tên thiếu niên để phía sau cái bát đầu tiên 1 củ, cái bát thứ 2 là 2 củ, vv… đến cái bát thứ 10 là 10 củ cà rốt.

Bẹp… bẹp…

“Bắt đầu cuộc chơi nào. Hihi…”.

Tên thiếu niên 1 tay cầm lấy cái quạt để thêm gió vào chiếc lò đang quay nướng cái gì đó.

Trước sự dụ hoặc của cả đống cà rốt thì cuối cùng Thỏ Ngọc cũng đầu hàng.

Nó bắt đầu uống bát rượu đầu tiên.

Bốp bốp…

Tên thiếu niên vỗ tay mà hứng thú hỏi Ngọc Thố.

“Hay hay. Ngươi thấy thế nào hả?”.

Con thỏ ôm lấy củ cà rốt đầu tiên mà lắc lắc đầu. Nó chuẩn bị hướng đến cái bát thứ 2.

Tên thiếu niên làm ra vẻ đắc ý lắm nên cười lớn.

*“Haha… Ta nói rồi mà”.

“Rượu của tên ma men đó cũng tự xưng là Thần Tửu, đúng là lừa người mà”.

“Tiếp đi… Hihi”.*

Tên thiếu niên 1 tay quạt lửa còn 1 tay cầm lấy quả đào tiên thật to mà gặm.

Ngọc Thố tiếp tục uống đến bát thứ 2 rồi nhảy sang bát thứ 3.

Liên tục đến bát thứ 7 thì con thỏ đáng thương đã sắp không xong rồi.

*“Nè nè… Ngươi đừng có ăn vạ nha”.

“Mới có 7 bát thôi mà đã sắp ngã rồi sao. Tửu lượng kém thế làm sao biến thành Ngọc Thố tẩm rượu cho được chứ!?”.*

Bỗng cái lò lửa phía sau lưng tắt lửa mà bật nắp ra.

Từ trong đó toả ra mùi thơm cực kỳ mê người của món gà nướng lu nổi danh.

Hít…

*“Haha… Đúng là thơm ngọt nhất tận 9 tầng trời mà”.

“Nhật Kê của lão chăn gà đó thật đúng với phẩm chất gà thả vườn ngon ngọt tự nhiên. Tuyệt hảo mỹ thực luôn mà. Haha…”.*

Tên thiếu niên nhanh chóng ném chiếc quạt sang 1 bên rồi mang vào cái găng tay màu hoàng kim. Hắn cẩn thận lấy con gà nướng ra khỏi cái lò.

“Haha… không phải ta có chuẩn bị trước cái găng tay chiến thần này. Thì khó mà lấy được con gà còn nóng thế này”.

Phù… phù…

Tên thiếu niên vừa thổi vừa ăn 1 cách say sưa.

Thỉnh thoảng hắn còn nốc rượu từ cái hồ lô ở bên cạnh nữa.

Sau khi gậm hơn nửa con gà thì sắc mặt của thiếu niên bỗng đọng lại.

“Chết cha bị bao vây rồi”.

Bên ngoài cái hòn đảo mây này giờ đã bị bao vây tầng tầng lớp lớp bởi cả vạn thiên binh thiên tướng cùng đám chư thần.

Để rồi chủ nhân của mấy thứ đang có trên hòn đảo này lao vọt mà vào.

*“Huhu… Ngọc Thố đáng thương của ta”.

“A… a… Lò Bát Quái của lão phu. Thằng nhóc ngươi dám dùng bảo bối của lão phu đi quay gà nướng à?”.

“Hoả… Thần Heo khốn kiếp. Sao ngươi dám dùng Thiên Hoả chi căn của ta đi nướng gà ăn vậy hả?”.

“Chiến Thần Khải Găng của lão tử. Ngươi… ngươi… dùng găng tay làm bếp”.

“Quạt Ba Tiêu của ta. Á…”.*

Đến cuối cùng là 2 nạn nhân sở hữu vẻ mặt hết sức đặc sắc đứng như trời chồng.

Vị thần có hình dáng 1 con gà trống lớn thì giờ có vẻ mặt đờ đẫn mà nhìn con gà nướng trên tay thiếu niên.

“Nhật Kê của ta thành món gà nướng lu cho tên thần Lười khốn kiếp ngươi nhậu lay ray đấy à?”.

Vị thần còn lại thì nhìn mấy cái bát cùng cái hồ lô. Ánh mắt say rượu của hắn đã không còn chút nào nữa.

*“Cửu Tửu Hồ Lô của ta bị ngươi giầy vò thành ra cái kiểu ghê tởm đến thế sao?”.

Ực…*

Tên thiếu niên đặt cái hồ lô xuống rồi giấu đi nửa con gà. Hắn từng bước lui về sau với vẻ mặt bị bắt tại trận.

*“Hihi… Các vị”.

“Ta chỉ đói quá nên muốn mượn 1 chút đồ để Tiêu Dao đỡ đói thôi”.

“Có gì chúng ta cùng nhau nghị hoà thương lượng nha”.*

Tất cả đồng thanh hét lên.

“Câm mồm”.

Thế rồi…

Trong cái đại điện cực kỳ xa hoa có 1 vị thần cao cao tại thượng đang cực kỳ sầu não.

Quanh ông luôn có thần quang tiên khí phun ra nuốt vào trông y như càn khôn trời đất này đều thuộc về quyền chưởng quản của ông ấy vậy.

Lúc này 1 tay của ông đang xoa xoa cái huyệt thái dương, còn 1 tay thì cầm cái điện thoại đời mới mà gọi cho ai đó.

Tạch…

Điện thoại đã kết nối được. Từ đầu bên kia truyền đến 1 giọng nói hết sức uy nghiêm.

*“Alo Ngọc Đế hả!?”.

“Ông gọi cho ta có chuyện gì thế?”.*

Vị thần uy nghiêm ở đầu bên kia cũng không dông dài mà hỏi thẳng vào vấn đề luôn.

Ngọc Đế giọng trầm thấp đáp lại.

*“Ài… Hải Thần thần vương đấy à”.

“Lão huynh phải giúp ta đây chuyện này mới được”.*

Đầu bên kia truyền lại.

“Chuyện gì thế Ngọc Đế? Nói thẳng ra đi, bên đây ta hơi bận”.

Thế là cuộc nói chuyện rơi vào trạng thái thương nghị tốc độ cao.

*“Hải Thần nè bên của lão huynh có vị diện nào càng hoang sơ càng tốt không?”.

“Ta đây muốn gửi cho lão huynh 1 tên nhóc phiền phức. Xem như ném nó đi trải kiếp luyện tâm cũng được”.*

Nghe cái giọng này thì Hải Thần lấy làm lạ mà hỏi lại.

Bởi ở bất kỳ vị diện nào thì thần vị luôn là lực lượng mạnh nhất giúp thần giới duy trì cũng như phát triển thêm.

Thế nhưng hiện tại lại có chuyện chuyển nhượng theo kiểu cho mượn gấp mới ghê chứ.

“Nè nè Ngọc Đế. Ông có ý gì mà lại làm như thế hả?”.

Giọng ể oải của Ngọc Đế từng bước mà kể đến sự tích vĩ đại của vị Thần Heo.

“Nói tóm lại là tên nhóc đó đã bắt gà, trộm rượu, hái đào tiên, vv… đủ các kiểu rồi phải không?”.

Giọng quái dị hài hước của Hải Thần truyền đến.

Ngọc Đế gật gù đáp lại.

*“Ừ. Nói chung là mỗi ngày 1 sự kiện”.

“Có hôm thì nó đi chọc ghẹo lão bà Thuỷ Thần”.

“Có hôm đi trộm áo yếm tiên nữ của Vương Mẫu”.

“Có hôm cắt vá chiến giáp của đám thiên binh thiên tướng”.

“Ài… nói chung là nó quá rãnh nên đi gây đủ chuyện”.*

Hải Thần cảm thấy hứng thú nên bắt đầu buôn chuyện.

“Đã vậy sao ông không ném nó vào luân hồi đi?”.

Ngọc Đế thở dài.

“Hài… Không có ích gì. Yên tĩnh được chừng 100 ngày là nó lại trở về thôi”.

Hải Thần giật mình hỏi lại.

“Tại sao lại thế?”.

Nỗi sót xa của người đứng đầu Thiên Đình nhưng bất lực trước tên quái thai được Ngọc Đế tiết lộ.

*“Lão huynh không biết chứ nó quá thông minh”.

“Dù cho đầu thai thì trong vòng 100 năm là nó lại thành thần mà trở về nữa rồi”.

“Mỗi lần như thế thì năng lực phá hoại của nó lại được nâng lên 1 cấp độ mới”.*

Hải Thần khoé miệng giật giật.

Thực sự vị thần vương này cũng mới gặp chuyện như thế lần đầu luôn ấy.

“Nói thế ông định quăng nó cho ta thì có ích gì?”.

Ngọc Đế nói thẳng suy nghĩ của ông.

*“Lão huynh à. Cái vị diện của lão huynh có cách tu luyện mới lạ so với bên này”.

“Cho nên ta muốn gửi nó cho lão huynh nhằm tạo chút khó khăn cho nó”.

“Để nó từ từ khám phá mà đột phá làm thế sẽ kéo dài thời gian thành thần ra”.

“Với lại bên đó không có thần cách thì rất khó thành thần. Cho nên cũng là phương pháp tốt nhốt nó lại vài năm”.*

Hải Thần như hiểu ra ý định của Ngọc Đế mà cười lớn.

*“Haha… Đúng thật là tuyệt diệu kế hoạch mà”.

“Được ta nhận cục nợ phiền phức này cho ông. Thế nhưng cần có 1 chút phúc lợi nha”.*

Để rồi 2 ông thần tối cao với địa vị là đứng đầu 2 thế giới lại đi tò te tú tí với nhau.

Kết quả: tên thần Heo bị chuyển nhượng sang thị trường Đấu La Đại Lục với thời hạn không rõ.

Trước bậc thiềm trung tâm nghị sự uỷ ban Đấu La thần giới.

*“Cái lão già Ngọc Đế đó dại gái thật mà”.

“Hừ hừ… lão được bà vợ lão thưởng cho mấy nháy là đã mang cái thân của ta đi bán rồi”.

“Đúng là đàn ông vì mua vui cho mỹ nhân mà cả thận cũng dám bán mà. Hừ… hừ…”.

“Ta quyết định ngày sau trở về sẽ khiến cái đám đàn ông trên Thiên Đình đó không còn quả thận nào mà bán nữa”.*

Tên thiếu niên tay cầm cái chân gà vừa gặm vừa làu bàu trách móc ầm ĩ.

Cũng không biết từ bao giờ ở phía sau lưng tên thiếu niên đó đã có 4 người đứng nhìn hắn.

Người đàn ông vẻ mặt uy nghiêm toàn thân khoát bộ giáp màu xanh của hải dương lên tiếng hỏi.

“Vị bằng hữu này là Thần Heo đấy sao?”.

Tên thiếu niên vẻ mặt mộng bức không quay lại mà đáp.

“Đừng có gọi ta là Thần Heo. Cái đám hỗn đản Thiên Đình đó ghen ăn tức ở với ta mới gọi như thế”.

Bên trái thiếu niên bỗng xuất hiện 1 khuôn mặt hết sức diễm tuyệt. Vẻ đẹp này y như cả cái vị diện này hội tụ hết công lực để nắn tạo ra ấy.

Vẻ đẹp của cô cái này có thể sánh ngang cùng Vương Mẫu nương nương của Thiên Đình luôn rồi chứ chả chơi.

Cô nàng tò mò hỏi.

*“Nè nè. Ta nghe nói ngươi bị xua đuổi như vịt cho nên mới sang chỗ chúng ta”.

“Ngươi nói bọn họ ghen tỵ với ngươi. Vậy ngươi đã làm cái gì khiến họ ghen tỵ nha?”.

“Mà ngươi gọi là cái gì nhỉ?”.*

Thiếu niên 2 mắt sáng như sao trời. Hắn quay lại nhìn giai nhân mà vui vẻ đáp.

*“Ui chao. Không ngờ cái lão Ngọc Đế kia cũng còn sót lại chút lương tâm ấy chứ”.

“Lão già đó còn thương nên khi quăng cũng chọn chỗ có mỹ nữ đẹp đến thế này cho ta làm bạn. Ha ha…”.*

Khoé miệng của mấy vị thần đứng phía sau cũng giật giật.

Tất cả đều cùng chung suy nghĩ.

“Tên này bị ném đi coi bộ không có bị oan chút nào”.

Thiếu niên bắt đầu công cuộc tán đổ thần tiên mỹ nữ của mình.

*“Hì… hì… Mỹ nữ ơi. Nàng nào biết cái lũ hỗn đản kia nhỏ nhen lại ích kỷ đến cỡ nào cơ chứ”.

“Bọn hắn thấy ta rãnh rỗi với lại biết làm chút chuyện vui vẻ, cho nên họ ghen tỵ với ta ấy mà”.

“Mỹ nữ chúng ta làm bạn nha. Ta tên là Tiêu Dao siêu thần”.

“Đẹp trai, phong nhã, ga lăng, hào phóng, vv… ôi chao nhiều ưu điểm quá”.

“Chúng ta kết bạn đi. Cùng nhau tiêu dao tự tại”.

“Khi quen rồi mỹ nữ sẽ từ từ hiểu được mấy cái ưu điểm của ta à. Ta y như hủ rượu lâu năm càng uống càng thấy thơm nồng hấp dẫn ấy. Hihi…”.*

Nghe 1 pha tự sướng đến nổi cả da gà khiến cả đám phải rùng mình lui lại.

Vị thần khoát cái áo choàng đen nhìn cực kỳ hung ác lên tiếng đánh vỡ thế công mãnh liệt của thiếu niên.

*“Được rồi”.

“Ta nghe nói ngươi ở bên đó chuyên đi chọc lão bà người ta. Chuyên đi trộm già cướp trẻ, làm ra đủ loại quái đãng các kiểu”.

“Tên gây loạn nhà ngươi khiến tất cả phải câm phẫn mà ném gấp sang đây”.

“Ngươi nên ngoan ngoãn cho ta. Nếu không thì ta ném ngươi vào Không Gian Trùng Động ngay đó”.*

Vẻ hung ác của cái tên này càng thêm dữ tợn sau khi kéo giai nhân bảo hộ về phía sau hắn.

Vị thần vương khoát bộ áo giáp màu xanh của hải dương lắc lắc đầu.

Giờ ông đã cảm nhận được sự bất lực của Ngọc Đế rồi.

*“Được rồi Huỷ Diệt chi thần”.

“Dù sao nó cũng là khách đến chỗ chúng ta lịch luyện trải kiếp. Cho nên đừng làm khó nó nữa”.

“Sinh Mệnh nữ thần nhờ muội đưa nó đi đầu thai xuống Đấu La Đại Lục đi”.*

Nói rồi vị thần vương áo giáp xanh dẫn theo vị thần còn lại rời đi.

Thiếu niên buồn bực ngồi xuống mà gậm chân gà tiếp.

*“Hừ hừ… Thiên đạo thật bất công mà”.

“Tuyệt sắc giai nhân như thế lại gả cho tên áo đen u ám. Hoa lài cắm bãi phân trâu mà”.*

Vị thần khoát áo choàng đen tức đến xì khói.

Thả dê lão bà trước mặt hắn. Thế mà còn chê bai thẳng thừng nữa mới ghê chứ.

Binh…

“Thằng khốn cút bà nó đi”.

Tên thần này bực quá sút cho thiếu niên 1 đá.

Bởi khác vị diện nên tiên lực thần tiên trước đó của thiếu niên không dùng được.

Kết quả: rơi thẳng xuống vị diện Đấu La Đại Lục không cần qua đầu thai.

Cám ơn các bạn đã lắng nghe.

Còn tiếp…

Nhớ đăng ký kênh hộ mình nha!.