Có một số thời điểm, nhân loại sẽ rất hận bản thân không có thuật đọc tâm.
Mà đúng là bởi vì không có thuật đọc tâm, mà trong lòng lại không có cách nào suy đoán ra cái gọi là giải thích phù hợp với lẽ thường, mới khiến cho mối quan hệ giữa Tuyên Mặc và Thất Khu luôn tồn tại vấn đề về tín nhiệm.
Lúc Tuyên Mặc về đến nhà là trước bữa tối, cả nhà đều im ắng không có ai. Khi cô về phòng mình thì thấy trên bàn sách có đặt một thùng giấy lớn.
Là chiếc máy tính kia.
Một loại cảm xúc tên là vui vẻ tự nhiên sinh ra, mặc dù đến nay Tuyên Mặc còn không có tìm hiểu ra cách dùng máy tính. Nhưng cô biết rằng, sau khi kết nối với cái gọi là internet, sẽ ngày càng có nhiều thứ cô có thể làm với nó.
Cho tới nay, nguồn thông tin xuất hiện ổn định nhất của cô là kho dữ liệu của chính chủ để lại, nơi xuất ra nó chính là những mớ tin tức hỗn độn đi qua tinh thần võng. Cô mệt mỏi phân loại cũng không muốn bận tâm tới chúng nên chỉ có thể dồn lại thành một đám không để ý tới, giống như giữa cô và thế giới này bị ngăn cách bởi một lớp bình chướng mà cô phải di chuyển một cách cẩn thận.
Mà chỉ cần có internet, những đồ vật mà cô muốn tìm hiểu rõ, đều có thể có được dễ dàng. Đồng thời cô sẽ ngày càng mạnh hơn.
Quan sát không bao lâu, cô liền dựa theo ký ức và kết hợp với sự hiểu biết của mình, cuối cùng thì chiếc máy tính này cũng chịu đựng qua được thời gian lắp đặt đầy bạo lực của Tuyên Mặc, hoàn hảo đặt ở trên bàn, được khởi động và kết nối mạng.
Trước kia, cũng không phải Tuyên Mặc chưa bao giờ dùng qua máy tính, tất cả các tri thức cơ bản cô vẫn có, nhưng đáng tiếc đều là một vài đồ vật mà đám tiểu nữ sinh yêu thích như là tiểu thuyết ngôn tình. Sau khi Tuyên Mặc dựa theo ký ức mở ra mấy trang web kia liền không có hứng thú với chúng, cô lại mở ra giao diện tìm kiếm, trực tiếp tìm thứ mà bản thân cảm thấy hứng thú nhất.
Đó chính là vũ khí tiên tiến nhất hiện nay.
Từ khoá cô tìm cho ra rất nhiều kết quả, phần lớn tư liệu đều là do chính phủ của các quốc gia thống kê công bố, hải lục không quân đều có, các loại hình thức cũng đều đầy đủ hết, Tuyên Mặc tìm kiếm mấy cái, trong đầu nhớ kỹ mấy quốc gia này.
Mấy quốc gia này đều là những nước buôn bán vũ khí, từ các mặt thông tin có thể nhận ra, đó đều là những nước được công nhận có lực lượng quân sự mạnh nhất. Ngay cả Trung Quốc, nơi cô đang sống cũng được tính đến, ở phương diện này Trung Quốc công bố quá ít thông tin hơn nữa người lại đông mà nội tình lại không mạnh bằng những quốc gia đó. Cho nên sức mạnh quân sự cũng không phải quá mạnh.
Hơn nữa từ tin tức có thể thấy rằng, rất nhiều quốc gia đều đang áp đặt lệnh cấm vận vũ khí đối với Trung Quốc, xem ra đất nước mà cô đang sống là một quốc gia có tiềm năng phát triển không thu hút người dân.
Đây là một cơ hội hiếm có khi không phải sống một mình ở trong một nền văn minh phát triển, Tuyên Mặc chợt có một loại cảm giác rất mới mẻ, nếu chính mình có cơ hội mang theo quân đội đi đối đầu cùng với những quốc gia kia sẽ là cái cảm giác gì a……
Hắc, hiện tại suy xét những cái này hình như cũng quá xa xôi, vì tổng thể của Trái Đất hiện nay đang là hoà bình.
Cô lại tìm kiếm thêm vài mục nữa, sau khi nhập thêm vào vài từ khoá để tìm kiếm, cô dần nhận ra mình không thể tìm được thông tin chi tiết của một vài vũ khí.
Cô hiểu điều này có ý gì vì trong Thiên Võng cũng như vậy, loại tình huống này xuất hiện có nghĩa là những thông tin mà cô tìm kiếm được xem là cơ mật và được bảo hộ bởi lực lượng của quốc gia hoặc tổ chức nào đó.
Trong thực tế thì Tuyên Mặc không phải là kỹ thuật viên về lĩnh vực này, trước đây khi gặp loại tình huống như vậy cô thường tìm các chuyên gia chuyên nghiệp tới xử lý. Thiên Võng không giống với Internet ở đây, nó là bao trùm đại liên minh internet, dùng chính là “Diệt”, là một loại lực lượng đã được hành tinh sử dụng vô số năm, nếu muốn tinh thông loại lực lượng này lợi dụng nó tiến hành công thủ, thì cũng không phải đơn giản chỉ dùng một lần sóng tinh thần truyền dạy là được.
Lực lượng chiến đấu dạng như "Diệt", không phải là lĩnh vực mà Tuyên Mặc quan tâm, giống như hacker ở Trái Đất, người xuất sắc về phương diện này luôn được người khác âm thầm coi trọng, hơn nữa luôn là nhân tài khan hiếm.
Chẳng qua, khác biệt cùng Trái Đất chính là, đại liên minh còn có một loại lực lượng càng cường đại hơn. Chính là dạng tinh thần lực như của Tuyên Mặc, chờ đến khi tinh thần lực đạt tới cấp bậc nhất định, bất luận là cái cấm chế gì cũng chỉ là mây bay. Ví dụ như một vài cơ mật quan trọng được bảo vệ quá mức nghiêm mật, không có khả năng đột phá bằng kỹ thuật, thì sẽ triệu tập những cao thủ được huấn luyện về tinh thần lực, lấy phương thức bạo lực dùng tinh thần lực cường đại công kích vào lá chắn của đối phương.
Bình thường dưới loại tình huống liên quan đến chiến tranh giữa hai nước, thì hoàn toàn không có cách nào để bảo mật cả, người có tinh thần lực đạt đến cấp bậc như vậy cơ bản đều đã bị quân đội khống chế. Mà người có thể làm được như vậy không những yêu cầu cần phải có khả năng khống chế tuyệt đối đối với tinh thần lực, mà càng cần có lực lượng tinh thần lực tuyệt đối cường đại và rộng lớn. Có thể nói đây có lẽ là một mạng lưới bạo lực xuyên suốt giữa các hành tinh, bất cứ khi nào có hành động như vậy, toàn bộ Thiên Võng đều sẽ chịu ảnh hưởng nhất định.
Thử tưởng tượng một chút khi người trong đại liên minh bị mất kết nối với nhau, loại chuyện mà mấy trăm năm đều không thể gặp được một lần lại bị bọn họ đụng phải. Ngoại trừ khả năng duy nhất là tinh hệ bị hủy diệt ra thì chính là xảy ra chiến tranh mạng, mà ở một thế giới không giấu được bí mật thì rất nhanh, những người có năng lực đối kháng lại với “Diệt” sẽ được tìm ra và họ được gọi là Diệt sát giả.
Thật không may, Tuyên Mặc đồng học chính là một người như vậy.
Cô dùng tinh thần lực cường đại của mình bạo phát một lần liền khiến cho toàn bộ Thiên Võng phải rung động, từ đây danh hào Abu Dory liền vững vàng bước vào danh sách Diệt sát giả. Cuối cùng nhờ vào ba trận chiến toàn thắng nên cô thành công đăng đỉnh, thay thế cấp trên của mình Phong Hoa nguyên soái.
Nghĩ lại về thời kỳ huy hoàng lúc trước, lại nhìn vào chiếc máy tính đang đặt ở trên bàn cần dây cắm kết nối mạng làm trung gian ở trước mắt mình, Tuyên Mặc nhịn không được cảm thấy cứng họng không biết nói gì.
Hơn nữa, càng cứng họng chính là, cô lại bị một thứ gọi là bức tường lửa nho nhỏ của người Trái Đất ngăn cản tìm kiếm dữ liệu.
Mặc dù cô không phải nhân viên kỹ thuật, nhưng có một số tài liệu quan trọng cực độ cơ mật của Thiên Võng tất cả đều là công lao của cô, mà hiện giờ, mà hiện giờ!
Ở Thiên Hạt Tinh hệ nếu như muốn dùng bạo lực phá hủy internet thì cần phải có vật trung gian làm môi giới, nếu không tinh thần lực không có cách nào chuyển đổi thành lực lượng có thể đối kháng với Diệt được. Hiện tại những đồ vật cũ kỹ này trực tiếp sử dụng những vật nhỏ như dây điện làm người ta vừa yêu lại vừa hận, Tuyên Mặc tỏ vẻ mình gặp áp lực rất lớn trước khi bản thân có thể thành thạo những thứ này.
Cô đột nhiên nhớ lại cuộc nói chuyện vào buổi sáng.
“Chỉ cần một ngày chuyện của cô không được giải thích rõ ràng thì một ngày cô không được
chúng tôi tin tưởng. Thứ chúng tôi cần chính là một chiến sĩ mà mình tuyệt đối hiểu rõ và có thể kiểm soát được, đáng tiếc là chính cô cũng không rõ liệu mình có tín nhiệm hay không, như vậy quan hệ giữa chúng ta cũng chỉ có hợp tác mà không phải thuê. Như vậy, là đối tượng hợp tác chúng tôi hy vọng giữa chúng ta có bí mật của mình cùng với cơ sở tín nhiệm, đầu tiên chúng tôi muốn đưa ra một yêu cầu đó là cô vẫn tiếp tục kiên trì với lập trường trước mắt của mình, cô đồng ý không?”
Tuyên Mặc bỏ ra gần một phút đồng hồ để tiêu hóa một đoạn dài câu nói khó hiểu này, sau đó kiên định lắc đầu.
Ngô thúc im lặng, mọi người còn lại thì cứng họng.
“Vậy cô muốn như thế nào?”
“Ông không tín nhiệm tôi thì dựa vào cái gì tôi phải nghe ông, dị thường của tôi ở quân huấn cũng đã có, thời gian quan sát tôi cũng dài đến hơn một tháng, mà các người hiện tại mới đến hỏi biến hóa của tôi là như thế nào xảy ra, cái này hợp lý sao? Thời gian lâu như vậy các ngươi ngoại trừ biết nghe lén ra thì không có bất luận cái suy nghĩ gì hay sao?”
Tuyên Mặc khó được nói lâu như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt của mọi người u ám trầm tư có vẻ không muốn tiếp lời nên cô đành phải nghĩ và tiếp tục nói, “ Ông nói không biết rõ chuyện của tôi nên chúng ta cũng chỉ có thể hợp tác, nhưng một người không có đầu óc làm việc lại không cẩn thận như ông thì dựa vào cái gì mà cùng tôi hợp tác. Xin lỗi, các vị hoài nghi nơi tạo ra năng lực của tôi, còn tôi hoài nghi năng lực làm việc của các vị, nếu như ngay từ đầu đã không có tin tưởng lẫn nhau vậy thì có thành lập tín nhiệm hay không cũng không quan trọng. Hành động nhiệm vụ lần này tôi cũng chỉ muốn tới chơi một chuyến, cho nên bí mật nội bộ của các vị tôi cũng không có tiếp xúc qua, nếu như hành động lần này cần có tuyên bố, thì chính là tôi bị một đám não tàn đùa nghịch, báo cáo xong.”
Dứt lời, Tuyên Mặc lập tức đứng dậy, xoay người muốn đi.
“Từ từ!” Là tiếng của một người trẻ tuổi phát ra, một người trẻ tuổi ngồi bên người Ngô thúc đứng lên, hắn nhìn Ngô thúc gật đầu rồi quay sang mỉm cười với Tuyên Mặc nói, “Đừng kích động, chúng ta nói lại được không?”
Tuyên Mặc không chút do dự: “Thời gian của tôi rất có hạn.”
“Nếu vậy thì tôi mời cô bớt chút thời gian trong thời gian có hạn được không.” Nam tử rất bình tĩnh nói.
“Như vậy thì nói nhanh đi.”
“Tình huống của cô kỳ thật cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra vì chúng tôi tiến hành quan sát tập thể những người được đề cử từ khắp nơi, bởi vì số lượng đông đảo nên trong quá trình cũng có chút lơi lỏng. Thật ra thì có rất nhiều người cũng không có được điều tra triệt để đã thu nhận vào, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể tiếp xúc đến phần ngoài nhiệm vụ của chúng ta, cho dù sau này có vấn đề cũng không sao. Một khi chúng tôi chuẩn bị nhận người tiến vào càng sâu bên trong, thì kiểm tra sẽ cực kỳ nghiêm mật, tổng quát mà nói” nam tử hơi dừng lại một chút, thấy Tuyên Mặc không có tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn lại tiếp tục nói:
“Bởi vì chúng tôi cần cô, cho nên mới vận dụng tất cả tài nguyên mình có để đi tìm hiểu rõ toàn bộ quá khứ của cô, cũng bởi vậy mới phát hiện ra điều kỳ quái. Bởi vì tín nhiệm nên chúng tôi mới mời cô đến hy vọng có thể một lần nói chuyện thẳng thắn, tư liệu về mọi mặt của cô đều nói rõ cô không có khả năng là loại người mà chúng tôi suy nghĩ kia. Như vậy, chỉ cần giải thích rõ ràng biến hóa của cô là từ đâu ra, chúng tôi có thể hoàn toàn tín nhiệm, chính là như vậy, hy vọng cô không cần nhạy cảm quá mức.”
Dứt lời, hắn vậy mà còn hơi hành lễ.
Tuyên Mặc tiếp tục tiêu hóa những gì mà người này nói……
Tiêu hóa một hồi, miễn cưỡng hiểu.
Vì thế mà cô không để bụng nhún nhún vai: “Xin lỗi ngươi nói nhảm nhiều quá, bởi vì tôi không thể giải thích biến hóa của mình, các ông không biết, tôi càng không biết.”
“……” Nam tử bất động thanh sắc uống ngụm trà, chỉ là tay hơi run run.
Ngồi ở vị trí bên cạnh Ngô thúc, có thể thấy được địa vị người này ở trung tâm quyết sách nhưng y vẫn như cũ thất bại mà về, mọi người đều ở trong lòng nhún nhún vai, xem ra người này không thể giữ được cô ở lại.
Trầm mặc thật lâu, lại thấy những người này không có nói gì, Tuyên Mặc đã sớm không còn kiên nhẫn cô lại lần nữa cáo từ, nhưng Ngô thúc lại gọi cô lại: “Chờ thêm một chút!”
Tuyên Mặc nắm tay nắm chặt, đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm những người kia, uy áp không khác gì công kích, cho dù là mọi người đều đã gặp qua sóng to gió lớn, nhưng từ biểu cảm gương mặt cứng đờ kia có thể thấy bọn họ đều đang cố gắng chống lại.
Ngô thúc cắn răng đứng lên, giờ phút này ông ta càng thêm kiên định với quyết tâm của mình, vô luận như thế nào thì cũng không thể bỏ qua người này. Cho dù là Thất Khu bọn họ có nhân tài đông đúc thì cũng khó gặp được hạt giống tốt như vậy, hắn cần phải nghĩ mọi cách lưu cô lại!
“Võ Khỉ, nếu cô đã có tên trong Thất Khu thì vô luận như thế nào cũng xem như là một thành của Thất Khu chúng ta. Có một số vấn đề phát sinh chưa thể xử lý thì chúng ta cứ đặt nó qua một bên, ta tin trong cuộc sống cô vẫn sẽ gặp được rất nhiều chuyện không cách nào giải quyết được, mà chúng tôi cũng sẽ có một vài chỗ khả năng cần đến cô. Như vậy, trước mắt chúng ta trao đổi, như thế nào?”
Rất nhiều người đều kinh ngạc nhìn Ngô thúc, Thất Khu khi nào lại cần ăn nói khép nép như thế! Cái người mới này xác thật có chút kỳ quái, biểu hiện lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ thực sự quá mức xuất sắc đi, hậu trường cũng hơi lớn nhưng cũng không đến mức……
“Được rồi được rồi, cứ như vậy đi!” Tuyên Mặc vẫy vẫy tay vung cửa mà đi, khiến cho áp lực trong phòng đột nhiên giảm đi.
“Ngô thúc……” Có người bất mãn lên tiếng.
“Đều đừng nói nữa, chỉ dựa vào việc có thể nghe lén những người đó trăm phần trăm thì cô ấy chính là một nhân tài, huống chi ở trên vũ lực……
So sánh với chuyện vừa rồi một chút, quân huấn gì đó đều là mây bay.” Ngô thúc nói làm toàn bộ mọi người an tĩnh, hắn ý vị thâm trường nhìn mọi người trong phòng, “Không phải ngày thường có người rất vênh váo sao, vừa rồi ta cũng không có không cho các ngươi nói chuyện, như thế nào đều không lên tiếng chỉ biết xem ta cùng A Quỷ song hoàng? Đừng nói với ta là các ngươi không biết nói gì!”
(*) Song Hoàng, là một loại nghệ thuật dân gian của TQ, phía trước có một diễn viên biểu diễn động tác, còn ở phía sau sẽ có một người nói hoặc hát phối hợp với nhau, giống như phía trước diễn viên tự diễn tự nói.
“Khí thế của nha đầu kia xác thật là mạnh, nhưng điều này cũng không có nghĩa là……”
“Nếu Trang Khôn ngươi lại không có ánh mắt như vậy thì đừng trách lão tử đá ngươi đi!” Ngô thúc không kiên nhẫn hét lớn một tiếng sau đó ông quay đầu lại nhìn người trẻ tuổi A Quỷ kia nói, “Thoạt nhìn Võ Khỉ đối với ngươi không có ác ý gì, về sau ngươi đảm nhiệm làm người liên lạc với cô ấy một chút. Để người phía dưới làm việc ta không yên tâm, nếu có yêu cầu gì chỉ cần không quá phận thì tận lực thỏa mãn, ta tin ngươi hiểu.”
A Quỷ gật gật đầu: “Minh bạch, còn có……”
Ngô thúc cắt ngang lời hắn nói, ngón tay gõ gõ mặt bàn, ở vị trí phía cuối có một người trẻ tuổi sắc mặt âm trầm đứng lên hỏi: “Chuyện gì?”
“Tiểu Quy, bộ phận nhân sự nên thông suốt.” Ngô thúc cười như không cười.
“Biết.” Tiểu Quy sắc mặt càng âm trầm, “Đừng gọi ta Tiểu Quy.”
Tất cả những chuyện này, tự nhiên không thể chạy thoát khỏi tinh thần võng của Tuyên Mặc.
“Ít nhất còn có một chút tác dụng đi.” Ngồi ở trước máy tính, Tuyên Mặc lẩm bẩm, cô lấy điện thoại do Thất Khu cấp, bên trong chỉ có một số điện thoại duy nhất.
Chỉ vang lên một tiếng liền có người bắt máy, giọng nói ở bên kia là của A Quỷ: “Ngươi hảo, Võ Khỉ, ta là A Quỷ, có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn học tri thức máy tính, còn có internet công phòng.”
Muốn làm hacker sao? A Quỷ lập tức hiểu sai, hay là cô ở phương diện máy tính cũng rất mạnh? “Tốt, hiện tại trình độ của cô là gì rồi?”
“Mới vừa học được cách lên mạng.”
“......”