Chương 24: Biến đổi lớn

Không có nhận được mệnh lệnh thì Tuyên Mặc không thể rời đi, vừa rồi cô đưa một ly rượu liền bị mấy tên lo chuyện bao đồng tìm kiếm hồi lâu. Nhưng đều bị cô né tránh, trong lòng không khỏi sinh ra chút oán khí, những người đó thật là khó hầu hạ!

Trang Ngọc, cũng chính là Bạch Đình Hề, sau khi cô hát xong ca khúc mở màn, người chủ trì buổi tiệc cùng mấy cô gái lên sâu khấu bắt đầu giới thiệu về loại rượu mới này. Sau khi giới thiệu xong, âm nhạc nhẹ nhàng nổi lên, ở giữa hội trường là ánh đèn xoay tròn, có người thưởng thức rượu mới, có người lại tiến về trung tâm hội trường khiêu vũ.

Nếu như lúc trước Tuyên Mặc không có ra tay thành công, như vậy dựa theo kế hoạch Trang Ngọc sẽ mời Trình Minh Tuyên khiêu vũ. Hiện tại Tuyên Mặc thành công, cô liền dựa theo mệnh lệnh hướng mục tiêu sang những nhân vật khác, mời một vài người khiêu vũ để thử tiến hành gắn máy nghe lén.

Tuyên Mặc cũng nhận được mệnh lệnh, thần không biết quỷ không hay xuyên qua trong đám người gắn máy nghe lén lên người bọn họ. Mỗi lần ra tay đều trúng, tuyệt không thất thủ, khiến cho tổ theo dõi đều là âm thanh trầm trồ khen ngợi.

Bất ngờ, Tuyên Mặc thu lại máy nghe trộm trong tay, giống như không có việc gì đi qua một mục tiêu.

Tổ theo dõi đã quen với việc mỗi lần Tuyên Mặc ra tay là mang về một cái tín hiệu âm thanh mới, nhưng lần này lại không có thành công khiến cho mọi người sôi nổi hỏi rõ nguyên nhân.

“Có người theo dõi tôi.” Không chỉ có tinh thần lực truyền đến cảnh báo, cô còn nhìn thấy người kia đang đi về phía mình. “Nếu cho phép giết người, tôi có thể tiếp tục hành động.”

Thanh âm kia, không mang theo giả dối chút nào.

Một đám người lau mồ hôi lạnh hô to: “Dừng tay dừng tay!”

Vì thế mà Tuyên Mặc lại điềm nhiên tỏ vẻ như không có việc gì tiếp tục bưng khay đi nửa vòng, sau đó cô trở lại vị trí hẻo lánh, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ tây màu đen chậm rãi đi tới bên cạnh mục tiêu vừa rồi. Tay hắn để ở vạt áo hơi chuyển động, sau đó lại như không có việc gì liền đi tiếp, vị trí của y không xa cô, thỉnh thoảng lại nghi hoặc nhìn cô một cái.

Tuyên Mặc lại đưa vài ly rượu, nhìn qua nam nhân kia, trầm tư một hồi, bỗng nhiên đi về phía một cặp đôi.

Không biết tại sao người đàn ông kia không chút nào che dấu đi theo Tuyên Mặc vài bước, Tuyên Mặc theo yêu cầu đổi một ly rượu mới cho khách, sau đó hạ một bàn tay xuống làm như phủi quần áo, khi cô quay trở lại cùng người đàn ông bám theo kia gặp thoáng qua.

Hắn ta híp mắt nhìn bóng lưng Tuyên Mặc, lại vội vàng khống chế bước chân đi về phía người mới được cô phục vụ, sờ sờ, đương nhiên cái gì cũng không có.

“Võ Khỉ, cô lại gắn thêm một cái? Ở trên người ai vậy?” Tổ theo dõi lại nhận được một tín hiệu mới.

“Là người theo dõi tôi.” Tuyên Mặc vẫn bình tĩnh đứng ở trong một góc, im lặng một hồi, bỗng nhiên nói, “Máy nghe trộm sẽ tự động tróc ra chứ.”

“Đương nhiên rồi! Nếu không chẳng lẽ còn muốn từng bước từng bước đi hủy nữa sao?” Sau đó cô lại nghe thấy tiếng nói nhỏ, tuy mic đã bị người khác che lại nhưng Tuyên Mặc vẫn nghe rõ ràng như cũ, “Ai dạy cô ấy phản theo dõi.”

“Không biết……”

“…… Thiên phú có chút tàn nhẫn đi.”

Tuyên Mặc vì thế đứng một hồi, mọi người trong buổi tiệc bắt đầu đi lại, nam nhân kia vẫn là đi theo cô, nhưng sau khi đi theo tra xét mấy lần không phát hiện vấn đề, chỉ có thể mang theo vẻ nghi hoặc thường thường nhìn chằm chằm vào cô, chính là lúc này, Tuyên Mặc hành động mới bắt đầu.

Sâm ca cho cô mười lăm cái máy nghe trộm, vừa mới bắt đầu cô dùng bảy cái, còn dư lại tám cái nên cô quyết định không lãng phí tài nguyên. Cô dùng tinh thần lực tra xét ra mấy người cần phải quan sát lại không bị xếp vào mục tiêu nghe lén.

Dù sao không có việc gì làm.

Mấy cái thiết bị toàn bộ được gắn xong, phòng điều khiển lại một mảnh luống cuống tay chân, nhiệm vụ này cũng không phải tương đối quan trọng, cho nên người điều hành ở trong phòng đều là một ít tiểu đệ dưới chót. Hơn nữa lần này lại là mang theo người mới, tựa hồ chưa từng có một lần nào theo dõi lại phải dùng nhiều người như vậy, không chỉ có đại thủ bút của Tuyên Mặc, ngoài ra còn có rất nhiều người hoàn thành mục tiêu mang đến chính là một đống lớn nguồn âm.

“Võ Khỉ cô thật là ngưu bức, không đi tới tổ hậu cần thật đáng tiếc!” Lại có một người ở tai nghe nói giỡn, sau đó liền bắt đầu đi nghe lén nguồn âm Tuyên Mặc mang đến thêm vào.

Nhìn hành động của Tuyên Mặc, khiến cho người ta nghĩ việc gắn máy nghe trộm là chuyện rất đơn giản, kỳ thật không phải. Suy nghĩ sẽ biểu hiện ra bên ngoài, thời điểm lúc phải tiến hành loại nhiệm vụ này có rất ít người từ trong ra ngoài đều bình tĩnh, huống chi lúc này đây có rất nhiều người là tay mới. Mấy tay già đời cẩn thận hoàn thành nhiệm vụ cố định liền sẽ ở một bên tùy thời quan sát, mà người mới lại là cảm thấy cái cơ hội gì cũng không được, bó tay bó chân. Đợi khi tìm được cơ hội lại vì không tin tưởng mà lại cẩn thận, cơ hội đã bỏ lỡ lại phải tìm lần nữa, còn luôn cảm thấy có người đang nhìn bọn họ.

Vì thế mà mấy tên già đời sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền bắt đầu quan sát những người mới kia, dần dần liền bắt đầu có đánh giá, tỷ như tên này biểu cảm quá mất tự nhiên, lá gan tên kia quá nhỏ, lại có người đủ cơ linh, nhưng không đủ cơ trí blah blah……

Còn đối với hành động của Tuyên Mặc, bọn họ ngoại trừ nhất trí khen ngợi ra, thì chỉ có một lời bình: Ngoại trừ vẻ mặt không có cảm xúc liệu cô có còn biểu cảm khác hay không?

Sâm ca ở bên ngoài lại lần nữa cảm thán, khó trách quân đội muốn trọng điểm bồi dưỡng, vận mệnh của cô là ở tổ hành động.

Nửa đầu của lần hành động này bề ngoài thì yên bình nhưng thực chất lại là sóng ngầm mãnh liệt của tổ theo dõi đã trôi qua, phần sau liền rất bình thản. Thời gian theo dõi lâu dài lại bắt đầu, mà lúc này vẫn không có mệnh lệnh mới hay thông báo gì nên người của tổ theo dõi đều là tự do phát huy, khiến cho nhiệm vụ nhẹ nhàng đi không ít.

Tuyên Mặc rất buồn bực chính là, cô chủ yếu nhận nhiệm vụ bảo vệ nhưng vẫn luôn không có cơ hội thực hành. Bởi vì đến giờ thật sự vẫn không có người gây ra tác động nguy hại gì cho người cần cô bảo hộ.

Buổi tiệc rượu kết thúc.

Khách nhân dần dần ra về, người phục vụ cũng từng bước từng bước rời đi.

Sau khi Tuyên Mặc nộp lên cái gọi là thẻ công tác, liền đi ra ngoài cửa lớn, trong tai lại truyền đến mệnh lệnh, chẳng qua so trước kia nhẹ nhàng nhanh chóng nhiều hơn một phần ngưng trọng bình tĩnh: “Võ Khỉ, trong vòng một phút đồng hồ cô phải đi tới điểm A.”

Lại lần nữa lên xe Sâm ca, biểu lộ của hắn rất nghiêm túc, cả quãng đường không nói một lời chỉ im lặng lái xe chở Tuyên Mặc tới trước một toà nhà cao tầng. Ký ức trong kho dữ liệu nói cho cô biết, đây là một cái doanh nghiệp nhà nước nổi tiếng, là mục tiêu mà rất nhiều người phấn đấu.

Đi theo Sâm ca thông qua cửa dành cho nhân viên tiến vào toà nhà, đi thang máy lên tầng ba mươi hai, lại trải qua tầng tầng cửa lớn, nằm ở cuối khu làm việc bình thường là một phòng họp rộng rãi. Lúc này, bên trong ngồi không ít người, từ khí chất có thể thấy, ở đây chỉ có mình cô là người của đội dự bị.

Ở đây nam nữ già trẻ đều có, đại bộ phận đều là tuổi trung niên, chỉ có mấy người trẻ tuổi, không rõ bọn họ đang thảo luận cái gì, chờ đến Tuyên Mặc đi vào, lại đều ngừng lại, hai mắt không hề chớp chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

Một trận trừng mắt nho nhỏ này hoàn toàn không có gây chút cảm giác gì cho Tuyên Mặc, thật giống như là khủng long bị một đám kiến con trừng mắt nhìn. Chỉ là cô hơi kỳ quái đám kiến con này làm gì không làm lại cứ nhìn mình, cô cũng khinh thường đi để ý đến họ, cô đứng cũng không thấy mệt, cứ thẳng tắp mà đứng.

“Võ Khỉ?” Cuối cùng cũng có một người đàn ông trung niên hỏi.

Là người có quyền quyết định cuối cùng ở đây.

“Là tôi.”

Người đàn ông trung niên chỉ vào một vị trí: “Mời ngồi.”

Tuyên Mặc không chút khách khí, ngồi xuống.

“Tôi là cấp trên của cô, người phụ trách Thất Khu tỉnh Z, cô có thể gọi tôi là Ngô thúc.”

“Được.”

“Chúng tôi đã xem tất cả các tư liệu từ lúc cô sinh ra tới nay.” Ngô thúc biểu tình rất nghiêm túc, “Cô là một nhân tài, chúng tôi không muốn hoài nghi cô, nhưng là có một số việc nhất định phải biết rõ ràng.”

Tuyên Mặc không ngốc, đương nhiên biết ông ấy muốn hỏi cái gì, chỉ là gật gật đầu: “Ừm, hỏi đi.”

“Theo như chúng tôi biết, từ lúc cô sinh ra tới nay, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với bất kỳ loại huấn luyện nào có liên quan đến công việc của chúng tôi. Ví dụ như phản theo dõi, hay là cách tiến hành gắn máy nghe trộm như thế nào, vật lộn và bắn súng, còn có sức chịu đựng của cô…… Mà ở trước khi học cao trung (cấp ba), thậm chí là trước mùa hè này, ngoại trừ biểu hiện thi vào Nhất Cao của cô là kinh người ra thì vẫn luôn bình thường. Nhưng ở cao nhất (lớp mười), cô bỗng nhiên được vạn chúng chú mục, chúng tôi muốn biết, cô làm như thế nào?”

Không chờ Tuyên Mặc mở miệng, y lại nghiêm túc bỏ thêm một câu: “Hy vọng cô trả lời đúng sự thật!”

“Ân, đúng sự thật.” Tuyên Mặc nghiêm túc nói, “Khai giảng cao nhất(lớp mười) tôi thổ lộ tình cảm với Dịch Hải Lam nhưng lại bị từ chối, sau đó liền đi tự sát, đã chết, nhưng lại sống, sau đó cứ như vậy.”

“Như thế nào?”

“Ngươi nói như thế nào?”

“……” Ngô thúc há miệng thở dốc, lại nhắm lại miệng, cười khổ lắc đầu, “Cô cảm thấy chúng tôi sẽ tin sao?”

Dứt lời hắn nhìn chung quanh bốn phía: “Các ngươi có ai tin?”

“Nếu nói là tiểu thuyết, ta khả năng tin.” Một người tuổi trẻ người cười nói, “Quá huyền ảo, giống như tiểu thuyết trọng sinh vậy, người chết mà sống lại, đạt được dị năng sao?”

“Dị năng? Dị năng là gì?” Tuyên Mặc hỏi lại, “Đây là sự thật, tôi không có kiến thức chuyên nghiệp để giải thích, mấy người tự mình tìm hiểu đi.”

Nhất thời không khí lâm vào yên tĩnh.

Tình huống hiện tại thực xấu hổ, vốn dĩ lúc đầu mọi người đối với thay đổi của Tuyên Mặc nghĩ mãi cũng không ra. Nếu như cô đã trải qua huấn luyện đặc thù mà nói, vậy thì vì sao lại lén lút huấn luyện, liệu có phải là gián điệp nước khác ẩn núp, nhưng vấn đề lại xuất hiện nữa. Biểu hiện của cô quá kỳ quái, giống như không có ý che dấu vậy, đem mọi thay đổi của bản thân thể hiện ra, mười phần làm cho người khác hoài nghi.

Bình thường, điều đầu tiên mà gián điệp cần phải làm là che dấu ẩn tàng, đằng này cô lại kiêu căng như vậy, trừ phi là ngốc, nếu không chính là giả.

Nhưng mọi thứ cô thể hiện đến nay, hết thảy đều cho thấy cô không ngốc. Như vậy, rốt cuộc làm sao cô lại biến thành như vậy?

Mà sự thật là xác thực có tư liệu cho thấy, hình như là trong một đêm, cô liền thay đổi lớn, bởi vì ở buổi tối trước khi Nhất Cao khai giảng, cô vẫn là một người chẳng được ai ở trường học biết đến. Mà sáng ngày hôm sau kiểm tra môn Toán học đầu tiên, trước thì vội vàng sau đó lại trầm mặc không nói. Chính là lần kiểm tra Toán đó, cô từ một người có tiếng không am hiểu khoa học tự nhiên, lại được biết đến với lời đồn “Khoa học tự nhiên đế”.

Biến đổi lớn, ngay trong đêm đó, hoặc là vào sáng sớm.

Những tư liệu kia rất dễ tìm, thông qua bạn bè, hoặc là từ dữ liệu của máy giám sát là có thể biết được, nhưng là biểu hiện càng đơn giản, thì sự thật liền càng mơ hồ.

Quan trọng nhất chính là, tư liệu cũng minh xác cho thấy, từ nhỏ đến lớn người ngoại quốc mà cô tiếp xúc không vượt qua một bàn tay, mà số lần tiếp xúc cũng không vượt qua một bàn tay.

Thật sự theo như lời cô nói, vậy thì biến cố tình cảm kết hợp cùng với tự sát, chính là mở màn cho sự ra đời của siêu nhân?

Nếu thật là như vậy, vậy nếu là để tin tức này truyền ra đi, liệu có phải có rất nhiều quốc gia vì bồi dưỡng siêu nhân, mà buộc thủ hạ chạy đi thổ lộ tình cảm, để bị cự tuyệt mà đi tự sát……

Hoặc là rất nhiều người làm siêu nhân, chạy tới thổ lộ bị cự tuyệt, sau đó tự sát……

Không được không được, trước khi tin tức truyền này đi, thì sợ là người một nhà đều chết trước hơn phân nửa!

Huống chi, còn chưa biết đây có phải là sự thật hay không?

Ánh mắt nghi hoặc lại lần nữa bao phủ Tuyên Mặc, thật sự không có lời giải thích nào là hợp lý cả, lý do nghe không hợp lý nhất lại cũng trở nên hợp lý.

Tuyên Mặc nói hoàn toàn là sự thật, không có chênh lệch một chút nào, chính là ít nói một chút mà thôi, mặc dù một chút kia lại quyết định hết thảy. Chỉ có điều, cô sẽ không nói ra điều này, huống chi cho dù là tất cả lời cô nói hoàn toàn là giả, thì cũng không có khả năng ở dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ biểu hiện ra một chút chột dạ.

Tuy là trước mắt cô còn không có học được nói dối.

Một lát sau, một cánh cửa ở bên cạnh phòng họp được mở ra, một người trẻ tuổi lấy một tờ giấy đưa cho Ngô thúc, nhẹ giọng nói vài lời liền rời đi.

Vẻ mặt Ngô thúc thay đổi, nhìn tờ giấy một chút, sau đó truyền đọc đi xuống, cho đến khi một vòng người xem xong, ánh mắt mọi người nhìn Tuyên Mặc lại khác nhau.

Tuyên Mặc đương nhiên biết bọn họ nói đến cái gì, vừa rồi lời nói của cô đều trải qua sự kiểm tra của máy phát hiện nói dối, kết quả ra, không hề nghi ngờ chính là đang nói thật.

Cô càng thêm bình tĩnh.

Thế nhưng trong lòng mọi người lại là sóng to gió lớn.

Thực sự có chuyện sau khi tự sát liền suy nghĩ thông suốt không gì không làm được?

Liệu có nên tìm cái cớ thương tâm muốn chết một chút sau đó tự sát thử xem?