Chương 26: Tôn Trọng

Thứ hai, quay trở lại trường.

Vì chủ nhật Tuyên Mặc không có về trường nên buổi sáng cô trực tiếp đeo cặp sách và laptop đi vào lớp. Hành động này của cô khiến cho mọi người kinh ngạc, có người còn cuồng hô “Quá kiêu ngạo!” Bởi vì vẫn có người lén mang máy tính đến dùng, mặc dù trường học có lệnh cấm máy tính và yêu đương, nhưng cũng không đến mức ngang nhiên như vậy.

Gần đây Dịch Hải Lam toàn đi theo Tuyên Mặc mà hôm nay cô lại còn mang theo túi đựng laptop, khiến cho mọi người nghĩ khai giảng còn chưa đến hai tháng mà cô đều đã giẫm hai quả địa lôi này. Hơn nữa lại còn là ngang nhiên dẫm.

Lúc Tuyên Mặc đi vào phòng học thì Lâm Phỉ đang đứng ở kia, mặc dù cô không phải cái loại tính tình cứng nhắc gì nhưng cũng bị sự kiêu ngạo phách lối của học sinh này làm cho choáng váng không biết nói gì, sau một lúc lâu mới lắp bắp nói: “Tuyên, Tuyên Mặc, em, trong tay em đang cầm theo cái gì?”

Tuyên Mặc không che dấu chút nào: “Máy tính.”

“Học, trường học cấm mang máy tính, em biết không?”

“Có chuyện này sao?” Tuyên Mặc nhớ lại một chút, a, tinh thần võng xác nhận vào ngày khai giảng thầy chủ nhiệm phòng giáo vụ thông báo nội quy có nói tới điều này, “Hiện tại đã biết, sau đó thì sao?”

“Em, em máy tính……” Sau đó thì sao? Sau đó đương nhiên là đem máy tính mang về nhà cất chứ còn làm sao nữa! Lâm Phỉ cảm giác như mình sắp phát điên.

Tuyên Mặc phảng phất giống như không nghe thấy, đem máy tính bỏ vào ngăn bàn, ngẩng đầu vô tội nhìn Lâm Phỉ, “Máy tính của em làm sao?”

“Em gọi người nhà lên mang máy tính về,” Cuối cùng thì Lâm Phỉ cũng lấy lại lý trí, bắt đầu nói năng lưu loát trở lại.

“Em từ chối.”

“Cái, cái gì?” Lâm Phỉ lại lần nữa nói lắp.

“Em nói, em từ chối.” Tuyên Mặc kỳ quái ngẩng đầu, “Em nói chính là ngôn ngữ nhân loại đi, cô nghe không hiểu?”

“Tê!” Lâm Phỉ hít sâu một hơi, trước mắt có chút tối sầm, thân là chủ nhiệm lớp dĩ nhiên là cô đã nghe qua rất nhiều lão sư tức giận về việc Tuyên Mặc “Không coi ai ra gì”, nhưng bởi vì cô dạy chính là Ngữ Văn, lại còn phải quản lý một lớp như thế này, chưa từng gặp qua học sinh nào lại coi thường lời mình nói ngay trước mặt như vậy. Hiện tại lại gặp phải đả kích, khiến cho cô bỗng nhiên có một loại suy nghĩ muốn cùng mấy vị đồng nghiệp kia ôm đầu khóc rống.

Giáo viên trẻ như cô còn không gánh vác được, huống chi là những giáo viên lớn tuổi khác! Thật khó cho bọn họ!

“Tuyên Mặc.” Lâm Phỉ lấy lại bình tĩnh, không nhẫn nhịn nói “Em ra ngoài một chút, chúng ta cần nói chuyện.”

“Không.” Dứt khoát mà lưu loát.

“Tuyên Mặc!” Giọng của Lâm Phỉ đột nhiên cất cao.

Trong nháy mắt cả lớp liền yên tĩnh, mọi người cắn hạt dưa vây xem hai người xung đột chính diện.

Tuyên Mặc ở trước mắt bao người thản nhiên quay đầu đi, nhìn Dịch Hải Lam nói: “Lớp trưởng, đi kéo cờ thôi.” (treo quốc kì vào sáng thứ hai)

Quả nhiên, cẩn thận lắng nghe, bên ngoài vang lên tiếng nhạc tập hợp.

Lúc này Dịch Hải Lam rất muốn cười nhưng hắn vẫn phải cố gắng nhịn xuống, chỉ là hai bả vai vẫn run rẩy như cũ, nói: “Thể, thể ủy……”

Uỷ viên Thể dục giống như mới tỉnh dậy từ trong mộng, đã thế kỹ thuật diễn của cái tên này lại càng kém, trực tiếp mở miệng vừa cười vừa quát: “Đứng lên đứng lên! Xếp hàng đi sân thể dục! Chuẩn bị kéo cờ!”

Thế là nguyên một đám người trong lớp đều nghẹn cười rời khỏi phòng học, có một hai tên còn cố ý vô tình liếc nhìn Lâm Phỉ.

Bả vai cô hơi run rẩy, nếu như không phải có người ở đây thì hẳn là cô đã hét lên cho hả giận……

Chờ đến khi mọi người xếp hàng đi thật xa, mới nghe được cuối phòng học nhất ban vang lên một trận âm thanh, hình như là tiếng kêu thảm thiết vô tội của một cái bục giảng nào đó bị đấm phát ra.

Tuyên Mặc đi ở cuối hàng, chậm rãi không mục đích, vài người sau khi cười vui lại bắt đầu vì Tuyên Mặc mà lo lắng. Không biết làm sao, Tuyên Mặc ở trong lớp không thế nào nói chuyện, gặp ai gương mặt cũng chỉ có một biểu cảm duy nhất, quan hệ với ai cũng bình thường như nhau, quan hệ cùng với những nữ sinh khác cũng không linh hoạt. Mấy nam sinh trong lớp để ý đến cô cũng bị bỏ qua.

“Đợi lát nữa khẳng định Lâm Phỉ muốn tìm ngươi nổi bão, ta tin tưởng ngươi khiêng được!” Dẫn đội chính là ủy viên thể dục Khang Kiến Thành, lớp trưởng Dịch Hải Lam muốn đi ở vị trí nào cũng được, vì thế liền đi tới chỗ Tuyên Mặc, dáng vẻ như anh em tốt kề vai sát cánh với nhau, cũng không để ý mấy lớp chung quanh xếp hàng đi ngang qua vây xem.

Tuyên Mặc trầm mặc đi rồi một hồi, nhẹ giọng nói: “Ta khiêng được y…… Không khiêng được ngươi.”

“Hả?”

“…… Ngươi rất nặng.”

“……”

Tuyên Mặc chậm rãi tách ra khỏi đội ngũ, Dịch Hải Lam đồng học vẫn còn đứng với tư thế khoác vai, chết lặng trước cửa khu dạy học.

Quả nhiên, sau nghi thức kéo cờ, Tuyên Mặc bị Lâm Phỉ gọi lại, tiết lịch sử cũng không cần, trực tiếp lên văn phòng.

Văn phòng là tập thể, rất nhiều lão sư không có tiết dạy đều đang ngồi ở kia, khi họ nhìn thấy Lâm Phỉ dẫn theo Tuyên Mặc tiến vào mọi người đều sôi nổi bàn tán.

Chuyện như vậy xảy ra ở đây đã nhiều, Lâm Phỉ cũng không cảm thấy có gì phải ngại, cô ngồi ở vị trí của mình nhìn Tuyên Mặc nói: “Em biết tại sao cô lại kêu em lên đây chứ?”

“Máy tính?”

“Không, không chỉ có là máy tính, mà là thái độ xủa em, hẳn là em đã được học qua làm sao để tôn trọng giáo viên, các giáo viên khác nhận xét nói em là một học sinh không tôn trọng họ. Tôi không tin các giáo viên đang nói dối, như vậy, em có thể giải thích một chút thái độ của em là sao?”

Tuyên Mặc trầm mặc một hồi, nói: “Ta hiểu được tôn trọng.”

“Hả? Vậy em có thể nói cho tôi biết vừa rồi biểu hiện của em là sao?”

“Là xem cô như người bình đẳng.” Hoặc khả năng là càng thấp hơn một chút.

“Em.” Lâm Phỉ sửng sốt một chút, cô cũng không thể nói cô cùng học sinh không cùng một cấp bậc đi, “Hô, ít nhất tôi là giáo viên của em.”

“Vậy cô muốn em làm như thế nào?” Tuyên Mặc không chờ cô trả lời liền nói, “Tôn trọng không phải một loại cảm tình sao, thứ này có thể cưỡng chế sao? Cô cảm thấy cô đáng giá tôn kính sao?”

Nếu như nói câu này của Tuyên Mặc đã khơi dậy sự tức giận ở trong lòng nhiều người thì cũng không quá một chút nào, nhưng lời nói của cô cũng làm cho người khác không thể nào phản bác lại được, sắc mặt của mấy giáo viên khác đều kém, lại không nói cái gì.

Lâm Phỉ cảm thấy rất mỏi mệt.

Dưới cái nhìn của cô thì Tuyên Mặc là một người sống ở trong thế giới của chính mình, nói không nhiều lắm, cơ hồ không có, làm việc ngắn gọn như là người máy, thêm một cái dấu ngắt câu đều không có.

Lúc đi học thì giống như là đang ngẩn người, hỏi chuyện thì cô không cần nhắc nhở là có thể trả lời. Nhưng một khi ngồi xuống thì lại tiến vào thế giới của chính mình.

Thành tích học thì rất tốt, tốt đến mức làm cho lão sư không biết chính mình rốt cuộc có phải là người đã dạy cô hay không, đối với một học sinh tự học mà nói, lão sư không cách nào dạy cô thứ gì đó thì xác thật là lão sư không đúng.

Thế nhưng, như vậy thì cô có thể coi thường sự tồn tại của các lão sư hay sao? Coi thường câu nói tôn sư trọng đạo hay sao?

“Tuyên Mặc…… Ai……” Lâm Phỉ không biết nói gì, cô thở dài, hy vọng nhờ vào hoàn cảnh trường học này có tác dụng đi.

Đi ra khỏi phòng, tiết học vừa mới bắt đầu không bao lâu, Tuyên Mặc gõ cửa vào lớp, thầy giáo lịch sử thì vẫn ở đằng kia cầm sách vở lải nhải dài dòng. Khi Tuyên Mặc đi ngang qua, vị lão sư trẻ tuổi đầu trọc thuận miệng hỏi một câu: “Tuyên Mặc, □ thành lập năm bao nhiêu……”

“1927.” Tuyên Mặc không chút nghĩ ngợi, cúi đầu đáp.

“Không sai!” Lão sư dạy lịch sử rất kích động, quay đầu ở trên bảng đen vừa viết vừa nói, “1927”

Tuyên Mặc đi đến vị trí ngồi xuống, phía sau mấy cái học sinh khác đều nhìn nàng, nam sinh cười hì hì, còn nữ sinh thì lấp lánh nhấp nháy.

“Thế nào rồi? Lâm Phỉ có làm gì ngươi không?” Dịch Hải Lam hỏi đầu tiên, vỗ vỗ Tuyên Mặc.

Hẳn là nên hỏi ta đã làm gì cô ấy mới đúng, Tuyên Mặc yên lặng nghĩ trong lòng. Cô không có lên tiếng mà chỉ đem sách lịch sử gấp lại đặt ở một bên, lấy ra giáo trình ngôn ngữ lập trình.

“Thần tiên, ngươi không cần như vậy đi!” Ở bên kia ủy viên học tập Hàn Đào giống như là vừa phát hiện ra chuyện kinh khủng nào đó, “Đại tỷ, cho cái tin chính xác, ngươi rốt cuộc có phải là người Trái Đất hay không?”

Dịch Hải Lam lặng lẽ cười, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó sắc mặt y liền biến đổi, hai mắt ngưng thần quan sát phản ứng của Tuyên Mặc. Lại thấy sắc mặt Hàn Đào lúc này đại biến, chỉ nghe phanh một tiếng cực kỳ nặng nề vang lên, Tuyên Mặc trầm giọng nói: “Chuyện này không vui đâu.” Sau đó cúi đầu đọc sách.

Nhìn dáng vẻ Hàn Đào đổ mồ hôi đầm đìa, nghiêm túc kiểm tra cái bàn của mình, chẳng lẽ là thật có cái quyền ấn?

Dịch Hải Lam lần thứ N nhìn chỗ bị Tuyên Mặc đấm trên bàn mình, nhìn như thế nào lại giống nhau như vậy.

Quá hung tàn, cô là quái lực nữ hiệp? Hay là nữ ninja rùa vậy?!

Dịch Hải Lam nhịn không được, vẫn là vỗ bả vai Tuyên Mặc: “ Này này Mặc Mặc, ngươi luyện quái lực nào vậy?”

Tuyên Mặc cũng không quay đầu lại mà chỉ duỗi ra một bàn tay, hướng về phía quyển sách của Dịch Hải Lam hơi siết lại……

Ngay lập tức quyển sách quỷ dị dựng đứng lên.

Dịch Hải Lam không muốn tiếp tục chọc cô tức giận, cười gượng hai tiếng đem quyển sách lịch sử vặn vẹo kia đè ở phía dưới chồng sách vở, tùy tiện lấy một quyển ngữ văn ra nhìn.

Bên kia Hàn Đào đã sớm ngồi nghiêm chỉnh.

Cả buổi sáng cũng không thấy Lâm Phỉ quay lại, thời điểm tan học vào buổi trưa có mấy học sinh lớp trên tiến vào lớp ngăn cản bước chân mọi người tới nhà ăn, trong đó một nữ hài tử cười nói: “Các vị hảo, ta là Chủ tịch câu lạc bộ Liên hiệp của trường, tên là Thường Tích, hôm nay ta tới chủ yếu là làm một vài tuyên truyền cho câu lạc bộ Liên hiệp hội của chúng tôi. Hội học sinh trường chúng ta có hai mươi ba câu lạc bộ, đều là học sinh tự phát tổ chức quản lý, nếu các ngươi nguyện ý có thể tự mình lựa chọn câu lạc bộ cảm thấy hứng thú để gia nhập. Còn nếu như có ý tưởng thì cũng có thể tự mình tìm mấy bằng hữu chung chí hướng, đến gặp chúng ta trình bày ý tưởng hoạt động của câu lạc bộ, mọi người có thể tham gia nhiều câu lạc bộ cùng lúc mà không bị hạn chế chỉ cần có thời gian là được. Đến cuối năm thành viên ưu tú của câu lạc bộ có thể được cộng thêm điểm, có lợi cho việc nhận học bổng và nhận đánh giá tam ưu; nhất ban các ngươi là thiên chi kiêu tử của chúng ta, câu lạc bộ liên hợp chân thành chờ đợi các ngươi gia nhập, xin cảm ơn!”

Nàng vừa nói xong liền có mấy người phát tờ giấy tuyên truyền nho nhỏ xuống dưới, bên trên có ghi tên của các câu lạc bộ cùng với lời giới thiệu tóm tắt.

“Các câu lạc bộ sẽ bắt đầu chiêu tân từ trưa hôm nay cho đến chiều thứ sáu sẽ kết thúc, ở phòng hội trường lớn sẽ có người phụ trách chiêu tân của các câu lạc bộ tiếp đón các ngươi, cảm ơn mọi người đã nghe.”

Dứt lời, mọi người như ong vỡ tổ đi ra ngoài, hiển nhiên vội vã đuổi tiếp theo tràng.

Mọi người chăm chú đọc tờ giấy giới thiệu, sôi nổi thảo luận, cơm cũng không ăn.

Tuyên Mặc lẳng lặng nhìn tờ giấy đang cầm trong tay, thuận tiện nhìn tờ giấy nhỏ trong ngăn kéo, đây là tờ giấy mà cô phát hiện trong ngăn bàn của mình ở tiết học lịch sử. Khả năng là nó được bỏ vào ngăn bàn vào ngày chủ nhật hôm qua, đó là giấy mời của câu lạc bộ Toán học và câu lạc bộ Tae Kwon Do, có điều cô không có suy nghĩ tham gia vào câu lạc bộ nào cả.

“Mặc Mặc, ngươi đi đâu vậy?” Dịch Hải Lam giống như ngứa da thần kinh thô to, lại chạy theo.

“Ăn cơm.” Tuyên Mặc đứng dậy.

“Ai ai ta không hỏi cái này, mà hỏi ngươi định chọn vào câu lạc bộ nào!”

“Không đi.”

“Hả?” Dịch Hải Lam đuổi theo, “Vì cái gì?! “

“Phiền phức.”

“Đây không phải lý do, trường học quy định mỗi học sinh đều phải tham gia ít nhất một câu lạc bộ!” Dịch Hải Lam lời lẽ chính đáng, “Ngươi còn muốn tốt nghiệp không?!”

“……” Thật sự thì Tuyên Mặc không có để ý đến việc có được tốt nghiệp hay không, nhưng dù sao thì cô cũng đang gánh vác thân phận này, quá khác người cũng không tốt. Vừa nghĩ như vậy, cô liền cảm thấy buồn bực vì gần như về sau cô phải làm quen với những chuyện não tàn như vậy không ít.

“Nếu không, nếu như ngươi đang nghiên cứu ngôn ngữ C, vậy đi câu lạc bộ máy tính đi.” Dịch Hải Lam chỉ về phía câu lạc bộ ở vị trí cuối cùng trong tờ giới thiệu, “ Có điều ta nghe nói câu lạc bộ đó không mạnh cho lắm, dù sao thì trường học cũng cấm không cho mang máy tính, các thiết bị điện tử cũng bị cấm, chắc là bọn họ mỗi tuần đều đến phòng máy tính trong trường chơi đùa một chút, không có gì thú vị.”

Không có gì thú vị, có phải là đồng nghĩa với việc không có việc gì hay không…… Cũng không biết Tuyên Mặc dựa vào đâu mà lại đưa ra suy luận quỷ dị như vậy. Nghĩ lại, việc quan trọng của cô vào lúc này chính là vận dụng tốt internet của Trái Đất, không bằng liền tham gia cái này. Vì thế mà cô gật gật đầu nói, “Chiêu tân ở đâu?”

“A, ngươi quyết định tham gia rồi sao? Ở phòng hội trường lớn.” Dịch Hải Lam vừa nói vừa chuyển hướng đi đến phòng hội trường, hiển nhiên là cậu ta cũng đã quyết định xong câu lạc bộ mà mình muốn vào, trên đường đi y lại hỏi Tuyên Mặc, “Thật sự ngươi chọn câu lạc bộ máy tính?”

“Ừ.”

“Đừng vào câu lạc bộ đó, cùng tham gia câu lạc bộ với ta đi, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau.”

“Không cần.” Có quỷ mới biết ngươi đi chọn cái câu lạc bộ não tàn nào đó.

“Đó là câu lạc bộ bóng rổ đấy, biểu ca của ta làm chủ nhiệm câu lạc bộ, đến lúc đó có hoạt động có đi hay không đều không sao cả, chào hỏi một tiếng là được.”

Tuyên Mặc không chút nghĩ ngợi liền xoay người, “Dẫn đường.”

“Cái gì?”

“Đi câu lạc bộ bóng rổ.”

“Hả?” Dịch Hải Lam há hốc mồm, “Ngươi thay đổi cũng quá nhanh đi.”

“ Ngươi nói với biểu ca của ngươi, ta không rảnh tham gia các hoạt động.”

“…… Được được được.” Dịch Hải Lam nhận mệnh dẫn đường.