Tuyên Mặc chậm rãi ung dung đi đến trước cổng trường, vừa đúng 5 giờ không lệch một giây.
Lúc này một chiếc xe hơi màu đen từ trong hoa viên của trường lấy tốc độ rất chậm rãi đi lướt qua, đuôi biển số là 234. Khi chiếc xe đi qua cổng nó cũng không có dừng lại mà vẫn đi với tốc độ 30km/h như quy định của biển báo được đặt trước cổng.
Tuyên Mặc không nhanh không chậm đi theo, bước đi một cách nhàn nhã, khi chiếc xe biến mất ở một lối rẽ cô cũng không tăng tốc. Khi đi đến lối rẽ thì chiếc xe hơi kia lại vòng quay ngược lại, vừa vặn đi sát qua chỗ mà Tuyên Mặc đang đứng.
Mở cửa, lên xe, đóng cửa.
Ở trong con đường ồn ào hoàn toàn không nghe thấy được âm thanh chốt mở cửa xe, và tất nhiên cũng không ai chú ý đến một người bỗng nhiên biến mất khỏi đó.
Mấy người ngồi trên xe đều nhìn cô gái giống như là từ trong không khí xuất hiện ra vậy, người lái xe cũng thỉnh thoảng từ gương chiếu hậu nhìn về phía sau. Dường như y còn không dám tin tưởng trên xe của mình vừa có thêm một người, mà người ngồi ở ghế lái phụ thì trực tiếp xoay người ra sau nhìn, sau khi nhìn một lúc lâu thì người đàn ông trẻ tuổi này mới cười nói: “ Được đấy, hảo thủ đoạn, động tác nhanh như phim hành động vậy.”
Tuyên Mặc lễ phép hướng hắn gật đầu, rồi quay sang nhìn hai người còn lại vẫn nhìn chằm chằm vào cô từ đầu đến giờ, một nam một nữ này tuy là tuổi tác rõ ràng so với thân thể của cô lớn hơn, nhưng từ trên khí thế có thể nhìn ra bọn họ cũng là quân dự bị giống như cô.
“Các ngươi cũng không cần giới thiệu lẫn nhau, chuyện cụ thể đến nơi rồi nói sau…… Còn có, ngươi đấy.” Hắn chỉ vào người nam nhân ngồi ghế sau, “Ngươi không phải muốn hỏi ai đảm nhiệm phòng vệ sao? Không phải là ở đây rồi à.”
Dứt lời, liền hướng về phía Tuyên Mặc hất cằm.
Không đợi hai người khác kịp phản ứng, ở ghế phụ liền vang lên một trận cười to sau đó thì y xoay người sang chỗ khác.
Một đường không nói chuyện.
Xe đi rất nhanh, vòng tới vòng lui cuối cùng thì đi vào một khu biệt thự ở trong thành phố, sau khi xe tiến vào gara của một cái biệt thự thì mọi người lục tục kéo nhau vào phòng khách. Bên trong căn phòng được trang trí khá là điệu thấp, một căn phòng lớn như vậy mà lại trống rỗng, không có bất kỳ ai ở đây. Nhưng có thể nhìn thấy ở trên bàn còn ly trà đang toả ra hơi nóng vẫn chưa kịp thu dọn đi, có vẻ như là vừa mới có một đám người rời khỏi đây.
Người tài xế sau khi xuống xe liền rời đi, còn người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ dẫn mọi người đến ngồi ở ghế sô pha, lấy ra một chồng tư liệu phân phát mở ra, và nói: “Thời gian không nhiều lắm, ta nói ngắn gọn, các ngươi có thể gọi ta là Sâm ca, khoảng thời gian dài sau này ta sẽ là người liên lạc và là cấp trên của các ngươi. Bởi vì các ngươi vẫn là quân dự bị, cho nên trước mắt ta sẽ không đối đãi với các ngươi như là cấp dưới, nhưng vì tương lai có thể mau chóng tiến vào trạng thái, ta vẫn hy vọng các ngươi nghiêm khắc tuân thủ quy củ trên dưới, đừng không biết lớn nhỏ.”
Ba người không nói lời nào, cũng không xem tư liệu, chỉ nhìn chằm chằm vào người được gọi là Sâm ca này.
“Theo lệ thường, quân dự bị giống như các ngươi trước khi được nhận chính thức thì không thể biết nhau, nhưng bởi vì chuyện lần này khá là đặc thù, mà nhiệm vụ của các ngươi cũng đặc thù, cho nên được tính là tình huống đặc biệt để xử lý.”
Dứt lời, hắn liền chỉ vào cậu thanh niên duy nhất trong ba người: “Ngươi, La Thù.”
Nam sinh sửng sốt một chút, sau đó mới kịp phản ứng lại, dựng thẳng sống lưng lên trả lời: “Vâng!”
Sâm ca chỉ vào một nữ sinh khác: “Trang Ngọc.”
Nữ sinh cũng hiểu được, lên tiếng.
Hắn tiếp theo chỉ Tuyên Mặc: “Võ Khỉ.”
Tuyên Mặc: “……”
“Làm sao vậy?”
“Võ Khỉ là thứ gì?”
“……”
Sâm ca, La Thù cùng Trang Ngọc đều nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc.
Sâm ca có chút nói lắp hỏi La Thù: “Các ngươi cho rằng có ý tứ gì?”
La thù vẻ mặt khẳng định: “Là danh hiệu trong nhiệm vụ của chúng ta.”
Trang Ngọc cũng gật đầu phụ hoạ.
“Không, kỳ thật là các ngươi về sau vẫn sẽ có danh hiệu, La là đại diện thu thập thông tin, có nghĩa là tổ thông tin, chữ Thù (仇) là chín (九), mang ý nghĩa ngươi là thành viên của tổ thông tin thứ chín. Về phần Trang Ngọc, Trang là chỉ ngụy trang ẩn nấp, còn Ngọc (玉) bên trong có số mười hai (十二) và số một (一), ý chỉ số mười ba, là tổ hậu cần số mười ba, còn ngươi……” Hắn quay đầu chuyển hướng Tuyên Mặc, vẻ mặt ý vị thâm trường.
Tuyên Mặc hoàn toàn không hiểu hắn chờ đợi chính mình nói cái gì, vì thế mặt không thay đổi nhìn hắn.
“Võ Khỉ chính là vũ lực, công kích phòng ngự, Khỉ có hài âm là bảy, là tổ hành động số 7.” La Thù thật sự nhìn không được, há miệng như muốn nói.
“À” Tuyên Mặc cuối cùng cũng hiểu, sau đó lại hỏi: “Muốn danh hiệu làm gì?”
Phòng khách lại lần nữa rơi vào im lặng.
Sâm ca chợt vỗ vào mặt mình, sau đó liền cúi đầu xem tư liệu, trong miệng lẩm bẩm: “Không nhận lầm người đi, tại sao lại như vậy chứ……”
Tuyên Mặc lẳng lặng nhìn hắn, qua thật lâu nói: “Nếu là người ở trang tư liệu thứ mười ba mà ngươi nói, thì đúng là ta.”
Sâm ca lập tức lật xem tờ có ảnh chụp sau đó nhìn Tuyên Mặc đối chiếu, sau một lúc lâu cũng khẳng định nói: “Không sai chính là ngươi, tại sao lại như vậy?”
“Như thế nào?”
“Chính là, làm sao mà ngay cả một chút kiến thức dễ hiểu cũng……”
Tuyên Mặc không có bị những cái được gọi là danh hiệu kích hoạt bất cứ ký ức gì ở trong kho số liệu, Tuyên Mặc trước kia hoặc là ở trong lòng đa số mọi người đều nghĩ danh hiệu đều là động quải động quải ta là cá mặn linh tinh các kiểu. Hoặc là nói sau này bí danh của ngươi là XXX, đâu có ai lại chỉ vào một người rồi nói ngươi, XXX như hắn chứ?
Tuy không biết hai người dự bị kia có thật sự hiểu rõ hay không, nhưng Tuyên Mặc chính là không rõ.
Ít nhất là trước kia thời điểm cô trải qua mấy chuyện cùng loại như vậy, căn bản không suy nghĩ qua mấy cái danh hiệu.
Thiên Hạt Tinh hệ quá mạnh, tín hiệu tinh thần lực bọn họ dùng giao lưu với nhau đều là vĩnh viễn không có khả năng lộ bí mật. Bọn họ không cần phải che giấu tung tích cũng không cần lo lắng để lộ thân phận, bởi vì chỉ cần bọn họ không muốn, thì địch nhân vĩnh viễn không đào được một chút tin tức nào.
Danh hiệu?
Đó là một tầng mai rùa đen yếu ớt mà thôi, người Thiên Hạt Tinh khinh thường dùng, cũng không cần phải dùng.
Cái gọi là gián điệp nhiệm vụ của bọn hắn đã hoàn toàn bị hành vi ngoại giao quang minh chính đại cùng với vũ lực thay thế hoàn toàn, ở trước mặt thực lực tuyệt đối hết thảy âm mưu đều là phù vân, danh hiệu, cái gì là danh hiệu?
Biểu tình đầy chính khí lẫm liệt của bạn học Tuyên Mặc làm Sâm ca có suy nghĩ muốn qua đập cho cô một phát, hắn không hiểu đám người kia là ở chỗ nào tìm ra một cái lăng đầu thanh (người không có đầu óc, làm việc không động não) như vậy. Cho dù là không xem TV thì tốt xấu gì cũng phải có chút nhận thức về phương diện này đi, như thế nào lại còn tỏ vẻ khinh thường nữa chứ. Thật sự là, thật là làm cho người ta ngứa răng a!
“Vô luận ngươi có hiểu rõ hay không, về sau trong lúc làm việc, ngươi chính là Võ Khỉ, hiểu không?”
Tuyên Mặc im lặng một lúc lâu, thân phận Tuyên Mặc này cô đều còn không có thích ứng, lại tới cái Võ Khỉ, vậy rốt cuộc khi nào là sinh hoạt khi nào là công tác. Tuyên Mặc lại là ai, Võ Khỉ lại là ai…… Ai thật phiền toái, cô nhếch miệng hỏi: “Đây là mệnh lệnh?”
Sâm ca sửng sốt một chút, ngồi dậy nghiêm túc nói: “Đây là mệnh lệnh.”
Tuyên Mặc cúi đầu: “Vậy ta phục tùng.” Võ Khỉ liền Võ Khỉ đi, dù sao đều là nàng.
Trách không được bên quân đội lại xem trọng cô như vậy, nguyên lai chính là một binh phạm nhi a, có cái thủ hạ phục tùng mệnh lệnh, cho dù hơi đần chút cũng không sao, Sâm ca cuối cùng tâm lý cũng cân bằng lại.
Hắn hơi ho khan một cái, ý bảo nhiệm vụ giới thiệu chính thức bắt đầu rồi, mọi người mở ra tư liệu, phát hiện là tài liệu giới thiệu một người, có ảnh, xứng đồ, thân phận cùng với tin tức cơ bản, phần lớn trong số đó là những người có sự nghiệp thành công, nữ rất ít, có già có trẻ.
“Đây đều là những vị tai to mặt lớn đứng đầu thương nghiệp, thời gian tới họ sẽ đến thành phố, khu vực khai phá ở thành tây sắp bắt đầu vòng đấu thầu đầu tiên. Kết quả đấu thầu sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới thành phố về sau mười năm thậm chí là hàng chục năm sau đều dẫn đầu trong giới bất động sản, gần như tất cả các xí nghiệp có thực lực đều nhìn chằm chằm vào mảnh đất đó như hổ rình mồi. Thậm chí có rất nhiều công ty nước ngoài cũng muốn có được nó, đấu thầu là công khai, tuy là chúng ta có thể hạn chế các công ty nước ngoài nhúm tay vào, nhưng lại không thể ngăn cản việc họ thông qua các công ty trong nước để mua đất. Đến lúc đó, phía tây thành phố chẳng phải là chở thành một cái Tô Giới mới hay sao? Cái này liên quan đến lợi ích quốc gia, chúng ta tự nhiên không thể cái gì cũng không làm.”
“Không sai, chúng ta cũng là một cơ quan của chính phủ, nếu đã có băn khoăn về phương diện này, vì cái gì không trực tiếp lợi dụng đặc quyền, lý do trong đó ta chỉ giải thích một lần. Tính chất quốc gia quyết định tính chất công việc của chúng ta, chỉ có tuyệt đối khống chế mới bảo đảm chính phủ chúng ta ổn định; đã học qua điều tiết khống chế vĩ mô chưa, được rồi Võ Khỉ đừng có vẻ mặt mê mang, ta biết ngươi không có học. Nếu như nói Thất Khu là bàn tay vô hình của quốc gia, thì chúng ta chính là những ngón tay kia.” Sâm ca giơ tay làm thế bắt tay, “Chúng ta không nhất thiết phải nắm giữ hết thảy, nhưng là ở thời điểm thích hợp dưới tình huống hiểu rõ mọi chuyện, để đạt tới kết quả tốt nhất, chúng ta không ngại kích thích quá trình này một chút. Hơn nữa, đồng thời dọn sạch một vài thứ không cần thiết, hiểu chưa?”
Vẫn như cũ chỉ có Tuyên Mặc không gật đầu, tuy rằng cô đại khái hiểu được ý tứ, nhưng là bên trong mỗi câu nói của Sâm ca đều không có biểu đạt rõ ràng, tất cả đều là ẩn dụ so sánh…… Cho nên cô cần có thời gian để tiêu hóa.
“Rất tốt.” Sâm ca coi như Tuyên Mặc đã hiểu, tiếp tục giới thiệu, “Tình huống hiện tại là như thế này, đấu thầu sẽ được tổ chức trong tuần, mấy ngày nay toàn thành phố đều có sóng ngầm khởi động, nổi bật nhất không thoát khỏi các loại tiệc rượu thương nghiệp —— chúng ta đã có tư liệu thống kê, cả thành phố những xí nghiệp có năng lực nuốt trọn khu khai phá phía tây chỉ có ba nhà, nhưng ba nhà này không nhất định sẽ vì khu phía tây mà dốc hết tất cả, như vậy tất nhiên là cần phải có sự liên hợp. Mà những xí nghiệp không có năng lực ôm riêng lại càng nóng lòng đi tìm minh hữu —— cho dù chỉ là đầu tư, thì đến lúc phân chia cũng sẽ là một số tiền rất lớn. Chúng ta đặc biệt xác định một vài xí nghiệp có khả năng tính đặc biệt lớn, hoặc là thực lực tương đối mạnh để tiến hành theo dõi, nhưng thời gian sắp tới hoạt động kết minh sẽ rất rầm rộ. Một vài xí nghiệp hôm nay qua lại với bên này, ngày mai lại cùng một công ty khác mở tiệc rượu, hình thức hỗn loạn như vậy, đối với công việc của chúng ta rất là bất lợi.
La Thù cùng Trang Ngọc hình như đã đoán ra được cái gì, sắc mặt hơi thay đổi, có chút ngưng trọng lại ẩn chứa hưng phấn.
Sâm ca một câu đánh gãy sự hưng phấn của bọn họ: “Đừng nghĩ là chúng ta để cho các ngươi tấn công vào cái công ty nào đấy đánh cắp bí mật thương nghiệp, chỉ mới là quân dự bị mà thôi liền muốn cùng mấy lão già này đoạt chén cơm? Nếu như không phải nhân thủ không đủ thì thời gian quan sát của các ngươi còn lâu hơn nữa. Nghe, nhiệm vụ của các ngươi rất đơn giản, vào chủ nhật có một công ty mở tiệc rượu, phải tìm mọi cách để nghe lén toàn bộ quá trình đối thoại của một vài nhân vật trọng điểm, hiểu chưa?”
“Nhưng làm như thế nào để nghe lén?” Nghe không khó, nhưng khó ở toàn bộ quá trình, nếu là nhân vật trọng yếu, đâu có dễ để cho họ nghe hết được?
“Cái này xác thật tương đối khó khăn, lúc trước chúng ta cho người gắn các thiết bị nghe lén, nhưng là bọn họ rất cảnh giác. Thủ hạ bảo tiêu cũng không phải ăn chay, rất nhanh bố trí của chúng ta đã bị xáo trộn, hơn nữa có tin tình báo cho thấy, có mấy ông chủ của công ty trong nước gần đây thường xuyên có liên hệ với vài tập đoàn công ty nước ngoài. Cái này ép chúng ta không thể không ra tay lần nữa, chúng ta không ngại bọn họ hướng công ty ngoại quốc vay tiền, nhưng để ý chính là các công ty nước ngoài mượn cơ hội xâm phạm đất đai của chúng ta. Ta nhấn mạnh lại lần nữa, tính đặc thù của đơn vị chúng ta quyết định thủ đoạn của chúng ta sẽ không quang minh, chúng ta lưng đeo chính là lực lượng hắc ám, các ngươi nếu cảm thấy lương tâm không chịu được thì có thể đi.”
Có thể là chú ý tới La Thù có biểu lộ khó chịu, Sâm ca nói gần xong lại cường điệu một lần.
Tiếp theo lại đặc biệt chú ý Tuyên Mặc, cô vẫn là mặt không biểu tình, xem ra không phải là người mù quáng chính nghĩa, còn có chút giá trị bồi dưỡng.
Kỳ thật Tuyên Mặc nghe rất mệt rất mệt…… Chỉ có thể cố gắng nhớ kỹ chậm rãi nghiên cứu, trước mắt còn không có phản ứng lại.
Cái gì xí nghiệp, cái gì tập đoàn tài chính, cái gì trong nước ngoài nước, đều là cái gì cái gì a……