Lớp mười hai rất rễ làm cho người ta cảm thấy buồn bực, đặc biệt là đối Lục Vũ Thần mà nói, với trình độ của hắn thậm chí còn không bằng cả học sinh đã tốt nghiệp lớp mười một. Chỉ sau hai ngày học đầu tiên sắc mặt của y liền không tốt, hắn cảm giác bản thân mình giống như là đang từ sơ trung nhảy lên luôn lớp mười hai vậy, vô luận là môn học nào đối với hắn cũng đều là thiên thư.
Mà lúc này, điểm kiểm tra tháng lần thứ nhất đã có, cô em gái đầy bạo lực thân ái của hắn, lấy thành tích tổng điểm đứng thứ ba để lóe sáng trở thành minh tinh ở trên bảng. Trong đó, điểm của ba môn Toán Lý Hóa đứng đầu càng là tiêu chí để cô tăng thêm một vòng hào quang, nếu không phải điểm của Lịch Sử Chính Trị Ngữ Văn kéo cô lại, thì vị trí thứ nhất căn bản là không cần phải nghĩ, đồng thời việc này làm khơi gợi cho hắn một cái ý tưởng ở trong đầu.
Cho dù là gien không giống nhau đi, nhưng ăn cơm cùng một nhà, sống dưới cùng một mái hiên, cùng một cha mẹ, như thế nào lại có thể khác biệt lớn như vậy!
Lúc trước Lục Vũ Thần hoàn toàn không có cân nhắc qua vấn đề này, hắn bị mấy thứ xa hoa ở Cạnh Đằng làm mờ mắt. Chờ đến khi thoát khỏi những thứ đó, đi vào bên trong một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, hắn mới từ trong mê man tỉnh táo lại.
Tuyên Mặc lúc này vừa mới ăn cơm chiều xong, muốn chạy ra ngoài “Tiêu hóa “, vì đến nay cô vẫn không có xử lý được hệ thống bài tiết của cái thân thể này, đồ vật sau khi ăn xong chỉ có thể dựa vào tu luyện tinh thần lực để luyện hóa thành nhiệt lượng phát ra. Cuối mùa thu gió đêm đã có chút lạnh, Điền Tinh Tinh lười biếng không xuống dưới lầu, cô và Tề Phiến ồn ào muốn giảm béo nên chạy xuống lầu chuẩn bị đi tới sân thể dục, từ xa liền nhìn thấy ở cửa ký túc xá có một bóng người đứng ngồi không yên.
“Lục Vũ Thần, ngươi có việc?” Tuyên Mặc sớm biết là hắn ở dưới này, lúc trước cô dùng tinh thần lực quan sát hắn đi tới đi lui chóng hết cả mặt.
Lục Vũ Thần đứng yên, nhìn Tề Phiến, lại nhìn qua Tuyên Mặc rồi nhíu mày.
Tề Phiến thấy vậy liền cười nói : “À Tuyên Mặc, ta đi chạy trước, các ngươi nói chuyện đi a.”
Tuy rằng nói dư luận chứng minh Tuyên Mặc cùng Lục Vũ Thần trên pháp luật là quan hệ anh em, nhưng mà không biết tại sao gần như tất cả học sinh đều nhận định bọn họ là một đôi. Trước kia Điền Tinh Tinh vẫn luôn biết mối quan hệ của Tuyên Mặc và Lục Vũ Thần ác liệt như thế nào, nhưng còn Tề Phiến không biết là ai quán thâu thế nhưng cũng nhận định hai người này có vấn đề.
Tuyên Mặc chưa bao giờ biết đến mấy thứ như là tiểu thuyết ngôn tình, trước mắt vẫn chưa xuất hiện mấy thứ đồ vật cùng loại tới kích hoạt tin tức liên quan trong kho ký ức của cô. Nên cô chỉ có thể mê mang nhìn Tề Phiến mang theo nụ cười mờ ám rời đi, mà ở phía sau a di quản lý ký túc xá nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm.
Trước kia số lượng tiểu thuyết ngôn tình mà Lục Vũ Thần nhận thức khẳng định là kém xa so với Tuyên Mặc. Nhưng là ở hiện tại thì hắn lại biết nhiều hơn so với cô, hắn chỉ có thể cúi thấp đầu lẩm bẩm câu gì đó, sau đó có chút không được tự nhiên hỏi: “Ngươi, khi nào thì rảnh a?”
Tuyên Mặc cổ quái nhìn hắn: “Chuyện gì.” Cô hình như không học được việc dùng tới chọn âm cuối ở câu hỏi.
“Ta nghe nói ngươi thành tích rất trâu bò.” Lục Vũ Thần nói, đồng thời rất ý vị thâm trường nhìn nàng.
Tuyên Mặc nhìn lại.
“Ngươi, biết ý tứ của ta đi?”
“Ngươi không nói ta làm sao biết?” Tuyên Mặc rất thành thật, bởi vì trong quan niệm của cô không có loại chuyện như là học bù này, với phương thức giáo dục của Thiên Hạt Tinh hệ quyết định thì sự tình học bù là điều không tồn tại.
“Kháo! Ngươi cố ý đi!” Lục Vũ Thần lại lần nữa tức giận.
“……” Tuyên Mặc nhướng mày, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Ai ai từ từ!” Lục Vũ Thần duỗi tay đi định bắt lấy cánh tay của cô, ai ngờ Tuyên Mặc nhẹ nhàng né tránh, thế nhưng lại nhìn giống như là do tay của hắn cố ý bắt trật vậy.
Lục Vũ Thần sửng sốt, mắt thấy Tuyên Mặc muốn đi tới chỗ vùng cấm của khu ký túc xá nữ sinh, liền sốt ruột đuổi theo đứng ngăn ở trước người cô: “Tốt thôi! Ta nói! Ta muốn ngươi dạy học bù cho ta, được chưa?”
“Ngươi lớp mười hai.” Tuyên Mặc nghiêm túc chỉ ra, “Mà ta là lớp mười.”
“Ai ta biết! Bù chính là lớp mười!” Lục Vũ Thần gãi đầu, “Mặc kệ có kịp hay không, cũng nên thử một chút đi.”
Lục Vũ Thần muốn nỗ lực?
Tuyên Mặc im lặng từ chối cho ý kiến, cô hai đời cộng lại cũng chưa làm qua lão sư bao giờ, như thế nào học bù? Cô nghe giảng bài còn không có học được.
Thấy Tuyên Mặc không nói gì, Lục Vũ Thần không nhìn ra Tuyên Mặc nghĩ như thế nào, coi như trước kia quan hệ không tốt, cái kia nhiều lắm cũng chỉ là giằng co. Hiện tại Tuyên Mặc thay đổi, làm cho người ta ưa thích (? ), hắn liền không tự chủ được mà thân cận, tình nguyện ở trước mặt cô nói rõ, nhưng lại chưa từng nghĩ qua Tuyên Mặc có thể bỏ mặc không thèm để ý đến hay không.
“Uy, ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu a Mặc Mặc!” Nhũ danh đều dùng tới, nếu cô lại không giúp hắn sẽ…… Hắn thật đúng là không có biện pháp gì.
“Ta sẽ không học bù.” Tuyên Mặc rất buồn rầu, cô không trực tiếp cự tuyệt, mà thời gian cô nhàn rỗi cũng rất nhiều. Tu luyện lại không có nhiều ý nghĩa lắm, lại không có phi thuyền để điều khiển, cũng không biết làm gì.
“Ai, cũng không cần học như hệ thống trên lớp, chỉ là nếu ta gặp bài làm không được, ngươi giúp đỡ là được rồi.” Lục Vũ Thần thật đúng là không ngại chút nào mà nói ra điểm yếu của mình, “Ta cũng không cần ngươi dạy mấy môn mà ngươi không am hiểu như Tiếng Anh hay Ngữ văn, chỉ cần mấy môn Toán Lý Hóa là được rồi, ta chuyên khoa học tự nhiên.”
“…… Khi nào?”
“A?”
Tuyên Mặc xoay người liền đi.
“Ai ai từ từ! Dựa vài cái gì, ngươi không thể nhẹ nhàng mộy chút?! Nữ hài tử thiết huyết như vậy làm gì?!” Lục Vũ Thần đi lên liền ngăn Tuyên Mặc lại, dở khóc dở cười, “Ngươi chừng nào thì rảnh a?”
“Lớp mười hai tương đối bận, ta nghe theo ngươi.” Tuyên Mặc khó có được một lần khéo hiểu lòng người như vậy.
“Kia, giữa trưa, buổi tối? Dậy sớm tự học…… Hẳn là ngươi không dậy sớm như vậy.” Lục Vũ Thần không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên vẻ mặt hưng phấn hỏi, “Ai Mặc Mặc, buôi sáng ngươi có dậy sớm để học không?”
Tuyên Mặc liếc mắt nhìn hắn: “Vậy là thời gian ta rảnh rỗi trong ngày đều dùng trên người của ngươi?”
“Ngạch, được đi.” Lục Vũ Thần gãi gãi đầu, “Vậy giữa trưa cùng buổi tối, ta đến phòng học tìm ngươi, được không?”
Tuyên Mặc từ trước đến giờ chưa bao giờ đến lớp tự học vào buổi tối tỏ vẻ áp lực rất lớn, cô trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.
Lục Vũ Thần thở phào nhẹ nhõm lấy ra một quyển sách, nhưng trên người lại không có mang bút, nhìn thời gian cũng đã khuya, dứt khoát vẫy tay rời đi.
Tuyên Mặc nhìn xung quanh một chút, lúc này cũng không còn ý niệm đi tản bộ buổi tối nữa, khi cô xoay người đi lên lầu, bỗng nhiên cảm thấy trong tinh thần võng lướt qua một đoạn tin nhắn mà vị trí phương hướng nhận được là bàn học của cô. Trong đó viết: Ngày 17 tháng 11, sau 5 giờ chiều đợi ở trước cổng trường, xe hơi màu đen đuôi số 234.
…… Trải qua vô số lần thí nghiệm, không cần nhìn cái di động kia cô liền biết, đây là tin nhắn của cái gọi là Thất Khu mà rất lâu vẫn không thấy có tin truyền đến.
Cô cũng sắp quên thứ này, lúc trước làm thần thần bí bí, nếu không phải kho ký ức tuyệt đối không xảy ra nhầm lẫm, cô còn tưởng rằng việc này chưa từng xảy ra nữa.
Tuyên Mặc hiển nhiên biết mình bị giám thị, nhưng là giám thị lâu dài không có ác ý thì ở trong lĩnh vực được thiết lập của cô sẽ bị xem nhẹ. Bởi vì Thiên Hạt Tinh hệ chính là một cái địa phương đã từng tràn ngập giám thị, không có quan hệ tự do, chỉ là yêu cầu bảo đảm an toàn cho nhân dân.
Bản thân không hiểu rõ suy nghĩ của nhân loại, tất nhiên cô không biết cách sống cực độ quy củ của mình như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng gì cho những người đó, dù sao đến nay cô cũng chưa làm ra cái chuyện gì khác người.
Sau 5 giờ ngày 17 tháng 11, vừa đúng lúc là thời gian tan học vào thứ sáu tuần này, trong quy định bảo mật có ghi là không được nói cho người bằng hữu biết, nói cách khác, cô gặp phải một vấn đề, chính là nói dối.
Cô không thói quen nói dối, hoặc là không nói, hoặc là sai lầm, cho dù có đôi khi nói dối, cô cũng sẽ cảm thấy rất bất an.
Những đối tượng đã từng yêu cầu cô nói dối phần lớn đều là kẻ mạnh hơn so với cô, nếu không cô sẽ gặp phải tinh thần uy áp dò xét lại càng nguy hiểm hơn nữa. Còn khi tới Trái Đất này rồi, cô thậm chí khinh thường lừa gạt những sinh vật này.
Thế cho nên, việc phải nói dối như thế nào, đã trở thành một vấn đề khó khăn không nhỏ đối với cô.
Nói dối là một việc cần có kỹ thuật, yêu cầu đối với tâm lý nhân loại cần phải hiểu rõ và có nhiều kinh nghiệm, mà những thứ này thì cô đều không biết.
Bắt đầu từ thứ tư Tuyên Mặc dần trở nên buồn rầu, cô bắt đầu cố ý hoặc vô tình chú ý trạng thái tinh thần của mọi người chung quanh. Một khi điều tra được có mùi vị nói dối liền tận tâm lưu ý, sau đó nghiêm túc tiến hành đối chiếu phân tích hàm nghĩa và nguyên nhân hậu quả. Cuối cùng vẫn là không biết đến lúc đó nên lấy cái lý do gì đi lừa mẹ cô, một lòng muốn đến đón con gái và cả Lục Vũ Thần về, hơn nữa người anh trai kia của cô thoạt nhìn không phải là loại người dễ bị người khác lừa.
Có điều trước mắt còn có một nan đề, chính là việc học bù.
Ngày hôm sau, cũng là giữa trưa thứ tư, Tuyên Mặc sau khi ăn cơm xong cũng không có về phòng ngủ mà là tới lớp học. Lục Vũ Thần lúc này đã ngồi ở bên trong chờ cô đến, ngoài y ra thì trong phòng còn rải rác mấy tên cuồng nhân học tập, khi nhìn thấy Tuyên Mặc đi vào, vẻ mặt bọn họ giống như gặp phải quỷ vậy.
Lục Vũ Thần cảm thấy ở trong phòng học lớp mười này có chút không thoải mái, thế nhưng nếu để cho em gái đang học lớp mười này đến phòng học của lớp mười hai để dạy y học bù và xung quanh là đám bạn cùng lớp thì lại càng không được thoải mái. Cuối cùng thì y chỉ có thể cắn răng mà nhịn, cầm bài thi Tiếng Anh đưa cho Tuyên Mặc nói: “Những chỗ được bôi đen là phần cần phải giảng.”
Tuyên Mặc nhìn thoáng qua bài thi chỉ thấy một mảnh đen xì cô liền đưa trả lại, mặt không đổi sắc nói: “Ngươi chỉ cần đánh dấu xem cái nào không cần giảng.”
Lục Vũ Thần: “……”
Tiếp theo, Tuyên Mặc chỉ vào đề thứ nhất, Lục Vũ Thần chọn là A được sửa lại bằng bút đỏ là C, cô nhìn thoáng qua nói: “Cái này sửa đúng rồi.”
Lục Vũ Thần phát điên: “Đó chính là dựa theo đáp án để sửa!”
“A” Tuyên Mặc lại nhìn một chút, “Vậy ngươi biết đáp án, còn hỏi cái gì?”
“Ta muốn biết vì sao lại sửa thành như vậy!”
“Đáp án chính là như vậy, còn hỏi vì sao cái gì?”
“Ngươi không phải là thần mã mà đám lão sư kia nói hay sao, cái gì mà tấm gương mới trên bảng thành tích……”
“Ngươi là heo.” Tuyên Mặc vẻ mặt nghiêm túc.
“Cái gì?”
“Ngươi muốn hỏi vì cái gì ngươi là heo sao?”
“A?”
“Bởi vì ngươi là heo.” Tuyên Mặc cứ thế nói ra, “Cứ như vậy, những lời này nên nói như vậy, cũng giống như ngươi làm sai đề, cái này còn cần có lý do gì sao?”
“……” Lục Vũ Thần hoàn toàn bó tay chịu thua.
Hắn có chút dự cảm, hình như hắn đã gặp phải vị lão sư dạy thêm kém cỏi nhất sử thượng thì phải.
Quả nhiên, dự cảm không may mắn đó đã trở thành sự thật.
Chuyển sang đề Toán Học “Kết quả cứ như vậy”, đề Vật Lý “Quy luật cứ như vậy”, đề Hóa Học “Quá trình cứ như vậy” sau khi nghe đủ loại lý luận “Còn cần lý do sao?” Lục Vũ Thần hoàn toàn tuyên bố thất bại mà bỏ chạy.
Trước kgi rời đi y còn bi phẫn rống to: “Cho dù gia có bị lưu ban cũng không tìm ngươi học thêm!”
Rất nhanh, thứ sáu tới rồi.
Lục Vũ Thần đen mặt đứng ở trước cửa lớp Tuyên Mặc, Tuyên Mặc chậm rãi sửa sang lại đồ vật liền đi ra, không nói một lời liền đi thẳng ra ngoài, phía sau có người gọi cô, xoay người lại là Dịch Hải Lam, một vai đeo cặp sách chạy đi tới: “Tuyên Mặc, lát nữa ngươi có rảnh không?”
“Chuyện gì?”
“A, rất nhanh liền có các câu lạc bộ tuyển thành viên mới, nhưng là Lý lão sư có ý muốn để cho chúng ta và mấy bạn trong lớp gia nhập vào Hội Học Sinh, y đã gọi tên ngươi rồi, hay là ngươi ở lại cùng chúng ta thương lượng một chút?” Nói xong, hắn còn mỉm cười nhìn Lục Vũ Thần gật đầu.
Lục Vũ Thần bĩu môi nói: “Như thế nào sớm không nói muộn không nói bây giờ lại nói, Tuyên mẹ còn ở bên ngoài chờ nữa.”
“Bởi vì lúc đầu chỉ là yêu cầu ban ủy lưu lại, vừa rồi Lý lão sư vừa mới báo cho ta biết hy vọng Tuyên Mặc cũng đi, ta thật vất vả đuổi theo.” Dịch Hải Lam nhìn Tuyên Mặc, “Thế nào Tuyên Mặc, không cần lo lắng, đợi lát nữa ta sẽ phụ trách đưa ngươi về nhà.”
“Không cần ngươi đưa, chúng ta đợi một lát là được, các ngươi đi họp đi, để ta ra nói một tiếng với Tuyên mẹ.” Lục Vũ Thần thuận thế xách luôn cặp sách của Tuyên Mặc đi ra ngoài.
Tuyên Mặc bỗng nhiên cảm thấy trong đầu mình giống như đã hiểu rõ thứ gì đó, hình như còn truyền đến một tiếng đinh. Cô lập tức quay người lại hướng Lục Vũ Thần hô: “Lục Vũ Thần! Không cần chờ ta, đợi lát nữa ta tự mình trở về.”
“Không có việc gì, không phải chỉ họp một lát thôi sao, chúng ta đợi được.” Lục Vũ Thần còn tưởng rằng Tuyên Mặc ngượng ngùng.
“Cuộc họp có khả năng sẽ hơi lâu, cần phải giới thiệu tình hình của Hội Học Sinh một chút, còn có các điều kiện để tranh cử chức vị và viết thư mời linh tinh các loại…… Không cần lo lắng, ta sẽ phụ trách!” Dịch Hải Lam vỗ vỗ Tuyên Mặc, cười tủm tỉm, “Đúng không tiểu Mặc Mặc!”
Dáng vẻ giống như là anh em tốt.
Tuyên Mặc nhịn xuống xúc động muốn đem cái móng heo đang đặt trên vai mình ném đi, cắn răng gật đầu: “Ừm, không cần chờ.”
Lục Vũ Thần rất khó chịu, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là trầm mặt, xoay người đi hướng ra ngoài cổng trường.
Tuyên Mặc đi theo Dịch Hải Lam trở lại phòng học cùng mấy cái ban ủy cùng nhau chờ chủ nhiệm lớp Lâm Phỉ tới. Ngay khi tinh thần lực phát hiện Lục Vũ Thần đã lên xe Tuyên mẹ đi rồi. Nhìn lại thời gian, là 4 giờ 52, lập tức cô đứng lên nói: “Ta phải đi rồi.”
“A? Thế nhưng mà còn chưa có họp.” Dịch Hải Lam trợn to mắt nhìn.
Trả lời hắn chính là bóng lưng của Tuyên Mặc dần dần biến mất.