“Ông là ai? Tại sao lại biết tên mẹ của tôi?”
Trước mặt Lý Thanh lúc này là một người đàn ông to cao vạm vỡ. xuất hiện trong một bộ đồ màu đen đầy bí ẩn. Mở cửa bước vào nhà, chiều cao của ông ta gần như chạm tới trần nhà của cậu.
Từ trong cơ thể của ông ta toát ra một mùi hương, nó không giống mùi bất cứ người chinh phục đại dương nào, mà nó phảng phất mùi của một loài hoa hơn. Nhưng với Lý Thanh, cậu ngay lập tức nhận ra người đàn ông kia chính là người đã giữ cậu lại vào tối ngày hôm qua.
“Ông chính là người tối hôm qua. Tôi nhận ra ông.”
Thái độ của Lý Thanh có chút nông nổi nên ngay khi vừa nhận ra người đàn ông trước mặt, cậu ta liền nổi giận với cái suy nghĩ rằng là chính ông đã ngăn cản cậu giải cứu cho mẹ của mình.
Nhưng suy cho cùng, nếu như ông ấy không xuất hiện thì bây giờ chẳng có một Lý Thanh hùng hổ quát mắng trước mặt ông như vậy. Đúng ra, Lý Thanh còn phải coi ông là ân nhân cứu mạng mình chứ không phải là nơi để trút giận.
“Cậu trai trẻ, cậu hãy bình tình mà nghe ta nói.”
Ông ta bắt đầu trấn an sự tức giận và ngọn lửa hận thù trong mắt của Lý Thanh, nhưng chẳng giúp ích gì với một cái đầu đang bốc hỏa của Lý Thanh. Cậu lao đến tính ăn thua đủ với người đàn ông kia, nhưng sức của một thanh niên mới chập chững tuổi 20 thì làm sao có thể thắng được thân hình vạm vỡ kia.
Người đàn ông ấy không hề có chút gì gọi là đánh trả lại Lý Thanh, chỉ có né tránh những cú đấm của cậu trai trẻ ấy mà thôi. Lý Thanh thì cơn nóng giận càng lúc càng tăng lên, nhưng sức lực có giới hạn nên chẳng thể trụ được bao lâu trước sự dẻo dai của người đàn ông ấy.
“Cậu có bình tình nghe tôi nói hay không? Tôi là bạn của mẹ cậu, nếu như không có tôi tối ngày hôm qua thì cậu đã không còn đứng ở đây để mà múa may quay cuồng như này rồi.”
Nhân lúc Lý Thanh đã thấm mệt, người đàn ông ấy nhanh như chớp khống chế lấy cậu và bắt đầu giải thích tường tận về sự có mặt của mình tối hôm qua cũng như bắt đầu đả thông tư tưởng cho cậu bé.
Đến đây, danh tính của người đàn ông ấy cũng đã được tiết lộ. Ông ta là người không tên và được mẹ của Lý Thanh đặt cho biệt danh Vô Hải. Ông là cấp dưới thân thuộc của thiếu tá Lý Ngọc.
Và cũng chính lúc này, Lý Thanh được Vô Hải kể lại tất cả mọi chuyện kể cả lời hứa năm xưa của ông với thiếu tá khi mà sau khi đứa con trong bụng của bà trưởng thành vào 20 năm sau, Võ Hải sẽ xuất hiện và đưa cậu dong buồm ra khơi.
Nhưng điều chính Võ Hải không ngờ chính là khi vừa đặt chân đến hòn đảo này vào ngày đã hẹn thì ông đã phải chứng kiến người mà ông suốt đời mang ơn đã bị đám người kia hạ sát ngay trước mắt ông. Và điều làm ông bất ngờ hơn chính là chàng trai ông cứu tối hôm qua lại chính là hậu duệ của thiếu tá Lý Ngọc.
Lúc này, Lý Thanh đã nguôi ngoai đi phần nào sự nóng nảy trong đầu, cậu ngồi xuống trên chiếc giường của mình và bắt đầu nghe Vô Hải kể về quá khứ hào hùng của mẹ và cả dòng họ của mình. Từ đó thôi thúc quyết tâm trở thành một người như mẹ của mình.
“Nhưng rốt cuộc đám người tối ngày hôm qua là ai và họ giết mẹ của cháu với mục đích gì?”
“Ta không biết chắc chắn bọn chúng là ai nhưng chiếc đầu sư tử phía trên cánh buồm là tàu của Hoàng Sư. Nhưng có một điều ta chắc chắn.”
“Điều gì vậy chú?”
Vô Hải chỉ tay về phía sợi dây chuyền hình mỏ neo đang được đeo trên cổ của Lý Thanh với một sự căng thẳng kì lạ. Vô Hải bắt đầu giải thích về một truyền thuyết liên quan đến sợi dây chuyền ấy và đó cũng chính là lí do mà Hoàng Sư đã sát hại thiếu tá Lý Ngọc tối hôm qua.
Hàng trăm năm trước, sau khi đại tá Lý Trung dong buồm ra khơi và không bao giờ trở lại, khi ấy lời đồn đã bắt đầu râm ran khắp vùng biển Châu Hoàng về “Đại kho báu” mà Lý Trung có thể đã sở hữu được.
Nhưng với người nhà ông mà nói, họ chẳng quan tâm gì đến thứ gọi là “ Đại kho báu” mà chỉ quan tâm đến an nguy của ông. Mãi chẳng thấy ông quay trở lại, ai cũng ngỡ rằng ông đã chết ở bên ngoài đại dương rộng lớn. Đám tang của ông cũng được tổ chức ngay sau đó.
Một thời gian sau, nhà họ Lý rúng động khi nhận được một phong thư được gửi về từ một nơi gọi là tận cùng của Châu Hoàng, và người gửi lại chính là người mất tích bí ẩn bấy lâu nay - Lý Trung.
Và trong phong thư ấy chỉ có sợi dây chuyền hình mỏ neo và một tờ giấy ghi ngắn gọn một dòng chữ mà thôi.
“MỘT NGÀY NÀO ĐÓ, CÁNH CỬA DẪN ĐẾN TẬN CÙNG SẼ ĐƯỢC MỞ RA.”
Từ đó, sợi dây chuyền hình mỏ neo luôn được nhà họ Lý cất giữ và coi nó như báu vật gia truyền, tất cả những hậu duệ của Lý Trung đều phải có nghĩa vụ bảo quản sợi dây chuyền này và không để bí mật về sợi dây chuyển đó lọt ra ngoài.
Nhưng rồi sự xuất hiện của Tần Phúc đã khiến cho bí mật ấy lan rộng ra khắp vùng biển Châu Hoàng khi hắn chính thức trở thành con rể của nhà họ Lý vào hơn 20 năm về trước. Thêm vào đó là những lời đồn đại về “Đại kho báu” càng khiến cho sợi dây chuyền này thêm phần sức hút với những kẻ ủ mưu tìm ra tung tích của “Đại kho báu”.
Và cũng chính vì lẽ đó, Lý Ngọc mới chọn sống tại một hòn đào vắng vẻ và chọn cuộc sống khép kín, không giao tiếp với ai để sợi dây chuyền ấy mãi mãi là bí ẩn trước khi giao lại nó cho Lý Thanh vào đêm cậu tròn 20 tuổi.
Nhưng khi chưa kịp giao đến tay con trai của mình thì tung tích của Lý Ngọc đã khiến Hoàng Sư kéo đến đây và gây ra buổi thảm sát tối hôm qua để buộc Lý Ngọc phải giao nộp ra sợi dây chuyền đó.
“Hoàng Sư, đám người vô nhân tính này. Ta thề sẽ không tha cho các ngươi.”
Sự hận thù lại một lần nữa bùng cháy lên từ trong ánh mắt của Lý Thanh ngay sau khi Vô Hải kết thúc câu chuyện của mình. Trong đầu cậu lúc này chỉ có trả thù và trả thù mà thôi nhưng cậu quên mất một điều, cậu chẳng có gì trong tay để có thể lật đổ một thế lực hùng mạnh mà cả vùng biển Châu Hoàng phải khiếp sợ.
“Lý Thanh, con hãy bình tĩnh. Bây giờ đi trả thù cho thiếu tá khác gì là tự nộp mạng của mình. Con còn không biết Hoàng Sư đang ở đâu thì làm sao trả thù được chi thiếu tá.”
Vốn bản tính ôn hòa, Vô Hải nhận thấy được sự hận thù đang che mờ ánh mắt của cậu trai trẻ kia nên ông đang cố gắng hạ nhiệt cái đầu nóng ấy bằng việc vẽ ra cho cậu thấy thế lực và sự tàn bạo của Hoàng Sư là lớn đến mức nào.
“Vậy cháu phải làm gì bây giờ? Không thể để mẹ cháu chết oan như vậy được.”
“Nghe lời ta, đây là thời điểm để con rèn luyện chứ không phải liều mình trả thủ. Lời hứa với thiếu tá, ta sẽ thực hiện nó, đưa con ra đại dương và một ngày nào đó, con sẽ có thể lật đổ được Hoàng Sư và trả thù cho thiếu tá.”
Trước sự thuyết phục ấy của Vô Hải, Lý Thanh lấy từ trong tủ một vài bộ quần áo còn sót lại, sắp xếp gọn gàng những kỉ vật của người mẹ đã khuất và không quên che giấu đi sợi dây chuyền đang đeo trên cổ và rời đi cùng với Vô Hải ngay sau đó.
Ngày đến với hòn đảo này, cậu còn chưa ra đời nhưng cậu biết được rằng người dân ở đây không chào đón hai mẹ con cậu. Suốt những năm tháng qua, cậu cũng chẳng được người ở đây coi là cư dân trên hòn đảo này.
Và ngày hôm nay rời đi, ánh mắt ghẻ lạnh, những lời miệt thị, chửi bới là những lời “tạm biệt” mà người dân ở đây dành cho cậu vì với họ thảm kịch mà hòn đảo này phải nhận tối hôm qua là do chính hai mẹ con cậu mang lại.
Cứ như vậy mà rời đi, nhưng với Lý Thanh mà nói, một thế giới mới đang chờ cậu ở phía trước, một đại dương rộng lớn đang đợi cậu khám phá và một cuộc sống mới đang chờ đợi cậu ở tương lại.
Con tàu của Vô Hải nhổ neo và dong buồm ra đại dương, chẳng biết nó sẽ đưa cậu đến đâu và mang đến cho cậu những điều gì, chỉ biết rằng lúc này Lý Thanh đang được thỏa sức cùng niềm đam mê của mình với đại dương bao la rộng lớn mà thôi.
Nhưng chỉnh bản thân cậu cũng không biết được rằng, từ bây giờ một Lý Thanh chỉ có đam mê với đại dương sẽ thay đổi hoàn toàn lịch sử của cả vùng biển Châu Hoàng và cậu đang trên con đường trở thành kẻ chinh phục đại dương vĩ đại nhất và xa hơn đó chính là chạm tay vào “Đại kho báu” - thứ mà cả vùng biển rộng lớn đều thèm khát.