20 năm sau,
Từ ngày bị người chồng của mình phản bội và phải lẩn trốn đến nơi hoang vu hẻo lánh để sống những ngày tháng cùng đứa con trai của mình, thiếu tá Lý Ngọc bây giờ đã trở thành một người phụ nữ đảm đang, sống yên bình trong căn nhà nhỏ hướng mặt ra biển của mình.
Hai mẹ con sống cùng với nhau, nương tựa lẫn nhau trước những ánh mắt dị nghị của hàng xóm láng giềng rằng một người phụ nữ không có chồng như bà lại có một đứa con trai nên ngay từ khi còn nhỏ, cả hai đã sống tách biệt hoàn toàn với những người hàng xóm xung quanh.
Lý Thanh - con trai của Lý Ngọc, từ nhỏ đã sống thiếu thốn tình cha nên trở nên khép mình với những đứa trẻ trên khắp hòn đảo. Quanh năm cậu chỉ quanh quẩn ở trong nhà cùng với mẹ của mình và ra biển.
Với Lý Thanh mà nói, biển chẳng khác nào người bạn của cậu, những lúc buồn bã, cô đơn thì cậu bé Lý Thanh đều một mình ngồi trước biển, lúc ấy cậu mới có thể chia sẻ những gì trong lòng mình ra một cách thoải mái.
Mang trong mình dòng máu của người chinh phục đại dương huyền thoại nên từ sớm trong đầu của Lý Thanh đã có một ước mơ một ngày nào đó chính cậu sẽ chinh phục vùng biển Châu Hoàng rộng lớn.
Nhưng ước mơ đó lại không được bà Lý Ngọc chấp nhận. Chính vì ám ảnh với âm mưu thâm độc của người chồng trước kia cùng với đó là những lời đồn đại về trưởng bối của bà - Lý Trung nên từ nhỏ bà đã không bằng lòng với ước mơ của cậu con trai bé bỏng.
“Mẹ, suốt nhiều năm nay con luôn thắc mắc tại sao mẹ lại không cho con ra biển?”
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 20 của Lý Thanh. 20 năm qua, cậu luôn là một đứa con hiếu thảo và vâng lời mẹ nhưng nay cậu đã không còn là một đứa trẻ bé bỏng nữa mà bây giờ trước mặt bà Ngọc đang là một Lý Thanh chững chạc, có ước mơ, có mục đích sống rõ ràng.
“Đại dương nguy hiểm lắm, con sẽ chẳng thể quay đầu lại một khi nơi ấy muốn nuốt chửng con đâu.”
Nhưng chàng trai Lý Thanh nào có nghe những điều mẹ cậu đang nói, trong đầu cậu lúc này chỉ là đại dương bao la rộng lớn hiện ra ngay trước mắt mình mà thôi. Cậu đứng dậy, đi ra khỏi nhà và đến nơi cậu vẫn hay ngồi một khi có chuyện gì đó không được vui trong lòng.
Nhưng bị kịch lại một lần nữa xảy ra với bà Lý Ngọc. Khi mà Lý Thanh còn đang mải miết ngồi tâm sự những dự định sắp tới của mình để chinh phục đại dương thì một tiếng nổ vang trời khiến cậu bé giật mình.
“Tiếng nổ vừa rồi là ở đâu vậy?”
Sự chú ý của cậu dần chuyển sang hướng của tiếng nổ lớn ấy và từ xa đám cháy bắt đầu xuất hiện. Và đó chính là hướng nhà của cậu, lúc này hàng loạt tiếng nổ lớn tiếp tục phát ra khắp nơi trên hòn đảo này.
Chẳng mấy chốc hòn đảo thanh bình ngày nào đã bị cơn mưa pháp san bằng không chút thương tiếc. Đám cháy bắt đầu lan rộng, dần dần thiêu rụi cả một thị trấn rộng lớn - nơi mà chỉ mới buổi chiều thôi còn diễn ra lễ hội đầy màu sắc.
“Mẹ.”
Đám cháy hướng nhà của Lý Thanh mỗi lúc một lớn, nhận ra điều không hay xảy ra nên Lý Thanh lập tức chạy về nhưng chưa chạy được bao lâu cậu đã bị một người bí ẩn kéo vào bên trong một đụn rơm bên đường.
“Suỵt, nếu không muốn chết thì im lặng đi.”
Người bí ẩn ấy một tay bịt miệng Lý Thanh, một tay đục một lỗ nhỏ đủ để ông ta có thể quan sát những gì đang diễn ra ở bên ngoài. Chàng trai Lý Thanh một vì lo cho an nguy của mẹ ở nhà, phần không rõ người đàn ông này là ai nên ra sức vùng vẫy hòng thoát thân.
Nhưng với thân hình vạm vỡ ấy của người đàn ông kia, một thanh niên trai tráng như Lý Thanh cũng chẳng thể nào có thể tách ra khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông bí ấn ấy được cả.
“...au…ả….a…..a.” (Mau thả ta ra.)
“Im lặng ngay cho ta. Ngươi nhìn ngoài kia xem.”
Từ cái lỗ mà người đàn ông kia đã tạo từ trước, Lý Thanh có thể nhìn thấy điều gì đang diễn ra trước mắt của mình, cảnh tượng đã khiến một chàng trai ước mơ chinh phục đại dương lại có thể thay đổi nhanh đến như vậy.
Mẹ cậu - bà Lý Ngọc, bị một tên ăn mặc sang trọng, dùng một tay nắm lấy cổ áo của bà lên, một tay lạnh lùng đâm cây kiếm sáng loạng xuyên bụng bà ấy. Toàn bộ đều được Lý Thanh tận mắt chứng kiến tất cả.
Nhưng không phải mỗi bà Lý Ngọc phải chịu cái chết như vậy, từng người từng người mà bọn chúng bắt được đều bị hành hình như vậy. Từng người từng nười bắt đầu ngã xuống trước những thanh kiếm sáng loáng của những tên máu lạnh kia.
“Mẹ.”
Cậu bé Lý Thanh mặc dù muốn kêu lên nhưng vì người đàn ông kia bịt miệng chặt quá nên cậu không thể la lớn được, chỉ đành ngậm ngùi quỳ xuống và khóc nấc lên trong đau khổ và suy sụp.
Và cuối cùng cơn ác mộng ấy của Lý Thanh cũng đã kết thúc. Đám người ấy đi lên một con tàu với cánh buồm hình đầu con sư tử và rời đi. Và đó cũng là lúc Lý Thanh chạy thật nhanh về phía thi thể của người mẹ và òa khóc hệt như một đứa trẻ.
Những người may mắn trốn thoát được cũng bước ra và trông thấy người thân của mình bị sát hại dã man như vậy thì chẳng ai còn đủ sức để mà bước đi nữa. Cảnh tượng tang thương của một hòn đảo thanh bình thoáng chốc chỉ còn đó là tiếng khóc và những những giọt nước mắt.
Ngay sau khi đám cháy được dập tắt, Lý Thanh vào nhà, lấy bộ đồ mà bà Lý Ngọc thích nhất lúc còn sống, cuốn lấy thi thể của mẹ mình rồi một mình đưa mẹ lên ngọn núi sát biển để an táng vì nơi đó là nơi bà Lý Ngọc thích nhất ở hòn đảo này.
An táng cho mẹ xong, trở về căn nhà của mình, giờ chỉ còn một đống tro tàn, chẳng còn bất cứ đồ giá trị nào còn sót lại sau đám cháy. Chỉ còn đó những bộ đồ đã cháy xém và một ít kỉ vật của bà Lý Ngọc.
Cảnh tượng tối hôm qua bắt đầu xuất hiện trong đầu của Lý Thanh, cậu ngồi một góc nhà, ôm mặt khóc, nhìn về chiếc giường mà hằng đêm cậu được mẹ hát ru cho ngủ mà lòng thêm quặn đau.
Nhưng ngay lúc đó, cậu phát hiện ra dưới chân giường dường như đang chôn một thứ gì đó mà từ trước đến giờ cậu không hề hay biết. Một chiếc lọ được chôn dưới chân giường, một chiếc lọ được chạm khắc cầu kì và trông vô cùng có giá trị.
Bên trong nó đang chứa thứ gì?
Sự tò mò khiến Lý Thanh mở chiếc nắp của chiếc hộp kia. Bên trong không có gì giá trị, chỉ có một sợi dây chuyền với mặt là một chiếc mỏ neo cùng với hình tượng con rắn uốn lượn xung quanh.
Thứ còn lại là một phong bì, bên trong chứa một lá thư đã được viết từ lâu. Và phía ngoài ghi người nhận chính là “Lý Thanh”.
Ngồi lên giường, Lý Thanh từ từ mở lá thứ ra và bên trong là những điều mà bà muốn kê cho Lý Thanh nghe về dòng họ Lý, về vùng biển Châu Hoàng và về ông tổ của cậu Lý Trung.
Đọc từng dòng từng chữ mà mẹ mình đã viết trong lá thư, Lý Thanh hiểu được lí do mà bà không cho cậu dong thuyền ra biển, tất cả cũng chỉ là vì sự an toàn của cậu mà thôi. bà muốn cậu sẽ có một cuộc sống yền bình mà thôi.
Lý Thanh lặng lẽ ngồi đó, từng giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống ướt đãm lá thư trên tay cậu. Lý Thanh hiểu nổi khổ tâm của mẹ nhưng cảnh tượng mẹ bị sát hại tối qua thôi thúc cậu tìm ra kẻ đứng đằng sau tất cả những gì đang xảy ra ở hòn đảo nhỏ bé này.
“Xin hỏi. đây có phải là nhà của thiếu tá Lý Ngọc không?”
Khi sự căm thù đang dâng trào, thì từ ngoài một bóng dáng của một người đàn ông xuất hiện trước cửa ra và thu hút sự chú ý của Lý Thanh. Và ngay từ cái nhìn đầu tiên thì Lý Thanh đã nhận ra một điều kì lạ.
“Mùi hương này? Sao quen quá vậy nhỉ?”