Chương 73: Tiểu Quỷ-Chỉ Yếu Như Tà Linh

Dưới tầng hầm của biệt thự, do cảm nhận được sự lới lỏng của trận pháp, xác nữ một lần nữa máy móc bật dậy khỏi chiếc giường.

“Kẽo kẹt~”

Âm thanh khô khốc của chiếc giường sắt vang lên, kèm theo đó là tiếng sột soạt của bàn chân bị khô cứng ma sát với mặt sàn.

Xác nữ đứng ngây người trong lòng trận pháp một lúc khá lâu, sau đó…

“Rắc!”

Tiếng xương cổ bị bẻ gãy vang lên giòn tan.

Cái xác ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, dường như có thể nhìn xuyên qua lớp bê tông cốt thép dày, theo dõi tình hình bên ngoài.

Cũng chính động tác ngẩng đầu vừa rồi là nguyên nhân khiến cho xương cổ của cái xác bị bẻ gãy.

Xác nữ đã bị thi hoá, trở nên khô và cứng ngắc.

Việc cô ta có thể bước đi bình thường đã là một điều quá đỗi kinh ngạc, nên động tác bẻ cổ chín mươi độ để nhìn lên trần nhà cũng không khiến cho người ta quá ngạc nhiên.

Trận pháp dưới sàn có chút nhấp nháy bất ổn.

Có lẽ, do người bày trận bị tấn công hoặc phải phân tâm quá nhiều nên mới có tình trạng như vậy.

Oán khí màu đỏ toả ra từ trên người xác nữ uốn lượn như có sinh mạng, từng chút một xâm nhập vào mắt trận.

Dần dà, chậm dãi thay thế văn trận màu xanh nhạt bằng văn quỷ đỏ rực như máu.

———

Phương Diễm bị đẩy lùi về phía sau vài bước, cô dùng một tay ôm ngực. Cảm nhận cơn nóng rát thiêu đốt phổi và trái tim.

Quỷ anh đã thoát khỏi xích linh lực.

Cô khẽ thở hắt ra một hơi đầy nặng nề. Đồng thời nuốt ngụm máu tanh ngọt xuống cổ họng.

Giờ mà để lộ máu chứa tà khí ra ngoài, chẳng khác nào việc đặt liều thuốc phiện trước mặt người lên cơn nghiện.

Không thể nghi ngờ, cô sẽ trở thành mục tiêu tấn công của lũ ma quỷ.

“Em ổn chứ?”

Một giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên bên cạnh. Phương Diễm không ngoảnh đầu sang nhìn nhưng cũng biết đó là ai.

“Em không sao.” Cô đáp, mắt dõi theo từng chuyển động của quỷ anh trong sân.

“Đội trưởng, anh có cảm thấy oán linh Hoàng Thị Lan quá đỗi bình thường không?”

Giọng cô khàn khàn, phải mất vài giây để ngắt nghỉ mới tiếp tục lên tiếng:

“Bình thường đến nỗi, em nghĩ cô ta chỉ là một tà linh bình thường, hoàn toàn không có sức mạnh và mối đe doạ của oán linh cao cấp như chúng ta đã tưởng tượng.”

“Ừm.”

Quang Huy bình thản đáp một tiếng. Ánh mắt chạm vào hồn ma nữ mặc váy trắng đứng cách đó không xa.

Oán linh Hoàng Thị Lan từ lúc xuất hiện đến hiện tại chỉ làm duy nhất một động tác: đứng ngây ra như phỗng.

Ngoại trừ lúc quỷ anh bị xích linh lực của Phương Diễm trói chặt, cô ta mới để lộ ra dáng vẻ thực sự của một oán linh nên có.

Ngoài ra, hoàn toàn không có bất cứ một động tác dư thừa nào khác.

Nhìn cô ta chỉ giống như một tà linh bình thường như vô số những cô hồn dã quỷ khác đang hiện diện lúc này, nhưng lại là trung tâm của trận quỷ.

Hoàng Thị Lan được bảo vệ một cách nghiêm ngặt, cô ta được đám quỷ vây vào chính giữa vòng tròn bảo hộ.

Quang Huy không rõ đây là do mệnh lệnh quỷ anh muốn bảo vệ mẹ mình hay là do chính bản thân cô ta ra lệnh cho đám quỷ nữa.

“Khánh Lam, đừng ham quá.”

Anh lớn giọng, đánh thức Khánh Lam đang quá hưng phấn bên cạnh.

Nghe thấy giọng của Quang Huy, Khánh Lam như bừng tỉnh khỏi cơn phấn khích tột độ.

Cô quay người nhìn về phía anh, khẽ gật đầu một cái, rồi vừa đánh vừa đi về phía Minh Khang đang đứng cách đó không xa.

Suýt chút nữa cô lại lâm vào trạng thái hưng phấn quá độ mà bỏ rơi đồng đội.

Minh Khôi không có ở đây, cô phải phối hợp với Minh Khang, tránh để có cậu vì quá sức mà lâm vào hôn mê sâu…

Dù sao thì, một Minh Khang tà ác ngày ấy, cô và đội trưởng vĩnh viễn không muốn gặp lại lần thứ hai.

Khánh Lam nhớ về ngày trước, khi Phương Diễm vẫn chưa gia nhập Đặc Nhiệm, mỗi khi phải đối mặt với “hồ sơ đen” có tính chất nguy hiểm cao, cô và hai anh em sinh đôi-Minh Khôi, Minh Khang sẽ tổ đội với nhau.

Cô thường hay trêu đùa với hai người rằng: họ chính là bộ ba hoàn hảo, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Mà nguyên nhân chính dẫn đến việc ba người tạo thành một nhóm hành động đó chính là: Trong bốn người thì có ba người thiên về tấn công và một phòng thủ.

Người có năng lực tạo ra kết giới phòng thủ mạnh mẽ nhất là Minh Khôi. Trái ngược với anh mình, Minh Khang lại có thể bày trận có tính công kích cao, còn cô thì thiên về bùa chú.

Cả hai người Minh Khôi và Minh Khang đều thiên về trận pháp, nói thừa không thừa, nói thiếu không thiếu, vừa hay thêm năng lực bùa chú của cô vào nữa là hoàn hảo.

Trận kết hợp với bùa chú là sự kết hợp hoàn hảo nhất trong lòng Khánh Lam.

Còn về phía Quang Huy, với năng lực mạnh đến mức bá đạo của anh, hoàn toàn có thể hành động một mình.

“Khặc, khặc…”

Khánh Lam giật mình, thần trí bị ép thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.

Cô quay mặt về phía tiếng cười ma quái, đập vào mắt là khuôn mặt phù nề, thối rữa của một con ma mới chết cách đây không lâu.

Nhân lúc cô mất tập trung, ma mới thừa cơ xông tới từ phía sau, cắn chặt vào cần cổ trắng nõn của cô. Thân ảnh mờ nhạt màu xám tro của nó chồng chéo, gần như sắp hoà vào làm một thể với Khánh Lam.

Cô nhếch miệng, dùng một tay túm chặt lấy đầu của hồn ma. Trong nháy mắt, cơ thể của nó bị một ngọn lửa màu vàng đốt cháy hoàn toàn.

“Muốn cướp xác tao, vẫn còn non lắm."

Một cơn gió lạnh buốt bất ngờ nổi lên, hất tung mái tóc của Khánh Lam, khiến cô phải đưa tay vén lọn tóc loà xoà trước trán ra phía sau vành tai.

Trong quá trình ấy, ẩn hiện trong lòng bàn tay cô là một bùa chú phức tạp được vẽ bằng chính máu của mình-Huyết Chú Trấn Ma.

Khánh Lam nhìn lại bố cục trong sân lúc này, trận hình đang diễn ra như sau:

Lấy biệt thự làm mốc, góc nhìn từ trong nhà ra ngoài sân, phía tay trái là Minh Khang và Khánh Lam, tay phải là Phương Diễm và Quang Huy.

Trước mắt bốn người là oán linh Hoàng Thị Lan được lũ quỷ vây lại bảo vệ. Quỷ anh thì đứng ở vị trí trên cùng, đảm nhận vị trí tướng quỷ.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh từ xác bảy con quạ xấu số trước đó. Hai bên: quỷ và người diệt quỷ đều tạm thời đình chiến, chờ đợi một thời cơ thích hợp để tấn công đối phương.

Cả không gian xung quanh biệt thự rơi vào một khoảng không im lặng và chết chóc. Vô hình chung gieo rắc một hạt giống sợ hãi xuống tất cả những sinh vật có mặt ở đây lúc này.

Đến mức, một sinh vật trí tuệ thấp như chú dế mèn thường ngày vẫn ngân nga khúc nhạc trong đêm tối cũng phải sợ hãi, lẩn trốn sâu vào trong lòng đất.

Dưới đất, âm khí trắng đục hoá thành một lớp sương trắng mờ, xen lẫn trong đó còn có một lượng oán khí rất nhỏ không biết rõ từ trên người quỷ anh hay do trận khuếch tán dẫn từ dưới hầm lên.

Vù~

Gió âm thổi mạnh, lật tung mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa của Phương Diễm. Cô siết chặt xích linh lực trong tay, cảm thấy linh lực trong cơ thể đang có dấu hiệu hao hụt quá nhiều.

Âm địa, biệt thự hiện tại chẳng khác nào thánh địa dành cho “người đến từ cõi âm”.

Vừa hay, với thể chất đặc thù của mình, lại thêm không có vòng ngọc bảo hộ, Phương Diễm giống như một quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Nếu như một lần nữa mất khống chế, có lẽ cô sẽ không còn đường để quay về.

Cô nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Đến khi mở mắt ra một lần nữa, trong đôi mắt trong veo màu hổ phách của Phương Diễm, bừng lên một ngọn lửa quyết liệt đầy mạnh mẽ.

Muốn tiếp tục ở lại Đặc Nhiệm, cô nhất định phải vượt qua chính mình.

Không được kéo chân đồng đội!

Không được chùn bước!

Không được run sợ!

Cũng không được buông bỏ bản thân!

Bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở vẫn tiếp tục kéo dài cho đến khi một tiếng khóc điên loạn cất lên:

“Hu hu hu…tha cho tôi…tha cho tôi đi mà…cứu…cứu tôi với…không thấy…”

Là Nguyệt, cô ta đang khóc trong phòng.

Minh Khang và Khánh Lam nhíu mày nhìn nhau.

Không thể nào! Rõ ràng họ đã bày trận bảo hộ và sử dùng bùa chú giúp chìm vào ngủ sâu trong phòng của Tuyết và Nguyệt.

Làm cách nào mà một người thường như nữ cảnh sát điên có thể thức dậy vào lúc này?

Hay là do đầu óc của cô ta không được bình thường nên bùa chú và pháp trận mới không có tác dụng?

“Hu hu hu…thả tao ra…thả tao ra…”

“Rầm…rầm…”

Tiếng khóc thất thanh của Nguyệt vang vọng trong không gian tĩnh mịch, kèm theo đó còn có cả tiếng bàn tay đập rầm rầm vào ô cửa kính.

Cô ta lại phát điên.

“U u u…grào…"

Tiếng nức nở của Nguyệt như một ngòi thuốc kích nổ cuộc chiến.

Lũ quỷ không chần chừ thêm một giây nào nữa, điên cuồng lao về phía bốn người đối diện.

Mà bốn người Quang Huy, Phương Diễm, Khánh Lam và Minh Khang cũng không đứng im chờ chết; họ đồng loạt thi triển mọi kĩ năng tốt nhất của mình, chào đón lũ ma quỷ bằng một bữa tiệc bùa chú và linh lực.

Vút, xích linh lực xé gió lao đến, quét ngang người đám quỷ dẫn đầu.

Sợi xích bạc tinh tế, toả ra ánh sáng màu trắng nhạt phát sáng trong đêm tối. Phảng phất mang theo hơi thở cổ xưa đầy huyền bí, cắt ngang thân người mười ba tà linh dẫn đầu.

Trong nháy mắt, chúng bị đánh cho hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.

Thế mạnh của Phương Diễm là chiến đấu cự ly xa, xích bạc trong tay cô bay lượn như một con giao long tìm đường về biển cả.

Mạnh mẽ và dứt khoát, mềm mại nhưng sắc bén. Không một ai có thể cản bước.

Bên cạnh, chẳng biết từ bao giờ, trên tay của Quang Huy đã xuất hiện một thanh kiếm linh lực màu đỏ. Lưỡi kiếm cắt không khí, tiêu diệt tất cả những thứ bẩn thỉu dám ngáng đường anh.

Anh bước thẳng một mạch đến trước mặt quỷ anh, không một tà linh nào dám ngăn cản.

“Tao với mày…thanh toán nốt món nợ từ trước đến giờ.”Giọng Quang Huy lạnh lùng vang lên.

Khác hẳn với chất giọng trầm ấm thường ngày, giọng anh không có cảm xúc, băng giá như một cơn gió mùa đông bắc càn quét miền Bắc Việt Nam mỗi khi mùa đông về.

“Grừ…khè…khè…”

Quỷ anh cong người, móng tay sắc nhọn ghim chặt xuống mặt sân, để lại một vết xước kéo dài trên nền gạch xám.

Chiếc sừng trên cái đầu chỉ to bằng bát ăn cơm của nó dài ra bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Đạt đến độ dài khoảng chừng 7 cm thì dừng lại.

Đồng thời, trên làn da hằn rõ những mạch máu đen và nhăn nheo của nó nổi cộm những gai xương nhọn màu đen chằng chịt và sắc nhọn.

“Biến hình rồi…” Anh nói khẽ.

Long Ảnh trong tay lật một vòng, để lộ ra thân rồng đen trập trùng uốn lượn trên thân kiếm.

Một giây sau đó, hai bên lao nhanh về phía đối phương…