Chương 72: Tiểu Quỷ-Lệnh Quỷ

Trước ánh mắt đầy oán độc của oán linh, ngoài mặt Phương Diễm vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng đã có chút hoảng sợ.

Sợ hãi là phản ứng theo bản năng của cơ thể khi phải đối mặt với nguy hiểm và mối đe doạ quá lớn.

Trong bầu không khí âm u và căng thẳng, cô đứng đó, cảm nhận một cơn ê buốt chạy dọc sống lưng.

Sự lạnh lẽo thấm qua từng tế bào, nó như một con rắn độc, từng chút một xâm nhập vào cơ thể, chúng men theo dây thần kinh rồi dồn lên não bộ, khiến cho Phương Diễm có cảm giác bị rơi vào một hầm băng lạnh giá.

Đã rất lâu rồi cảm giác này mới lại xuất hiện trở lại.

Nói sao nhỉ?

Phương Diễm cảm thấy bản thân bị lôi vào một không gian tách biệt-nơi chỉ có máu và nước mắt, nơi chỉ có những nỗi đau vô cùng vô tận, giống như một đại dương đen có khả năng nhấn chìm hết thảy sự sống đang tồn tại.

Đau và nghẹt thở…

Cuối cùng, Phương Diễm không nhịn được há miệng thở dốc.

Từng nhịp thở đầy gấp gáp và nặng nề.

Cô cố gắng đè nén nỗi sợ hãi xuống đáy lòng, đồng thời vận chuyển linh lực dồn vào sợi xích bạc trong tay.

“Gràoooo…”

Quỷ anh hét lên một cách đau đớn.

Nó vùng vẫy một cách mất kiểm soát với ý đồ muốn thoát khỏi sự trói buộc từ Phương Diễm, nhưng càng ra sức vùng vẫy bao nhiêu, xích linh lực lại càng siết chặt bấy nhiêu.

Mà hậu quả của sự giãy giụa đó chính là: trên làn da đỏ hỏn, xen lẫn những mạch máu chằng chịt của quỷ anh, xuất hiện những nốt đen cháy xém do bị linh lực ăn mòn.

Trong đêm tối, từng vết hằn do mắt xích lưu lại trên làn da mỏng manh, chẳng khác nào đoá hoa bỉ ngạn đang nở rộ ven bờ sông vong xuyên dưới địa ngục tắm tối.

Đẹp nhưng độc.

Phảng phất, trong không khí còn có mùi da thịt cháy khét lúc ẩn lúc hiện, hoà với mùi máu tanh nhàn nhạt, càng làm tăng thêm vẻ quỷ dị của đêm tối.

Quỷ anh càng ra sức dãy giụa kịch liệt hơn nữa.

Miệng nó há lớn, phát ra âm thanh có khả năng công kích tinh thần kẻ thù.

Đó là thứ âm thanh đầy bén nhọn và ma mị, vừa sắc nhọn giống như lưỡi dao của bậc thầy Susi Nhật Bản, chỉ cần dùng một chút lực là có thể nhẹ nhàng cắt từng miếng thịt cá một cách ngọt lịm.

Lại vừa như âm thanh của dòng lũ đục ngầu, chảy siết, va đập với đá cuội dưới lòng sông tạo nên âm thanh khô khan đến mức gai người.

Theo mỗi tiếng thét dài, oán khí đỏ đậm không ngừng toả ra từ trên người quỷ anh, bao bọc nó vào giữa, tạo thành một chiếc kén dài giống như kén con dâu tằm, ngăn chặn tất cả ánh nhìn của người khác từ bên ngoài.

Ngoại trừ Phương Diễm-người duy nhất có đôi mắt âm dương.

Tuy nhiên, có một vấn đề nan giải đang diễn ra lúc này, sợi xích bạc trên tay Phương Diễm đã xuất hiện nhiều vết dạn nứt chằng chịt kéo dài do phải chịu áp lực giãy giụa quá lớn từ ác linh.

Trên thực tế, tính từ lúc quỷ anh bị sập bẫy đến thời điểm hiện tại, thời gian trôi qua áng chừng chỉ tầm ba phút đồng hồ, nhưng xích linh lực đã có dấu hiệu không trụ nổi.

Ba phút lại có thể dài như ba tiếng đồng hồ, thời gian vốn chẳng thiên vị một ai, lúc này lại bình thản trôi qua một cách chậm dãi.

Thật tai hại!

Tất cả là do cô phải phân tán hơn một nửa số linh lực trong cơ thể, tạo thành lá chắn bảo vệ kinh mạch, nên xích linh lực tạo ra mới yếu như thế!

Phương Diễm oán thầm, ánh mắt gắt gao theo dõi nhất cử nhất động của ác linh trong kén đỏ.

Lợi dụng oán khí quanh mình, quỷ anh một bên dùng sức phá bỏ trói buộc; một bên lợi dụng cấp bậc của mình, ra lệnh cho tất cả những cô hồn dã quỷ có mặt trong biệt thự tấn công về phía Phương Diễm.

Mà đám ma quỷ lúc này, có kẻ thì co rúm lẩn trốn sau những bụi cây hay núi giả, làm sao cố gắng cách xa bốn người mới xuất hiện nhất có thể.

Lại có kẻ không sợ chết, đang không ngừng hấp thu oán khí và âm khí toả ra từ trận khuếch tán nhằm bồi bổ cho bản thân.

Lũ cô hồn với trăm loại hình dạng gớm ghiếc khác nhau, nhưng lại có một điểm chung, tất cả đều giả câm giả điếc, thực hiện phương châm “địch không đánh ta cũng không đánh, địch đánh ta mặc kệ."

Chúng cố gắng lờ đi uy áp từ quỷ anh, trốn chui trốn lủi, chứ nhất định không chịu đánh về phía trước.

“Gràooo…”

Thêm một tiếng thét dài đầy đe doạ nữa xuất hiện khiến cho lũ ma quỷ khựng lại đồng thời run lên bần bật.

Tiếng thét này đã đẩy chúng vào tình cảnh “tiến toái lưỡng nan”, muốn đi không được mà ở cũng không xong.

Bởi lẽ, chúng chỉ là những linh hồn nhỏ bé và yếu ớt bị thu hút bởi âm khí dày đặc trong biệt thự, làm sao có khả năng đấu lại bốn pháp sư trừ tà mạnh mẽ trước mắt.

Đánh thì đánh không lại, mà không đánh sẽ bị quỷ anh không chút thương tiếc thôn phệ.

Đối với lũ dã quỷ, ngoài cô gái Thiên Âm Dương sư có linh lực yếu ớt ra, ba người còn lại đều rất khủng bố.

Đặc biệt…đặc biệt là người đàn ông cao nhất ở giữa, cả cơ thể anh chìm trong bóng tối, mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng uy áp toả ra từ trên người anh khiến cho chúng sợ hãi theo bản năng.

Trong lũ cô hồn, không có bất cứ một kẻ nào có thể nhìn ra thân phận thực sự của anh là gì.

Từ “khí” và “áp” toả ra từ trên người Quang Huy cũng đủ khiến cho bọn chúng hận không thể lập tức biến mất ngay tại chỗ, chạy được bao xa thì chạy.

Nhưng khổ nỗi, chúng lại bị vây trong trận pháp không thoát ra được.

Tưởng đâu có “âm địa” mới hình thành, hoá ra lại là "rọ ba ba" có vào mà không có ra.

Nhưng cho dù có sợ hãi đến đâu đi nữa, lũ cô hồn không thể chống lại được sự áp chế từ cấp bậc của quỷ anh. Bởi vì, trong thế giới của bọn chúng, kẻ mạnh là người có quyền, kẻ mạnh có khả năng áp đảo tuyệt đối.

Vậy nên, dù sợ nhưng chúng vẫn phải răm rắp nghe lệnh, từng đợt, từng tốp nhỏ chen chúc lao về phía bốn người đứng trong sân.

Mà trọng tâm của cuộc tấn công, chính là Phương Diễm.

Trong khi Phương Diễm nghĩ sắp có một cơn “bão quỷ” sắp ập đến với mình, bất ngờ có một giọng nói êm tai pha lẫn chút hưng phấn khó đè nén vang lên:

“Ái chà,…đến lúc bà đây được thư giãn gân cốt rồi.”

“…Mấy hôm nay tress quá~”

“Đến đây nào…mấy BÉ CƯNG~”

Người lên tiếng là Khánh Lam, cô đặc biệt nhấn mạnh hai từ “bé cưng”.

Giọng nói trông có vẻ bình tĩnh nhưng nếu nghe kĩ, không quá khó để nghe ra được một chút hưng phấn xen lẫn trong đó.

Khánh Lam xoay cổ tay, khuôn mặt tràn ngập hứng khởi, cô toét miệng cười, nhanh như chớp lao đến chắn trước người Phương Diễm.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Phương Diễm, Khánh Lam lao nhanh về phía đám ma quỷ với đủ mọi hình dáng kinh dị trước mặt.

Trong tay cô, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một sấp bùa chú dày cộp.

Bùa trấn sát, bùa trừ tà, bùa phong linh,…rất nhiều…rất nhiều lá bùa có công dụng khác nhau nối tiếp nhau chào đón lũ quỷ.

Thậm chí, có nhiều loại Phương Diễm không biết cả tên.

Dưới ánh đèn leo lắt hắt ra từ chiếc đèn điện trước cửa biệt thự, khung cảnh hỗn loạn trong sân hiện lên một cách mờ ảo lúc ẩn lúc hiện.

Thỉnh thoảng xuất hiện những tiếng nổ nhỏ kèm theo âm thanh của vật nặng rơi xuống đất, càng khiến cho người ta tò mò, không nhịn được muốn nhìn vào trong để hóng hớt xem chuyện gì đang xảy ra.

Một chàng thanh niên trẻ đang chạy bộ đêm, cuối cùng không kìm được sự tò mò, dừng chân nhìn vào ngôi biệt thự cổ kính trước mặt nhưng…

Chẳng có gì cả!

Thật kì lạ, rõ ràng có âm thanh đánh nhau phát ra từ trong sân…

Nhưng hình ảnh phản chiếu trong mắt chàng trai lại chẳng có gì đặc biệt, ngoài căn biệt thự trắng cổ kính đang ẩn mình trong bóng tối.

Chàng thanh niên lắc đầu, cảm thấy bản thân có lẽ đã bị ảo giác.

Cậu chàng định bụng nhìn thêm một lần nữa để xác nhận lần cuối, đột nhiên đầu óc trở nên mơ màng, cơ thể bị một lực lượng thần bí dẫn dắt đi về phía trước.

Bên tai hình như còn có âm thanh của đứa trẻ lẩm bẩm đầy tức giận.

“…Đêm hôm còn đi chạy bộ làm gì không biết…báo hại gia phải thi phép bảo vệ…”

“Ôi…ôi…xem bà chằn dũng mãnh chưa kìa…ô…sao lại bẻ đầu quỷ nhà người ta thế kia…”

"Chà…”

Hồ Thanh Phong, hồ ly nghìn năm lo lắng rụt cổ. Cậu có chút lo lắng sợ bị Khánh Lam phát hiện bản thân nén trốn đến đây.

“Aizzz….tốt nhất là không nên nghĩ…bà chằn nhất định không phát hiện ra mình đến đây đâu…”

———

Khánh Lam tỉnh bơ thả chiếc đầu quỷ bị bùa đốt cháy xém xuống đất.

Tro bùa đen xám bị làn gió lạnh buốt thổi bay đi mất.

Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn về phía lũ quỷ còn lại.

Kinh…kinh khủng quá~

Rốt cuộc thì ai mới là ma quỷ đây?

Một tà linh cấp thấp co rúm, trước sức mạnh áp đảo của Khánh Lam. Nó chỉ biết co người chạy trốn, mặc cho trước đó đã từng hung ác doạ nát những vong linh yếu hơn mình.

Từ trên người Khánh Lam, lũ quỷ cảm thấy có một áp lực vô hình đè nén, chúng nó không nghĩ tới, cô nhìn trông hiền lành dịu dàng, nhưng khi ra tay lại ác độc đến như vậy.

Nếu đã không nể nang gì như thế thì…khô máu đi.

Đằng nào cũng chết, không chết trước thì cũng chết sau. Lỡ đâu may mắn hạ được “người diệt quỷ” chúng còn có cơ hội sống sót, còn hơn là bị quỷ anh ăn thịt.

“U u u…”

Đám cô hồn dã quỷ biến nỗi sợ thành cơn giận dữ. Chúng không ngừng rên rỉ.

Dưới sự phẫn nộ của bọn chúng, từng luồng gió âm nổi lên bốn phía như một lời mời đến sâu từ trong địa ngục, đầy âm u và lạnh lẽo.

“Rầm…rầm…rầm…”

Kết giới do Minh Khang bày ra xung quanh ngôi biệt thự bị một lực lớn tác động từ bên ngoài.

Cậu cắn chặt răng, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía cổng.

Cậu cảm nhận được có rất nhiều ma quỷ từ bốn phương tám hướng đang dồn về phía này.

Trong bốn người, nhìn cậu có vẻ nhàn hạ nhất nhưng thực chất lại là người chịu nhiều áp lực nhất.

Ngoài việc phải duy trì trận kép Tụ Linh và Khuếch Tán, Minh Khang còn phải phân tán sự chú ý của mình đến phòng của ba người Minh Khôi, nữ cảnh sát Nguyệt và thai phụ Tuyết.

Cả ba người đều cần được bảo vệ nghiêm ngặt, không thể để họ bị tấn công hay chịu bất cứ tổn thương hoặc sự kinh hãi nào.

2 giờ sáng, người nên ngủ thì ngủ; người hôn mê thì vẫn đang hôn mê.

Mà ba người được nhắc đến lúc này, hoàn toàn không biết ngoài bức tường sơn trắng kia, đang diễn ra một cuộc chiến đầy khốc liệt.

Có bốn người đang phải đối mặt với trận chiến sinh tử.