Chương 71: Tiểu Quỷ-Đêm Mưa Máu

Trên bầu trời, không có trăng cũng chẳng có sao. Tại thời điểm này, mặt đất hay bầu trời đêm chẳng khác nhau là mấy, đen kịt.

Bóng đêm lạnh lẽo như một bóng ma phủ lên căn biệt thự trắng cổ điển.

Nhìn từ xa, toà nhà trông giống như một ngọn nến trắng tinh ẩn mình trong đêm tối. Hai bóng đèn phong cách hoàng gia trên trụ đỡ chẳng khác nào hai ngọn đèn lồng trước cổng âm phủ.

Âm u và leo lắt.

Tiếng gió rít u u đầy ghê rợn, từng làn gió ma quái luồn lách qua những tán cây rậm rạp, tạo thành những tiếng xào xạc như tiếng khóc than của người đàn bà goá bụa đêm đêm khóc thương nhớ chồng.

Không khí xung quanh biệt thự cổ điển trở nên đặc sệt. Từ bốn phương tám hướng, từng luồng âm khí ồ ạt tụ lại. Âm khí dày và nhiều đến nỗi, hoá thành một làn sương xám mờ, ngay cả người bình thường cũng có thể nhìn thấy.

Nếu Phương Diễm ở đây lúc này, chắc chắn cô sẽ thốt lên đầy kinh ngạc.

Liệu đây là đất cho người ở hay đất ở nghĩa địa đây?

Mặt khác, trên mặt sân được lát bằng đá cẩm thạch, ẩn hiện một trận pháp tinh diệu, từng văn trận phức tạp không ngừng biến đổi, xoay tròn.

Giữa trung tâm trận pháp, một sợi oán khí đỏ đậm đâm từ dưới lòng đất lên đến tận trời cao. Sợi oán khí hình thành một cơn lốc xoáy nho nhỏ, cỡ cánh tay một người đàn ông trưởng thành.

Chúng bện lại với nhau thành những sợi khí dạng xoắn ốc, lan rộng ra xung quanh giống mạng lưới màu đỏ ẩn mình trong đêm tối.

Nhìn chung căn biệt thự lúc này, không khác gì một nghĩa địa ma quái. Âm khí và oán khí ở đây tương tự như một chiếc bánh thơm ngon, không ngừng thu hút âm vật.

Thực tế diễn ra cũng y như thế. Ngày thường, mảnh đất thuộc quyền sở hữu của đặc nhiệm 999, luôn là một thánh địa mà những yêu ma quỷ quái không bao giờ có thể xâm phạm.

Nhưng giờ đây, khi kết giới phòng vệ được gỡ bỏ, mảnh đất thánh ấy lại trở thành nơi tụ họp của đủ loại u hồn, dã quỷ.

Những bóng ma mờ ảo bay qua bay lại không ngừng trong sân. Có kẻ còn thích thú vươn dài chiếc cổ có thể kéo dài vô tận của mình ra thật xa để hút âm khí.

Nó hít một hơi đầy sảng khoái, nom có vẻ trước khi chết đã từng là một người nghiện thuốc.

Lại có du hồn gần đạt đến cấp bậc tà linh, đột ngột tấn cấp chỉ sau vài phút đắm mình trong màn sương xám dày đặc. Nó vui mừng đến nỗi tóm ngay một du hồn bên cạnh vo tròn, cho vào mồm nhai ngấu nghiến.

Cảnh tượng ấy khiến cho những du hồn yếu hơn lâm vào hoảng sợ, bay tán loạn trong sân.

“Quác, quác, quác…”

Tiếng quạ kêu thê lương vang vọng từ trên ngọn cây và tiếng đập cánh bay đi của chim lợn càng làm cho đêm tối trở nên đáng sợ trong mắt con người.

Đêm…đáng sợ như thế đấy.

Nằm trên giường, Tuyết-thai phụ đang mang thai ở tháng thứ tám trằn trọc trở mình.

Đêm nay, không hiểu sao tâm trạng của cô vô cùng bất ổn, cảm giác có thứ gì đó kinh khủng đang tiến lại gần cửa sổ khiến cho cô khó lòng chìm vào giấc ngủ.

Tuyết cảm thấy có một đôi mắt sắc lạnh đang nhìn chằm chằm vào chiếc bụng nhô cao của cô thông qua ô cửa kính mờ đục.

Không biết có phải bị ảo giác hay không. Dường như còn có cả tiếng móng tay cào nhẹ vào cửa sổ, tạo nên thứ âm thanh đầy gai góc và rùng rợn.

Có vẻ như bé trai trong bụng cũng cảm nhận được sự bất an của mẹ nó, bèn dùng chân đạp một cái thật mạnh vào thành bụng Tuyết.

Cú đạp bất ngờ khiến Tuyết ôm bụng rên khẽ một tiếng.

“Con yêu, ngoan nào.”

Mặc dù bị đau nhưng Tuyết vẫn dịu dàng dỗ dành đứa nhỏ trong bụng. Cô phủ tay lên chiếc bụng bầu nhô cao của mình, với mong muốn tìm kiếm cảm giác an toàn.

Tuyết ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Đã mấy ngày trôi qua, không biết cảnh sát bắt được tên biến thái chưa nhỉ?

Cô đã có chút nhớ chồng của mình.

Không biết anh ở nhà một mình thế nào?

Ở bên ngoài, nơi thai phụ không thấy được, từng luồng oán khí đỏ đậm tràn lan khắp nơi. Một số ít men theo khe hở nhỏ-nơi tiếp giáp giữa tường và cánh cửa, với ý đồ muốn chui vào trong phòng.

Tuy nhiên, oán khí đã bị một tầng kết giới cản lại, khiến chúng chỉ có thể không cam lòng rút lui, từ bỏ mục tiêu của mình.

Đứng trước cửa sổ, quỷ anh thu lại móng tay của mình. Nó cố đè nén cảm giác thèm thuồng đang quấy dối trong người, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào phòng một lúc thật lâu.

Người trong phòng liệu có phải là mẹ nó không nhỉ?

Nó thấy quen thuộc lắm, cảm giác ấm áp và bình yên khi được nằm trong bụng mẹ khiến nó hoài niệm và thèm muốn.

Nhưng trong bụng người phụ nữ đã có đứa con khác rồi, cô ta cũng không hát ru mỗi khi đứa trẻ trong bụng đạp.

Quỷ anh thật muốn ăn tươi nuốt sống sinh linh bé nhỏ trong bụng người phụ nữ ấy.

Ăn rồi, nó có thể thế chỗ đứa trẻ ấy không nhỉ?

Nó nhớ mấy ngày trước, cũng bắt gặp một thai phụ cho nó cảm giác quen thuộc như thế này.

Chà, để nhớ lại xem nào…

Khi đó nó cũng muốn nhận cô ta làm mẹ lắm, nhưng quỷ anh cảm nhận được sự sợ hãi đến cùng cực của cô ta.

Người phụ nữ ấy sợ nó, cũng ghét bỏ nó, vì thế cô ta không phải mẹ.

Ngày ấy, quỷ anh đã dùng tay xé toạc bụng bầu của người phụ nữ xấu số, moi đứa bé còn đỏ hỏn ra ăn sống.

Mẹ, nếu mẹ đã ghét con thì con sẽ tra tấn mẹ đến chết…

Con của mẹ…mùi vị thật tuyệt!

Nhưng, mẹ…mẹ ơi~

Con đã lần theo mùi đến tận đây, sao vẫn không tìm được mẹ?

Quỷ anh lắc qua lắc lại chiếc đầu chỉ to bằng chiếc bát ăn cơm của mình. Thật hiếm thấy khi một con quỷ đã đạt đến cấp bậc ác linh lại có cảm xúc giống như con người.

Quỷ anh đưa bàn tay chỉ còn bốn ngón của mình lên miệng, nó há miệng ngậm lấy ngón cái, mút liên tục, trông chẳng khác gì động tác của đứa trẻ loài người.

Ừ thì trước kia nó cũng đã từng là con người.

Nếu không phải vì thằng bố và con mụ đàn bà độc ác ấy, nó đã có thể bình an trào đời trong vòng tay dịu dàng của mẹ.

Sớm muộn gì nó cũng sẽ tìm đến hai người để tính sổ.

Một luồng gió âm truyền đến, cơn gió lạnh buốt cuốn một ít bụi đất và lá cây bay lên không trung, mang theo khí tức quen thuộc đã từng cảm nhận được.

Quỷ anh đột ngột quay người.

Sau lưng nó, cách đó không xa, một bóng trắng mờ ảo hiện lên.

Đó là một cô gái còn rất trẻ, khoảng mười tám mười chín tuổi. Cô có một mái tóc đen dài đến eo và khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh.

Cô nhìn quỷ anh bằng ánh mắt dịu dàng. Đó là tình yêu và sự dịu dàng của người mẹ dành cho đứa con của mình.

Mẹ, là mẹ…quỷ anh vui mừng.

Cuối cùng thì… nhân vật chính của vụ án đã xuất hiện-oán linh Hoàng THị Lan.

Quỷ anh dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía oán linh.

Đúng lúc này, một tiếng nói trong trẻo đột ngột vang lên, phá tan sự yên tĩnh của đêm đen.

“Thu.”

Theo âm thanh phát ra, từ dưới lòng đất bỗng xuất hiện bốn sợi xích linh lực màu vàng nhạt cuốn chặt quỷ anh, treo nó lơ lửng trên không trung.

Từ trong góc tối, bốn người bước ra lần lượt là Quang Huy, Khánh Lam, Minh Khang và Phương Diễm.

Trong tay mỗi người đều cầm một lá bùa có tác dụng che dấu hơi thở người sống. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến quỷ anh không thể phát hiện ra họ.

Người bước ra cuối cùng là Phương Diễm, trên tay cô cầm một sợi xích bằng linh lực.

Linh lực hoá hình.

Bốn sợi xích khoá chặt quỷ anh cũng chính là tác phẩm của cô.

Nhưng có vẻ khoảng cách cấp bậc quá xa nên hiệu quả vây nhốt không được tốt lắm, quỷ anh chỉ dùng một chút lực đã khiến cho xích linh lực có dấu hiệu bị tan vỡ.

Hoa văn cánh sen trắng trên mỗi đầu của mắt xích đang có dấu hiệu bị ăn mòn và biến mất.

Sự xuất hiện của bốn người khiến cho lũ cô hồn dã quỷ hoảng loạn bỏ chạy tán loạn.

Chúng kêu gào thảm thiết như gặp phải đại địch. Chỉ tính riêng một người đàn ông đứng ở giữa kia thôi, cũng đủ khiến chúng nó hồn phi phách tán.

Âm vật muốn đi nhưng đã quá muộn, luật đời đã định: khách không mời mà đến thì làm gì có chuyện được rời đi một cách dễ dàng.

“Kết trận.”

Minh Khang cắt ngón tay, nhỏ máu đầu tim xuống mắt trận dưới chân.

Trong nháy mắt, một kết giới màu đỏ như máu bao phủ toàn bộ căn biệt thự, thậm chí còn phủ ra tận ngoài đường.

Kết giới lần này giống y với kết giới màu đỏ trong lần đầu tiên Phương Diễm đến biệt thự. Điểm khác biệt duy nhất đó chính là kết giới trước đó có chú văn màu vàng rất nhỏ chuyển động xung quanh, còn lần này thì không.

Cô nhìn một mớ hỗn độn trước mắt, mỉm cười. Trong mắt tràn ngập vẻ hiếu chiến.

Phía đối diện, oán linh nhìn thấy con mình bị trói chặt thì tức giận thét gào một tiếng thật lớn.

Trước ánh mắt kinh ngạc của bốn người, oán linh Hoàng Thị Lan từ từ biến đổi thành một phiên bản xấu xí và dữ dằn hơn. Dáng vẻ xinh đẹp và hiền từ lúc trước đã bị thay thế bởi khuôn mặt quỷ đầy dữ tợn.

Oán linh có biểu cảm méo mó, vặn vẹo. Cặp mặt tràn ngập sự oán độc của cô ta nhìn chằm chằm về phía Phương Diễm, khiến cho cô có cảm giác chỉ một giây nữa thôi, oán nữ sẽ lao đến xé xác cô ra thành trăm mảnh.

Chưa hết, tà váy trắng tinh đã biến đổi thành chiếc váy nhàu nát màu cháo lòng trùng khớp với bộ váy của cái xác dưới hầm. Kết hợp với làn da tái xanh nhợt nhạt, càng khiến cho cô ta trông dữ tợn.

“Quác!”

Tiếng kêu thê lương của một con quạ bất ngờ vang lên, kèm với đó là một âm thanh trầm đục của vật nặng rơi xuống đất.

Và rồi…

“Bộp, bộp, bộp,…”

Liên tiếp có bảy xác con quạ rơi từ trên cao xuống, tất cả đều bị bẻ gãy cổ. Chúng chết trong tư thế kì lạ, mắt bị khoét, cánh bị bẻ và đều bị mổ bụng.

Trong quá trình rơi từ trên cao xuống, máu quạ bị văng ra ngoài, tạo thành một cơn mưa máu tưới ướt đẫm sân biệt thự.

Oán nữ chỉ tay về phía Phương Diễm, miệng mấp máy:

“Chết!”

Tất cả những kẻ ngăn cản mẹ con họ gặp nhau đều phải chết.