“Gái xinh không cần lo, việc bảo hộ người đi đường cứ giao cho gia là được.”
Phương Diễm giật mình, nghiêng đầu nhìn ngó xung quanh tìm chủ nhân của giọng nói, nhưng âm thanh như phát ra từ bốn phương tám hướng, khó mà tìm ra vị trí cụ thể của nó.
Tại sao lại có tiếng của trẻ nhỏ ở đây, hơn nữa còn xưng là “gia”.
Thật kì lạ!
“Gia ở đây, gái xinh nhìn đi đâu đấy.” Vẫn là giọng nói của đứa trẻ bí ẩn.
Phương Diễm cúi đầu xuống.
Chẳng biết từ bao giờ, một bóng dáng nhỏ nhắn đã đứng bên cạnh chân cô.
Là một bé trai, tầm lăm đến sáu tuổi. Nó có làn da trắng bóc như búng da sữa. Môi thì đỏ như son, kết hợp với đôi má bầu bĩnh và cặp mắt đen láy to tròn, khiến cho người ngoài nhìn vào chỉ muốn cắn hoặc véo cho một phát.
Dễ thương quá~
Trên thực tế, bàn tay của Phương Diễm cũng đưa về phía má bé trai, sau đó…niết mạnh một cái.
Ừm, mềm…
“Bộp.” Âm thanh giòn tan vang lên.
Cô cảm thấy mu bàn tay tê dần, đứa trẻ không chút do dự, đánh vào tay cô một cái đau điếng người.
Tiếp đến, Cô nghe thấy giọng nói non nớt nhưng giọng điệu tỏ ra “ta là một tay lão luyện” cất lên.
“Này, này…tuy gia thích gái xinh nhưng cũng vừa vừa phải phải thôi nhé. Đừng sàm sỡ gia giữa đêm khuya trăng mờ như thế chứ.”
“Phải gọi là chị.” Phương Diễm sửa lời cho nó.
“Ha…chị?” Âm điệu có chút chế nhạo vang lên.
“Gái xinh có biết năm nay gia bao nhiêu tuổi không mà đòi xưng chị?”
“Cỡ lăm tuổi.” Cô bình thản đáp.
Đứa trẻ phồng má, tức giận nói lớn:
“Nghe cho kĩ đây, năm nay gia đã 1031 tuổi, đủ làm tổ tông nhà cô rồi đấy.”
Nhìn dáng vẻ phùng mang trợn má của nó, Phương Diễm không kìm được bật cười thành tiếng, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Tất nhiên, cô biết nó không phải là đứa trẻ loài người chỉ lăm đến sáu tuổi như vẻ bề ngoài.
Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy bé trai, cô đã nhìn thấy yêu khí nồng đậm toả ra từ trên người nó.
Ngoài ra, còn có cái đuôi hồ ly trắng tinh ngoe nguẩy không ngừng sau lưng đứa trẻ, cũng tiết lộ luôn thân phận của nó.
Cáo tinh…ừm, thôi gọi là hồ ly cho nó cao cấp.
Với dáng vẻ kiêu ngạo này, Phương Diễm đoán chắc nếu cô thốt ra hai từ “cáo tinh”, đảm bảo đứa trẻ trước mắt sẽ dãy nảy lên cho mà xem.
Mặt khác, cô thấy anh Quang Huy đứng bên cạnh không có vẻ bất ngờ hay ngạc nhiên bởi sự xuất hiện của đứa trẻ, nên biết hai người quen nhau từ trước.
Nếu không, đặt vào hoàn cảnh bình thường, Phương Diễm đã đánh nhau một trận với con hồ ly trước mắt, rồi tra hỏi nguồn gốc lai lịch của nó từ lâu.
“Này, gái xinh có nghe rõ không đó. Gia nói gia năm này 1031 tuổi rồi.” Tiếng hồ ly nào đó vì bị ngó lơ, ai oán vang lên.
“Nghe rồi.”
“Thế mau gọi một tiếng GIA nghe xem nào.” Hồ ly hí hửng.
“Nhóc con hư hỏng, mau gọi chị Phương Diễm.” Cô đưa tay xoa mạnh mái tóc trắng tinh trên đầu nó. Giọng trêu tức.
“Aaaaa…láo quá…”
"Loài người bây giờ không biết trên biết dưới đến thế này ư?”
Hồ ly tức giận, gạt bàn tay đang làm loạn trên đầu mình xuống, sau đó nó quay về phía Quang Huy-người vẫn điềm tĩnh xem trò vui từ nãy đến giờ.
Nó tiến lên vài bước, ôm chân anh, mếu máo:
“Đội trưởng, anh nói xem nên phạt gái xinh thế nào. Cô ta dám vô lễ với gia.”
Phương Diễm nhướng mày, hồ ly tôn trọng gọi anh là “đội trưởng”, trong khi đó gọi cô bằng “gái xinh”, biệt danh không mấy đứng đắn, đủ thấy địa vị của anh trong lòng nó khá cao.
“Vừa nãy cậu hét to, nếu không nhanh trốn ra ngoài, có thể Khánh Lam trong nhà sẽ nghe thấy đấy.”
Anh không đứng về phía hồ ly, trái lại còn bồi thêm một câu.
Vừa nghe đến tên Khánh Lam, hồ ly rùng mình một cái thật mạnh. Chiếc đuôi trắng tinh sau mông theo bản năng cụp xuống.
“Vậy ư? Vừa rồi tôi nói to lắm à? Chắc bà chằn không nghe thấy đâu.”
“Bà chằn mà biết tôi theo chân đến đây là toang đời hồ ly đấy…” Câu này, hồ ly nói như khóc.
“Thôi, phòng ngừa bất chắc, gia tạm ra ngoài đường trước đây.”
Trước khi đi còn nhìn về phía Phương Diễm nói một câu:“Gái xinh giữ bí mật giúp gia nhé.” Rồi không đợi cô trả lời đã biến mất tăm.
“Người quen à anh?” Cô hỏi Quang Huy.
“Ừm, sau này có thời gian sẽ kể cho em.”
"Này, hai người làm gì mà đứng mãi ở ngoài không chịu vào nhà thế?”
Bất ngờ có một giọng nói xen ngang, cắt đứt câu chuyện đang còn dang dở của cô và anh.
Là chị Khánh Lam. May là hồ ly chạy kịp.
“Vâng, em vào ngay đây. Bọn em cũng vừa mới về đến biệt thự thôi.”
Khánh Lam giật đầu, cô quay sang hỏi Quang Huy với vẻ ngờ vực.
“Vừa nãy sao nghe có tiếng hồ ly thối ở đây nhỉ. Hồ Thanh Phong đến đây à anh?”
Hoá ra, hồ ly tên Hồ Thanh Phong.
Tên nghe cũng kêu đấy chứ, Phương Diễm nghĩ.
“Không có, chắc em nhớ cậu ta quá nên nghe nhầm thôi.” Anh nhún vai, vẻ mặt chính trực đáp.
“Xì…không đời nào em nhớ cậu ta.” Khánh Lam lùng bùng.
“Thôi được rồi, có gì vào nhà rồi nói chuyện. Anh còn phải xuống hầm xem xác nữ nữa.”
———
Dưới tầng hầm của biệt thự.
Đằng sau cánh cửa thép dày là một khung cảnh đáng sợ đang diễn ra.
Trong không gian tĩnh mịch, oán khí đỏ đậm như có sinh mệnh bay tán loạn trong không trung.
Nếu nhìn kĩ, có thể thấy oán khí tụ lại với nhau thành từng cụm nhỏ, ước chừng bằng lòng bàn tay người trưởng thành Mỗi cụm oán khí lại mang hình dáng của một khuôn mặt quỷ đầy dữ tợn.
Chúng kêu gào trong vô vọng, từng khuôn mặt được khắc hoạ rõ nét: méo mó, biến dạng và đầy đau khổ…
Tuy mặt quỷ không phát ra âm thanh, nhưng vẫn khiến cho người nhìn vào cảm thấy ớn lạnh, rợn tóc gáy.
Mặc dù dữ tợn là thế, nhưng đó vẫn chưa phải là điều kinh khủng nhất đang diễn ra lúc này.
Trên chiếc giường nhỏ đựng thi, một cái xác quắt queo đang nằm, dựa vào chiếc váy trắng rách rưới, loang lổ bùn đất và mái tóc dài xác xơ, có thể biết được đây là xác của một người phụ nữ.
Phần bụng của cô ta bị rạch nát, mở rộng sang hai bên sườn eo, để lộ toàn bộ nội tạng bên trong ổ bụng.
Thiên nhiên vô tình đã trở thành một chiếc lồng ướp xác hoàn hảo, ngoại trừ có chút bị khô do thiếu nước, phần còn lại của thi thể gần như còn nguyên vẹn, không tổn hại gì.
Trong không gian lạnh lẽo và u tối, đầu của nữ thi đột ngột quay ngoắt sang bên phải. Bàn tay khô cứng buông xuôi bên hông cũng từ từ chuyển động một cách chậm rãi.
Bằng một cách thần kì nào đó, cô ta bật người đứng thẳng trên giường, sau đó cứng ngắc bước xuống đất.
Xác nữ bỏ qua mọi định luật vật lí và khoa học, mở rộng đôi chân đã bị khô cứng, bước từng bước về phía cánh cửa duy nhất trong căn phòng.
Âm thanh răng rắc do khớp xương bị ép di chuyển vang lên một cách khẽ khàng, kết hợp với tiếng ma sát của da thịt khô cứng và mặt sàn, tạo thành một bữa tiệc âm nhạc địa ngục đầy quỷ dị.
Nhưng, khi bàn chân nữ thi chạm đến mép của viên gạch thứ chín tính từ trung tâm giường chứa, bất ngờ có một luồng ánh sáng màu vàng loé lên.
Theo đó, trên mặt đất xuất hiện một trận pháp tinh xảo, xoay tròn, giam nữ thi vào trong.
Không!
Nói đúng hơn phải là hai trận pháp lồng ghép với nhau mới đúng.
Một là trận khuếch tán đang không ngừng hút oán khí trên không trung xuống dưới lòng đất để truyền ra ngoài, trận còn lại là một trận vây khốn cỡ trung.
Hai trận này đều do một mình Minh Khang bày ra lúc tối.
Nếu như Minh Khôi không bị thương đến mức hôm mê thì trận vây khốn trong phòng giam, không đơn giản chỉ là một trận cỡ trung như hiện tại…
Quay trở lại với nữ thi, cô ta chỉ như một con robot không có sự sống, lặp đi lặp lại động tác đâm vào kết giới.
Dường như bên ngoài có thứ gì đó đang điều khiển và thu hút cái xác, giống như hai đầu của nam châm có thể hút nhau vậy.
Tiếng "cộp, cộp” vang lên khá lớn và có nhịp điệu.
Tiếc thay, do cánh cửa được làm bằng thép dày và cách âm quá tốt, nên người đứng bên ngoài cũng không thể nghe thấy được.
“Cộp.”
“Cộp.”
“Cộp…"
Nữ thi vẫn tiếp tục đâm sầm vào kết giới, cho đến khi từ trên hành lang có tiếng bước chân vang lên.
Khí tức quen thuộc của người đàn ông lan trong không khí, truyền về phía bên này…
Quang Huy nhập mật mã, sau đó đẩy cửa bước vào phòng.
Anh đảo mắt một lượt quan sát tình hình của nữ thi, rồi bước đến kiểm tra trận pháp.
“Không có gì bất thường.” Chất giọng trầm ấm vang lên.
Anh lạnh nhạt nhìn từng khuôn mặt ác quỷ được tạo bởi oán khí, đang không ngừng lao về phía mình. Tuy nhiên, tất cả chúng đều bị chặn lại bởi kết giới màu trắng bạc.
Ngay khi anh vừa bước vào phòng, đèn cảm ứng tự động bật, dưới ánh đen huỳnh quanh trắng sáng, xác nữ nằm ngay ngắn trên giường chứa thi.
Quang Huy nhìn sâu vào cái xác một lúc lâu rồi quay người rời đi.
Có vẻ anh không nhận ra dị động vừa nãy.
———
Trong một căn phòng trên tầng hai của biệt thự.
“Anh, đã mấy ngày trôi qua nhưng sao anh vẫn chưa tỉnh?”
“Hôm nay em bày một trận pháp khá tinh diệu đấy.”
“Nó là trận kép.” Cậu thở dài một hơi, nói tiếp.
“Nhưng trận vây khốn em không tinh bằng anh, hiệu quả đạt được chỉ ở tầm trung thôi."
Giọng Minh Khang vang lên với vẻ buồn bã.
“Hai anh em mình mà kết hợp bày trận thì quá tốt…"
Cậu tự nói chuyện một mình, tự hỏi rồi lại tự trả lời.
“Tinh~”
Âm báo mười hai giờ đêm vang lên, Minh Khang ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ, buông tay người trên giường, rồi quay lưng bước về phía cửa.
Đêm mới chỉ bắt đầu…
Khách cũng đã đến trước cổng…
Một đêm mưa máu…