Chương 69: Tiểu Quỷ-Trận Khuếch Tán

Quỷ anh điên cuồng phá xích.

Sau vài chục lần cố gắng, dây xích đã có dấu hiệu bị nứt vỡ, phát ra âm thanh răng rắc khe khẽ, nhưng do âm thanh quá nhỏ nên bị lẫn trong tiếng gầm gừ đe doạ chói tai.

Quang Huy đứng cách đó không xa, anh để mặc cho oán khí đỏ đậm như những lưỡi dao sắc bén tấn công cơ thể mình một cách tuỳ ý. Quỷ Ảnh trong tay giơ lên cao, chuẩn bị tư thế tấn công bất cứ lúc nào.

Mắt anh nhìn chằm chằm vào cần cổ đỏ hỏn trông có vẻ yếu ớt của quỷ anh. Cánh tay phát lực chờ thời cơ thích hợp, khi đối phương lơ là cảnh giác, ngay lập tức anh sẽ tung ra một đòn quyết định.

Phía đối diện, do bị hạn chế không gian hoạt động nên quỷ anh trông dè chừng và e sợ. Nỗi đau bị cắt mất ngón tay vẫn còn đó, vì thế nó bày ra tư thế phòng thủ của một con thú hoang rơi vào đường cùng.

Quỷ anh gồng mình, nhe nanh vuốt bén nhọn về phía Quang Huy với ý đồ đe doạ, nhưng anh chẳng mảy may quan tâm.

Môi mỏng mím chặt, anh phát lực tay, kiếm trong tay như giao long về biển cả, khí thế áp bức kinh người, lưỡi kiếm đỏ như máu xé toạc không khí lao thẳng đến cần cổ lộ ra ngoài của Quỷ Anh.

Khí thế ấy, mạnh mẽ đến mỗi khiến cho Phương Diễm đang dìu trên lưng gã thầy đồng ác độc cũng phải giật mình ngoái đầu nhìn lại.

Vừa rồi là ảo giác của cô ư?

Thế quái nào cô lại nghe thấy tiếng rồng ngâm vang vọng từ trong hầm nhỉ?

“Gràoooo….” Tiếng quỷ tru lên đầy đau đớn và phẫn nộ tràn ngập khắp căn hầm.

“Tách…”

“Tách…”

Quang Huy nhíu mày, tâm trạng có chút khó chịu khi thấy nhát chém của mình bị Quỷ Anh dùng tay đỡ được.

Anh nhìn máu quỷ màu xanh lục rơi nhỏ giọt trên mặt đất, phát ra mùi hôi tanh tưởi mà lâm vào trầm tư.

Trái ngược với tâm trạng của chủ nhân, Quỷ Ảnh trong tay anh lại rung lên đầy hưng phấn, lưỡi kiếm đỏ rực chém ngang lòng bàn tay của ác linh, tạo thành một vết cắt ngọt lịm.

Bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, thanh kiếm đang hấp thu toàn bộ số máu quỷ dính trên thân kiếm.

Trong không gian nhỏ hẹp của hầm bí mật, oán khí đỏ đậm không ngừng bay tán loạn nhưng cũng không thể so sánh với màu đỏ tươi yêu dị của Quỷ Ảnh.

Rồng đen được trạm khắc quanh thân kiếm như có sinh mệnh, uốn lượn chập chùng trong mây.

Vảy rồng đen bóng xếp chồng lên nhau thành từng hàng đều tăm tắp, càng làm tăng thêm vẻ uy nghi và huyền bí của sinh vật chỉ có trong truyền thuyết này.

Nếu có nhà sử học hoặc nhà khảo cổ học nào ở đây, chắc chắn họ sẽ không kìm được mà bật thốt lên khi nhìn thấy nó.

“Đỡ được cơ à?” Anh nói nhỏ.

“Grừ…”

Sau đó, Quang Huy và quỷ anh lao về phía nhau, hỗn chiến.

Tiếng vật nặng ma sát với nhau, tiếng bước chân nhanh nhẹn có lực của anh vang lên đan xem với tiếng gầm gừ đầy đe doạ của ác linh.

Bóng người, ánh kiếm loé lên trong màn sương đỏ chập chùng.

“Bụp.”

“Choang.”

Bóng đèn sợi đốt treo giữa trần hầm do đã cũ và không thể chịu nổi áp lực của trận chiến, nên đã rơi xuống đất vỡ tan tành.

Cả căn hầm bỗng chốc tối om, bầu không khí vốn đã ngột ngạt càng thêm đè nén.

Không gian yên lặng đến mức, Quang Huy có thể nghe rõ tiếng xích sắt di chuyển khẽ khàng cách đó không xa và cả tiếng trái tim nóng hổi đang đập có quy luật trong lồng ngực mình.

Vì trời quá tối nên đôi mắt của anh không thể nhìn thấy gì, vì thế anh đã nhắm đôi mắt của mình lại. Điều này giúp thính giác của anh trở nên nhạy bén hơn.

Vù~

Tiếng xé gió ngọt lịm lao về phía anh nhanh như một cơ gió.

Theo bản năng, anh nghiêng người tránh sang bên cạnh, cánh tay theo đó vung mạnh một nhát chém về phía vật tấn công.

“Keng~"

Âm thanh này…Quang Huy có chút ngờ vực.

Không đúng, trúng kế "điệu hổ ly sơn" rồi.

Tiếng vừa rồi phát ra là tiếng của xích sắt, quỷ anh đã ném nó về phía anh, nhân đó chớp lấy thời cơ chạy trốn.

Anh quay người lao nhanh về phía lối ra, thu lại Quỷ Ảnh về cơ thể, cùng với đó tấm khiến trắng bạc cũng xuất hiện.

“Ơ, Anh đi đâu thế?”

Phương Diễm đơ người khi bắt gặp Quang Huy tại lối ra vào. Cô đã sắp xếp xong cho gã Đức, đang định xuống hầm giúp anh đối phó với quỷ anh.

“Quỷ anh chạy mất nên bây giờ nơi đây tạm thời an toàn. Anh đang định đi lên tìm em.”

"Em gọi điện bảo mấy đồng chí phục kích bên ngoài vào đây thu thập bằng chứng giúp anh.”

Có lẽ do vừa chiến đấu với quỷ anh nên vẻ lạnh lùng trong mắt Quang Huy vẫn chưa rút đi, giọng nói phát ra cũng băng giá như tuyết đầu mùa.

“Được ạ.”

Cô đáp rồi rút điện thoại di động từ trong túi áo khoác, chọn bấm một dãy số quen thuộc trong mấy ngày nay…

…Lê Đạt.

Về phía Quang Huy, anh cũng đồng thời thực hiện một cuộc gọi khác.

“Hai đứa chuẩn bị thu lưới nhé.”

“…"

“Nhớ đảm bảo an toàn cho Minh Khôi và thai phụ.”

“…”

“Ừm…anh và Phương Diễm sẽ quay trở lại biệt thự ngay lập tức.”

Không biết đầu dây bên kia nói gì, cô nghe thấy anh đáp “được” rồi tắt máy.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh quay sang phía Phương Diễm, hỏi:

“Bên cảnh sát thế nào, họ có nói bao giờ đến nơi không?”

Cô chưa kịp trả lời đã nhìn thấy ánh đèn báo động quen thuộc của lực lượng chức năng. Do trời đã về đêm nên cảnh sát không bật còi báo động mà chỉ bật đèn báo, tránh làm ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh.

Một chiếc xe công vụ đã đỗ ngay ở cổng từ bao giờ. Từ trên xe có bốn người đàn ông nghiêm nghị bước xuống. Quang Huy tiến về phía họ, bắt tay chào hỏi với người đàn ông trung niên đi đầu tiên.

Phương Diễm nhận ra đó là cảnh sát Toàn, theo sau là Lê Đạt và hai viên cảnh sát nữa. Cô cất tiếng chào rồi nói nhỏ:

“Việc còn lại, xin nhờ bốn đồng chí.”

“Đơn giản, cứ để đó chúng tôi lo.”

Người lên tiếng đáp lại là Lê Đạt, cậu nhoẻn miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

Nào đâu còn dáng vẻ nôn mửa đến mức “mặt xanh nanh vàng” như lúc trước.

———

“Chị Khánh Lam, kết giới phòng vệ hạ xuống chưa?”

Giọng nói nghiêm túc khác hẳn ngày thường của Minh Khang vang lên. Khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười của cậu hiện giờ trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết.

Khánh Lam đùa nghịch lá bùa trừ tà trong tay, đáp:

“Rồi. Đội trưởng vừa thông báo: anh ấy và Phương Diễm đang trên đường quay trở về biệt thự.”

“Chị nghĩ đêm nay liệu quỷ có sa vào lưới không?”

“Có.”

“Công việc của em đã hoàn thành hết chưa?” Cô trả lời rồi hỏi ngược lại cậu.

“Xong hết rồi chị.”

Sau câu nói ấy, hai người không tiếp tục nói chuyện nữa mà xoay người bước vào nhà…thả mồi câu cá lớn.

Không, là quỷ lớn mới đúng.

———

Quay trở lại phía Quang Huy và Phương Diễm. Hai người cũng vừa đặt chân bước vào sân của biệt thự.

Theo bản năng, Phương Diễm định thu lại kết giới bảo vệ, nhưng khựng lại khi nhìn thấy từng tia âm khí dày đặc bay lượn trên không trung, hoặc là bay là là sát mặt đất.

Cô vô thức nhíu mày, kết giới và bùa chú bảo vệ biệt thự đã bị hỏng rồi ư?

“Chưa hỏng, là do Khánh Lam và Minh Khang làm.”

Quang Huy như người sở hữu năng lực đọc tâm, anh giải đáp thắc mắc cho Phương Diễm.

“Mặc dù tháo bỏ kết giới tạm thời nhưng âm khí ngày thường cũng không thể nhiều đến thế này. Em cảm thấy âm khí trong biệt thự còn nhiều hơn âm khí ngoài nghĩa địa nữa.”

“Đó là bởi vì Minh Khang đã bày trận tụ âm và trận khuếch tán ở đây.”

“Trận tụ âm em có nghe qua và đã từng thấy nhưng trận khuếch tán là lần đầu nghe đấy. Có vẻ như hai anh em Minh Khôi và Minh Khang rất giỏi về trận pháp thì phải.”

Anh đi song song bên cạnh, kiên nhẫn giải đáp mọi thắc mắc cho Phương Diễm, anh đáp:

“Họ xuất thân từ dòng tộc Nguyễn Phù, đó là gia tộc giỏi về nghiên cứu và điều khiển trận pháp nhất trong giới. Hai anh em họ tuy còn trẻ, nhưng nếu ra ngoài, nhiều bậc thầy trong giới còn phải cung kính gọi một tiếng “thầy” đấy.”

“Ồ, lợi hại quá!” Phương Diễm cảm thán, lòng tràn đầy hứng thú.

“Vậy anh giải thích về trận khuếch tán đi, em muốn nghe.”

Đứng trước đôi mắt long lanh đầy tò mò của cô, khoé môi anh khẽ cong lên, tâm trạng rất tốt tiếp tục giảng giải:

“Trận khuếch tán, công dụng cũng như tên. Nó dùng để khuếch tán “khí” mà người bày trận muốn. Mặt khác, đây là trận kép, gồm một trận lớn và một trận nhỏ…”

“Trận lớn hiện tại đang ẩn dưới đây.” Anh chỉ tay xuống mặt đất dưới chân mình.

“Còn trận nhỏ bày xung quanh thi thể của xác nữ Hoàng Thị Lan dưới hầm.”

“Dựa theo nguyên tắc, trận nhỏ hút khí của xác nữ truyền đến trận lớn, sau đó trận lớn sẽ có nhiệm vụ khuếch tán nó ra xa.”

Phương Diễm gật gù, nghe anh giải thích đến đây, cô đã hiểu toàn bộ kế hoạch.

“Khí” của xác nữ sẽ thu hút quỷ anh đến biệt thự, bởi vì nó chính là con ruột của cô ta. Giữa mẹ và con luôn có một mối liên hệ thần thánh bí ẩn nào đó, chắc chắn quỷ anh sẽ đến.

Hơn thế, oán khí toả ra cũng sẽ dụ được nhân vật chính của "hồ sơ đen” xuất hiện-oán linh Hoàng Thị Lan.

Nhưng nghĩ đến khả năng oán khí phát ra từ biệt thự có thể gây hại cho người đi đường, Phương Diễm có chút lo lắng.

“Đội trưởng, nếu chúng ta khuếch tán oán khí của oán linh ra ngoài như vậy, rất có khả năng sẽ gây ảnh hưởng xấu đến sức khoẻ của người vô tình đi ngang qua biệt thự, như vậy không tốt lắm.”

“Em đừng lo, bây giờ đã muộn, người đi đường cũng ít. Hơn thế, vị trí của biệt thự nằm ở một nơi biệt lập, xung quanh không có hàng quán hay nhà dân nên khả năng có người đi ngang qua rất thấp.”

“Nhỡ, em nói là nhỡ đâu thì sao?” Dù xác suất nhỏ nhất xảy ra cũng không được.

Trong mắt Quang Huy tràn ngập vẻ tán thưởng, ngay khi anh chuẩn bị đáp lời thì có một giọng nói trẻ con xen ngang.

“Gái xinh không cần lo. Việc bảo hộ người đi đường cứ giao cho gia là được.”