Chương 68: Tiểu Quỷ-Linh Dị Linh Dị

“Mày muốn gì? Tao đã cho mày sinh mạng thứ hai, mày còn muốn gì nữa?”

“Grừ…grừ…khè…"

“Mày yên lặng cho tao.”

Tiếng nói mắc nghẹn trong cổ họng của gã Đức vang lên trong không gian yên tĩnh. Một tay gã trống xuống nền đất ẩm ướt, tay còn lại bấu chặt lấy trái tim.

Quỷ anh đang tấn công gã. Phải mất một lúc khá lâu gã mới có sức ngẩng đầu lên nhìn về phía quỷ anh.

Giọng gã như rít qua từng kẽ răng, tràn ngập vẻ tức giận. Tuy nhiên, nếu tinh ý có thể nhận thấy sự run rẩy và đau đơn mơ hồ trong giọng nói.

Dáng vẻ nửa bò nửa quỳ của Đức lúc này không khác gì dáng vẻ của một con chó. Gã tức tối ngẩng đầu nhìn về phía sinh vật đối diện mình.

Theo tầm mắt di chuyển của gã, cách đó không xa có một thân ảnh mơ hồ hiện lên. Một đứa trẻ bị năm sợi xích lớn quấn chặt tứ chi và cổ.

Đứa trẻ cũng chính là quỷ anh, lúc này đang nhe răng trợn mắt nhìn về phía bên này. Nó mấy lần muốn lao đến tấn công tên thầy đồng dởm nhưng đều bị xích sắt kéo giật lại phía sau.

Sau nhiều lần thử nhưng đều thất bại, quỷ anh trở nên yên tĩnh khác thường. Từ trong miệng nó phát ra thứ âm thanh u u đầy kì lạ.

Âm thanh ấy như tiếng gió bắc rít qua vách núi, lại như tiếng vang vọng của quỷ dữ đến từ sâu trong địa ngục tăm tối.

Âm thanh ấy, vang vọng và âm u. Ma mị nhưng cũng không kém phần bí ẩn.

Nếu lúc này đầu óc Đức còn tỉnh táo, gã sẽ nhận ra giai điệu của âm thanh rất quen thuộc. Đó chính là giai điệu bài hát ru con muôn thuở của những bà mẹ Việt Nam từ bao đời.

Mỗi lần quỷ anh muốn thôi miên gã đều hát lên âm thanh với giai điệu này.

Từ khi còn trong bụng mẹ, ở tuần thai thứ mười sáu. Quỷ anh đã được mẹ mình hát ru qua những điệu hò, lời ru đầy dịu dàng.

Những giai điệu ấy in sâu vào trong trí nhớ, khảm vào tâm thức của nó. Bởi vậy, nó sẽ vô thức hát lại giai điệu quen thuộc khi phát ra âm thanh thôi miên đối phương.

Giống như bây giờ, thần trí của Đức đã có dấu hiệu bị thao túng.

Hai lần trước, khi trốn ra ngoài quỷ anh cũng dùng phương pháp tương tự. Chẳng qua khi ấy nó “hát” giai điệu khác mà thôi.

Nếu không phải lần trước bị thương, nó đã có thể giết chết kẻ đáng hận trước mắt. Nhưng trời luôn phụ lòng quỷ, nó đã bị suy yếu trong lần tìm đến nhà oan gia lần đó.

Vậy mà đang trong lúc nó nghĩ bản thân sẽ phải rất lâu mới có thể ra ngoài tìm mẹ thì gã thầy đồng lại tự dâng mình đến cửa.

Nó…nhớ mẹ lắm~

Mẹ ơi~

Mẹ…

“Câm…mồm…”

Đức khó nhọc thốt lên hai từ. Gã lắc đầu vài cái với mong muốn lấy lại chút tỉnh táo, gân xanh nổi chằng chịt trên cổ của gã cho thấy sự bất lực của gã lúc này.

Phía trên là hổ, ở đây thì là sói nên giờ đi đường nào cũng sẽ chết. Nhưng có lẽ lần này gã đã sai lầm, một sai lầm có thể lấy mạng gã ngay lập tức.

Gã cảm nhận được lần này quỷ anh muốn giết mình.

Gã dùng chút sức lực ít ỏi còn lại cắn mạnh vào đầu lưỡi, cơn đau kéo đến giúp đầu óc Đức thanh tỉnh hơn một chút.

Nghĩ đến chiếc phao cứu mạng cuối cùng của mình, gã thầy đồng khó nhọc bò về phía góc hầm giam chật hẹp. Sau đó với tay, cố gắng túm lấy bình gốm men xanh đặt ở góc tường.

Một chút…thêm một chút xíu nữa thôi…

Quỷ anh nhận ra ý định của Đức, nó gầm lên đầy tức giận. Ánh mắt chuyển sang màu đỏ rực như máu, miệng mở lớn để lộ bốn chiếc răng nanh màu đen nhọn hoắt. Nó rít dài.

Âm thanh phát ra rất lớn và đầy bén nhọn. Âm vực có chứa ma lực không ngừng tấn công tấm lá chắn lí trí cuối cùng của gã thầy đồng.

Kết quả, hỗn hợp thịt người và bùa chú của hàng trăm đứa trẻ đáng lẽ ra phải hất lên người quỷ anh lại bị gã thầy đồng mất đi thần trí đưa lên miệng một hơi uống hết.

Trong khi uống, phản ứng phòng vệ theo bản năng của cơ thể bài xích thứ dung dịch kinh tởm, đã kích phát cơ chế nôn mửa nhưng não bộ bị chiếm quyền điều khiển của Đức cưỡng ép bàn tay đưa bình gốm lên mồm, bắt uống cho bằng hết.

“Loảng xoảng~”

Tiếng bình gốm trống không rơi xuống đất vỡ tan tành. Đức đổ gục xuống nền đất lạnh lẽo.

Mọi việc đến đây tưởng chừng kết thúc, nhưng đây mới chỉ là khởi đầu. Chưa đổ gục được bao lâu, gã thầy đồng đột ngột bò dậy, giống như một du hồn phiêu đãng không có thần trí, gã đờ đẫn lê bước chân về phía quỷ anh đối diện.

Dù sao, cũng cần có người mở khoá xích sắt cho quỷ anh.

Đức như một con robot không có linh hồn giơ tay lên mở khoá cho quỷ anh. Đầu tiên là xích ở cổ, sau đó là tay phải rồi đến tay trái…

Trong khi gã cúi người mở khoá chân cho quỷ anh. Lúc này hai tay của nó đã được tự do. Vì thế không chần chừ thêm một tích tắc nào, nó lao đến cắn mạnh vào phần eo của gã thầy đồng.

Răng nanh bén nhọn cắn xuyên qua lớp áo, ghim chặt vào da thịt gã Đức. Máu tươi nóng hổi phun mạnh ra ngoài, bắn lên không trung rồi rơi xuống đất, phát ra mùi tanh ngọt đầy hấp dẫn.

Quỷ anh hưng phấn tột độ. Nó rít lên đầy khoái trá rồi từng miếng từng miếng xẻ thịt con mồi.

Đau đớn là thế nhưng cơ thể của gã thầy đồng chỉ run nhẹ một vài lần rồi không có phản ứng gì nữa. Do quỷ anh bấu chặt vào eo nên gã không thể cởi chiếc khoá cuối cùng trên trân trái của quỷ anh.

Có vẻ như cũng nhận ra điều này nên trước khi rời khỏi người gã đàn ông, quỷ anh leo thẳng lên vai của Đức, cắn đứt một bên tai rồi dùng tay móc ra một con mắt của gã cho vào mồm nhai ngấu nghiến.

“Aaaaaa…”

Đến lúc này, Đức mới lấy lại được thần trí nhưng cơ thể vẫn chịu sự điều khiển của quỷ anh. Máu chảy ra từ chiếc tai bị cụt và hốc mắt phủ kín gương mặt đầy rỗ và tàn nhang của gã.

Cơn đau đến chết lặng ép Đức muốn phát điên.

Gã biết quỷ anh để lại một con mắt để gã có thể mở nốt chiếc khoá cuối cùng dưới chân của nó. Cũng biết rằng, khoảng khắc chiếc xích cuối cùng được gỡ bỏ, cũng chính là ngày tàn của gã.

Không…không thể mở…nhất định không được mở…

Mặc cho lí trí đang điên cuồng kêu gào muốn dành lại quyền kiểm soát cơ thể, nhưng thực tế, đôi bàn tay đen sạm của gã đang từ từ tiến lại gần cổ chân nhỏ xíu của quỷ anh.

Động tác cúi người khiến cho vết thương trên eo bị ép mạnh, máu tươi chảy ra ồ ạt, thấm ướt non nửa vạt áo và nửa thân quần trên của Đức.

Hai bàn tay của gã méo mó chạm vào chiếc xích sắt to dày…

“Khè…grừ…”

Quỷ anh căng chặt cơ thể, nó nhổm người về phía trước, hai bàn tay đầy móng vuốt đen sì hơi cong lên, miệng nhe rộng, mắt nhìn về phía bậc thang đối diện, lối dẫn xuống hầm bí mật.

Nó ngửi thấy mùi hương quen thuộc của kẻ đã làm nó bị thương hôm trước. Cảm giác đè nén khó hiểu đang từ từ tiến về phía bên này.

Cùng với đó, còn có một mùi hương quyến rũ thu hút vô cùng. Mùi tà hồn thuần khiết len lỏi trong không khí truyền đến, đánh thức con quỷ khát máu trong người quỷ anh.

Mặc dù không nhiều, theo bản năng nó muốn uống máu, ăn thịt một trong hai kẻ đang đến gần, nhưng lại có chút dè chừng người đàn ông hôm bữa.

Mâu thuẫn rằng xé khiến cho quỷ anh mất tập trung, lới lỏng khống chế Đức.

Như người chết đuối vớ được phao cứu sinh, Đức dùng hết sức lực của mình, kìm nén mọi đau đớn. Lao thật nhanh ra khỏi phạm vi xích sắt có thể vươn đến.

Mấy bước cuối cùng gã gần như là lăn trên mặt đất.

Thà rơi vào tay “cớm” còn hơn là rơi vào tay quỷ anh để rồi mất mạng ngay lúc này, gã nghĩ.

Nhưng rồi, gã lại có chút lo lắng, nếu như hai người phía trên chỉ là người thường thì kết cục cuối cùng là cả ba đều sẽ chết dưới tay của quỷ anh mà thôi.

Không!

Gã sẽ tìm cách dùng mạng của chúng để kéo dài thời gian. Chỉ cần rời khỏi căn hầm này, quỷ anh sẽ không thể ảnh hưởng quá nhiều đến gã nữa.

Đúng, chính là như thế.

Một khi thoát được, gã sẽ tìm cơ hội khống chế lại quỷ anh.

Một tia oán độc loé lên trong đôi mắt híp của gã thầy đồng.

Lần này, gã quyết sẽ tiêu diệt quỷ anh bởi vì con chó một khi đã bị dại thì phải chết. Quỷ anh giống như một quả bom hẹn giờ, càng để lâu càng nguy hiểm.

Đã đến lúc ngừng chơi đùa với quỷ dữ rồi.

———

“Cẩn thận, bậc thang cao thấp không đều nên em chú ý dưới chân.” Quang Huy không ngoảnh đầu lại, nói vọng về phía sau nhắc nhở Phương Diễm.

“Anh Quang Huy, vầng sáng bao quanh người anh là gì thế?” Cô tò mò hỏi.

Từ khi bước xuống bậc thang thứ năm, nhờ vào đôi mắt âm dương của mình, Phương Diễm nhận thấy xung quanh người anh xuất hiện một vầng sáng kì lạ.

Vầng sáng không phải là linh lực mà giống như một phần của cơ thể, tạo thành một tấm chắn ngăn cản âm khí lạnh lẽo và oán khí nồng đậm xông ra từ bên dưới.

“Em nhìn thấy nó à?” Anh hỏi ngược lại. Vẻ nghiêm trọng trong mắt càng thêm nặng nề.

“Tất nhiên, em có mắt âm dương mà.”

Anh không tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở mà dừng chân. Phương Diễm đi ngay phía sau mặc dù không hiểu gì, nhưng khi thấy anh dừng lại, cô cũng dừng lại theo.

Oán khí trong hầm quá quen thuộc, anh đã từng tiếp xúc với thứ oán khí này hàng trăm giờ đồng hồ.

Ngay tại khoảnh khắc này, một câu hỏi trong vụ án bí ẩn đã được giải đáp.

Về thân phận thực sự của quỷ anh.

Hoàng Thị Lan chính là mẹ ruột của nó. Điều này đồng nghĩa với việc đứa trẻ bị lấy đi chính là quỷ anh đang bị nhốt dưới hầm.

“Em quay lại phía trên đợi anh, bên dưới rất nguy hiểm. Với sức mạnh của em bây giờ, đối mặt với quỷ anh cấp độ ác linh là điều quá sức.”

“Không được, đội trưởng ở đâu em ở đó.”

“Phương Diễm, đây là mệnh lệnh của cấp trên.” Giọng anh trầm xuống, sắc mặt nghiêm nghị.

“Em mặc kệ, vẫn là câu nói cũ: anh ở đâu em ở đó.”

“Ngoan, nghe lời.” Anh xuống nước.

“Không là không.”

Cô tức đến mức nói trống không với anh. Giọng điệu dỗ con nít này là sao, cô đâu phải đứa trẻ lên ba.

Đang trong lúc giằng co, bất ngờ có một giọng nói yếu ớt từ dưới hầm vọng lên.

“Cứu…cứu mạng…với…”

Hai người không ai bảo ai, vội vàng bước nhanh xuống dưới.

Căn hầm được chiếu sáng bởi bóng đèn sợi đốt màu vàng đã cũ, nên không mấy sáng sủa. Phương Diễm nhìn oán khí đỏ đậm bao chùm khắp căn phòng, bất giác chùn bước chân. Bàn tay vô thức run rẩy.

Phải mất vài giây để lấy dũng khí và bình tĩnh, cô âm thầm điều động một nửa số linh lực trong cơ thể, tạo thành kết giới bảo vệ, ngăn cản oán khí đỏ đậm tiếp xúc trực tiếp với bản thân.

Ánh mắt của cô rơi xuống người đàn ông đang nằm trên nền đất, rồi rời mắt về phía quỷ anh đang điên cuồng phá xích cách đó không xa.

“Em xem tình hình gã Đức, quỷ anh để anh lo.”

Cô đáp một tiếng:

“Vâng.”

Phương Diễm tiến đến chỗ gã thầy đồng, ánh mắt lạnh lùng nhìn gã.

“Cứu…tôi.” Đức khẩn khoản cầu xin.

“Được, nhưng ông phải trả lời câu hỏi của tôi.”

Gã gật đầu đồng ý ngay lập tức.

Phía trước, kết giới bảo vệ quanh người của Quang Huy đã biến mất, thay vào đó là một thanh kiếm đỏ rực như máu xuất hiện trong tay anh.

Linh dị, linh dị

Mặt trời xuống núi

Mặt trăng lên cao

Người trần đi ngủ

Người âm ra đường.

Linh dị, linh dị

Quỷ đô có Quỷ Y

Tay cầm Quỷ Ảnh

Trấn quỷ, nhiếp thần.

Linh dị, linh dị

Kiếm xuất, khiêm ẩn

Một chém diệt ác

Hai chém tru tà

Long Ảnh xuất thế

Uy trấn non sông.