Đang trong lúc Phương Diễm ngờ vực và chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Bất ngờ giữa ấn đường truyền đến một cơn đau buốt đến cùng cực.
“A~”
Cô ôm đầu, rên khẽ một tiếng. Cơn đau đớn quen thuộc không báo trước xuất hiện sau câu nói của Quang Huy.
Anh nhìn cô ôm đầu kêu lên đau đớn thì chỉ nhíu mày, không có ý tiến lên giúp đỡ.
Khoảng chừng năm phút trôi qua, cơn đau đầu từ từ biến mất, thay vào đó Phương Diễm cảm thấy cơ thể thoải mái và nhẹ nhõm nhất trong mấy ngày gần đây.
Dường như có thứ gì đó vừa rời khỏi cơ thể.
Toàn bộ quá trình đã bị Quang Huy đứng bên cạnh thu hết vào mắt. Mặc dù có chút khó chịu khi nhìn thấy cô đau đớn nhưng vì không thể giúp đỡ nên anh cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn.
Anh đã thấy một sợi tàn hồn màu đỏ chui ra từ ấn đường của Phương Diễm. Trước khi rời đi, nó có chút lưu luyến quấn quanh cánh sen trắng tinh giữa trán cô vài vòng rồi mới chịu rơi xuống đất, hoá thành một con chó trắng bị què một chân sau.
Nói sao nhỉ, đó là một tàn hồn mờ mờ gần như trong suốt nhưng bằng cặp mắt sắc bén của mình, Quang Huy vẫn nhìn rõ được ngoại hình của hồn ma chó trắng.
Đó là một ma chó già nua, nó bị què một chân sau nên chủ yếu chỉ đứng bằng ba chân còn lại. Chiếc chân bị gãy khẽ cong lên, cách mặt đất một khoảng.
Ánh mắt của anh rơi xuống chiếc đầu nát bấy của nó. Não, máu thịt và xương trắng lẫn lộn với nhau trông rất kinh dị khiến cho đôi lông mày kiếm chưa dãn ra được bao lâu của anh một lần nữa nhíu lại với nhau.
Vốn hồn phách của vạn vật sau khi chết sẽ lành lặn giống với dáng vẻ khi còn sống, ngoại trừ những oan hồn trước khi chết gặp điều bất hạnh hoặc có tâm niệm chưa hoàn thành mới giữ nguyên dáng vẻ và trạng thái trước khi tử vong.
Ma chó trước mặt là một ví dụ điển hình.
“Anh nhìn cái gì mà chăm chú thế?”
“Em nhìn xuống dưới chân xem.” Anh nhắc nhở.
Theo lời của anh, cô nhìn xuống dưới chân mình nhưng chẳng thấy có gì khác lạ, giày của cô cũng đâu có bị bẩn.
“Em nhìn sang bên phải một chút.”
Ừm…bên phải…
Cô nghe lời anh. Sau đó bắt gặp một bóng dáng quen thuộc mới gặp cách đây không lâu trong hang của chó sói, cơ thể của Phương Diễm cứng đơ, bật thốt.
“Ma chó, sao lại là mày? Sao mày xuất hiện ở đây? Chẳng phải là mày đã đi trả nghiệp rồi sao?”
Không có câu trả lời.
Không phải là không muốn trả lời mà là ma chó vốn không biết nói tiếng người. Nó chỉ ngước mắt lên nhìn cô bằng ánh mắt đen đầy u sầu.
Nỗi bi thương và uất hận dường như hoá thành những vệt nước mắt đong đầy trong hốc mắt tròn xoe của nó. Đôi mắt buồn đã nói lên tất cả.
Tại sao nó lại ở đây ư?
Ma chó không quá rõ lắm.
Ngày ấy, khi bị Phương Diễm đánh bại và độ hoá, khi nó chuẩn bị rời đi đã vô tình để cô thấy được những hình ảnh căm phẫn trong lòng mình.
Khi đó, cô đã đặt tay lên đầu nó, rồi nhìn nó bằng ánh mắt dịu dàng và thương cảm, ma chó nghe thấy câu nói nhẹ nhàng của cô:
“Nếu kẻ kia có tội.”
Tội?
Tất nhiên là gã thầy đồng dởm đang trốn dưới hầm kia có tội. Hơn nữa còn nhiều là đằng khác. Không chỉ với nó, loài chó trung thành với còn người mà gã còn tàn nhẫn với chính đồng loại của mình.
Phải sau khi chết đi và hoá thành ma, nó mới thấy được bộ mặt ghê tởm của gã đàn ông man dợ ấy.
Vì muốn trả thù gã thầy đồng nên nó đã bám theo, để rồi thấy được kẻ ác đi ra đi vào nơi vứt xác thai nhi ở bệnh viện sản hết lần này đến lần khác.
Tên này sẽ lén đem xác của những đứa trẻ loài người đoàn mệnh về nhà, sau đó dùng tà thuật ướp xác, sấy khô rồi nghiền nát thành tro trộn lẫn với hương nến cúng trong điện thờ.
Mùi hương gay mũi khiến Phương Diễm khó chịu cũng từ đó mà ra.
Thậm chí, gã còn lạnh lùng ném những hình hài nhỏ bé đáng thương ấy vào máy say, say thật nhuyễn, thật nhừ, cuối cùng trộn thêm vài thứ gì đó đen đen mà nó không rõ là thứ gì để làm thành mực trấn quỷ.
Cứ vào ngày mùng một và ngày mười lăm hàng tháng, gã thầy đồng ác độc sẽ dùng bút lông chấm hỗn hợp thịt trẻ nhỏ với bùa chú đi xuống hầm bí mật để vẽ trận “trấn quỷ”.
Quy tắc một đàn kiến cắn chết một con voi không bao giờ sai. Gã Đức đã dùng hình hài và linh hồn của rất nhiều trẻ nhỏ để trấn một quỷ, cũng chính là quỷ anh.
Ngày ấy, quỷ anh dưới hầm mà nó nhìn thấy chỉ như một cái xác không hồn không hơn không kém, nhưng mấy ngày trước, khi ra ngoài cứu bạn của cô gái bên cạnh.
Lúc trở về nó đã thấy quỷ anh gần như lột xác hoàn toàn. Dáng vẻ của nó ghê rợn và hung ác hơn trước gấp trăm ngàn lần. Dáng vẻ khát máu đó, khiến cho ma chó bây giờ nhó lại vẫn còn run sợ.
Và dù chỉ bắt gặp một chút thoáng qua nhưng nó đã bị cấp bậc của quỷ anh đè ép suýt chút nữa hồn phi phách tán.
Ma chó đã phải dựa vào nỗi oán hận từ mối thù chưa được báo với gã thầy đồng, dùng hết sức bình sinh trốn trở về, chui vào ấn đường của Phương Diễm mới thoát được một kiếp.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi, nó đã bị tóm gọn ngay trước kết giới của biệt thự. May thay, do ẩn trên người cô gái âm dương sư lâu ngày nên nó được kết giới ở đây công nhận, chót lọt thông qua.
Còn quỷ anh thì bị chặn lại nên đành căm hận rời đi.
Lại nói, nó cũng phải cảm ơn người đàn ông trước mắt này rất nhiều. Anh đã phát hiện ra nó từ ngày đầu tiên khi đối mặt với Phương Diễm.
Khoảnh khắc ánh mắt đen sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào ấn đường cô gái, thông qua đó nhìn thẳng vào nó. Ma chó đã cảm nhận được nỗi run sợ và hoảng loạn chưa từng xuất hiện trước đây.
Cảm giác nguy hiểm và đè nén ấy, còn khủng bố hơn gấp nhiều lần khi ma chó phải đối diện trực tiếp với quỷ anh.
Mặt khác, là một sinh vật thuộc cõi âm, ma chó biết người đàn ông này mang trong mình thân phận tôn quý, gọi là “quỷ y”.
Người trên dương gian gọi anh bằng tên “linh dị pháp y” nhưng trong thế giới của những linh hồn, đối với người đàn ông này chỉ tồn tại duy nhất một tên gọi "quỷ y”.
Danh xưng đầy bí ẩn và cao quý.
Ma chó biết rằng, nếu muốn tiếp tục ở lại trên người Phương Diễm, nó nhất định phải nhận được sự đồng ý của anh.
Vì thế, ngay đêm đầu tiên khi Phương Diễm đến biệt thự, nó đã tìm đến anh. Cầu xin anh chấp nhận nó.
Ma chó không dám giấu giếm bất cứ một điều gì khi đứng trước mặt quỷ y. Anh đã nghe hết tất cả và đồng ý cho nó ở lại với một điều kiện đó là phải an phận, không được làm tổn thương đến thành viên mới của đặc nhiệm.
Tất nhiên là nó vội vã đồng ý ngay.
Ma chó hết ngước lên nhìn Phương Diễm rồi lại nhìn Quang Huy, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế khiến Phương Diễm cũng phải phì cười.
Nó nghe thấy cô nói:
“Có phải từ lúc trong hang sói ngày ấy, em đã theo chị có đúng không?”
Nó gật đầu.
“Nói đi, tại sao em lại ở đây?”
Ma chó có chút bối rối, nó không thể nói chuyện hay kể lể. Từ khi chút bỏ phần lớn “oán” nó gần như chỉ là một hồn ma chó trắng bình thường.
Phải là người đặc biệt như quỷ y mới có thể giao tiếp với nó thông qua tâm thức.
Nó bèn ngước đôi mắt buồn lên nhìn anh, cầu xin.
Quang Huy nhìn nó một lúc rồi quay sang nói với Phương Diễm:
“Không phải em đã từng hứa với nó rằng sẽ báo thù cho nó ư?”
Cô nghe vậy thì gãi đầu, nhớ lại:
"Hình như có chuyện đó thì phải.”
Ngày ấy, cô còn nói câu gì mà ”nếu kẻ kia có tội”. Chắc hẳn cũng vì câu nói đó mà ma chó theo cô đến tận bây giờ.
Đúng là không thể tuỳ tiện hứa hẹn bừa bãi với “người” cõi âm mà.
“Vừa hay oán chủ của chó trắng cũng chính là gã thầy đồng dởm chúng ta đang cần tìm kiếm.”
Anh nói tiếp:
“Nó đã từng đến đây nên biết chỗ trấn quỷ ở đâu. Câu nói vừa nãy anh nói không phải với em mà là với nó."
“Vậy em nhanh dẫn đường giúp bọn chị với có được không?”
Phương Diễm quỳ một chân xuống sàn nhà lạnh lẽo, mắt nhìn thẳng vào hồn ma chó trắng trước mặt.
Ma chó gật đầu, nó quay người bước vào trong nhà. Đi được vài bước thì ngoảnh đầu lại nhìn, ra hiệu cho anh và cô theo sau.
Hai người nhìn nhau một cái rồi đồng thời xoay người bước theo chó trắng.
Ma chó tiến về phía bức tường mất dấu gã Đức lúc trước, nó không dừng lại mà đi thẳng về phía một căn phòng có cánh cửa sơn đỏ cuối cùng của dãy hành lang.
Tiếp theo đó, nó xuyên qua cánh cửa đi vào trong.
Quang Huy đưa tay xoay mở cánh cửa gỗ nhìn vào. Anh đưa tay lên che miệng ngăn không cho bụi mịn và mùi hôi khó ngửi trong phòng tấn công mình.
“Khụ, khụ…”
Phương Diễm đứng sau không kịp phòng bị nên có rất nhiều bụi bẩn và mùi hôi thối bốc ra từ trong phòng hun cô đến ngạt thở, khiến cô muốn đăng xuất ngay tại chỗ.
“Mùi này…sao giống mùi phân huỷ của xác chết vậy nhỉ?” Cô bật thốt.
“Đúng là mùi xác chết, chúng ta vào trong xem sao.”
Hai người thận trọng bước vào trong. Càng tiến sâu vào phòng, mùi hôi thối càng trở nên nồng nặc và khó ngửi.
Đồ đạc trong phòng được sắp xếp một cách tuỳ ý, bừa bãi, không theo một quy luật nào cả. Nhìn gần giống với nhà kho chứa đồ nhưng cũng có chút giống phòng thí nghiệm.
Trong phòng có rất nhiều chum vại màu đen, kích cỡ to nhỏ khác nhau. Cái nhỏ nhất chỉ bằng chiếc bát con, to nhất thì tương đương với chum làm tương của thời trước, cao ngang thân người.
Giữa chúng đều có điểm chung là đều bị bịt kín bởi hai lá bùa rất dài màu vàng.
Mặc dù có chút hiểu biết sơ qua về bùa chú nhưng Phương Diễm cũng không nhận ra đó là bùa chú gì.
Dường như nhận thấy thắc mắc của cô, Quang Huy bên cạnh nói nhỏ, giọng gần như là thì thầm:
“Hai bùa này, một là bùa trấn thi, một là bùa yểm hồn.”
Phương Diễm rùng mình, da gà da vịt nổi khắp toàn thân. Cô đưa tay trái lên xoa xoa vài cái vào cánh tay phải, nói:
“Vậy những thứ trong này chẳng phải là…”
Anh không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý với câu nói bỏ ngỏ của cô. Dùng bùa trấn thi và trấn hồn để đậy nắp chum, thứ trong đó chắc chắn không phải thứ gì hay ho.
Khi đi ngang qua chiếc bàn gỗ đặt giữa nhà, cô và anh đều không hẹn mà dừng chân. Hai người đều sửng sốt trước những thứ được đặt trên bàn.
Nằm yên vị trên mặt bàn đen bóng là những xác thai nhi vì đủ mọi nguyên nhân khác nhau không thể bình an chào đời, các bé đã mang hình hài của những đứa trẻ.
Căm phẫn nhất là các bé đều bị sấy hoặc hong khô, trở nên đen sạm và quắt queo. Trông như những mô hình búp bê kinh dị với muôn ngàn biểu cảm khác nhau: đau đớn, oán hận, tiếc nuối, buồn bã,…
Trong vô vàn biểu cảm khác lạ ấy, không có nổi một cảm xúc vui cười.
Kinh khủng hơn, có bé còn bị nghiền nát thành bột mịn đặt trong chiếc bát sứ men xanh để trên kệ. Có lẽ, kẻ ác đang trong quá trình làm việc thì bị cắt ngang nên mới hoàn thành được một nửa công việc.
Mùi hôi tanh nồng nặc cũng toả ra từ đây.
Phương Diễm hoàn hồn khi cảm nhận được có một bàn tay dịu dàng chạm lên mặt mình, tiếp đến cô nghe thấy một giọng nam trầm ấm vang bên tai.
Anh nói: “Đừng khóc.”
Cô…đã khóc sao?
Bất chi bất giác, cô đã bị những cảm xúc tiêu cực toả ra từ những sinh linh bé nhỏ làm ảnh hưởng đến tâm trạng. Nước mắt cũng theo đó rơi xuống lúc nào không hay.
“Em nhất định sẽ khiến cho gã ta phải trả giá thật đắt.” Cô nghẹn ngào.
“Được, anh cùng em làm.” Quang Huy dịu dàng đáp lại.
Không thể tiếp tục nán lại quá lâu, cô và anh tiếp tục theo bước chân của ma chó đi xuyên qua căn phòng.
Cuối cùng, ma chó dừng lại trước một bức tường có rèm màu nâu vàng lớn. Nó dừng lại nhìn Quang Huy ra hiệu cho anh dùng tay vén rèm.
Anh làm theo, ngay khi rèm cửa được vén ra, nơi đáng lẽ phải là một ô cửa sổ bỗng hoá thành một cửa phụ của căn phòng.
Thật đáng khen cho sự gian xảo của kẻ gian ác. Gã đã đánh lừa thị khác người nhìn rằng: sau tấm rèm là một ô cửa sổ nhưng thực ra chẳng có ô cửa sổ nào ở đây cả.
Đằng sau tấm rèm là một chiếc cửa kéo bằng sắt nặng và dày.
Quang Huy dùng lực đẩy mạnh cánh cửa sắt sang một bên.
Âm thanh di chuyển nặng nề của cánh cửa vang lên, kèm theo đó là một ít bụi mịn rơi xuống. Đập vào mắt hai người là mặt sau ban chính của điện thờ.
Một người trầm ổn và bình tĩnh như đội trưởng Quang Huy lúc này cũng không thể che dấu nổi vẻ ngạc nhiên loé lên trong mắt mình.
Phương Diễm thì khỏi phải nói, cô đã kinh ngạc đến mức gần như mở lớn hết cỡ đôi mắt phượng.
"Gian xảo.” Cô lẩm bẩm.
Anh dừng lại quan sát vài phút rồi bước nhanh về phía mặt sau của bức đường làm bệ đỡ ban công đồng, phía dưới cùng, sát mặt đất có một tay nắm rất nhỏ và mảnh bằng sắt.
Quan sát ở khoảng cách gần mới nhận ra đó chính là tay nắm của một cánh cửa bí mật.
Anh nắm lấy thanh sắt nhỏ bé ấy, dùng lực nhấc lên.
“Kẽo kẹt~”
Sau một âm thanh khô khốc vang lên, một cửa hầm bí mật đen ngòm xuất hiện trước mắt hai người. Lối đi dẫn sâu xuống lòng đất tăm tối chả khác gì lối vào của địa ngục.
“Em ở lại đây chờ anh nhé. Anh xuống bắt Đức rồi quay lại.”
“Không được, em cũng phải xuống cùng anh. Nhỡ ở dưới có gì nguy hiểm thì sao.” Cô cương quyết.
“Sẽ không có gì nguy hiểm đâu, em cứ yên tâm.”
“Nếu không có gì nguy hiểm thì em xuống cũng có sao đâu. Mà nếu có nguy hiểm em lại càng phải xuống cùng anh."
Nhìn dáng vẻ cứng đầu của cô, anh khẽ thở dài một hơi rồi thoả hiệp, đáp một tiếng:
“Được”.
Nói rồi, anh cúi người, dẫn đầu bước xuống dưới…