Đức tái mét mặt, bàn tay cầm gõ mõ khựng lại trong không trung.
Nhớ đến chàng trai trẻ cao lớn điển trai, tự xưng là cảnh sát đến nhà hôm trước, lại nhìn ngoại hình xuất chúng của một nam một nữ trước mắt, Đức bắt đầu nghi ngờ…
Gã có chút nghi ngờ Quang Huy và Phương Diễm là “cớm” trá hình.
Bởi vì từ trước đến giờ, ngoài người đàn ông nọ, gã chưa từng tiết lộ cho ai về việc bản thân có khả năng luyện tiểu quỷ.
Làm sao…làm sao mà hai người trước mắt lại có thể biết được gã biết tà thuật?
“Thầy sao thế? Tôi nói điều gì sai à?”
Quang Huy bình thản cất tiếng, mắt anh nhìn chằm chằm vào mặt gã thầy đồng ác độc. Không bỏ qua một chuyển động gương mặt nào của gã, ngay cả cảm xúc hoảng loạn bất chợt loé lên rồi tan biến trong tích tắc cũng bị anh thu hết vào đáy mắt.
“Thầy Đức….?” Anh giả bộ, giọng nói có chút ngờ vực cất lên trước sự im lặng tuyệt đối của gã.
Đức rùng mình, tim giật thót đánh “thịch” một tiếng, linh cảm có điều chẳng lành sắp xảy ra khiến cho giọng nói trở lên lắp bắp:
“Hai người là ai?…Tôi…tôi…không biết tiểu quỷ là cái gì hết…”
“Nếu…nếu không muốn cầu con thì mời về cho. Ở đây tôi không rảnh tiếp mấy người.”
Gã buông tay, chiếc mõ bằng gỗ rơi tự do, đập xuống sàn nhà kêu một tiếng trầm đục. Lồng ngực nóng ran làm cho tâm trạng vui vẻ lúc trước tan biến hoàn toàn, thay vào đó là sự căng thẳng và lo âu đến đáng sợ.
Đức hết nhìn vào gương mặt kiên nghị cùng đôi mắt đen sâu thẳm của Quang Huy rồi lại nhìn xuống khuôn mặt trắng nõn của Phương Diễm bên cạnh.
Gã…gã…gã đã làm gì có lỗi với cô gái này sao? Làm sao cô ta lại nhìn gã bằng ánh mắt căm hận như thế.
Không, có lẽ ngay cả chính bản thân cô cũng không biết bản thân trong vô thức đã nhìn gã bằng ánh mắt căm hờn, giống như giữa họ có mối thù giết cha giết mẹ.
Ngay tại khoảnh khắc gã định vứt bỏ hết tất cả để chạy trốn thì lại bị câu nói tiếp theo từ miệng Quang Huy chặn lại.
“Thầy đừng lo, chúng tôi là chỗ làm ăn và là anh em thân thiết với Trần Lâm nên được anh ấy giới thiệu đến đây.”
“Qua lời anh Lâm, tôi biết thầy có tài năng luyện tiểu quỷ nên mới mạo muội hỏi thăm. Nếu được thì quá tốt, vừa cầu được con trần lại vừa có con âm, đúng là việc đáng để ăn mừng.”
Ngừng một lát, anh lại nói tiếp, giọng nói đều đặn:
“Tôi cũng đã gặp qua tiểu quỷ nhà Trần Lâm rồi, cháu nó kháu khỉnh và được việc lắm.”
Nghe đến đây, cảm giác căng thẳng lo âu trong người Đức mới biến mất.
Gã âm thầm thở hắt ra một hơi đầy nhẹ nhõm, cơ thể thả lỏng, bờ mông vốn đã nhổm lên cao chuẩn bị cho việc chạy trốn cũng yên vị trở lại.
Gã lại làm ra vẻ thần bí, bày ra dáng vẻ của “người trời”, giọng nói bất giác nhỏ lại nhưng cũng tràn ngập vẻ thân thiết.
“Nếu anh chị là người quen của Trần Lâm thì dễ rồi, đều là người nhà cả. Ngay từ đầu nói sớm có phải đỡ rách việc hơn không.”
“Vậy việc luyện tiểu quỷ thầy đáp ứng rồi ư?” Anh hỏi.
“Cầu con thì được chứ luyện tiểu quỷ thì tôi chịu thôi.” Gã lắc đầu, xua tay liên tục.
“Chẳng lẽ thầy chê chúng tôi hay là sợ vợ chồng tôi không đủ tiền trả cho thầy?”
“Thầy luyện tiểu quỷ cho Trần Lâm được, còn tôi thì không ư?” Quang Huy giả bộ tức giận, biểu cảm gương mặt có chút thất vọng xen lẫn tức giận.
Đức nhận thấy bầu không khí trong điện thờ bỗng trở nên khác lạ, từ trên người anh toả ra áp lực vô hình khiến cho gã run sợ. Gã chỉ dám liếc nhìn anh vài giây ngắn ngủi rồi vội rời mắt đi.
Gã lắp bắp:
“Không…không phải…không liên quan đến vấn đề tiền long.”
Quang Huy thở phào, anh nói:
“Vậy thì dễ nói chuyện rồi, thầy cứ yên tâm luyện tiểu quỷ cho tôi. Nếu luyện một lần được ba đứa luôn thì tốt.”
Cơ mặt của Đức run rẩy, khoé miệng đông cứng.
Gì mà ba đứa?
Tiểu quỷ chứ có phải mớ rau ngoài chợ đâu mà đòi luyện một lần ba đứa.
Phải biết rằng, gã mới chỉ thành công hai lần, đó là luyện tiểu quỷ cho Trần Lâm và quỷ anh hiện đang bị giam dưới hầm bí mật.
Nhớ đến quỷ anh bị nhốt dưới hầm, Đức vô thức đưa tay lên che ngực. Cảm giác nguy hiểm cận kề khiến cho tinh thần của gã hoảng loạn hơn bao giờ hết.
Dạo này, gã có cảm giác quỷ anh trở nên điên cuồng hơn trước và có dấu hiệu mất khống chế.
Chỉ trong ba ngày gần đây, nó đã thoát khỏi sự kiểm soát của gã, trốn ra ngoài hai lần. Trong đó, có một lần quỷ anh trở về trong tình trạng bị thương khá nặng, bị cụt một ngón áp út.
Trong cái rủi có cái may, cũng chính nhờ lần bị trọng thương không rõ nguyên do ấy, đã giúp Đức thoát khỏi số phận bị quỷ anh giết hại. Giúp gã một lần nữa lấy lại quyền kiểm soát.
“Thầy Đức, thầy thấy ý của tôi thế nào?” Giọng anh lại vang lên.
Gã giật mình, hoàn hồn.
“Anh cứ nói đùa, tà…à tiên thuật luyện tiểu quỷ tôi tình cờ có được trong một lần đi trộm…à…đi thăm mộ cổ của tổ tiên, mất cả chục năm vất vả nghiên cứu mới có duy nhất một lần thành công. Cũng chính là tiểu quỷ nhà Trần Lâm hiện tại.”
“Khoan hãy nói đến vấn đề tiền long, cho dù có lòng nhưng nếu không đáp ứng đủ các điều kiện nghiêm ngặt thì đến tôi cũng bó tay.”
Quang Huy nhướng cao mày trái, còn Phương Diễm vẫn ngoan ngoãn dán sát vào người anh. Đầu cô cúi thấp, vài lọn tóc mềm mại loà xoà bung xoã trước trán, che đi cảm xúc hỗn loạn trong mắt.
“Điều kiện thầy nói đến là gì? Khó đến mấy vợ chồng tôi cũng có thể đáp ứng.” Anh tiếp lời.
Đức nghe vậy chỉ cười xoà rồi lắc đầu:
“Vợ chồng anh tôi nhìn qua là biết chưa từng có con bao giờ, một trong những điều kiện để thành công đó chính là “đứa trẻ” để luyện tiểu quỷ phải là con ruột của anh chị.”
Gã đặc biệt nhấn mạnh hai từ “con ruột”.
“Giữa người nuôi và tiểu quỷ phải có mối quan hệ máu mủ mới khiến cho nó nghe lời và không lo bị phản phệ sau này.”
“Anh chị chỉ là người trần mắt thịt, một khi để tiểu quỷ thoát khỏi sự khống chế, chỉ có một con đường đó là…chết.”
Anh nhíu chặt lông mày, ngoài mặt vẫn bày ra dáng vẻ tiếc nuối nhưng trong lòng, trong đầu, từng dòng suy nghĩ phức tạp đan xen nối tiếp nhau xuất hiện.
Phương Diễm bên cạnh cũng kinh ngạc ngẩng đầu, hai người đều nhìn thấy manh mối quan trọng trong mắt của đối phương.
Qua lời nói của Đức, thân phận của tiểu quỷ đã vô tình bị tiết lộ. Nó chính là con ruột của Trần Lâm.
Nhưng nó là con của Trần Lâm với ai? Với Hoàng Thị Lan-xác nữ ở quốc lộ 1A ư?
Nếu tiểu quỷ là con của Trần Lâm, còn quỷ anh đang chịu sự khống chế của Đức thì sao? Cũng là con của gã thầy đồng à?
“Thầy từng kết hôn và có con chưa?”
Bất ngờ Phương Diễm ngẩng đầu lên và hỏi một câu không đầu không đuôi khiến cho Đức không kịp phòng bị, gã buột miệng thốt lên:
“Tôi chưa…”
“Mà cô hỏi vậy làm gì?”
“À, con hỏi tại vì thấy thầy chỉ có một mình, trông có vẻ khá cô đơn.” Cô bình thản đáp.
“Đời tôi sinh ra chỉ dành cho việc hầu cửa quan, cửa thánh, làm việc thiện giúp người khó khăn nên cũng chẳng còn tâm sức đâu mà quan tâm đến chuyện nhi nữ tình trường. Người thường như anh chị không hiểu được đâu.”
Nhìn dáng vẻ ta đây của gã, cô và anh chỉ gật đầu mỉm cười chứ không đáp.
“Vậy là thật sự không còn cách nào khác để luyện tiểu quỷ à thầy?” Quang Huy tiếc nuối nói.
“Không có, nếu sau này anh chị có con nhưng không muốn sinh thì trong thời kì mang thai khoảng bảy đến chín tháng đến gặp tôi.”
Nghe những lời nói vô nhân tính thốt ra từ miệng kẻ đối diện, bàn tay buông thõng bên hông của Phương Diễm vô thức siết chặt.
Ý của gã là lấy bào thai sống luyện tiểu quỷ ư?
Sao gã có thể tàn nhẫn như thế.
Kẻ này nhất định phải chết!
Một suy nghĩ điên loạn bất ngờ xuất hiện khiến cho cô giật mình.
Phương Diễm nhận ra, tất cả những điều gì liên quan đến gã thầy đồng dởm, đều khiến cô khó chịu một cách khó hiểu.
Từ khi nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của gã trong giấc mơ cũng thế và bây giờ cũng không ngoại lệ.
Phải làm thế nào để moi thông tin quỷ anh từ miệng của gã đây?
Lòng cảnh giác của gã thầy đồng rất cao, gã luôn kín miệng như bưng. Phải đến khi anh Quang Huy nói có quen biết với Trần Lâm thì gã mới chịu hé lộ một chút thông tin về việc luyện tiểu quỷ.
Rõ ràng cô và anh biết rõ Đức luyện tiểu quỷ và quỷ anh nhưng qua miệng gã, chỉ có duy nhất tiểu quỷ được nhắc đến.
Sự tồn tại và thông tin của quỷ anh hoàn toàn bị dấu kín.
Vừa rồi, cô hỏi bất ngờ về việc lấy vợ và có con, gã đáp rằng “không”, chứng tỏ quỷ anh không phải con ruột và có khả năng gây nguy hiểm cho gã.
“Thầy có chắc rằng bản thân chỉ luyện mỗi tiểu quỷ cho Trần Lâm không?”
Quang Huy hỏi lại mới vẻ nghi ngờ.
“Ơ cái anh này, tôi nói điêu anh làm gì. Muốn có tiểu quỷ thì phải dùng chính con ruột của mình để luyện. Nếu xác định dùng đứa trẻ trong bụng để luyện thì bắt đầu từ ngày đầu tiên của thai kì tháng thứ ba, mỗi ngày phải làm phép và cho mẹ bầu uống máu đầu tim trộn với tro bùa chú của người đàn ông mới có hiệu lực.”
“Vậy đứa trẻ màu đỏ có sừng trên đầu tôi nhìn thấy khi vừa mới đặt chân vào nhà thầy là thứ gì? Chả lẽ không phải tiểu quỷ ư?”
Gã thầy đồng giật thót, mồ hôi rịn ra đầy trên trán, gã nhìn anh với ánh mắt hoảng hốt.
Sau đó…
“Rầm~”
Đức lật tung chiếc bàn gỗ nhỏ để đầy sớ bên cạnh về phía Quang Huy và Phương Diễm. Lợi dụng lúc hai người đưa tay chặn lại chiếc bàn và sự hỗn loạn nhất thời, gã bật dậy, lao nhanh như một con cắt về phía lối cửa hông nối liền với nhà chính.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, thân hình nhỏ thó của gã đã khuất khỏi tầm mắt của hai người.
“Đuổi theo.” Anh thét lớn, thân hình cao lớn theo sát bóng người trước mắt.
Phương Diễm bật người dậy, lao nhanh về phía cánh cổng sắt rỉ sét ngoài sân, chặn không cho Đức chạy ra khỏi nhà.
Hai người không quen thuộc với địa hình ở đây nên nếu để gã thầy đồng thoát ra ngoài, chẳng khác gì việc thả hổ về rừng, thả cá về biển.
Về phía Quang Huy, anh theo sát bước chân của Đức. Nhưng đến một góc khuất của bức tường, anh đã bị mất dấu của gã.
Mặc dù đã tìm mọi ngóc ngách trong nhà mấy lần nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng của Đức.
Anh bước ra ngoài sân nhìn Phương Diễm.
Cô nhìn anh rồi khẽ lắc đầu, ý bảo Đức chưa từng chạy ra khỏi sân.
Quang Huy nhíu chặt mày, căn nhà này nhất định có hầm hoặc phòng bí mật. Vấn đề là nó nằm ở đâu?
Anh ngẩng lên nhìn bầu trời đen thẫm trên đầu, lại liếc mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay trái.
Bảy giờ, mười ba phút.
“Lại đây.” Anh nhìn cô rồi nói.
Phương Diễm gật đầu, trước khi đi cô còn cẩn thận cài lại khoá cổng, nhỡ may gã thầy đồng xông ra ngoài còn có thể cản lại bước chân của gã một vài phút.
“Anh mất dấu gã ở chỗ nào?”
“Sau bức tường kia.” Quang Huy chỉ tay
Cô nương theo hướng chỉ tay của anh, do không bật đèn nên căn nhà tối om, chỉ có chút ít ánh sáng heo hắt len lỏi qua ô cửa hông của điện thờ chiếu vào trong nhà. Cả căn phòng âm u và tối tăm trông rất đáng sợ.
Phương Diễm bất giác rùng mình, cô quay sang hỏi anh:
“Giờ mất dấu gã rồi, chúng ta quay về biệt thự à anh?”
“Không, Khánh Lam và Minh Khôi đã chuẩn bị lưới để thu quỷ anh nên hôm nay bằng mọi giá chúng ta phải dụ quỷ ra ngoài.”
“Nhưng giờ bị mất dấu gã Đức rồi, làm sao để tiếp cận quỷ anh đây.”
“Vừa nãy anh cố ý hỏi khó để gã sợ hãi chạy trốn, mục đích chính là để gã trốn đến chỗ nhốt quỷ anh.”
“Vậy là vừa nãy anh nói nhìn thấy quỷ là nói dối ư?”
Anh mỉm cười, gật đầu.
“Chắc không phải anh cũng cố tình để mất dấu gã đấy chứ?”
Phương Diễm nhìn ảnh với vẻ ngờ vực. Với thể lực và độ nhạy bén của anh, cô cũng khá bất ngờ khi Quang Huy lại để mất dấu đối phương.
Do ngồi sát vào người anh nên ngay từ khoảnh khắc thốt ra câu nói dối về quỷ anh, Phương Diễm đã cảm nhận được cơ thể của anh có sự chuẩn bị, cơ bắp rắn chắc căng chặt và gần như ngay khi Đức hất tung bàn anh đã bật dậy khỏi chiếc chiếu hoa.
“Ừ, là anh cố ý để mất dấu gã.”
“Tại sao chứ?”
Trước câu hỏi của cô, anh không trả lời ngay mà hỏi ngược lại:
“Em nghĩ là tại sao?”
Phương Diễm đưa tay lên vân vê cằm, đầu nhanh chóng nhảy số.
Đức là một kẻ cẩn thận và kín miệng, sau nhiều lần dò hỏi nhưng không thành, anh đã nói dối về việc nhìn thấy quỷ anh, cố ý đánh động gã.
Sau đó, rõ ràng có thể tóm gọn tên thầy đồng khi đang chạy trốn nhưng anh lại để mất dấu đối phương.
Dựa vào hai điều trên, chứng tỏ anh biết trước Đức sẽ bỏ chạy xuống chỗ có quỷ anh ẩn nấp nên đã cố tình thả dây câu cá lớn.
Với tính cách đa nghi, đồng thời trước đó quỷ anh đã từng thoát khỏi khống chế của mình, chắc chắn Đức sẽ chạy xuống chỗ giấu quỷ để xác nhận.
Vì thế, bây giờ chỉ cần tìm ra chỗ của quỷ anh là sẽ tóm được gã thầy đồng dởm. Sau đó, họ sẽ dùng thận phận của mình để ép khẩu cung gã.
Đây đúng là kế một mũi tên trúng hai con nhạn.
Nhưng làm thế nào để tìm ra hầm bí mật bây giờ?
Nghĩ thế nào Phương Diễm hỏi luôn ra miệng thế ấy:
“Nhưng giờ chúng ta đã mất dấu gã, làm thế nào để tìm thấy hầm bí mật?”
Anh đã sớm thu lại nụ cười trên khoé miệng, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi:
“Đến bây giờ vẫn chưa chịu xuất hiện à? Đã đến lúc mày phát huy tác dụng và có cơ hội trả thù rồi đấy.”
Phương Diễm đơ người…anh đang nói chuyện với cô hay là với ai khác?
Đúng lúc này…