Chương 65: Tiểu Quỷ-Cầu Con

Sáng hôm sau, Phương Diễm bị đánh thức bởi tiếng chim hót ngoài cửa sổ. Cô đi chân trần bước xuống sàn, cảm nhận sự lạnh lẽo truyền đến từ dưới chân, cơn buồn ngủ còn sót lại hoàn toàn bay biến.

Roẹt!

Phương Diễm đưa tay kéo rèm cửa, dõi mắt nhìn ra ngoài. Đập vào mắt là bầu trời trong vắt với những áng mây trắng tinh như chiếc kẹo bông gòn bồng bềnh đầy ngọt ngào.

Ánh nắng vàng ươm tinh nghịch vương trên những phiến lá xanh mướt, tinh nghịch hắt qua ô cửa sổ, chiếu thẳng vào phòng khiến cho sàn nhà lát gỗ sáng bừng đầy sức sống.

“Ngày hôm nay có thực sự yên bình như vẻ bề ngoài nó thể hiện?" Cô nghĩ trong đầu.

Thôi kệ đi, việc đến đâu hay đến đó. Người xưa có câu:“binh đến nước chặn, nước đến đất ngăn” lo gì những việc chưa xảy ra.

Phương Diễm vươn vai, hít một hơi thật sâu rồi quay người bước vào nhà vệ sinh. Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi dự định xuống lầu phụ giúp chị Khánh Lam làm bữa sáng.

Tuy nhiên, khi vừa đặt chân xuống phòng khách, mùi cháo thịt lạc băm hành thơm phức đã tràn ngập khoang mũi, kích thích vị giác khiến cho cô ảo não.

Đã muộn, có lẽ chị đã chuẩn bị xong.

Nhiều lúc Phương Diễm nghĩ, khẩu vị của bản thân sẽ bị chiều hư bởi vì mẹ và chị Khánh Lam mất.

Đã có lần cô hỏi chị: “Tại sao chị Khánh Lam lại thích nấu ăn như thế? Chị không thấy mệt mỏi khi phải chuẩn bị đồ ăn cho mọi người sao?”

Phương Diễm nhớ khi ấy, chị đã cười và cốc nhẹ vào trán cô một cái rồi nói:

“Bởi vì đối với chị nấu ăn không đơn giản là sở thích mà nó còn là một phương pháp giúp giảm căng thẳng, giúp cân bằng giữa công việc thường xuyên phải tiếp xúc với những thứ "xấu xí” và cuộc sống thường ngày.”

“Hơn nữa, nấu ăn cho anh chị em của mình làm sao có thể thấy phiền được cơ chứ.”

Khi ấy, Phương Diễm chợt ngộ ra và hiểu được những thành viên trong đặc nhiệm thân thuộc và coi trọng nhau đến mức nào.

Anh chị em ư? Từ giờ cô sẽ có thêm ba người anh và một người chị đáng kính nữa.

“Chào buổi sáng!” Minh Khang tiến đến từ phía sau, cậu vỗ nhẹ vào vai Phương Diễm, nói.

“Ơ…chào buổi sáng anh Minh Khang.” Cô bị giật mình bởi âm thanh đột ngột, đơ người ra một lúc mới kịp phản ứng chào lại.

“Mới sáng sớm làm gì mà em đã ngây người ra như phỗng thế?”

"Chưa tỉnh ngủ à?” Cậu nheo mắt, giọng hài hước.

Phương Diễm tỉnh bơ đáp:

“Có sao? Em đâu có ngẩn ngơ đâu.”

Minh Khang nhún vai, không tiếp tục đề tài vừa nãy nữa. Cậu rướn người về phía phòng ăn, cổ vươn dài, hít một hơi thật sâu.

“Thơm quá~”

Tiếp đến Phương Diễm nghe thấy cậu nói nhỏ:

“Chắc dạo này chị Khánh Lam căng thẳng lắm đây….”

“Làm sao mà anh biết được hay vậy? Em vẫn thấy chị bình thường mà.”

Minh Khang nhìn cô lắc đầu, làm bộ dáng thần bí, mãi đến khi Phương Diễm sắp hết kiên nhẫn cậu mới chậm dãi nói:

“Em mới vào nên không biết đó thôi, mỗi khi gặp vấn đề khó khăn, căng thẳng hoặc buồn là chị Khánh Lam lại chăm chỉ nấu ăn hơn bình thường. Em xem, bây giờ mới là 6 giờ kém vậy mà chị ấy đã chuẩn bị xong hết thức ăn rồi…”

“Với cả, tối hôm qua chỉ có bốn người ăn cơm, tính cả cảnh sát Nguyệt mới là năm người nhưng chị ấy lại nấu lượng thức ăn cho mười người.”

Phương Diễm gật gù nhớ lại.

Quả thật, bữa tối hôm qua cơm nước phong phú, chay mặn có đủ. Người không biết nhìn vào còn tưởng nhà có cỗ cũng nên.

“Hai đứa thì thầm cái gì ngoài đó đấy? Nhanh vào ăn sáng.” Giọng Khánh Lam bất ngờ vọng ra từ trong bếp.

“Tuân lệnh sếp, em đến ngay đây~” Minh Khanh hí hửng đáp lại.

Hai người vào đến phòng ăn thì phát hiện đội trưởng đã ở đó từ bao giờ. Trên tay anh cầm một chiếc máy tính bảng màu đen, trước mặt đặt một tách cà phê vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, che đi chiếc cằm cương nghị và sống mũi cao thẳng.

Sau khi đợi Phương Diễm và Minh Khang ngồi vào bàn ăn, bốn người nhanh chóng hoàn thành bữa sáng của mình rồi chia nhau thực hiện nhiệm vụ đã bàn tối hôm trước.

Do Minh Khang đã bị lộ mặt nên nhiệm vụ tìm bắt gã Đức rơi xuống người Quang Huy và Phương Diễm. Hai người còn lại, Khánh Lam và Minh Khang sẽ ở lại biệt thự chuẩn bị “bẫy” bắt quỷ, đồng thời bảo vệ hai người phụ nữ và Minh Khôi.

Có lẽ đêm nay sẽ có một cuộc chiến đẫm máu…

Vụ án cũng nên đi đến hồi kết…

———

Từ sáng sớm, Đức đã nhận được cuộc điện thoại của một người đàn ông, người này nói rằng vợ chồng anh ta bị hiếm muộn nên rất khó có con, biết được danh tiếng của gã thông qua đồng nghiệp nên đã liên hệ.

Họ muốn nhờ gã làm phép “cầu con” giúp, gia đình có điều kiện nên bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần giúp hai người có được đứa con nối dõi tông đường.

Còn nhớ khi ấy, Đức đã nghĩ thầm trong bụng: Ngu ngốc! Không có con sao không đến bệnh viện khám mà liên hệ với gã làm gì không biết.

Nghĩ thì nghĩ thế thôi nhưng ngoài miệng Đức vẫn tươi cười đáp ứng. Đời mà, làm gì có ai chê tiền đâu! Mỡ đưa đến miệng tội gì mà không húp.

Vậy là giữa gã mà đôi vợ chồng trẻ đã có một cuộc hẹn vào năm giờ chiều nay.

Vì nghĩ có khả năng sẽ kiếm được một khoản tiền kếch xù nên cả ngày Đức chỉ ru rú trong nhà không đi đâu, chỉ chăm chăm đợi “con mồi” sa vào bẫy.

Đúng năm giờ chiều.

Nhìn những cánh chim nhỏ hối hả về tổ sau một ngày dài kiếm ăn, chả hiểu sao trong lòng Đức lại càng cảm thấy bức bối và khó chịu đến lạ.

Thế quái nào mà gã lại linh cảm có điều chẳng lành sắp đến với mình nhỉ? Gã chống cằm nghĩ ngợi.

Cạch!

Âm báo đúng năm giờ vang lên, lôi tâm trí của Đức về với thực tại. Gã đứng dậy khỏi chiếc ghế đẩu đặt trước hiên nhà, mắt hướng về phía cánh cổng sắt đã tróc sơn.

Trong con ngươi đen thẫm của Đức phản chiếu hình ảnh hai bóng người xuất chúng. Họ bước xuống từ chiếc xe hơi màu đen sang trọng.

Đôi vợ chồng này…nói sao nhỉ?

Ngoại hình xuất chúng, thần thái ngút ngàn, đến nỗi ánh hoàng hôn rực rỡ cũng chỉ có tác dụng làm nền cho hai người. Họ ưu nhã dảo bước về phía này.

“Chậc, đúng là người có tiền có khác…” Đức vuốt cằm bật thốt.

“Con mồi béo đến rồi~” Gã cười một cách thích thú, bày ra dáng vẻ tươi cười bước về phía cổng.

“Anh có phải là anh Quang Huy gọi cho tôi lúc sáng không nhỉ?” Gã lên tiếng chào hỏi trước.

“Đúng vậy, chào thầy.” Anh đưa tay ra phía trước nắm lấy bàn tay đen sạm của người đối diện.

Đức cười cười, đưa mắt quan sát Phương Diễm từ trên xuống dưới một lượt:

“Còn đây là…?”

Phương Diễm mỉm cười, đáp:

“Con là vợ anh Quang Huy, hôm nay đến cửa quan nhờ giúp đỡ, mong thầy chiếu cố cho vợ chồng con.”

Nghĩ vài giây, cô lại bồi thêm một câu nữa:

“Về vấn đề tiền long thầy không cần lo đâu ạ. Giá bao nhiêu vợ chồng con cũng chịu, miễn là cầu được đứa con cho vui cửa vui nhà.”

Gã Đức mừng rơn trong lòng, nhiệt tình mời hai người đi về phía cửa “điện”-nơi thờ cúng của gã. Điện là ngôi nhà một gian nhỏ, nằm sát bên trái của nhà chính tính theo ánh mắt của người từ trong nhà chính nhìn ra.

Theo chân Đức, phía sau lưng gã, Quang Huy và Phương Diễm âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau. Môi Phương Diễm mấp máy nói với Quang Huy.

Cô nói: “Moi thông tin về quỷ anh."

Anh nhìn cô rồi gật đầu, ánh mắt nhanh chóng lướt qua cách bài trí điện thờ một lượt. Đây là một ban thờ Điện Tam Tứ Phủ tại gia tiêu chuẩn gồm ba ban chính: Công Đồng, Sơn Trang và Trần Triều.

Ban Công Đồng gồm tám tầng chính. Theo thứ tự từ cao xuống thấp lần lượt là: tượng quan thế âm bồ tát, tượng Ngọc Hoàng thượng đế, tượng tam toà Thánh Mẫu, tượng ngũ vị Tôn ông, tượng tứ phủ chầu bà, tứ phủ ông Hoàng, tứ phủ thánh cô, cuối cùng là ngũ hổ, quan bạch, quan xà.

“Anh chị ngồi xuống đây, xưng tên tuổi ,quê quán để tôi làm lễ thưa với quan trên.” Giọng gã Đức cất lên, gã chỉ tay ra hiệu hai người ngồi xuống tấm chiếu trải trước ban thờ.

Phương Diễm gật đầu, nửa quỳ nửa ngồi ngay sát bên cạnh Quang Huy.

Hiện tại đầu cô đang rất đau, một bên là mùi hương gay mũi của khói hương, còn một bên là mùi hương bạc hà mát lạnh toả ra từ trên người anh. Hai thứ mùi không ăn nhập với nhau khiến cho gân xanh trên thái dương giật liên hồi.

Cô không rõ tại sao mùi khói trong điện thờ lại khó ngửi đến thế. Hơn nữa, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Đức, trong lòng cô bỗng tràn đầy cảm xúc tức giận và căm phẫn khó hiểu.

Phải cố gắng lắm cô mới điều chỉnh được biểu cảm gương mặt, ngăn không cho gã thầy đồng nhìn thấy.

Phương Diễm cúi đầu che đi gương mặt nhăn nhó. Nghĩ một lúc, cô bèn dịch người sang bên trái một chút, đến khi cánh tay chạm vào người Quang Huy mới dừng lại.

Ngay lập tức, hương bạc hà mát lạnh toả ra từ trên người anh bao phủ toàn bộ hơi thở của cô, xua tan đi cảm giác bức bối trong lòng.

Khẽ thở hắt ra một hơi đầy thoải mái, Phương Diễm ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện đôi mắt đen tràn đầy ý cười của Quang Huy. Anh không nói gì, môi mỏng khẽ cong, đôi mắt đen láy đối mắt với cô khoảng vài giây.

Không gian dường như ngưng đọng tại khoảnh khắc này, chỉ còn lại cô và anh, ngay cả âm thanh lầm rầm đọc kinh cầu khấn và tiếng gõ mõ đều đặn của gã Đức cũng không thể lọt vào tai Phương Diễm lúc này.

Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nam tính góc cạnh của anh…

Bùm!

Mặt Phương Diễm đỏ bừng, chưa ngẩng đầu lên được bao lâu lại vội vàng cúi xuống một lần nữa.

Nam mô a di đà phật!

Mô phật!

Mô phật!

Nam tức thị sắc, sắc tức thị không~

Không thể để sắc đẹp mê hoặc được!

Nhưng cho dù xấu hổ đến thế nào đi nữa cô cũng mặc kệ, cánh tay vẫn dán sát vào tay anh, quyết tâm để bản thân bị bao phủ bởi hương bạc hà mát lạnh.

Dù anh có chê cười, cô cũng không muốn ngửi mùi khói hương kì lạ ở đây đâu.

“Thầy vừa nói gì cơ?” Quang Huy thu lại ý cười trong đáy mắt, anh ngẩng đầu hỏi Đức.

“Tôi hỏi: anh chị muốn cầu con trai hay con gái.”

Đức bực bội nhắc lại câu hỏi của mình, gã cảm thấy sự xao nhãng của hai vợ chồng trước mắt tương đương với việc không tôn trọng gã.

Phương Diễm nhanh chóng thu lại cảm xúc xấu hổ, chỉ trong tích tắc ngắn ngủi, khi ngẩng đầu lên một lần nữa, toàn bộ gương mặt được bao phủ bởi cảm xúc vui mừng, ánh mắt long lanh đầy nước, miệng lắp bắp.

“Thầy…thầy…giúp được hai vợ chồng con đúng không ạ? Chỉ cần có con là được, con trai hay con gái đều quý.”

Gã Đức nhếch miệng, nhìn dáng vẻ vui mừng của Phương Diễm, gã biết con mồi đã cắn câu nên ung dung đáp:

“Tôi hỏi để biết còn báo giá, cầu con gái giá cả sẽ mềm hơn cầu con trai. Hơn nữa tôi xem qua ngày sinh của anh chị thấy “phạm" nhiều lắm. Muốn cầu con thì phải dâng lễ lớn hơn người khác.”

Ngày sinh ư?

Hừ, gã chỉ xem ngày sinh giả của cô và anh Quang Huy thì biết được cái đếch gì chứ, chỉ giỏi doạ nạt người khác. Phương Diễm nghĩ thầm trong lòng.

“Tôi không quan tâm đến giả cả, thầy cứ chuẩn bị đồ cúng cho chúng tôi là được.”

Quang Huy bên cạnh tiếp lời, trong lời nói mang ý thoải mái, không để tâm đến vấn đề tiền bạc càng làm khiến cho Đức củng cố niềm tin trong lòng.

“Thế thì tôi cầu cho anh chị con trai nhé, phí dâng lễ là năm trăm triệu, bất kể có thành công hay không đều phải mất phí này. Nếu chị nhà có bầu thì anh chị trả lễ thêm hai trăm triệu nữa…”

Gã dừng lại lại một chút để quan sát biểu cảm của Quang Huy, thấy anh không mảy may dao động lúc này mới yên tâm nói tiếp:

“…Nể tình anh chị thành tâm đến cửa thánh, tôi lấy giá hữu nghị cho anh chị, lấy bằng giá cầu con gái, nếu chị nhà mang bầu chỉ cần trả lễ một trăm triệu là được. Anh chị thấy thế nào?”

“Được, không thành vấn đề.” Anh thoải mái đáp.

Đến lúc này, Đức đã khó thể kiềm chế được biểu cảm vui mừng trên mặt. Gã phải kìm nén hết sức mới có thể đè nén được khoé môi có xu hướng nhấc lên cao.

Xập bẫy rồi~ Ha ha ha…

Trong lúc đang ăn mừng trong lòng, bất ngờ Đức lại nghe thấy một câu nữa từ miệng người đàn ông đối diện.

“Tôi nghe nói thầy có phép luyện tiểu quỷ giúp gia đạo yên ấm, công việc kinh doanh thuận lời phát đạt, không biết thầy có thể giúp vợ chồng tôi luyện chế một đứa không?”

Đức tái mét mặt…