Một tia sáng tỏ loé lên trong não bộ Phương Diễm.
Nghe câu cuối cùng của Quang Huy, mọi chuyện đã được sáng tỏ, mọi chi tiết rời rạc và mắt xích của vụ án được kết nối với nhau một cách bài bản.
“Ai có thể nói xem, mối liên hệ giữa các chi tiết và những đối tượng liên quan là gì?”
Vị đội trưởng nào đó mặc dù đã biết hết mọi chuyện nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của những thành viên còn lại.
Phương Diễm cảm thán trong lòng: “Anh Quang Huy quả là một lãnh đạo tài năng”, từng bước dẫn dắt suy nghĩ của mọi người đi đến kết luận cuối cùng.
Thay vì tự tư duy, tự suy luận một mình rồi đưa ra kết luận, anh lại muốn đồng hành cùng tiến cùng lùi với đồng đội. Rất đúng với câu nói: “Muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì đi với bạn.”
“Lan có mối quan hệ tình cảm với Trần Lâm, điều này đã được chứng thực thông qua lời nói của mẹ cô ấy. Không phải dạng quan hệ yêu đương bình thường mà là “cặp bồ” theo kiểu kiều nữ và đại gia.”
"Hơn nữa, việc phát hiện ra chiếc nhẫn bạc có khắc tên Trần Lâm càng củng cố thêm điều này. Khẳng định cái chết của cô ta có liên quan đến Trần Lâm. Anh ta đã giết hại Lan sau đó vứt xác thủ tiêu nhưng lại bị Đức phát hiện.” Quang Huy dẫn đầu mở lời trước.
Phương Diễm tiếp lời:
“Em thông qua năng lực thông linh thấy được cảnh Đức đang đào hố trôn xác, bụng thi thể bị mổ, đứa trẻ biến mất chứng tỏ gã ta chính là kẻ lấy đi xác thai nhi rồi dùng tà thuật luyện thi. Đức là một thầy đồng nên điều này hoàn toàn có thể xảy ra.”
Tiếp đến cô lại nói:
“Vì thế chúng ta đã có câu trả lời cho việc tại sao quỷ anh lại bất chấp thời gian đang là ban ngày lại đến lấy mạng Nguyệt. Nó chịu sự kiểm soát và điều khiển của Đức, vì một nguyên nhân nào đó tạm thời thoát khỏi sự khống chế của gã xông ra ngoài.”
“Đồng thời Đức nghĩ rằng bản thân bị lộ nên mới chạy trốn khi anh Minh Khang tìm đến.”
Khánh Lam bên cạnh gật đầu đồng ý. Cô bổ sung:
“Điều đáng nói ở đây, Đức chỉ là một thầy đồng vớ vẩn, làm cách nào mà gã có được phương pháp luyện thi cao cấp. Chỉ trong khoảng thời gian vài tháng ngắn ngủi quỷ anh gã luyện chế có thể đạt đến cấp độ ác linh."
“Trần Lâm và cái chết của Đào Bá Khiêm có liên quan đến nhau. Nói cách khác, anh ta chính là hung thủ thực sự.”
"Chị đã điều tra qua, Trần Lâm chính là ông trùm dấu mặt đứng sau Hoàng Thiên. Ngoài thân phận giám đốc công ty vật liệu xây dựng Hoàng Thạch, anh ta còn là ông trùm trong thế giới ngầm ở Bắc Giang, mối quan hệ trải rộng khắp nơi.”
“Hồ sơ đen lần này không đơn giản như chúng ta nghĩ, nó không chỉ liên quan đến những việc cõi âm mà còn có mối liên hệ mật thiết, đan xen với vụ án tội phạm ma tuý nghiêm trọng gần đây.” Minh Khang kết luận.
“Đúng vậy.” Quang Huy đồng ý, anh quan sát sắc mặt nghiêm trọng của đồng đội một lượt rồi nói tiếp:
“Minh Khang phát hiện án mạng trong căn nhà hoang gần nhà Đức cho thấy trong khi quỷ anh trốn thoát, nó đã bắt gặp nạn nhân và ra tay sát hại người mẹ một cách man dợ, còn về phần đứa trẻ thì trực tiếp ăn sống.”
“Nhưng tại sao nó lại giết hại người vô tội?” Minh Khang hỏi. Cậu không muốn nhớ lại cảnh tượng kinh dị trong căn nhà hoang, nó khiến cho bữa cơm tối vừa ăn kháng nghị ầm ĩ đòi ra ngoài.
“Bởi vì ghen tị, căm phẫn hoặc đơn giản chỉ vì nạn nhân có quá nhiều điểm trùng lặp với mẹ của nó nên quỷ anh muốn thế chỗ đứa trẻ trong bụng cô ta. Nên nhớ rằng, Lan bị sát hại khi mang thai ở thánh thứ tám.” Phương Diễm trả lời.
“Nếu như thế chẳng phải sẽ có thêm nhiều phụ nữ mang thai bị đưa vào tầm ngắm ư?” Cậu có chút ngờ vực.
“Mọi người chú ý lên đây.”
Quang Huy gõ tay xuống bàn nhằm thu hút sự chú ý. Anh dùng nút bấm tự động chuyển trang powrepoint, ngay lập tức màn hình cỡ lớn xuất hiện ảnh chân dung của bốn cô gái trẻ.
“Đây là…?” Khánh Lam không hiểu ý anh, hỏi.
“Đây là chân dung của bốn cô gái được đưa vào diện bảo vệ. Tất cả đều mười chín tuổi, trùng ngày tháng năm sinh với Hoàng Thị Lan.” Anh giải đáp.
Phương Diễm để ý thấy một trong bốn người có một cô gái để tóc ngang vai được khoanh tròn bằng bút màu đỏ. Cô gái tên là Hoàng Thị Tuyết. Không nghĩ ngợi nhiều, cô lập lức chỉ tay vào người này rồi hỏi:
“Anh Quang Huy, tại sao trong bốn người chỉ có cô gái này được đánh dấu bằng bút đỏ. Có điều gì đặc biệt sao?”
Quang Huy nhìn cô:
“Hỏi hay lắm. Trong bốn người chỉ có duy nhất Hoàng Thị Tuyết đang mang thai. Hơn nữa, hiện tại đứa trẻ đã tám tháng tuổi.”
“Khụ khụ….” Minh Khang đang uống nước ho sặc sụa, cậu khá bất ngờ với thông tin đội trưởng vừa cung cấp.
Thai phụ tám tháng tuổi ư?
Vậy chẳng phải cô gái này sẽ có nguy cơ trở thành nạn nhân tiếp theo của quỷ anh sao?
Bàn tay đặt trên bàn của Khánh Lam siết chặt, cô nhíu mày, tâm trí rơi vào một mảng hỗn loạn, miệng lẩm bẩm:
“Cần đảm bảo an toàn cho cô gái này.”
“Sau khi kết thúc cuộc họp ngay lập tức đến nhà đón Tuyết về biệt thự để bảo vệ.”
Ngồi bên cạnh, Phương Diễm trầm ngâm một lát. Trong đầu nhanh chóng xoay chuyển nghĩ đối sách.
Nếu đưa thai phụ về biệt thự thì ở đây sẽ có hơn hai đối tượng quỷ anh muốn hại gồm: cảnh sát Nguyệt và thai phụ Tuyết, ngay cả anh Minh Khôi cũng có thể là đối tượng trả thù của nó.
Nếu vậy chẳng phải biệt thự sẽ trở thành bia ngắm sao?
Không, thay vì để nơi đây trở thành bia ngắm chi bằng biến nó trở thành "bẫy bắt quỷ" thì tốt hơn.
“Em có ý này…”
———
“Đồng chí cảnh sát…có…có thật là gần đây có tội phạm biến thái chuyên đi sát hại phụ nữ mang thai không?”
Người lên tiếng là Tuyết, cũng chính là đối được cần được bảo vệ đặc biệt trong thời gian gần đây.
Cô rụt rè hỏi Phương Diễm trước khi cô định xoay người rời khỏi phòng, giọng nói kèm theo chút sợ hãi và ngờ vực.
Lúc Tuyết đang ở nhà chuẩn bị đi ngủ thì có hai người xưng là cảnh sát đến nhà hỏi thăm. Một nam một nữ, người nam rất cao và đẹp trai còn người nữ chính là cô gái trước mặt này. Họ nói gần đây xuất hiện một tên biến thái giết hại thai phụ nên cô đã trở thành đối tượng gã ta nhắm đến.
Mới đầu Tuyết cùng chồng không tin, nghi ngờ là lừa đảo nhưng hai người đã đưa thẻ chứng minh thân phận, họ đúng là cảnh sát thuộc công an tỉnh Bắc Giang.
Tuy nhiên, chồng cô vẫn không đồng ý cho cô đi cùng hai người. Anh nói:
“Tỉnh Bắc Giang có biết bao nhiêu phụ nữ mang thai, tại sao cứ nhất thiết phải là Tuyết. Chẳng lẽ công an định bảo vệ hết tất cả mẹ bầu trong tỉnh?”
Đáp án tất nhiên là không thể.
Nghe chồng cô nói thế, cảnh sát nam không nói gì mà chỉ khoát tay ra hiệu, bảo chồng đi ra phía xa nói chuyện. Không biết anh ta nói gì và cho chồng cô thấy gì trong điện thoại mà sau khi xem xong, chồng cô nôn mửa ngay tại chỗ, sắc mặt xanh mét.
Mãi một lúc lâu sau anh mới bĩnh tĩnh, chẳng nói chẳng rằng đi thẳng vào nhà sắp xếp đồ đạc để cô đi theo hai người đến biệt thự ở vài ngày.
Phương Diễm nhìn bộ dạng thấp thỏm của Tuyết, cô mỉm cười trấn an:
“Chị cứ yên tâm, chậm nhất ba ngày sau án sẽ được phá. Chúng tôi sẽ đưa chị về nhà an toàn. Chị cứ coi như đây là một chuyến du lịch nghỉ dưỡng là được.”
“Vâng..gg.”
“Muộn rồi, chị Tuyết đi nghỉ sớm đi nhé.” Sau khi để lại câu nói Phương Diễm xoay người bước ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa thì cô bắt gặp Quang Huy đang đứng đợi bên ngoài. Anh tựa lưng vào tường một cách thoải mái, hai tay đút túi quần, trông có vẻ đã đợi được một lúc khá lâu.
Ánh mắt hai người giao nhau, cả hai đều không nói gì. Phương Diễm đi đến chỗ anh. Phối hợp với cô, Quang Huy cũng đứng thẳng người chờ đợi.
Anh đợi đến khi Phương Diễm bước đến chỗ mình thì sải bước đi song song với cô.
“Đội trưởng, anh nói xem trong ba ngày tới chúng ta có thể bắt được quỷ anh hay không?” Phương Diễm và anh sóng bước, hai chiếc bóng chồng chéo lên nhau.
Anh cũng để ý đến hai chiếc bóng in dưới sàn, mắt nhìn bóng nhưng miệng lại đáp lời cô:
“Muốn dụ quỷ anh ra ngoài thì việc đều tiên cần làm là phải tìm ra sào huyệt thực sự của gã Đức. Dù sao quỷ anh cũng chịu sự điều khiển của gã.”
“Ngày mai chúng ta sẽ đến nhà hắn một lần nữa. Chỉ e là hôm nay đã đánh rắn động cỏ nên em lo gã sẽ bỏ trốn.”
“Sẽ không đâu.”
"Gã ta không thể đưa quỷ anh đi theo hoặc cách nơi yểm quỷ quá xa. Với cấp độ của Đức hiện tại, việc điều khiển quỷ cấp độ ác linh trung cấp là điều quá sức nên gã sẽ không mạo hiểm để lộ sơ hở để bản thân bị cắn trả.”
“Cắn trả ư?” Phương Diễm ngạc nhiên.
“Đúng. Đến loài chó nổi tiếng trung thành còn phản chủ được huống chi là quỷ dữ.”
"Vậy còn Trần Lâm thì sao? Ngày mai chúng ta sẽ bắt anh ta chứ? Em không muốn để gã cứ thế nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."
Cô và anh cùng dừng lại trước cánh cửa phòng màu trắng nọ.
“Em yên tâm. Tuy hiện giờ chưa có chứng cứ xác thực định tội Trần Lâm nhưng có người sẽ không tha cho anh ta đâu.”
Quang Huy bình tĩnh, ánh mắt anh vượt qua đỉnh đầu Phương Diễm nhìn thẳng vào cánh cửa đóng chặt phía sau lưng cô.
“Người ư? Ai vậy?”
“Người mà anh ta đã làm hại…à không, nói đúng hơn thì phải là…oán linh Hoàng Thị Lan mới đúng.”
“Anh nói là xác nữ sao? Cô ta sẽ xuất hiện…”
Âm thanh phát ra từ cuộc trò chuyện nhỏ dần rồi biến mất do Quang Huy và Phương Diễm đã đi xa.
———
Cơn mưa kéo đến bất chợt trong đêm tối lạnh lẽ và âm u.
Trên nền trời, sấm chớp giật liên hồi. Từng cú sét trắng xoá hung hăng rạch nát bầu trời đêm. Gió lốc như hồng thuỷ quật ngã không ít cây cối xung quanh.
“Cạch.”
Đức vứt cây cuốc trong tay ra xa, lương theo ánh sáng từ những tia sét, gã mở chiếc túi đen treo trước ngực ngó vào nhìn một cái.
“Đoàng~”
Trong miệng túi đen ngòm, nửa thân người phía trên của một đứa trẻ lộ ra ngoài. Hai tay nó nắm chặt để song song trước ngực. Trên mặt và người còn dính đầy tia máu đỏ nhàn nhạt.
Những tia máu bị một ít nước mưa chui vào pha loãng, chảy thành một hàng dài trượt trên làn da tái xanh rồi biến mất ở đáy túi.
Đức thở dài một hơi đầy thoả mãn, tâm trạng của gã hiện tại rất tốt, khoé miệng đang nhếch lên cao để lộ ra hàm răng ố vàng cho thấy điều đó.
“Đoàng~”
Thêm một tiếng sấm nữa nổ vang không khác gì tiếng pháo làm mặt đất rung trấn nhè nhẹ…
“Á…phù…phù…”
Phương Diễm bật dậy từ trên giường. Cô đưa tay lên che mắt theo bản năng, mồ hôi lạnh ướt đẫm trên trán và hai bên thái dương.
Thực sự cảnh tượng trong mơ quá tàn ác và kinh khủng.
Cô không muốn thấy những hình ảnh đó một chút nào.
Cơn ác mộng cuốn lấy tâm trí Phương Diễm một cách khó hiểu. Chúng ngang nhiên xâm lấn, không cho phép cô nói lời từ chối hoặc cự tuyệt mà thẳng thừng xuất hiện.
Giấc mơ lần này nói cho cô biết cách gã Đức trôn xác và lấy quỷ anh chưa thành hình ra từ bụng Lan như thế nào.
Có lẽ, cả đời này Phương Diễm sẽ không thể quên được hình ảnh gã đàn ông man rợ trực tiếp dùng hai tay nắm lấy đầu của đứa trẻ lôi ra khỏi bụng mẹ của nó…
Hai hàng nước mắt thương sót chảy dài trên gương mặt nhợt nhạt của cô…