Quang Huy mở đầu cuộc chiến bằng một nhát chém ngọt lịm, Long Ảnh xé không khí, vung mạnh về phía quỷ anh đang lao về phía bên này.
Trước đòn tấn công của anh, quỷ anh không chọn lựa né tránh mà chặn lưỡi kiếm bằng một tay.
Nếu quan sát kĩ, có thể thấy được bàn tay nhỏ xíu của nó chỉ có bốn ngón, thiếu mất ngón út. Gợi nhớ về trận đánh giữa anh và nó hôm ở nhà Nguyệt.
Khác hẳn với hai lần trước đó, thay vì bị thương khi tiếp xúc với lưỡi kiếm, ở lần này Long Ảnh đã bị chặn lại.
Bởi lẽ, sau khi cường hoá, lưỡi kiếm mang sát khí mạnh mẽ cũng không thể làm tổn thương mảy may đến quỷ anh dù chỉ là một chút.
Quang Huy mím chặt môi, đáy mắt trầm xuống. Anh nhìn Long Ảnh trong tay mình, cảm nhận được sự phẫn nộ của kiếm truyền đến thông qua tay cầm.
Nhưng cũng không nghĩ ngợi quá nhiều.
Cơ bắp cánh tay của anh phát lực đầy mạnh mẽ. Quang Huy dồn sức vào chuôi kiếm, với ý định nhấn lưỡi kiếm chém đứt bàn tay ác linh nhưng không thành công.
Quỷ anh đắc ý, tay phải của nó nắm chặt lưỡi kiếm. Bàn tay trẻ sơ sinh nhỏ xíu, mặc dù không thể cầm hết lưỡi kiếm, nhưng lại như một gọng kìm chắc khoẻ ghim chặt không buông.
Ác linh lợi dụng khoảng cách gần và thời khắc chững lại của Quang Huy, nó dùng Long Ảnh làm đòn bẩy, tung mình, lao về phía đầu anh với tốc độ nhanh đến mức kinh ngạc.
Trong điều kiện ánh sáng lờ mờ, bóng quỷ tựa như một ánh chớp màu đen, xé toạc khoảng không, lao về phía kẻ thù trước mặt.
Vuốt quỷ dang rộng, kèm theo đó là tiếng thét dài, có khả năng khiến tinh thần đối phương bị xao nhãng.
Với khoảng cách gần và đứng trước đòn tấn công nhanh như thế, nếu là ai đó khác không phải Quang Huy. Có lẽ, một giây sau đó, đầu đã bị bóp nát như một quả dưa hấu bị ném vào máy nghiền từ lâu.
Ngay cả người luôn tự hào về tốc độ và phản ứng nhanh nhạy như Phương Diễm, cũng không có đủ can đảm, chắc chắn bản thân có thể tránh được đòn tấn công trực diện như thế.
Quang Huy đã sớm có dự liệu từ trước. Khoảnh khắc lưỡi kiếm được vung lên, trong đầu anh đã sớm có tính toán cho riêng mình.
Anh biết rõ, ở trường hợp lưỡi kiếm bị chặn lại, khoảng cách với ác linh quá gần, sẽ là cơ hội tốt để đối phương phản công nên đã đề phòng từ trước.
Anh nghiêng người sang bên phải để né tránh, đồng thời đổi tay cầm kiếm. Long Ảnh vốn nằm trong tay phải, chỉ bằng một cái chớp mắt, nay đã yên vị bên tay trái của anh từ bao giờ.
“Keng~”
Âm thanh giữa kiếm khi va chạm với da thịt cứng rắn của ác linh vang lên khô khốc.
Vì đang ở trên không trung nên quỷ anh không có điểm tựa, dễ dàng bị nhát chém mạnh mẽ của Quang Huy đánh bay sang bên cạnh.
“Rầm!”
Nhìn quỷ anh bị đánh đập vào núi giả, mặc cho thời điểm hiện tại không thích hợp, Quang Huy không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng mang theo ba phần vui vẻ, bảy phần bất đắc dĩ.
“Phương Diễm, em tập trung một chút. Bên này có anh lo nên em tập trung vào trận chiến của bản thân đi.”
Phương Diễm nhún vai, không chút do dự đáp:
“Được ạ.”
Vừa rồi, khi thấy quỷ anh bị đội trưởng đánh bay về phía mình, cô không nhịn được mà ngứa chân, bồi thêm cho nó một cú đá xoáy một trăm phần trăm công lực nữa.
Nhìn núi giả bị trấn vỡ tan tành cũng đủ hiểu cú đá mạnh đến cỡ nào.
Ài~ Quỷ anh không chết cũng mất một miếng da chuyến này.
Phương Diễm tâm trạng rất tốt nghĩ ngợi.
Xích linh lực trong tay cô cũng không nhàn dỗi một giây phút nào, quét mạnh một vòng 360 độ, đánh cho vài chục tà linh không sợ chết tan thành mây khói.
Quay lại về phía quỷ anh lúc này, sau khi bị đánh bay, nó ngay lập tức đứng dậy, nhưng lại không chọn tiếp tục tấn công mà đứng im một chỗ không biết định làm gì.
“À a à a a…”
Là bài hát quỷ dị với giai điệu quen thuộc như lần thao túng gã Đức dưới hầm bí mật cách đây không lâu.
Không, nói là bài hát cũng không đúng, chính xác hơn đây phải gọi là giai điệu-một giai điệu hết sức quen thuộc- “À ơi”.
À a a à à ơi~
À a a à ời
Con ơi, con ngủ cho ngoan
Để mẹ đi cấy, đi cầy…
Con ơi!
Con ngoan, con ngủ đi con…
À a a à ơi….
Âm thanh ma mị vang vọng trong đếm tối, khi gần khi xa, khi trầm khi bổng. Lại có lúc cao vút trong veo, có khi thì trầm khàn lạnh lẽo. Thứ âm thanh hoà mình vào đêm tối, có sức mạnh dẫn dắt con người đến với miền cực lạc.
Phương Diễm mơ màng nghĩ: cô cảm thấy cuộc sống hiện tại quá mệt mỏi và buồn tẻ.
Suốt mười tám năm qua, cô chưa một lần được nếm thử cảm giác trải qua sinh nhật trọn vẹn bao giờ. Cũng chưa một lần được hoà mình vào màn đêm một cách tự do và thoải mái.
Đêm, đối với Phương Diễm là nỗi ám ảnh, là nỗi kinh hoàng mà không một tờ giấy hay bút mực nào có thể diễn giải.
Mười tám lăm, tương đương với 6570 ngày, tương ứng với 6570 lần mặt trời lặn, cũng là 6570 lần căng thẳng và sợ hãi tìm đến đè ép tinh thần chính mình.
Thật mệt mỏi~
Cô không muốn tiếp tục sống cuộc sống như thế này nữa…
Muốn giải thoát…
Thật muốn chết…
Chết?
Ừm, hay là cứ thế chết quách đi cho xong…
Phương Diễm cảm thấy nghẹt thở, lồng ngực nóng ran, phổi do thiếu không khí co lại như có một bàn tay vô hình siết chặt từ bên trong.
Thịch!!
Trái tim đập có quy luật rõ ràng trong khoang ngực cũng trở nên yếu ớt, co bóp một cách chậm rãi. Cổ họng tắc nghẽn, hơi thở bị ép lại thành những tiếng khò khè khe khẽ.
Phương Diễm cảm thấy cái chết đang tiến lại gần.
Mặc dù cơ thể đau đớn, nhưng tinh thần lại đạt được niềm khoái lạc và thoả mãn tột độ, một cảm giác trước đây cô chưa từng được trải qua.
Thật thoải mái~
Đột nhiên, có một giọng nói tràn ngập kinh ngạc vang lên bên tai, kèm theo đó là mùi hương bạc hà mát lạnh ập tới.
Ai đó đang dùng sức mạnh cưỡng ép tách đôi bàn tay Phương Diễm ra khỏi cần cổ trắng nõn.
“Em làm gì vậy?”
“Phương Diễm, tỉnh…tỉnh…”
“Định thần lại…”
Hương bạc hà thơm ngát đầy dễ chịu xâm chiếm lồng ngực, giúp cho đầu óc Phương Diễm tỉnh táo đôi chút.
Cô nhận thấy hai tay của mình bị một bàn tay của Quang Huy giữ chặt, tay còn lại của anh vỗ nhẹ vào má cô, ánh mắt đen láy tràn ngập lo lắng.
Dõi mắt về phía trước là chị Khánh Lam đang dùng búa chú ngăn cản đám ma quỷ tới gần. Thêm nữa là kết giới bảo vệ màu xanh nhạt do Minh Khang bày ra.
Cậu nhìn cô, lo lắng hỏi:
“Em sao thế? Tại sao lại tự bóp cổ mình.”
“Em…”
Cô lắc đầu, phát hiện âm thanh phát ra đã khản đặc. Vừa nãy, sau khi “tiếng hát” của quỷ anh vang lên. Phương Diễm cảm thấy đó là một giai điệu quen thuộc nên vô thức nhẩm theo, sau đó…
…Không còn sau đó nữa.
Đến khi tỉnh lại thì đã thấy tỉnh cảnh như hiện tại.
Quang Huy trầm giọng:
“Vừa nãy em bị quỷ âm điều khiển, tự đưa tay lên bóp cổ chính mình. Nếu không phải anh thấy quỷ anh có điều bất thường, chỉ đứng im một chỗ không chịu động đậy, thì đã không thể phát hiện ra em đang bị thôi miên.”
“Cũng giống như gã thầy đồng Đức bị quỷ âm điều khiển mất lý trí dưới tầng hầm chiều nay. Suýt chút nữa em đã tự bóp cổ đến chết.”
Phương Diễm sửng sốt.
Hoá ra cảm giác nghẹt thở vừa rồi là do cô tự bóp cổ chính mình mà ra. Cô không ngờ quỷ âm của ác linh lại lợi hại đến thế.
Rõ ràng lúc mới xuất hiện, quỷ anh cũng từng phát ra quỷ âm, nhưng đó đơn thuần chỉ là những tiếng thét kéo dài, cao vút.
Cùng lắm chỉ khiến tinh thần người nghe cảm thấy khó chịu và giảm độ tập trung. Khác hẳn với âm vực vừa nãy, có giai điệu và có khả năng đánh cắp lý trí người nghe.
Chợt nghĩ đến một khả năng có thể xảy ra, cô quay sang hỏi hai người:
“Hai anh có nghe thấy tiếng hát của quỷ anh không? Là bài À ơi.”
Quang Huy và Minh Khang nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu.
“Không có, anh nhận ra sự khác lạ của quỷ anh, thấy miệng nó mấp máy nhưng không phát ra tiếng nên nghĩ rằng nó đang tiến hành công kích tinh thần ai đó. Vì thế mới chú ý đến em, rồi phát hiện ra em đang tự bóp cổ chính mình.” Quang Huy đáp.
“Cả hai anh đều không nghe thấy quỷ âm, chắc chắn chị Khánh Lam cũng thế, nên em đoán, kĩ năng thôi miên bằng âm vực của quỷ anh chỉ có tác dụng với một người mỗi lần, dưới điều kiện nó phải đứng im.”
“Anh cũng nghĩ thế. Anh…”
Minh Khang chưa nói hết câu bỗng khựng người lại. Cậu cảm thấy trận pháp dưới hầm chứa xác đang từng chút bị phá bỏ.
Có thứ gì đó đang muốn xông ra ngoài.
Nhưng…là gì mới được chứ?
Sắc mặt cậu tái nhợt, đồng tử dãn nở tối đa.
Dưới hầm chứa xác hiện tại, ngoài cái xác khô cứng của Hoàng Thị Lan thì làm gì còn cái gì khác nữa chứ.
“Đội trưởng, không xong rồi. Xác nữ muốn phá cửa xông ra ngoài…” Giọng cậu có chút mất bình tĩnh.
Nghe thế, Quang Huy cứng đờ người, sắc mặt nghiêm nghị. Đến lúc này, vài mắt xích bị ẩn trong đám sương mù cuối cùng cũng được sáng tỏ.
Hiểu rồi!
Cuối cùng anh cũng hiểu rõ thắc mắc của Phương Diễm khi nãy. Rằng tại sao oán linh Hoàng Thị Lan lại yếu ớt một cách phi lí như thế.
Hồn, xác phân li.
Cô ta đang muốn hợp xác nên đã kêu gọi xác nữ dưới hầm, hòng lấy lại sức mạnh.
Đúng lúc này…
“Thả tao ra…thả tao ra…”
“Hi hi hi…sẽ chết đấy…chết hết đấy~”
“Ha ha ha..."
Tiếng khóc xen lẫn với tiếng cười điên loạn của Nguyệt lại một lần nữa vang lên.